Chiến Trường Hậu Cung

Chương 112: Chương 112: Lý An Nhiên muốn đòi nợ




Ngày hôm sau, Trường Lạc Cung.

“Bẩm nương nương, có Lưu công công và Ngũ vương gia cầu kiến.”

Lý An Nhiên đang cùng mấy người Thanh Y xem sổ sách nội vụ phủ, nghe Tiểu Nhất Tử thông báo, nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lóe qua một tia sáng kỳ dị, khóe môi khẽ cong lên.

“Ừ, mời họ vào chính điện, bổn cung sẽ đến ngay.”

Lý An Nhiên thay đổi y phục xong, một thân cung trang nhã nhặn màu hoa đào, mang theo cung nhân tiến vào chủ điện.

Lưu công công thấy nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, Hiền phi mà hắn biết luôn thích thanh đạm nhẹ nhàng, ít khi mặc y phục màu sắc bắt mắt như thế.

Ngũ vương gia ngược lại không cảm thấy có gì khác thường, hắn bình thản chấp tay hơi có lễ.

“Hiền phi nương nương, bổn vương quấy rầy.”

“Ngũ vương gia không cần khách sáo.”

Lý An Nhiên khẽ nhún người đáp lễ, sau đó nàng nhìn về phía Lưu công công cười gật đầu miễn lễ cho ông rồi mới ngồi xuống chủ vị.

“Hôm nay vương gia đến Trường Lạc Cung có phải là vì chuyện điều tra vụ án ong mật?”

“Hiền phi nương nương nói phải, vụ án xảy ra ở hậu cung, tin chắc Hiền phi nương nương đã có chút manh mối.”

Lý An Nhiên nhẹ nhàng nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó mới nói:

“Quả thật là có chút manh mối.”

Ngũ vương gia vừa nghe, lập tức nói:

“Mời nương nương chỉ giáo.”

“Ngũ vương gia quá lời rồi, chẳng qua mấy ngày trước khi ta thẩm vấn Thu cô cô, cung nhân của ta phát hiện có một thái giám âm thầm nghe ngóng, biểu hiện của hắn vô cùng đáng nghi, bổn cung liền cho người theo dõi, phát hiện tên thái giám này có quan hệ với Lâm tổng quản của dịch đình, sau đó lại phát hiện Lâm tổng quản kia đã từng tiếp xúc với Thu cô cô, nếu vương gia tiếp tục điều tra, không chừng sẽ có phát hiện mới.”

Nói đến đó nàng lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Tiểu Nhất Tử mang đến trao cho Ngũ vương gia.

“Tất cả chi tiết đều được ghi chép rõ trong đó, mong là có thể giúp được cho vương gia.”

Ngũ vương gia cuối đầu nhìn nội dung ghi trong giấy, hai mắt lóe lên mấy lần, sau đó hắn ngẩng đầu, chấp tay nói với Lý An Nhiên.

“Đa tạ Hiền phi nương nương.”

Lý An Nhiên nở nụ cười, bình thản khoát tay.

“Vương gia không cần khách sáo, ta chỉ phụng lệnh hoàng thượng mà hành sự, mong vương gia mau chóng điều tra rõ ràng sự việc, trả lại sự yên bình cho hậu cung.”

“Ta đây đương nhiên sẽ tận sức.”

Hai người lại khách sáo thêm mấy câu, Ngũ vương gia mới cáo từ, được Lưu công công đưa ra khỏi hậu cung.

Lý An Nhiên nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, ánh mắt lộ ra tia nghiền ngẫm, lúc này Thanh Y ở bên cạnh mới lên tiếng.

“Nương nương, người đang nghĩ gì vậy?”

Lý An Nhiên quay đầu, thoải mái tươi cười.

“Ta đang nghĩ thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, mới đó mà ta sắp tròn hai mươi tuổi rồi.”

“Đúng vậy.”

Thanh Y nghe vậy cũng thở dài cảm thán. Lý An Nhiên nhìn Thanh Y, đột nhiên cười hỏi:

“Đợi qua hai năm ta có thể làm chủ cho ngươi xuất cung gả đến Ngô gia, tên Ngô Thiếu An kia không còn trách ta giữ ngươi không buông nữa.”

Thanh Y vừa nghe Lý An Nhiên nói vậy, lập tức xấu hổ cuối đầu. Lý An Nhiên bật cười, lại nói tiếp.

“Tranh thủ trước ngày tế trời bảo Ngô Thiếu An cùng phụ thân hắn nhập cung đi, lúc đó ta nhờ hoàng thượng tác chủ, cho ngươi cùng hắn trao đổi bát tự niên canh, miễn cưỡng xem như đính hôn, như vậy hai người các ngươi có thể yên tâm.”

Thanh Y nghe vậy, hai mắt rưng rưng nhìn Lý An Nhiên, cũng không nhiều lời mà thành thật cảm kích gật đầu.

Lý An Nhiên hài lòng nở nụ cười, sau đó lại quay đầu nhìn ra cửa cung, ánh mắt nhìn như bình thản nhưng lại lộ ra một tia sắc bén.

“Trước ngày đó, ta cũng phải xử lý một số nợ củ, như vậy lòng ta mới có thể yên.”

.....

Ba ngày sau, Vĩnh Xuân cung.

Lý An Nhiên từ trên kiệu được Đông Thảo nâng đỡ bước xuống, chúng cung nhân Trường Lạc cung quy củ đứng sau lưng nàng, trước cửa Vĩnh Xuân cung lúc này đã có người đứng đón nàng, chính là Tiểu Thanh Tử và một đám cung nhân nội vụ phủ.

Thấy Lý An Nhiên đến, bọn họ lập tức hành lễ rồi cung kính mời Lý An Nhiên tiến vào Vĩnh Xuân Cung.

Lý An Nhiên cười cười tiến vào, âm thầm đánh giá Vĩnh Xuân cung một lược, quả nhiên bày trí rất xa hoa, tuy nhiên thần sắc của đám cung nhân Vĩnh Xuân cung lúc này đều là một vẻ lo lắng bất an, Lý An Nhiên làm như không nhận ra, theo chỉ dẫn của Tiểu Thanh Tử vào chủ điện, đến nơi nàng lập tức nhìn thấy ngũ vương gia đang bình thản nhấp trà, Thục phi ngồi trên chủ vị sắc mặt lại vô cùng khó coi, thấy Lý An Nhiên xuất hiện với nụ cười nhẹ nhàng bình thản, ánh mắt thục phi càng thêm âm trầm, thậm chí không thèm đứng dậy đón tiếp.

Lý An Nhiên thấy bộ dạng nàng ta như vậy cũng không chấp, nàng nhìn đến ngũ vương gia, lúc này hắn đã đứng lên hơi chấp tay có lễ.

“Hiền phi nương nương.”

Lý An Nhiên cũng nhẹ nhàng hoàn lễ.

“Ngũ vương gia.”

Sau đó nàng mỉm cười nói:

“Ngũ vương gia đột nhiên cho người gắp rút mời bỗn cung đến Vĩnh Xuân cung là có việc gì?”

“Vốn là việc hệ trọng liên quan đến vụ án dùng ong mật mưu hại hoàng hậu nương nương, theo manh mối nương nương cung cấp cho ta, cuối cùng điều tra được Lâm tổng quản dịch đình kia có qua lại mật thiết với cung nữ Thu Mi trong cung của Thục phi nương nương, thậm chí còn có người bắt gặp bọn họ lén lúc gặp mặt trao đổi đồ vật, bổn vương nghi ngờ đồ vật kia rất có thể là Bách Hoa Tán...”

“Hoang đường, ngũ vương gia, ngươi không có chứng cứ cụ thể, đã dám vu oan cho bổn cung?!”

Thục phi tức giận quát lên cắt ngan lời nói của ngũ vương gia, ánh mắt tràng đầy tức giận, ngũ vương gia hơi nhíu mày, lạnh nhạt quay đầu nhìn Thục phi, vừa giải thích cho Lý An Nhiên vừa cố tình nói cho Thục phi nghe.

“Bổn vương đã đi xin lệnh của hoàng thượng, cũng được hoàng thượng cho phép lục soát Vĩnh Xuân cung, lúc này mới mời Hiền phi nương nương đến, Hiền phi nương nương là người đang nắm quyền chưởng quản hậu cung, cho nên bổn vương đành làm phiền nương nương tốn công đến đây một chuyến, giúp bổn vương chủ trì lục soát.”

Thục phi vừa nghe vừa tức giận, nhưng biết là hoàng thượng đã cho phép, nàng cũng không dám lại chống đối, trong lòng lại ẩn ẩn thấy bất an.

Trong lúc đó Lý An Nhiên gật gật đầu làm như đã biết, trong lòng lại thầm cười lạnh, kết quả này nàng sớm đã đoán được, vốn dĩ đã không có gì bất ngờ.

“Hoàng thượng đã truyền lệnh cho bỗn cung phải hỗ trợ cho việc điều tra của vương gia, đương nhiên bỗn cung sẽ tận sức.”

Nói xong nàng đi đến chủ vị ngồi xuống đối diện Thục phi, sau đó mới nhìn đến Tiểu Thanh Tử nói:

“Vậy bắt đầu đi.”

Tiểu Thanh Tử đến chính là phụng lệnh của hoàng thượng, để hắn dẫn người đi lục soát là hợp lý nhất, ngũ vương gia không biểu lộ gì tiếp tục uống trà, ngược lại Thục phi nhìn Tiểu Thanh Tử dẫn người bắt đầu lục soát cung của mình, vừa tức giận vừa cảm thấy khuất nhục, trong lòng nóng ruột nóng gan ngồi đứng không yên.

Lúc này đã có người dân trà lên cho Lý An Nhiên, nàng nâng ly trà trên tay nhưng không uống, khóe mắt thấy bộ dạng bất an của Thục phi, trong lòng nàng thầm cười lạnh, ngoài mặt lại là một bộ dạng đồng cảm, lập tức đặt ly trà xuống bàn, quay sang Thục phi dịu dàng an ủi.

“Thục phi muội muội không cần lo lắng, bỗn cung tin tưởng cách làm người của muội muội, chắc chỉ là hiểu lầm, soát cung tuy có hơi ảnh hưởng đến danh tiếng của muội muội nhưng ngược lại nếu không tra được gì, như vậy càng chứng minh muội muội là vô tội.”

Thục phi mắt lạnh nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt kia muốn bao nhiêu âm trầm có bấy nhiêu âm trầm, cuối cùng cười lạnh nói:

“Hiền phi tỷ tỷ nói chuyện thật hay, đổi lại người bị soát cung là tỷ, tỷ còn có thể cười được như bây giờ hay sao?”

Lý An Nhiên thấy sắt mặt Thục phi khó coi, chỉ lắc đầu cười không nói gì nữa.

Ngũ vương gia đương nhiên không tiện lên tiếng, tuy nhiên nhìn thái độ trái ngược của Hiền, Thục nhị phi của hoàng đế, hắn âm thầm cười nhạo trong lòng, phi tần của hoàng đế đều là cực phẩm, hoàng hậu nghiêm cẩn thái quá, quý phi kiêu ngạo thái quá đã đủ mệt đầu, giờ thấy một Hiền phi thâm tàn bất lộ và một Thục phi quá âm trầm, hắn không kềm được tâm sinh một chút thương hại tên hoàng huynh ngồi trên ngôi chí tôn kia.

Cuộc sống cũng không dễ dàng nhỉ!

Ngay khi điều tra đến Vĩnh Xuân cung có liên qua đến Lâm tổng quản, hắn liền biết mình bị Lý An Nhiên lợi dụng, nhưng biết thì sau chứ, hắn vẫn phải để nàng đắc lợi, bởi vì trong hoàn cảnh này, dù là một chút manh mối hắn cũng phải điều tra đến cùng, bất kể có bị ai tính kế hay không?! Hơn nữa hắn biết rõ hậu cung chính là như vậy, người tranh ta đoạt, hắn cũng không thấy việc làm của Lý An Nhiên có cái gì không đúng.

Không khí trong phòng nhất thời im lặng, thời gian dần qua, chừng một khắc sau, đột nhiên có cung nhân nội vụ phủ tiến vào, sắc mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm trọng, ba người lập tức tập trung tinh thần, ngủ vương gia vội hỏi:

“Đã điều tra được gì?”

Thục phi cũng thấp thỏm không yên đứng bật dậy, cung nhân kia nhìn ánh mắt sáng quắc của Thục phi, hắn hơi sợ hãi, sau đó nhìn Lý An Nhiên nói:

“Tiểu Thanh công công cung thỉnh Hiền phi nương nương.”

Lý An Nhiên nhướng mày, trong lòng có hơi chờ mong, ngoài mặt lại bình tĩnh, không lộ ra chút nào.

Thục phi lúc này đã nhíu chặc chân mày, trong lúc đó ngũ vương gia cũng cảm thấy không vui, xem tình hình là phát hiện cái gì đó nhưng lại không muốn cho hắn nhìn thấy, nghỉ vậy hắn liền cười nhạt nói:

“Đã phát hiện cái gì mà lại chỉ mời Hiền phi nương nương, chẳng lẽ bổn vương không thể nhìn hay sao?”

Cung nhân kia nghe vậy lập tức nhanh trí nói:

“Bẩm vương gia, bởi vì phải tiến vào nội điện nên vương gia không tiện đi vào, chỉ có thể mời Hiền phi nương nương.”

Ngũ vương gia nghe vậy hơi nhíu mày, hắn thân là vương gia, vốn đã chẳng thể tự tiện đi lại trong hậu cung, chỉ vì phụng lệnh điều tra cho nên thời gian gần đây hắn mới có thể tiến vào cung điện của các nương nương, tuy nhiên bên cạnh hắn luôn luôn có người của hoàng thượng đi theo giám sát, vì vậy hắn không thể tự tiện xét cung mà phải nhờ Hiền phi đến chủ trì, chính vì thế hắn cũng chẳng thể tiến vào nội điện, chỉ đành buồn bực quay sang Lý An Nhiên.

“Phiền nương nương.”

Lý An Nhiên khẽ gật đầu rồi mới mang theo Đông Thảo, Hạ Thảo rời đi. Thục phi thấy vậy lòng nóng như lửa đốt đương nhiên chẳng thể ngồi yên, cũng lập tức đi theo.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.