Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 39: Chương 39: Ký Ức




Ở trong biển xác chết, còn có nhiều đứa trẻ quỳ khóc bên xác chết cha mẹ mình, quang cảnh thê lương thảm khốc.

Nhưng bên trong đám trẻ hắn thấy một gương mặt có chút ấn tượng, đang đứng bên cạnh một cái xác, cơ thể dính đầy máu tươi, trong tay cầm một thanh đoản đao nhuốm máu, trong mắt đứa trẻ này không có một chút nỗi sợ hãi nào, mà thay vào đó là một đôi đầy hận thù, một sự căm ghét tột cùng muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.

Đứa trẻ này quay mặt lại nhìn, sau đó quay người bước đi trên đống xác người trải dài vô tận.

Từng bước chân đều mang theo cảm giác nặng nề, nhưng cực kỳ vững chãi.

Trong đống xác người một tráng hán mặt mày đầy vết thương, quần áo rách rưới trên cổ còn đeo rất nhiều dây chuyền làm bằng xương và răng, nhất là một tay bị chặt đứt ló cả cương trắng ra ngoài, máu tươi từ vết thương nhỏ từng giọt xuống đất, miệng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ kia.

Hắn đưa tay mò mẫm bên trong đống xác người kéo ra một thanh đao đã oằn cả lưỡi, đứng dậy lao đến bên cạnh đứa trẻ, miệng còn không ngừng gào thét.

“Chết đi!!!”

Nhưng chưa đến ba hơi thở một thanh đao bay tới, đầu của tên đại hán này lập tức bị thanh đoản đao xuyên qua, hắn đang chạy thì ngã xuống đất cặp mắt còn trợn trong nhìn về phía đứa trẻ, miệng trào ra máu tươi dường như đang cố gắng nói gì đấy.

“Hừ!!”

Đứa trẻ này chỉ hừ nhẹ một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Ánh chiều tà lúc này làm khung cảnh trở nên ghê rợn hơn, không biết bao nhiêu thú ăn thịt đã có mặt ở biển xác người lúc này.

Tiếng kêu của bọn chúng vang vọng cả một bầu trời rộng lớn.

Nối tiếp đó là một nơi đầy ánh sáng, bầu không khí dịu mát, tiếng suối chảy róc rách, một bãi cỏ xanh mơn mởn cùng một tán cây cổ thụ cao mấy trượng, tỏa ra hương thơm thấm ruột thấm gan, bên cạnh gốc cây là một chiếc bàn đá, bên trên còn có một cốc trà đang uống dang dở, còn bốc lên khói nghi ngút.

Cách gốc cây hai mươi trượng là một con suối trong veo, bên trên mỏm đá còn có một thiếu nữ mặc đồ tím đang ngồi thơ thẩn, ngẩn đầu nhìn trời cao.

Nhưng bên cạnh nàng lúc này một lão đạo xuất hiện, hai mắt nhu hòa nhìn nàng miệng nói nhẹ: “Lâm nhi.”

Thiếu nữ bên cạnh vẫn ngẩn ngơ không có đáp lại.

Lão đạo bên cạnh cũng thở dài: “Lâm nhi, vi sư biết con vẫn để trong lòng những chuyện xảy ra trước kia, nhưng phàm nhân thế tục, dục vọng chiến tranh cướp đoạt giết chóc vẫn là chuyện thường tình, phàm nhân có số mệnh tiên nhân cũng có số mệnh, cái chết đến thì cả tiên nhân chúng ta cũng không thể đón trước.”

“Đừng vì cái chết của nhị sư huynh của con mà đau buồn, con nên thả lỏng bản thân chấp nhận mọi thứ, chấp nhận sự ra đi của sư huynh mình có lẽ sẽ tốt hơn.”

Thiếu nữ lúc này quay đầu lại nói với lão đạo: “Sư phụ người mới cần phải chấp nhận sự thật đấy, Đông Đông lão sư bên chấp pháp đường cay người hơn mười năm rồi, nếu như lần này sư phụ không đến gặp nàng thì chắc Đông Đông lão sư lật cả cái động phủ của người lên đấy.”

“Còn con đây là đang suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào, để đánh cho cái tên lẻo mép kia thành đầu heo.”

“!!!!” Lão đạo lập tức á khẩu, hắn không ngờ chiêu này lại bị phản đam.

“Vi sư mà sợ ả sao, thật nực cười, mười năm trước vi sư không đánh lại, nhưng bây giờ thì…..”

Hắn chưa nói xong thì sau lưng một bóng đen xuất hiện, một bàn tay ngọc đáp vào mặt hắn.

“Ầm!!!”

Lão đạo ngay lập tức bị đánh bay, trên mặt còn hiện lên một hàng dấu hỏi, đang ở nhà lại bị tập kích bất ngờ.

Nhưng không để hắn chờ lâu một nắm đấm nữa đụng vào hông hắn, cơn đau ngay lập tức truyền đến đại não, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng vẫn vận sức hét lớn: “Tên nào dám tập kích bản tọa!!!!”

Há miệng nói được một câu lại bị bàn tay ngọc kia bóp chặt lấy, ấn đầu hắn xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra, khói bụi bay mù mịt, âm thanh kêu thảm bắt đầu vang lên.

Bên cạnh con suối thiếu nữ đứng dậy quay người đi miệng còn nói: “Tra nam đúng chả có tên nào ra hồn.”

Chỉ có Mạc Hiểu Nam lúc này là mặt đầy hỏi chấm, mấy thứ này có liên quan đến hắn méo đâu mà giới thiệu.

Hình ảnh lúc này lại chuyển đến một cảnh khác, lúc này là ở bên trong một động phủ, xung quanh tường đều được treo vải hồng, để che đi vách tường thô ráp, nhưng Mạc Hiểu Nam lại nhìn chằm chằm vào một bức ảnh, bên trong bức ảnh nhưng chi tiết khá là mơ hồ làm cho hắn chỉ nhìn rõ một bộ phận.

Chỉ thấy một cái cây rất lớn, còn nhưng chi tiết còn lại hắn đều bất lực, cho dù có tập trung mấy cũng không thể nhìn rõ.

Nhưng khi hắn rời mắt khỏi bức tranh thì hắn lập tức há hốc mồm, thiếu nữ lúc trước hay nói tắt là Lâm Phi Nhi đang thay đồ, phía sau lớp vải là một thân hình siêu siêu chuẩn, đúng theo tỷ lệ vàng, chỗ nào cần lồi thì lồi chỗ nào cần lõm thì lõm, cộng thêm làn da trắng như tuyết không một vết nhơ, còn dung mạo thì khỏi cần phải bàn, thân hình thước tha yểu điệu cuốn hút vạn phần, mị hoặc đến cực điểm.

Chỉ còn một câu để miêu tả là tuyệt sắc trong tuyệt sắc.

Làm cho hắn khô khốc cả họng.

Ngay tại lúc này, ý thức của hắn đột nhiên bị hút vào một thứ gì đó hút vào, xuất hiện phía trước mặt hắn là một mảnh sương mù trắng xoá, tầm nhìn rất hạn chế chỉ bao trọn trong bốn mét, đến cả thần thức cũng bị gián đoạn không thể thi triển.

“Lại là thứ gì nữa đây!”

Sương mù lúc này đột nhiên tản đi lộ ra một ngọn hoang sơn, cây cối um tùm làm cho người ta có cảm giác chưa từng có ai đặt chân đến, phía trên đỉnh có một toà huyết trì, bên trong huyết trì lại có một thân ảnh đang ngâm mình, hai mắt vô hồn, không những thế trên cơ thể còn chằng chịt văn tự kỳ quái, không những thế chúng còn liên tục di chuyển.

“Ách, Lâm Phi Nhi!!!!”

Những ký tự này đang từng phút từng giây hấp thu sinh cơ, hồn phách.

Nhưng bên ngoài cơ thể của nàng cũng được bao bọc bởi một luồng vật chất khiến quá trình chậm đi không ít.

Nhưng cũng khiến cho Mạc Hiểu Nam rợn người

Hắn lập tức nuốt một ngụm nước bọt cười khổ: “Phàm nhân cũng rất áp lực nha!”

Hắn đưa tay ra một luồng khí tức thần bí hoá thành một cây trường thương, sau đó phóng vào trong khu rừng.

“Cứu người quan trọng nhất, không cứu hối hận một đời!”

Ba giờ sau, bộ pháp của hắn vô cùng nhanh chẳng mấy chốc đã đi được một phần tư ngọn núi.

Hắn đưa tay lên trán nheo mắt nhìn chung quanh.

“Ngọn núi này quá quỷ dị, nếu không nhanh lên thì không ổn!”

Ngọn núi này nhìn bề ngoài thì nhỏ nhưng vào bên trong không khác gì một mê cung, trong ba canh giờ hắn đi qua đi lại một đoạn đường cũng bị rất nhiều cặp mắt bên trong khi rừng theo dõi.

Đang di chuyển thì phía trước hắn một vệt đen phóng qua mặt hắn.

Mạc Hiểu Nam ngay lập tức dừng lại trên một cành cây, nhưng chưa được bao lâu phía sau bỗng xuất hiện một bóng đen, bóng đen đưa móng vuốt sắt nhọn vồ xuống người hắn.

“Ầm!!!”

Cái cây hắn đang đứng lập tức chia năm sẻ bảy, nưng may mắn hắn phản ứng kịp thời phóng khỏi nên chỉ bị xây xát nhẹ.

Tuy nhiên, hắn lúc này không phải là thực thể nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.