Nam Tề là một đại quốc nằm ở phía tây nam, thời tiết hay thay đổi, năm Thiên Đức thứ mười, mùa đông năm ấy không lạnh như những năm trước, nhưng hoàng thành lại mang một không khí khẩn trương đến lạ thường, không phải vì thời tiết, mà vì vào năm này hoàng tộc có rất nhiều chuyện trọng đại phải thực hiện.
Lên ngôi tròn mười năm, Thiên Đức đế quyết định lần đầu tổ chức đại điển tế thiên vào đầu xuân, với mong muốn cầu cho quốc thái dân an, Nam Tề vững mạnh, hoàng thất trên dưới đều phải tham gia đại điển, ngay cả hậu cung không thể xuất cung cũng phải đến Thiên An điện cầu nguyện ba ngày ba đêm, cho dù là thái hậu cũng không thể không đi nói chi đến phi tần.
Tất nhiên, thân là một trong hai vị thân vương còn lại của Nam Tề, Ngũ vương gia bắt buột phải đi cùng hoàng đế đến Thái Thiên sơn tiến hành đại điển tế thiên.
“Vương gia, đại điển tế thiên lần này ngài nhất định phải đi, thân thể ta bệnh tật thành như thế này, sợ là không thể đi theo bên cạnh chăm sóc, hay là để cho Trịnh trắc phi đi cùng vương gia?”
Ngũ vương phi gầy yếu nằm trên giương, một tay từ trong chăn vương ra nắm lấy tay Ngũ vương gia, nụ cười yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Cầm tay thê tử, lại nhìn sắc mặt trắng nhợt của nàng, Ngũ vương gia không khỏi xót xa, nhớ đến kết cục điều tra truyền đến từ hậu cung vừa rồi, trong lòng hắn càng thêm khó chịu, bản thân hắn mất đi con trưởng, thân thể vương phi không thể cứu vảng, hắn gần như không có khả năng có đích tử, cho dù có thể để vương phi thu con thứ làm con thừa tự, nhưng vẫn đâu thể danh chính ngôn thuận bằng đích tử do vương phi sinh ra chứ? Hơn nữa hung thủ thật sự còn không có bị trị tội, hắn sao có thể cam lòng?! Đáng hận nhất là hoàng thượng đã nói sẽ cho hắn toàn quyền điều tra, kết quả thì thế nào? Cuối cùng đều do hoàng thượng tự mình định đoạt, kẻ nói sẽ điều tra là hoàng thượng, kẻ che dấu sự thật cũng không ai khác là vị cữu ngũ chí tôn kia.
Càng nghĩ, Ngũ vương gia càng không chịu nổi, sắc mặt lạnh như hàn băng.
Ngũ vương phi nhìn trượng phu, đương nhiên hiểu được hắn đang nghĩ gì, thở dài một tiếng, nước mắt không thể khống chế lại rơi xuống, thấy thê tử thương tâm, Ngũ vương gia vội vàng thu lại sắc mặt khó coi, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, cười nói:
“Vương phi đừng thương tâm, chuyện lần này ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ta nhất định khiến cho bà ta phải hối hận vì dám làm hại đến nàng.”
Nói đến đây ánh mắt hắn lóe qua tia sáng lạnh lẽo, ngũ vương phi kinh ngạc hô.
“Vương gia, chàng định làm gì?”
“Lần tế thiên này không phải đích tôn của Triệu quốc công cũng tùy giá hay sao?”
Ngũ vương phi nhìn nụ cười lạnh lẽo trên mặt Ngũ vương gia, âm thầm rùn mình nhưng không dám phản bác.
Đêm khuya, trong Từ Ninh Cung ánh đèn mờ ảo chiếu rọi bóng dáng của Triệu thái hậu in trên vách tường phật đường, tiếng bà gõ mỏ liên tục vang lên, nhưng lại không khiến người nghe cảm thấy tịnh tâm mà lại khiến người ta cảm thấy một không khí âm trầm.
Đột nhiên có ba bóng người xuất hiện trước cửa, sau đó tiếng của Diệp ma ma vang lên.
“Thái hậu nương nương, hai vị chủ tử đã đến.”
Triệu thái hậu mở mắt, dừng việc tụng kinh nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nghe tiếng nói chậm rãi phát ra.
“Cho các nàng vào đi.”
Nghe lệnh của Triệu thái hậu, cửa mở ra, ba bóng người bước vào, Diệp ma ma sau khi vào phòng liền tiến lên đỡ lấy Triệu thái hậu nâng bà đứng lên đi đến phượng đôn ngồi xuống, hai người theo phía say đến lúc này mới tiến lên hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu.”
Hai thân ảnh kia, một người người dạo gần đây bị bàn tán xôn xao, vừa nhập cung đã được sủng ái, trực tiếp được nuôi dưỡng thất hoàng tử, được xem là Hiền phi thứ hai, hơn nữa còn ngã về dưới trướng hoàng hậu và Tô gia, địa vị vững chắc khỏi bàn cải, chính là Thư tiệp dư như mặt trời ban trưa kia.
Người thứ hai hoàn toàn trái ngược, vào cung đã lập tức không được sủng, thường xuyên phạm lỗi, tính tình cực phẩm bạch liên hoa khiến người ta chán ghét, mới mấy ngày trước nàng ta còn đâm Liễu Ngưng Tuyết một dao cực đau, khiến bản thân từ quý nhân bị giáng làm tài nhân, hại phụ thân của nàng ta bị khiển trách ở tiền triều từ nhất phẩm thượng thư bị cắt chức trở thành một cái viên ngoại lang, Tăng thượng thư quả thật bị nữ nhi tốt của mình hại thảm, Tăng Linh Nhi xui xẻo bị đánh đến thê thảm mặt mũi lúc này vẫn còn băng bó nhưng không nhìn ra một chút thương tâm áy náy nào.
Hai người này, bề ngoài thuộc thế lực của Tô gia và Liễu Ngưng Tuyết người từng là Thục phi, nhưng không ai ngờ đến, bên trong lại không phải như vậy.
Triệu thái hậu nhìn hai người quỳ bên dưới, hòa ái cười nói:
“Các ngươi đứng lên đi.”
“Tạ ơn thái hậu.”
Triệu thái hậu nhìn vết thương trên mặt Tăng Linh Nhi, quan tâm nói:
“Ngươi vì trợ giúp ai gia, đã vất vã rồi, ai gia có loại thuốc trị thương thượng hạng, đã sai Diệp ma ma chuẩn bị rồi, Diệp ma ma mau mang đến cho Tăng tài nhân.”
Tăng Linh Nhi thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn, Triệu thái hậu cười nói:
“Ngươi đã giúp ai gia phân ưu, có cái gì phải khách sáo, chuyện phụ thân ngươi bị giáng chức, hiện tại chưa thể giúp hắn phục chức được, tuy nhiên nghe nói ca ca ngươi vẫn chưa có chức quan, ngươi yên tâm, ai gia đã cho người báo với quốc công gia rồi, ngươi cứ chờ mà nhận tin mừng đi.”
Tăng Linh Nhi nghe vậy, vội vàng lên tiếng.
“Thái hậu nương nương.... Vậy còn phân vị của thần thiếp?”
Triệu thái hậu vẫn cười như thường nhì Tăng Linh Nhi.
“Thời gian còn dài, thiếu gì cơ hội, ngươi không cần gắp.”
Tăng Linh Nhi yên tâm một chút, nhưng nụ cười trên mặt sớm đã phai nhạt, nhưng rất nhanh vẫn cung kính hành lễ tạ ơn, vẻ mặt miễn cưỡng của nàng ta, làm sao qua khỏi đôi mắt sáng như đuốc của Triệu thái hậu, bà làm như không thấy, cười nói:
“Được rồi, Tăng tài nhân hãy trở về nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện phân phó, ai gia sẽ cho người truyền báo với ngươi.”
“Thần thiếp cáo lui.”
Tăng Linh Nhi nghe Triệu thái hậu cho mình đi trước, để lại Trương Quỳnh Châu nói chuyện riêng, lập tức không cam lòng, nhưng không dám làm trái, mang theo bình thuốc được ban cho cùng Diệp ma ma rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn Trương Quỳnh Châu và Triệu thái hậu, từ đầu đến cuối, Trương Quỳnh Châu vẫn một bộ dạng cung kính, Triệu thái hậu dù nói chuyện với Tăng Linh Nhi nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến nàng, Triệu thái hậu vẫn là bộ dạng cười hòa ái nói:
“Dạo gần đây Thất hoàng tử vẫn tốt chứ?”
“Hồi bẩm thái hậu, Ngân nhi vẫn khỏe mạnh bình thường.”
“Vậy thì tốt, còn cung nữ Lan Nhi thì sao?”
Nghe đến đó, Trương Quỳnh Châu hơi sững lại, sau đó mới nói: Hai ngày trước nàng đã bị bệnh, sợ là phải xuất cung.”
Triệu thái hậu đột nhiên im lặng nhìn Trương Quỳnh Châu, không khí đột nhiên trầm trọng, một lúc sau Triệu thái hậu đột nhiên thở dài cảm thán.
“Ngươi đúng là một chủ tử nhân từ, cũng giống như tỷ tỷ của ngươi vậy, thôi...thôi, ai gia cũng không ép ngươi, chuyện Lan Nhi cứ như vậy, còn về Thu cô cô, ngươi không cần bận tâm, ai gia sẽ cho người sử lý.”
Trương Quỳnh Châu vừa nghe những lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, cắn răng nói:
“Thần thiếp tuân lệnh!”
Triệu thái hậu làm như không nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi vừa ẩn nhẫn của Trương Quỳnh Châu, đột nhiên chỉ vào bàn trà nói:
“Thư tiệp dư, ngươi có nhìn thấy cái gì kia không?”
Trương Quỳnh Châu nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bàn trà có một bình bạch ngọc tinh xảo, không khỏi tò mò nhìn Triệu thái hậu.
“Đây là...?!”
Triệu thái hậu mỉm cười, giải thích nói:
“Buổi chiều hoàng thượng cho người đưa tới, bên trong là gì ngươi đoán thử xem?”
“Thần thiếp ngu muội, xin thái hậu giải đáp.”
Triệu thái hậu mân mê ly trà trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Là một bình mật ong!”
Trương Quỳnh Châu ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt sợ hãi hô:
“Hoàng thượng... Hoàng thượng chẳng lẽ đã điều tra được...?!”
“Ngươi sợ cái gì?!”
Triệu thái hậu đổt nhiên bật cười nhìn Trương Quỳnh Châu.
“Hoàng thượng biết được thì thế nào?! Không phải cũng đã giúp chúng ta che đậy rồi hay sao?!”
“Nhưng vì sao hoàng thượng lại...”
Triệu thái hậu liết mắt nhìn Trương Quỳnh Châu, ý vị thâm trường hỏi:
“Hoàng hậu đã chết hay chưa?”
Trương Quỳnh Châu bị hỏi, bất ngời nhìn vẽ mặt vân đạm phong khinh của Triệu thái hậu, chỉ thấy nụ cười ôn hòa như bồ tác của bà, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng đến cực điểm.
“Hoàng hậu không chết, kẻ chết chỉ là thai nhi trong bụng của một vương phi, cùng hoàng thượng không quan hệ, cùng với một Doanh quý tần bị thương nặng, còn có một Thục phi tội ác tày trời sớm nên bị quả báo, có cái gì đáng giá hả?!”
Trương Quỳnh Châu khó có thể tin nhìn nụ cười hiền từ của Triệu thái hậu, nàng chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đúng như thế, trong chuyện này, hoàng thượng không tổn thất cái gì, chỉ có mỗi Tô gia và Liễu gia bị tổn thất mà thôi, đương nhiên, hoàng thượng cũng sẽ không muốn làm lớn chuyện này quá mức, hy sinh một Thục phi vốn đã tội lỗi chồng chất để chấm dứt mọi rắc rối, vì cái gì lại không làm?! Tuy nhiên thứ làm cho nàng sợ hãi hơn cả chính là Triệu thái hậu lại có thể hiểu rõ tâm lý của hoàng thượng đến vậy, có thể nhắm ngay chỗ trống mà ra tay, đạt được mục đích lại còn có thể mượn tay hoàng thượng che dấu hết dấu vết, đúng là đáng sợ.
Dù trong lòng đang dậy sóng, nhưng rất nhanh Trương Quỳnh Châu lấy lại bình tĩnh, cung kính thi lễ với Triệu thái hậu.
“Thái hậu anh minh, thần thiếp tâm phục khẩu phục.”
Triệu thái hậu cũng không có điểm gì là vui vẽ khi được tân bốc, chỉ lạnh nhạt nói:
“Có cái gì anh minh, hoàng thượng tám tuổi được đưa đến chỗ ai gia, lai gia nuôi hắn khôn lớn, làm sao có thể không hiểu con người của hắn chứ? Chuyện này chỉ có Thục phi bị kéo vào thì không sao, nếu như người đó là Hiền phi... Kết quả có lẽ đã khác, thế cho nên, muốn sống trong hậu cung này, ngươi phải biết, người nào có thể động vào, người nào không.”
Trương Quỳnh Châu vừa nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.
“Thần thiếp hiểu được, đa tạ thái hậu dạy dỗ”
“Ừm! Đúng rồi, Tô gia gần đây có phân phó cho ngươi chuyện gì không?”
“Bẩm thái hậu, vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Triệu thái hậu nghe vậy cười nhạt nói:
“Xem ra Tô muội muội càng lúc càng cẩn thận rồi.”
Cảm thán một câu như vậy, Triệu thái hậu mới nhìn Trương Quỳnh Châu nói tiếp.
“Thời gian tới ngươi không cần đến tìm ai gia, tránh cho bị nghi ngờ.”
“Thần thiếp đã rõ.”
“Ừm, ngươi lui về đi.”
Trương Quỳnh Châu nghe vậy, cũng không chần chờ, trực tiếp rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn Triệu thái hậu, bà trầm ngâm một lúc lâu, đợi đến khi Diệp ma ma trở về, bà mới lên tiếng.
“Thu cô cô và Lan Nhi không thể giữ lại, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
“Lão nô đã biết, lão nô sẽ sắp xếp.”
Diệp ma ma cung kính nói, sau đó hơi chần chừ một lúc lại hỏi:
“Vậy còn Lô ma ma và Tăng tài nhân?”
Triệu thái hậu không cần suy nghĩ lại nói:
“Lô ma ma ở Trường Lạc Cung, không thể động vào, Tăng tài nhân chỉ là một kẻ ham hư vinh lại ích kỷ, không đáng lo, một khi ai gia còn có thể cho nàng ta lợi ích, nàng ta sẽ không tiết lộ, tạm thời cứ để như vậy đi.... Ngược lại khiến ai gia quan tâm chính là Thư tiệp dư kia.”
Triệu thái hậu cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp ma ma hỏi:
“Ngươi cảm thấy Thư tiệp dư kia thế nào?”
“So với Trương phi trước kia, Thư tiệp dư thông minh hơn, lại giỏi ẩn nhẫn, chỉ có điều cũng mềm lòng như vậy.”
“Dù sao là tỷ muội, sao có thể quá khác nhau.”
Triệu thái hậu cảm thán một câu, Diệp ma ma cười phụ họa.
“Thái hậu nói phải.”
Trong lúc đó, Trương Quỳnh Châu đã rời khỏi Từ Ninh Cung, khi đến ngã rẽ, bất ngờ nhìn thấy Tăng Linh Nhi đang đợi phía trước, bất đắc dĩ, hai người phải cùng đồng hành.
Tăng Linh Nhi ý vị liết nhìn Trương Quỳnh Châu, sau đó cười nói:
“Thật không ngờ, tỷ tỷ lại lợi hại như vậy, sớm đã đầu nhập Từ Ninh Cung, tỷ che dấu cũng thật sâu.”
“Không phải bản thân ngươi cũng như vậy sao?!”
Trương Quỳnh Châu lạnh nhạt nói, mắt vẫn nhìn phía trước, không hề quay đầu nhìn mặt Tăng Linh Nhi, Tăng Linh Nhi vẫn không ngại, tiếp tục nói:
“Nếu ta đoán không lầm, người đã xúi giục Thu cô cô hành động chính là tỷ đúng không?”
Trương Quỳnh Châu đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn Tăng Linh Nhi chầm chầm, Tăng Linh Nhi không hề sợ hãi, trái lại còn khiêu khích cười nói:
“Tỷ tỷ nên cảm tạ ta đây, nếu không có ta mua chuộc Lô ma ma mang Bách Hoa Tán của tỷ dấu trong Vĩnh Xuân Cung, chậu nước bẩn này làm sao có thể thuận lợi hất lên người Thục phi... À không, phải gọi là Liễu thị thứ nhân mới đúng.”
“Cảm tạ ngươi?! Cũng đủ buồn cười, ngươi chẳng qua là theo lệnh thái hậu nương nương mà hành sự, cũng chỉ vì bản thân ngươi mà thôi.”
“Thư tiệp dư cần gì phải như vậy chán ghét ta, dù sao chúng ta cùng là người làm việc cho thái hậu, nên đồng tâm hiệp lực mới phải.”
Trương Quỳnh Châu nghe Tăng Linh Nhi nói mấy câu này, chỉ lạnh lùng khinh thường liết mắt nhìn nàng ta, sau đó lạnh nhạt nói:
“Nơi này đã rất gần ngự hoa viên, sắp đến giờ đi tuần đêm của cấm vệ quân rồi, nếu ta và ngươi bị phát hiện ban đêm lén ra khỏi cung điện của mình, chuyện cũng không hay lắm đâu.”
Nói xong không đợi Tăng Linh Nhi trả lời đã quay đầu bỏ đi không đếm xỉa đến nàng ta nữa, Tăng Linh Nhi tức giận đến giậm chân, nhỏ giọng oán hận.
“Tiện nhân kiêu ngạo chết tiệt, ta xem ngươi còn kiêu ngạo đến bao giờ, hừ!”
VntHoaTinhKhoi.