Sau khi Tiêu Diệp và Tiêu Bình được Lưu công công hộ tống rời đi, Lý An Nhiên liền đùa giỡn cùng Tiêu An trong phòng, gần một tháng tuổi, hắn đã nảy nở trắng trẻo đáng yêu, cũng không còn nhăn nheo khó coi như mới sinh, không bao lâu hai mẫu tử đều lăn ra ngủ, Thanh Y thấy vậy liền cùng những người khác rời khỏi phòng.
Đến giờ hợi, Tiêu Bình được hộ tống trở lại, nhìn tình hình liền đoán được yến hội hôm nay diễn ra thuận lợi, nhưng đợi khi Tiêu Bình được Lý An Nhiên dỗ dành đi ngủ, Lý ma ma liền tiến lên bẩm báo.
“Nương nương, hôm nay có người ra tay với lễ vật của chúng ta.”
Lý An Nhiên không khỏi nhíu mày không vui hỏi:
“Là ai?”
“Là người của Ly Hoa Cung.”
Vừa nghe vậy, Lý An Nhiên mày nhíu càng chặc.
“Nói rõ đi.”
“Hôm nay trên đường đến Thắng Thọ Điện, tình cờ gặp phải đoàn người của Đức phi, thấy đại hoàng tử có mặt ở đó, Đức phi liền lấy cớ muốn đi cùng, Lưu công công cũng không tiện từ chối, trong lúc đám cung nhân hai bên nhập chung một chỗ, có người cố ý đẩy Xuân Thảo, sau đó nàng phát hiện có người muốn đụng vào hộp lễ vật trong lúc nàng bị ngã, cũng may nàng có chuẩn bị từ trước, ôm chặc thọ lễ, người của Đức phi chỉ chạm vào mà không kịp mở ra.”
“Vậy Lưu công công xử lý thế nào?”
“Lúc đó Lưu công công đi ở phía trước bảo hộ hai vị hoàng tử, cũng không có chú ý phía sau, tình hình lại đúng lúc rối loạn, không thể điều tra được gì, lại có Đức phi ở một bên gây sức ép, cuối cùng đành bỏ qua chuyện này.”
“Ừ!”
Lý An Nhiên nằm xuống giường, ánh mắt có chút âm trầm, lạnh nhạt nói:
“Ta với nàng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, hiện tại là nàng ta ra tay với ta trước, vậy cũng không thể trách ta.”
Lý An Nhiên vốn đã chán ghét Đức phi vì nàng ta đối xử tệ với Tiêu Diệp, hai canh giờ trước nàng còn vừa hứa với Tiêu Diệp sẽ đối phó Đức phi, hiện tại Đức phi lại dám đụng chạm đến nàng, hành động này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Lý An Nhiên hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
“Cũng nên trã đũa một chút thôi.”
……
Ly Hoa Cung.
Đức phi trở về từ thọ yến, tâm tình cực kỳ buồn bực, vừa vào đến tẩm cung đã bắt đầu đập đồ.
“Khốn kiếp!”
“Nương nương, xin bớt giận.”
“Bớt giận? Ngươi không thấy bọn hồ ly tinh đó sao, người nào người nấy chỉ biết câu dẫn hoàng thượng.”
“Nương nương, dù người có tức giận cũng không ít gì đâu.”
Bốp!
Cung nữ vừa nói xong, lập tức bị Đức phi quay sang hung tợn tát một cái, lập tức trên mặt cung nữ kia xuất hiện dấu một bàn tay rõ ràng, thậm chí trên mặt còn có một vết xước rướm máu. Cung nữ che mặt bắt đầu khóc, Đức phi càng thêm buồn bực lớn tiếng hét lên.
“Cút ra ngoài.”
Cung nhân Hoa Ly Cung ở bên ngoài nghe tiếng hét của Đức phi mà kinh hãi, người người nơm nớp lo sợ cuối đầu làm việc của mình, tính cách của Đức phi ác liệt tàn nhẫn người khác không biết nhưng bọn họ biết rất rõ, từ lúc đại hoàng tử rời đi, hoàng thượng không đặt chân đến Ly Hoa Cung, Đức phi càng không cần cố kỵ, đập đồ đánh chửi cung nhân là chuyện thường ngày, bọn họ sớm đã quen.
Tuy nhiên chuyện Đức phi làm không hề bị lan truyền ra ngoài, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có hoàng hậu giúp che đậy.
….
Linh Phụng Cung.
“Nương nương, Đức phi lại náo loạn Ly Hoa Cung.”
Hoàng hậu vừa trở về từ thọ Yến, hoàng thượng hôm nay ở lại Càn Đức Cung, không đến chỗ mình khiến hoàng hậu thấy mất mặt, hiện tại lại nghe chuyện Đức phi, tâm tình càng thêm tệ.
“Đúng là đồ ngu xuẩn vô dụng, bảo nàng ta đi nghĩ cách làm bẽ mặt Hiền phi, kết quả thế nào? Một chút tác dụng cũng không có, bây giờ còn…”
Hoàng hậu nói mấy câu, đột nhiên che miệng ho liên tục, Tín ma ma lập tức tiến lên vỗ lưng thuận khí cho hoàng hậu, sau lần bị trúng độc kia, thân thể của hoàng hậu đã không còn khỏe mạnh như trước, một khi kích động liền ho khan không ngừng.
“Nương nương, hay là truyền thái y…”
“Không cần, hôm nay là sinh thần của hoàng thượng, người lại không đến Linh Phụng Cung, nếu lúc này bổn cung truyền thái y, đám tiện nhân kia sẽ kiếm cớ nói bỗn cung bất mãn với hoàng thượng, bỗn cung sao có thể cho bọn chúng toại nguyện.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, không cần nói nhiều, bổn cung không sao, chuyện ở Ly Hoa Cung giải quyết cho tốt, đừng để truyền ra ngoài.”
“Lão nô đã biết rồi, nương nương yên tâm.”
………
Viên Hy Cung.
“Nương nương, hôm nay hoàng thượng không có đến chỗ hoàng hậu, rõ ràng không nể mặt hoàng hậu, trong lòng hoàng hậu nhất định rất tức giận.”
Triệu quý phi bế một đứa nhỏ trên tay, đang nhẹ nhàng ru hắn ngủ, nghe mấy cung nữ cận thân ở cạnh nói, cười khẽ một tiếng, cuối đầu nhìn ngũ hoàng tử, ánh mắt hiếm khi lộ ra một tia ôn hòa.
“Nương nương, hay là đễ lão nô ru ngũ hoàng tử ngủ, nương nương không cần mệt nhọc.”
Bà vú cẩn thận bước lên muốn bế ngũ hoàng tử trên tay quý phi, ngay lập tức sắc mặt quý phi trầm xuống.
“Bổn cung muốn ôm con của mình, Ngươi dám có ý kiến?!”
Bà vú này là từ Thúy An Cung chuyển đến cùng Tiêu Trạch, Triệu quý phi đã sớm nhìn bà ta không vừa mắt, đợi cơ hội tống bà ta đi, hiện tại có cơ hội sao có thể bỏ qua.
“Thế nào?! Hay là ngươi cho rằng ta sẽ làm hại đến ngũ hoàng tử?”
“Lão nô không dám.”
Bà vú kia lập tức sợ hãi quỳ xuống, Triệu quý phi lại lạnh giọng nói:
“Ta biết người trung thành với Vinh phi, nếu ta ép ngươi ở đây khiến ngươi không vui, vậy người trở về Thúy An Cung cùng với chủ tử của ngươi đi.”
Bà vú vừa nghe, lập tức biến sắc, khóc hô:
“Nương nương, oan uổng quá, lão nô chỉ vì lo cho thân thể của nương nương…”
“Không cần nhiều lời, bỗn cung không phải ngu ngốc, không nhìn ra được dụng ý của ngươi.”
Bà vú còn chưa kịp nói thêm gì đã bị người từ bên ngoài tiến vào lôi đi, Triệu quý phi không đổi sắc mặt cuối đầu vỗ vỗ lên lưng Tiêu Trạch.
“Trạch Nhi ngoan.”
Nếu để chúng phi tần nhìn thấy vẻ mặt của Triệu quý phi lúc này nhất định sẽ rất khó tin, trong nhận thức của bọn họ, hình tượng Triệu quý phi là một người kiêu ngạo hung ác, ánh mắt dịu dàng của nàng lúc này không ai có thể tưởng tượng được.
……
“Thanh Y, giúp ta chà lưng, mạnh vào.”
“Nương nương, mạnh tay nữa không tốt đâu, da đỏ hết rồi.”
Lý An Nhiên ngâm mình trong bồn tắm, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, dù đã ngâm đến bồn nước thứ ba nàng vẫn chưa thỏa mãn, cứ bảo Thanh Y giúp mình chà lau đến đỏ cả da. Được tắm rửa sau một tháng, cảm giác giống như vừa được ra tù.
Tắm rửa mất một canh giờ, Lý An Nhiên mới xem như thỏa mãn, cả người khoan khoái nhẹ nhõm, sau một tháng ủ trên giường, nàng có cảm giác như cả người nổi lên mốc meo, hiện tại thì tốt rồi, trở về với cuộc sống bình thường.
Sau khi tắm rửa sạch đến cả người bóng loáng trắng trong như sứ, Lý An Nhiên thay một thân cung trang màu xanh ngọt ngào như màu trời, chân váy thêu hoa phù dung màu tím, kiểu dáng vừa khoan khoái dịu dàng vừa không mất trang nghiêm. Hôm nay Lý An Nhiên búi kiểu tóc “thập tự kế”, cài lên một bộ trang sức phù dung bằng bạc đính ngọc trai cùng phỉ thúy, sau khi cẩn thận ăn mặc, trang điểm nhẹ nhàng, lập tức chúng cung nhân xung quanh đều không khỏi xuýt xoa mấy tiếng.
“Nương nương thật là đẹp.”
Nếu nói ba năm trước Lý An Nhiên mang một nét đẹp khả ái trong sáng, hiện tại sau khi sinh hài tử, khí tức nữ tử duyên dáng ngọt ngào hiển lộ rõ ràng, thân hình chuẩn mực có cao có thấp tràn đầy mị lực, dung mạo mỹ lệ nhưng không kém phần thanh khiết, lại thêm đôi mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào đầy thỏa mãn hạnh phúc làm cho người nhìn cảm thấy dễ chịu, hiện tại nếu so ra nàng không kém hơn đệ nhất mỹ nhân như Triệu quý phi hay Trương Thục Oanh chút nào.
Lý An Nhiên nhìn nhìn mình trong gương, nàng đã lấy lại được vóc dáng thon thả, thậm chí chỗ nào nên lớn đã lớn hơn trước, chỗ nên nhỏ cũng nhỏ lại như ban đầu, nàng cực kỳ hài lòng.
Hôm nay là ngày đầy tháng của Tiêu An, Lý An Nhiên cũng lần đầu lộ diện trước mặt chúng phi tần sau nhiều tháng vắng bóng, nàng cực kỳ chờ mong.
“Nương nương.”
Ngay lúc này Tiểu Nhất Tử ở bên ngoài bẩm báo.
“Hoàng hậu nương nương dẫn theo các vị nương nương đã đến.”
Lý An Nhiên nghe vậy quay đầu nhìn ra cửa, cười khẽ nói:
“Ừ! Vậy đi ra nghênh đón hoàng hậu nương nương thôi.”
VntHoaTinhKhoi.