Mạc Hiểu Nam nháy nháy mắt sau đó mở miệng nói: “Tiêu tiền bối tuy lời ngươi nói làm vãn bối có chút động lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy nó không hợp lý, bởi vì đâu ai cho không ai cái gì, nhất là người mình chưa từng quen biết!”
“Nếu là vãn bối thì trước tiên phải làm cho độ hảo cảm của đối phương với mình tăng lên chút đỉnh, hay cho đối phương cảm thấy lời nói của bản thân có thể tin tưởng được, lúc đấy hẵng hành động chứ.”
Tiêu Dao Tử đột nhiên từ trong thức hải của Mạc Hiểu Nam phóng ra, thân hình của hắn không phải là nam tử mà là một con rồng nhỏ, hai mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Mạc Hiểu Nam.
Nhưng không để hắn chờ đợi lâu thì Tiêu Dao Tử đưa tay lên trán hắn vẽ một vòng tròn, ý thức của Mạc Hiểu Nam ngay lập tức bị kéo ra, đứng song song với Tiêu Dao Tử.
“Đi….”
Linh hồn của Mạc Hiểu Nam đột nhiên hóa thành một luồng sáng phóng thẳng lên trời cao, xuyên qua tầng tầng mây trắng.
“A~~~~~~~~~~”
Không đến mười hơi thở nguyên hồn của Mạc Hiểu Nam đã ở trong một luồng bạo phong, luồng bạo phong này gào thét kinh người, những nơi nó đi qua không gian muốn đứt gãy, âm thanh do bạo phong gào thét khiến linh hồn của hắn run rẩy, thân thể nhịp tim tăng nhanh.
Bởi vì luồng bạo phong này cường hãn đến mức không thể tưởng tượng được, nếu dính phải nó thì thần tiên cũng không có cách cứu vãn.
Mạc Hiểu Nam đang sống đột nhiên ngừng lại, hai mắt vô thần, tim đập nhanh gấp hai lần bình thường, điều này khiến cả đám Trác Đa phía dưới nghi hoặc, sau đó là một nỗi sợ vô hình dâng lên.
- -----------
Trong lúc linh hồn của Mạc Hiểu Nam đang sợ hãi thì phía sau hắn một đôi long trảo đập nhẹ vào vai, cú đập hết sức nhẹ nhàng tựa như lông hồng chạm vào mặt nước tĩnh lặng.
“Tiểu tử nhìn phía trên đừng nhìn vào mấy cơn gió nhẹ này làm gì, xuống dưới ta biểu diễn tuyệt kỹ cho ngươi xem!”
Mạc Hiểu Nam giật mình tỉnh lại.
Tiêu Dao Tử trong trạng thái rồng nhỏ đưa long trảo của mình lên, phía bên trên long trảo một ánh sáng mỏng màu vàng hiện ra, bắt đầu liên kết lại thành một trận pháp nhỏ.
Linh khí trong phạm vi ngàn dặm đó bắt đầu dao động mãnh liệt, không gian bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không ổn định, có dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Tiền bối chuyện này liệu có ổn thỏa, vãn bối thấy chúng ta đang làm một thứ nguy hiểm không thể lường trước được!” Tuy đang ở trạng thái linh hồn, nhưng Mạc Hiểu Nam không kiềm được đưa tay lên lau mồ hôi.
Tiêu Dao Tử vẫn cố chấp thi pháp, sau đó hai khắc trận pháp trên tay của Tiêu Dao Tử đã vượt qua ngàn trượng và không có dấu hiệu ngừng lại.
Áp lực từ trận pháp tản ra khiến không gian chung quanh bắt đầu sụp đổ, từng đạo vết nứt đen ngòm hiện rõ rệt.
Trận pháp đạt đến phạm vi vạn trượng thì ngừng lại, khí tức mà nó tản ra có thể khiến cao thủ có tu vi thông thiên bị ép chết, chứ chưa tính đến lúc nó hoàn toàn kích hoạt.
Vả lại hắn bây giờ được Tiêu Dao Tử bảo vệ, nhưng hai mắt cũng đau nhói khi nhìn vào trận pháp, hô hấp khó khăn hơn gấp bội.
“Tiểu tử ngươi nói xem, nếu như ta phóng thích chiêu này xuống bên dưới thì hậu quả nó sẽ như thế nào, nói trước cho ngươi biết, đây chưa còn chưa đạt đến một phần ngàn lúc ta còn sống.” Tiêu Dao Tử quay mặt rồng lại nhìn Mạc Hiểu Nam, sau đó mỉm cười nói.
Mạc Hiểu Nam lập tức á khẩu, bởi vì vị tiền bối trước mắt này quá mức sĩ diện… À nhầm quá mức thực tế kiểu, nếu ngươi không tin ta sẽ làm mẫu cho ngươi xem.
Nhưng Mạc Hiểu Nam đột nhiên bừng tỉnh 'Còn sống????' với 'Chưa bằng một phần vạn' nếu như vị Tiêu tiền bối này lúc còn sống phẩy tay một cái thế giới này có đi đời nhà ma hay không.
Lúc này Mạc Hiểu Nam đột nhiên đưa giơ hai tay lên: “Vãn bối tin vãn bối tin!”
“Ngài không cần thể hiện nữa, nếu không cái đại giới này toang mất, với lại nhục thân vãn bối còn ở dưới, vãn bối cũng chưa muốn chết.”
Tiêu Dao Tử lập tức phẩy tay một cái trận pháp trên tay ngay tức khắc hóa thành thuần khiết linh khí, dần dần tản ra hai mắt đắc ý nhìn về phía Mạc Hiểu Nam.
Nhưng nội tâm lúc này của Tiêu Dao Tử lại khác hoàn toàn, bởi vì hắn đã tới cực hạn vì thể hiện cho Mạc Hiểu Nam xem, bây giờ có địch nhân tập kích hắn cũng không có sức chống trả.
Nhưng vẫn gắng gượng, vểnh mặt lên: “Tiểu tử ngươi thấy sao, một chiêu này nếu phóng ra thì cho dù là một nghìn Đại thừa kỳ cũng không đỡ nổi.”
“Vì vậy, tên tiểu bối như ngươi bớt nghi ngờ về lời nói của trưởng bối đi, không phải lúc nào cũng lừa gạt ngươi đâu.”
“Về thôi ở trên này lâu lại bị mấy tên kia đánh hơi ra, lại dính lấy phiền phức không cần thiết.”
Tiêu Dao Tử vỗ gay một cái linh hồn của Mạc Hiểu Nam từ trên độ cao mấy trăm vạn trượng, lao thẳng xuống nhục thân với tốc độ siêu thanh.
“A~~~~~~”
Sau khi linh hồn trở về thể xác thì Mạc Hiểu Nam thở ra một hơi, tay chân có chút run rẩy, mai mắt hắn đỏ chót không còn nhìn thấy cảnh vật phía trước.
Không đến hai giây hắn liền ngồi bệt xuống đất, tay chân bất lực không nhất lên nổi mắt từ từ nhăm lại, trên mặt còn mang theo chút sinh không thể luyến, bởi vì hắn từ lúc tu tiên đến giờ hôn mê không biết bao nhiêu lần.
Hắn cũng nhận định rằng mình rất có duyên với Đại mộng chi đạo. =_=
Ngay lúc hắn còn mơ màng chưa mất ý thức thì từ phía xa xa cả bọn Trác Đa đã chạy tới đỡ hắn lên.
Hai mắt hắn cũng đóng cụp lại thính giác cũng bắt đầu mờ ảo chỉ nghe thấy ít tiếng vang dội vào trong thức hải.
“Thiếu chủ….”
“Mạc huynh ngươi không…..”
…
- ----------
Hắn hôn mê một phát gần bảy ngày, lúc này Mạc Hiểu Nam cũng đã hồi phục một ít khí lực, khí huyết trong cơ thể cũng bình thường trở lại.
Tiêu Dao Tử vì thể hiện đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Mạc Hiểu Nam ưỡn ngực một cái, sau đó đi ra khỏi gian phòng, thuận theo con đường lúc trước đi ra ngoài, khi ra đến cành cây thì hắn hít một hơi sâu.
Theo bản năng lúc trước hắn nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy một người nào cả.
“Vị huynh đệ không cần tìm đâu, đám nhóc kia đi đến Bách Phàm điện đăng ký thí luyện để nhập tông rồi!” Lúc này phía trên đầu hắn một tiếng nói dội xuống.
Mạc Hiểu Nam cũng ngước đầu nhìn lên, đập vào trong mắt hắn là một đạo đồng mặc hồng bào, tóc cột thành hai khối nhỏ, cầm trên tay một xâu kẹo hồ lô liếm qua liếm lại.
Nhìn đạo đồng này lơ lửng trên không trung là hắn biết không phải dạng tầm thường gì.
“Xin hỏi….”
“Ngươi khỏi lo chuyện của ngươi Vân sư huynh đi cửa sau hết rồi, nên việc cần làm của ngươi bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, tránh để sư huynh ta lo lắng.”
“Nhưng…” Mạc Hiểu Nam vừa cất lời thì đạo đồng mặc hồng bào lại nhảy vào cướp lời.
“À quên, chưa nói cho ngươi biết hai hôm nữa sẽ có một trận tỷ thí dành cho đệ tử trong tông, sư huynh cũng hy sinh liêm sỉ để đi lối sau đặt cách cho ngươi thông qua, không cần phải tham gia, dù sao có tham gia thì phần thưởng cũng chẳng có gì giá trị hết.”
Mạc Hiểu Nam cũng á khẩu luôn, ngươi biết nhảy vào miệng người khác khi đang nói khó chịu lắm không.
Đạo đồng đang đắc ý thì phía sau một bàn tay đánh tới.
“Bốpppp”
Đạo đồng bị đánh văng ra khỏi Bạch Thư Sơn.
Vân Vũ Thanh Cung nét mặt khó chịu, trán đầy hắc tuyến lầm bầm: “Ta quang minh chính đại xin phép sư tôn, mà ngươi ở đây bôi sấu ta!”