Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 55: Chương 55: Chạy thoát lần hai




Mạc Hiểu Nam lúc này giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã có một tia laze lướt qua trước mặt hắn.

Bùm!

Bùm!

Sàn đấu giá chẳng mấy chốc đã chia năm sẻ bảy.

Hắn lúc này cắn răng.

“Con rắn thối kia vậy mà đã đuổi tới nơi rồi!”

Hắn đưa tay lên không trung vẽ ra một trận pháp nhưng nửa đường lại bị Tiêu Dao Tử ngăn lại.

“Đừng manh động, con rắn ngu kia tuy biết ngươi ở đây nhưng lại không biết ngươi ở chỗ nào, nó chỉ hù dọa cho tên tiểu tử ngươi vẽ trận trận pháp thuấn di chỗ khác, chỉ cần không gian có một chút dao động nó liền đánh hơi ra sự chỗ ngươi đang ở!”

Sắc mặt của Mạc Hiểu Nam căng như dây đàn, cắn răng nói: “Chả nhẽ chúng ta đứng ở đây chịu chết sao?”

Tiêu Dao Tử quay người ánh mắt đầy thâm hiểm: “Không hẳn! Tuy tu vi của nó đã đột phá Đại thừa nhưng ở đây lại không phải là vô địch”

Lúc này con rắn lúc trước Mạc Hiểu Nam gặp, giờ đây nó đã hoá hình thành một nam tử da trắng với mái tóc xanh.

“Ha ha tên nhân loại xảo trá kia, ngày hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát, thù của ba tháng trước ngày hôm nay bản xà nhất định phải báo!!!”

“Còn con cáo đen chết tiệt kia nữa! Ha ha ha!”

Nó đứng trên bầu trời liên tục ném tia năng lượng xuống đất, cả một vùng đất rộng năm dặm đã bị nó cào nát, vô số tu sĩ không kịp chạy đều hoá thành cát bụi dưới tay nó.

Nhưng lúc này từ trong đống đổ nát một bóng đen phóng lên, do bầu trời tối đen nên chỉ thấy mờ mờ, nhưng đối với người tu tiên như Mạc Hiểu Nam thì thấy rõ ràng là một lão đạo râu tóc bạc phơ, hai mắt băng lãnh nhìn con rắn.

“Đạo hữu có việc gì thì từ từ hẵng nói, không nhất thiết phải gây ra đống hỗn loạn như thế này!”

Nhưng con rắn nó đâu có để lão đạo này vào trong mắt.

“Ngươi là tên nào? Sao lại dám chen ngang vào việc của bản xà, xà xà!”

“Có phải ngươi là đồng bọn của tên xảo trá kia không? Nếu như là vậy thì mời ngươi xuống hoàng tuyền đi, xà xà!”

Mạc Hiểu Nam núp ở dưới đống đổ nát, chạy che miệng nín cười, hắn không ngờ rằng con rắn này lại tự mình độc thoại.

Lão giả kia nghe vậy sắc mặt lập tức âm u, sát khi trú ngụ trong cơ thể lập tức bạo phát.

Vù vù!

Trên bầu trời mây đen bất chợt kéo đến, vô số oan hồn tụ tập lại.

“Một con xà yêu như ngươi lại dám hênh hoang trước mặt ta!”

Giọng nói đanh thép của hắn vang vọng đất trời, sấm chớp lúc này cũng bắt đầu gào thét.

Còn con rắn kia vẫn đứng đó độc thoại.

Nhưng sắc mặt nó lúc này cũng lạnh đi, tu vi của nó bắt đầu dao động mãnh liệt, không gian xung quanh nó cũng ngưng trệ lại, còn có dấu hiệu rạn nứt.

Lão đạo kia lập tức biến sắc, hắn không ngờ con rắn này lại mạnh đến như vậy, lúc nãy hắn chỉ nhìn ra tu của nó chỉ tầm đại thừa sơ kỳ, nhưng bây giờ đã viễn siêu đại thừa.

Không chờ lão đạo kia kịp phản ứng, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt của hắn, một bàn tay nhanh như chớp nắm chặt lấy đầu của lão đạo.

Ầm!!

Đầu của lão đạo kia trong nháy mắt bị bóp nát, máu văng tung tóe khắp nơi cơ thể vẫn còn giật giật sau đó rơi xuống đất, nguyên thần cũng bị bóp nát, triệt để chết đi.

“Hừ, bổn xà chưa nói hết thì đừng có xía mũi vào! xà xà.”

Sắc mặt của Tiêu Dao Tử lúc này nhăn nhó, hắn vậy mà lại đánh giá sai thực lực của con rắn này.

“Không ổn! Tiểu Nam mau rút lui!”

“Tình hình chuyển biến xấu, ở chỗ này chỉ tổ nguy hiểm!”

Mạc Hiểu Nam cũng đã nhận ra điều kỳ quái nên, đã tranh thủ phác họa trận pháp.

Lúc này trên không trung, con rắn cảm nhận được một rung động nhỏ trong không gian, nó nhớ rất rõ cái rung động này.

“Ha ha, nhân loại xảo trá chạy đi đâu!!”

Nó đưa bàn tay cào vào không gian, một làn sóng xung kích lập tức hình thành, sóng xung kích khi chạm vào mặt đất, thì ngay lập tức cào ra mấy rãnh lớn, sâu không thấy đáy, không những vậy còn dài mấy dặm khói bụi bốc lên mù mịt.

Mạc Hiểu Nam lúc này đã phát hoạ xong trận pháp dịch chuyển, mà trước mặt hắn lúc này xuất hiện một thân ảnh nửa người nửa rắn.

Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào hắn, từ trong đôi mắt của nó, hắn còn nhìn thấy đâu đấy sự tức giận cùng cực, một sự ức chế không hề nhẹ.

“Tên nhân loại xảo trá nhận lấy cái chết!!”

Nó đưa giơ bàn tay đầy máu chộp lấy đầu hắn, vận sức bóp mạnh đầu của Mạc Hiểu Nam.

Ầm!!!

Đầu của Mạc Hiểu Nam ngay lập tức vỡ nát, nhưng thứ bắn ra không phải là máu mà là một thứ một chất nhầy rất dính.

Mà trong đó còn có mấy cây gai màu đỏ đâm vào tay nó, bên dưới mặt đất một cấm chế lập tức được kích hoạt.

Dưới mặt đất vô số xiềng xích chui lên trói nó lại.

Hai cái bẫy này làm nó tá hoả mấy giây, nhất là thứ rễ cây đỏ đỏ kia chứa kịch độc làm nó tê rần cả người, không những thế còn bị xiềng xích trói lại làm nó không cử động được, nhưng miệng vẫn cắn răng nói.

“Không ngờ...

Còn lúc này, Mạc Hiểu Nam đã đứng bên cạnh thanh thần binh Viêm Long Thánh thương, hắn đạt tay lên thanh thần binh lập tức biến mất, mà trận pháp sau lưng sáng, lên cơ thể của hắn lập tức nhạt đi.

Không quên quay đầu lại phản bác nó một câu.

“Nếu như con rắn ngáo như ngươi có thể nhìn thấu mọi thứ, thì thế giới này đã không tồn tại hai chữ 'không ngờ'!”

“Thôi tạm biệt mai sau gặp lại… Khặc không cần gặp lại!”

Sau khi hắn biết mất thì cấm chế dưới mặt cũng mất tác dụng sau đó từ từ tan biến.

Nó không nổi máu như lúc trước, mà bay thẳng đi chỗ khác nghiến răng ken két.

“Nhân loại xảo trá đừng để bản xà gặp lại ngươi lần nữa!”

- -------------------------

Cách đó mấy ngàn dặm, Mạc Hiểu Nam từ trong trong trung xuất hiện, chưa đi được mấy bước đã ngã xuống đất.

Hắn chơi lớn liên tiếp truyền tống trong thời gian cực ngắn, mục đích cũng chỉ là thoát khỏi phạm vi chưởng khống của con rắn kia mà thôi.

Nhưng hắn không ngờ cơ thể mình lập tức đến cực hạn chỉ sau ba lần sử dụng, chưa kể hắn còn phục dụng đan dược.

Mạc Hiểu Nam lết lết cơ thể của mình về phía trước, tới một gốc cây gần đó nghỉ ngơi.

Không ngờ lần này đi đấu giá lại gặp phải kẻ thù cũ, không những vậy kẻ thù còn có tu vi viễn siêu tất cả những người chỗ này, đến Đại thừa kỳ đỉnh cao mà cũng bị nó bóp chết.

Lúc đó không phải là Tiêu Dao Tử phản ứng nhanh vẽ xuống cấm chế, còn hắn thì ngưng tụ luồng khí tức thần bí kia thành một bản sao của mình, nêm nếm vào đó một ít Đoạn Mộc Nhai, chủ yếu là làm tê liệt nó trong thời gian ngắn để mình có thể trốn thoát.

Hắn lúc này ngẩng đầu nhìn trời cao, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

Thần hồn của hắn lúc này toả ra, bắt đầu dò xét phạm vi một dặm xung quanh, để đề phòng yêu thú tấn công, khi thấy an toàn hắn mới thả lỏng.

Tiêu Dao Tử lúc này từ cơ thể của hắn bay ra, sắc mặt cũng nhợt nhạt không ít.

Bởi vì khi nãy, hắn phải lập một cái cấm chế tiên cấp, trong thời gian cực ngắn làm cho linh thể của hắn chịu không nổi.

“Tiểu Nam ngươi lần này cũng may đấy, không phải lúc đó con rắn ngáo có mắt như mù kia sơ xuất, thì cũng chôn xác ở chỗ đó rồi đấy.”

“Tiền bối ngươi không cần phải nói như vậy, con rắn ngu kia có cho nó ngàn con mắt thì cũng chả phát hiện ra đâu, chứ đừng nói là giết được vãn bối!”

“Tu vi cao mà không có não với mắt thì cũng chỉ là phế vật cả thôi, Hắc hắc...”

Nói xong lời thì hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, bên ngoài Tiêu Dao Tử lại vẽ xuống mấy trận pháp ẩn giấu, sau đó phủ lên một đống lá ngụy tạo hiện trường.

Sau đó thân hình hắn cũng tan biến trở về cơ thể của Mạc Hiểu Nam.

Thời gian cứ thế trôi mặt trời lên rồi lại lặn, chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng từ trong đống lá tỉnh dậy, ngáp một cái dài sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

Nhưng ngay lúc này trên bầu trời một vệt đen bay ngang qua, Mạc Hiểu Nam cũng ngẩng đầu nhìn sau đó cười gian.

“Vừa tỉnh ngủ lại tới công chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.