Chiến Trường Hậu Cung

Chương 74: Chương 74: Tiêu Diệp và Đức phi




Ngày hôm sau, hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ở Càn Đức Điện, Lưu công công đột nhiên tiến vào báo.

“Hoàng thượng, quý phi nương nương cho người đến hỏi, hôm nay người có rảnh đến Viên Hy Cung một chuyến hay không?”

Hoàng thượng mắt vẫn dán vào tấu chương, miệng lạnh nhạt nói:

“Cũng lâu rồi không đi nhìn Trạch Nhi, cũng nên đi xem một chút.”

Lưu công công nghe vậy liền tuân lệnh lui ra.

Đợi khi hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương cũng đã qua ba canh giờ, hắn nghỉ ngơi một chút rồi mới đứng dậy bãi giá đến Viên Hy Cung.

Quý phi thấy hoàng thượng đến liền vui mừng tiếp đón, hoàng thượng lại thăm hỏi ngũ hoàng tử một chút, thấy hắn được quý phi chăm sóc khỏe mạnh hoàng thượng cũng yên tâm hơn, ánh mắt nhìn quý phi lộ ra tia hài lòng, bắt lấy cơ hội, quý phi ngỏ ý muốn cùng hắn đi dạo ngự hoa viên, hoàng thượng nhìn nhìn quý phi, trong mắt hắn che dấu một tia nghi ngờ, nhưng hắn cũng không từ chối, hai người chỉ mang theo một nhóm cung nhân đi đến ngự hoa viên.

“Hoàng thượng, tháng sau là tuyển tú bắt đầu, thần thiếp nghe nói khuê tú khắp nơi đã đổ đến Kinh thành rồi.”

“Ừm!”

Hoàng thượng gật gật đầu, cũng không nhiều lời, hoàng thượng vốn là người lãnh tĩnh ít khi biểu lộ tình cảm, quý phi sớm đã quen với việc hắn ít nói do đó nàng lại cười cười nói tiếp.

“Mấy hôm nay hoàng hậu nương nương bận lo chuẩn bị cho kỳ tuyển tú, thần thiếp thực lo lắng cho thân thể của hoàng hậu nương nương, rất muốn che sẻ gánh nặng với nương nương, chỉ đáng tiếc nghi kỵ của nương nương quá xấu…”

Nói đến đó Triệu quý phi thở dài một hơi, ra vẻ thật bất đắc dĩ. Hoàng thượng quay đầu nhìn quý phi, bình thản cười cười.

“Quý phi vốn thẳng thắn, hoàng hậu lại trang nghiêm, hai người không hợp cũng là chuyện có thể hiểu được, tuy nhiên lời quý phi nói cũng không sai, hoàng hậu là quốc gia chi mẫu, thân thể quan trọng, chuyện bị trúng độc lần trước khiến thân thể hoàng hậu không được như xưa, dễ dàng mệt mỏi, trẫm cũng lo lắng.”

Nghe hoàng thượng nói lời quan tâm đến hoàng hậu, dù mặt cười như hoa nhưng trong lòng quý phi lại thầm hận, nắm tay giấu trong tay áo cũng bất giác xiết lại, hoàng thượng lại làm như không để ý, tiếp tục nói:

“Đợi ngày mai trẫm sẽ đến bàn với hoàng hậu, việc tuyển tú nên chia sẽ cùng nàng, hai người hợp lực, trẫm mới yên tâm.”

Hoàng thượng đồng ý cho quý phi cùng hoàng hậu lo chuyện tuyển tú, trong lòng quý phi mới vơi được chút oán hận, nhiều thêm chút vui vẻ, nàng cùng hoàng hậu quản lý hậu cung, nhưng hoàng hậu lại chuyên đẩy những chuyện phiền phức cho nàng, những chuyện đặc biệt quan trọng cũng như có thể thu được lợi ích thì lại cắn chết không chịu buông ra khiến cho quý phi vừa tức vừa không biết làm sao, còn về chuyện tuyển tú, tuy không béo bở gì nhưng vấn đề chính là nàng có thể nhúng tay vào cản trở một số mầm họa tiềm ẩn, diệt trừ bớt vài cái hồ ly tinh có khả năng trở thành cái gai trong mắt của mình.

Ngay lúc này, một tiểu thái giám hớt hãi từ trong ngã rẽ trước mặt đột ngột chạy ra, xém chút va vào người hoàng thượng.

“To gan, nô tài nơi nào, dám kinh động thánh thượng.”

Tiếng quát lớn của Lưu công công làm tiểu thái giám giật mình, hắn chỉ kịp nhìn thấy vạt áo minh hoàng liền sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

“Nô… Nô tài… Nô tài là Tiểu Thân Tử của Thái Bảo Cung, tham kiến hoàng thượng.”

Nhìn một tiểu thái giám nhỏ gầy run rẩy quỳ dưới đất, hoàng thượng hơi nhíu mày hỏi:

“Tiểu Thân Tử, có chuyện gì mà ngươi lại hấp tấp như vậy.”

Nghe hoàng thượng hỏi vậy, Tiểu Thân Tử đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, khóc hô.

“Hoàng thượng, xin người đi cứu điện hạ… Điện hạ…”

Nói đến đó Tiểu Thân Tử đã nghẹn ngào, hoàng thượng lại càng thêm gấp, lạnh giọng hỏi:

“Khóc cái gì, mau nói rõ ràng ra cho trẫm, Diệp Nhi đâu.”

Tiểu Thân Tử bị dọa tái mặt, nuốt nước mắt lại, lập tức hô:

“Hoàng thượng, điện hạ đang ở Ly Hoa Cung, chịu Đức phi đánh mắng, nô tài quá sợ cho nên mới lén chạy ra, muốn chạy đi tìm Hiền phi nương nương cứu người.”

“Cái gì?”

Hoàng thượng mày nhíu càng chặt, quý phi ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt lóe qua một tia tinh quang, thâm ý đưa mắt nhìn Tiểu Thân Tử, sau đó vội nói:

“Hoàng thượng, chúng ta phải nhanh đến Ly Hoa Cung xem thực hư thế nào.”

Hoàng thượng lạnh nhạt gật đầu, lập tức nhanh chân bước đi.

….

Ly Hoa Cung.

Ba!

Đức phi lại ném ly trà thứ ba xuống đất, chỉ tay vào Tiêu Diệp đang quỳ giữa điện.

“Ngươi thực giỏi, rất giỏi, làm ra chuyện như vậy còn cố chấp không nhận.”

“Ta không có làm sai.”

“Câm miệng, ngươi còn nói ngươi không có làm sai? Ngươi chính là một tên nghiệt chủng ăn cây táo rào cây sung, ngươi suốt ngày chạy đến Trường Lạc Cung nịnh hót Hiền phi, ngươi nghĩ bổn cung không biết sao? Hôm qua ngươi còn ở trước mặt nhiều người như vậy bêu xấu bổn cung, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”

Tiêu Diệp lạnh lùng nhìn Đức phi, lúc này hắn là kích động thật sự, từ khi hiểu chuyện đến giờ, nữ nhân này đã mang đến cho hắn bao nhiêu đau khổ, nàng ta luôn dùng hành động lẫn lời nói khinh miệt hắn là kẻ tàn phế, nàng ta còn dung túng người dưới không ngừng đã kích hắn, nếu không có Hiền mẫu phi, có lẽ hắn đã sớm mất mạng.

Tiêu Diệp mím chặt môi, hai mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt rơi xuống, hắn vốn rất quật cường, dù bi phẫn thế nào hắn cũng không muốn để Đức phi nhìn thấy hắn yếu đuối, một hồi sau hắn mới mở miệng nói:

“Hôm qua là ta nhất thời lo lắng mẫu phi ngươi bị nghi ngờ cho nên mới nói như vậy, hơn nữa những gì ta nói có chỗ nào không phải là sự thật chứ? Mẫu phi ngươi đã lớn tuổi như vậy sao vẫn không nhìn ra được phải trái?”

“Ngươi…”

Đức phi trợn trừng mắt, nàng vốn tâm trạng buồn bực tích tụ từ ngày hôm qua, hôm nay Tiêu Diệp lại tự nhiên chạy đến, bề ngoài có vẻ đến thăm hỏi nhưng lời nào cũng như là tác vào mặt nàng, sao nàng có thể nhịn?

“Tốt… Tốt lắm, tiện chủng, ngươi đúng là tiện chủng vong ân phụ nghĩa, chẳng khác gì tiện nhân đã sinh ra ngươi.”

Tiêu Diệp vừa nghe lời này, trực tiếp trợn tròn mắt, vốn hắn đang quỳ đột nhiên đứng bật dậy, lúc này hắn cũng không còn đủ lý trí để nhớ đến mục đích lần này khi đến Ly Hoa Cung, dù sao hắn cũng mới mười tuổi.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ngươi chính là tiện chủng, tiện nhân sinh ra ngươi cũng là tiện chủng, ngươi không biết chứ gì? Ngươi nghĩ mẫu thân ngươi thực sự bệnh chết sao? Hừ! Nàng ta chết là để chuộc tội đấy.”

“Nương nương…”

Cung nữ cận thân đã theo Đức phi từ Cung gia nhập cung vừa nghe Đức phi nói những lời này, sắc mặt đại biến, bất giác hét lên một tiếng, trong lòng thầm kinh hãi.

Đức phi phát điên rồi! Ngay cả chuyện như thế cũng nói ra, chính là không muốn sống nữa rồi.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.