Đến lượt mình, Đức phi cười cười đứng lên, cung nữ phía sau lưng Đức phi lập tức nâng hộp gấm bước ra giữa điện.
“Đây là tấm lòng của ta dành cho lục điện hạ, Hiền phi xin chớ ghét bỏ.”
Lý An Nhiên cười khẽ nói:
“Đức phi có lòng, ta sao có thể ghét bỏ chứ.”
Lúc này Đức phi ở trước mặt hoàng thượng làm ra vẻ mặt cực kỳ ôn nhu, tiến lên tự mình mở hộp lễ vật, bên trong là một bộ ngoại bào dành cho đứa nhỏ màu ngân bạch sáng bóng cực kỳ xinh đẹp, nhìn một cái liền biết giá trị xa xĩ.
Thấy ánh mắt chúng phi tần sang lên, Đức phi đắc ý cười nói:
“Đây chính là ngoại bào bằng gấm Thanh Hà do thần thiếp chính tay chuẩn bị, năm đó lúc nhập cung, mẫu thân của thần thiếp cho một sấp gấm, thần thiếp vốn luôn tiếc không dám dùng, hiện tại lục hoàng tử ra đời, chính là chuyện vui, cho nên thần thiếp mới mang ra, Hiền phi đừng chê lễ vật đơn bạc.”
Nghe Đức phi ôn hòa nói vậy, không ít phi tần liền giật mình, Đức phi ở trong cung nổi tiếng keo kiệt, không ngờ lại mang ra thứ quý giá như vậy, phải biết gấm Thanh Hà chính là loại gấm nổi tiếng chỉ có ở Nam Hà Phủ của Đại Nguyên vương triều, dùng làm y phục có tác dụng thần kỳ đông ấm hạ mát, số lượng lại có hạn do đó giá cả cực cao, gấm Thanh Hà cũng nằm trong danh sách cống phẩm Nam Hà Phủ dâng lên cho vương thất Đại Nguyên hàng năm, ở Nam Tề giá trị càng thêm xa xỉ, dù làm y phục cho đứa nhỏ không tốn bao nhiêu nhưng vẫn quý vì hiếm có, Lý An Nhiên nhập cung ba năm, địa vị cũng là Hiền phi cao cao tại thượng nhưng cũng chỉ được hoàng thượng thưởng cho một sắp, nàng còn tiếc chưa dám dùng.
Lý An Nhiên ngoài mặt ra vẻ ngạc nhiên nhưng sự thật nàng đã sớm biết trước, nhìn nhìn Đức phi, nàng tươi cười bước đến nói:
“Đức phi có lòng.”
Nàng còn ra vẻ hứng thú sờ sờ lên mặt áo trong hộp, đột nhiên nàng a lên một tiếng theo bản năng rút tay lại, chỉ thấy Lý An Nhiên nhíu mày giơ tay lên, trong lòng bàn tay vậy mà có ba giọt máu chảy ra, thấy vậy mọi người liền giật mình, hoàng thượng cũng nhíu mày bước đến.
“Chuyện gì vậy?”
Hoàng thượng thấy lòng bàn tay của Lý An Nhiên vậy mà có ba vết kim đâm đang chảy máu, sắc mặt hắn lạnh xuống, quay đầu nhìn vào hộp gấm, lập tức nhìn thấy ba cái kim thêu lộ ra từ trong trong ngoại bào, sắc mặt Đức phi và cung nữ đang ôm hộp gấm lập tức biến đổi, hoảng hốt la lên.
“Sao lại như vậy?”
Phải biết cổ đại cực kỳ mẫn cảm với những thứ có liên quan đến kim thêu thế này, theo quan niệm của người cổ đại bị kim đâm là điềm báo không may, hiện tại phát hiện ba cây kim thêu lẫn trong y phục mà sau này lục hoàng tử sẽ mặc, mà thứ này lại chính là lễ vật Đức phi đưa cho Lục hoàng tử, khó tránh khỏi nghi vấn Đức phi là có dụng ý xấu với lục hoàng tử.
Quả nhiên, hoàng thượng lạnh mặt đưa mắt nhìn Đức phi.
“Ngươi nói y phục này là do chính tay ngươi làm, cố ý mang đến cho lục hoàng tử, vậy những thứ này là ý gì hả?”
“Hoàng thượng, oan uổng quá, Thần thiếp… Thần thiếp không có.”
Đức phi không khỏi lúng túng, vừa rồi nàng nói ngoại bào là do chính ta nàng may, hiện tại bên trong lại có ba cây kim thêu, khó tránh khỏi bị nghi ngờ nàng là cố tình muốn hại lục hoàng tử.
“Đức phi, An nhi của ta còn nhỏ như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm…”
Lý An Nhiên lộ ra vẻ mặt bi phẫn, chúng phi tần cùng mệnh phụ nhốn nháo cả lên, Đức phi đầu đổ mồ hôi, lập tức hô lên.
“Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, chuyện này nhất định là đám nô tài này làm việc sơ sót, kim thêm mới có thể lẫn vào y phục.”
Nghe Đức phi nói vậy, hoàng hậu liền bước đến, vừa định lên tiếng thì Tiêu Diệp đột nhiên chạy ra, vẻ mặt lo lắng bất an hô lên.
“Phụ hoàng, mẫu phi nhất định không cố ý hại lục hoàng đệ, mẫu phi bình thường không thích làm châm tuyến, nàng còn chưa bao giờ chính tay làm y phục cho ta, ngay cả một cái túi lưới cũng không có, nàng làm sao có thể làm y phục này cho lục hoàng đệ chứ?! Y phục này nhất định không phải do nàng may, nhất định là do cung nữ Cầm Nhi làm thay, mẫu phi không phải người xấu.”
Lời Tiêu Diệp nói có vẻ vô ý, chỉ như một đứa nhỏ lo lắng cho mẫu phi mình mà thôi, nhưng từ lời nói “ngây thơ” kia lại tiết lộ vài điều không mấy tốt đẹp về Đức phi, thứ nhất châm tuyến chính là một loại tài nghệ mà bất kỳ tiểu thư khuê tú nào đều phải tin thông, Đức phi thân là phi tần phân vị cao như thế, hơn nữa xuất thân danh môn thư hương cư nhiên lại không thích làm châm tuyến? Như vậy danh tiếng tốt trước đây từ đâu mà có? Thứ hai Đức phi không thích làm châm tuyến lại nói mình chính tay làm y phục cho Tiêu An, vậy không phải có khả năng là nàng ta nói dối sao? Thứ ba, Đức phi thân là mẫu thân trên danh nghĩa của Tiêu Diệp lại chưa bao giờ may y phục cho nhi tử, dù châm tuyến không tốt nhưng một vài cái túi lưới hay bao tay gì đó thì cũng phải có chứ, chuyện này làm cho người ta phải suy nghĩ lại về thái độ của Đức phi dành cho Tiêu Diệp.
Đức phi nghe Tiêu Diệp nói mấy lời này, nhất thời biến sắc, tức giận nhìn hắn, hận không thể xông lên bịt miệng tên tiện chủng đáng ghét, nàng vốn chán ghét Tiêu Diệp, hiện tại Tiêu Diệp lại nói mấy lời gây bất lợi cho mình, Đức phi liền không khống chế được sắc mặt, lộ ra một tia oán hận, đúng lúc hoàng thượng thấy được, ánh mắt của hắn càng thêm lạnh.
Hoàng hậu chứng kiến chuyện này thầm hô không xong, Đức phi là người của nàng, dù Đức phi không mấy thông minh nhưng một số thời điểm cũng rất có ít, hơn nữa đại hoàng tử đối với nàng càng quan trọng, do đó nàng không thể để Đức phi xảy ra chuyện, hoàng hậu vừa nghe Tiêu Diệp nói xong lập tức lên tiếng.
“Hoàng thượng, đại hoàng tử tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, Đức phi từng nói với thần thiếp do châm tuyến nàng không tốt lắm, do đó nàng mới không làm y phục cho đại hoàng tử, không ngờ vì vậy khiến đại hoàng tử hiểu lầm.”
“Trước đây Đức phi có tiếng giỏi châm tuyến, thì ra toàn là lừa người ư? Vậy ngoại bào kia thì sao, ta xem châm tuyến làm ngoại bào kia không tệ chút nào, không kém tú nương trong cung là mấy, hoàng hậu nương nương, Đức phi trước đó còn thừa nhận y phục là nàng tự tay làm đấy, ta thật không biết, đâu mới là sự thật đây?!”
Triệu quý phi cười lạnh nhìn hoàng hậu, ánh mắt châm chọc khiêu khích, hoàng hậu lại không quan tâm đến nàng ta, lạnh nhạt nói:
“Chuyện này bỗn cung cũng không biết, tuy nhiên nếu xét kỹ lại, nếu chuyện này là do Đức phi làm ra, chẳng lẽ nàng không sợ bại lộ sẽ bị hoàng thượng trừng phạt, bị Hiền phi ghi hận à?”
“Hoàng hậu nương nương, bao che người của mình cũng cần có giới hạn, hoàng hậu nương nương chẳng lẽ không biết, đường đường Đức phi tặng lễ đến, ai dám đứng ra kiểm tra, nếu Hiền phi không vô tình chạm đến, vốn dĩ sẽ chẳng ai có thể biết được, đợi khi lục hoàng tử bị hại, hoặc là bị Hiền phi phát hiện, Đức phi có thể đổ cho cung nhân Trường Lạc Cung, hoặc là hất nước bẩn cho Hiền phi, nói Hiền phi cố tình sắp đặt hãm hại mình, đến lúc đó có thể phủi sạch mọi thứ, đương nhiên nàng ta không sợ bị hoàng thượng trách tội.”
Ninh phi cười cười nhìn hoàng hậu, có thể nói người một khi có chỗ dựa vững chắc thì nói chuyện cũng lẽ thẳng khí hùng hơn hẳn, có đứa nhỏ trong bụng kia, ngay cả là hoàng hậu cũng không dám công khai làm gì nàng, do đó nói chuyện không hề cố kỵ mặt mũi hoàng hậu.
Triệu quý phi thấy sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, lập tức cười nói:
“Ninh phi nói không sai.”
(Gửi các bạn, tối qua mình mới bị khủng bố, vô cùng khổ sở, để tối nay được yên thân, ngày mai sẽ lại có chương mới, các bạn đón đọc nhé - VntHoaTinhKhoi.)