Tác: LÃo Mạc Thích Sashimi
***
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng sắp nấu ăn xong, hắn bắt đầu dọn cơm lên bàn, hôm nay có hai món xào một món canh cùng một đĩa salad.
Lúc này Mạc Hiểu Nam chống nạn đi đến gian phòng Dao Lạc Tuyết ở đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái.
“Dao Dao xuống ăn cơm nào.”
Nàng đang cố bình tĩnh tâm tình nhưng lại nghe hắn gọi, trái tim nhỏ bé một lần nữa đạp phải chân ga tăng tốc, trong lúc luống cuống nàng đụng phải giá mốc đồ khiến nó ngã xuống, phát ra tiếng động lớn.
Hắn đứng ngoài nghe được liền lên tiếng hỏi: “Dao Dao nàng không sao chứ?”
“Không..không sao, ngươi cứ đi trước đi, lát nữa ta ra ngay!” Nàng đã hoảng đến tột độ nên lắp bắp trả lời hắn.
……..
Cả hai ngồi lên bàn ăn cơm, bữa cơm hôm nay đối với nàng rất là cực khổ, khi ăn cơm Dao Lạc Tuyết cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi mặt ăn thỉnh thoảng liếc Mạc Hiểu Nam một cái, Mạc Hiểu Nam bắt gặp ánh mắt của nàng hắn cười nhẹ đáp lại, gặp tình huống như vậy tim nàng đập càng nhanh hơn, khoé mắt cũng phiếm hồng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, nhìn thấy cảnh ướt át kiều mị như vậy Mạc Hiểu Nam không khỏi vui vẻ.
Ăn xong Dao Lạc Tuyết lại tiếp châm cứu cho hắn, nhưng quá trình này cũng diễn ra trong một bầu không khí hết sức quỷ dị, không ai nói lời nào chỉ nghe tiếng gió thổi rào rạt bên ngoài cửa sổ, tiếng nhịp tim đập lanh lảnh, bởi vì châm cứu có tác dụng rất lớn trong việc đá thông kinh mạch trong trường hợp bị thương, sau khi châm cứu Dao Lạc Tuyết còn vận dụng chân khí ôn dưỡng kinh mạch giúp hắn, do Niệm lực tàn phá nên tự thân khó có thể tự không phục, vì vậy cần phải có chân khí ôn dưỡng mới có thể khôi phục nhanh được.
Khi châm cứu xong hắn mới mặc áo vào, đưa tay vỗ cầm lấy bàn gay nàng nói nhẹ một câu gì đó, rồi đi đến bàn sách sau tấm bình phong, lấy vài cuốn sách để đọc, vì hắn bây giờ rất nhàn.
Hắn vừa đọc sách vừa tâm sự với Dao Lạc Tuyết, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện rất hăng say, Dao Lạc Tuyết ngủ lúc nào không hay, hắn đi lại bên cạnh nàng đắp lên người nàng một chiếc mềm sau đó vén mấy sợi tóc của nàng lên sau đó đi ra ngoài.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế tựa nhìn khung cảnh yên bình, trong lòng không khỏi thầm nhủ một hơi.
“Thế này cũng tốt, có thể cùng ngươi sống một cuộc sống không ưu phiền, tự do tự tại có khi lại là một chuyện tốt.” Hắn nhắm mắt lại thì thào một câu sau đó ngủ thiếp đi.
Bên trong thư phòng Dao Lạc Tuyết mở mắt ra, trên mặt hiện lên một mặt đỏ ửng, nàng khẽ cười, nụ cười đẹp tựa thánh nữ giáng trần, sau đó kéo chiếc mềm lên cạ mặt hai lần vào đó rồi mới đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi Mạc Hiểu Nam nấu đồ ăn sáng, vẫn là đồ ăn thanh đạm hai món xào một món canh, Tiểu Hắc lúc này vẫn còn trong thời gian ngủ đông nên hắn cũng không tiện làm phiền nó, dù sao bây giờ cũng là thời khắc mấu chốt để chiếc đuôi thứ bốn hình thành.
Ăn song hắn lại đi ra ngoài dạo chơi, làm một ít thứ như nguyên cứu luyện đan, vẽ phù chú, vậy nên thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến đêm, kịch bản thì cũng như ngày hôm qua, thời gian thấm thoát trôi qua, cứ như thế một tháng lại một một tháng trôi qua, thời tiết ngày một lạnh đi, tuyết cũng từ từ rơi xuống, trong mấy năm này này thương thế của hắn cũng đã khỏi hẳn, đan đạo cũng đã tịnh tiến hơn không ít, hiện nay hắn có thể luyện ra đan dược nhị phẩm, nhưng mức độ tạp chất lại rất cao nên đang suy nghĩ phương pháp cải thiện.
Còn về mấy phương diện khác cũng có tiến triển, hắn và Dao Lạc Tuyết cũng đã xích lại gần nhau hơn, tình cảm cũng thắm thiết hơn trước rất nhiều, cũng đã mấy tháng kể từ sự việc lần trước.
Hắn vẫn ngày ngày bồi bên cạnh nàng, trò chuyện vui đùa, đôi khi còn kể chuyện cười cho nàng nghe, hắn còn giúp nàng nấu nước tắm, buổi tối còn ngồi cạnh nhau thủ thỉ gì đó, đôi khi cũng trợ giúp nàng tu luyện, tuy tu vi bị phong nhưng vẫn có thể tích lũy, đến khi ra khỏi đây có thể nhờ vào nó đột phá cảnh giới mới.
Thời gian đến khi Thánh Tích cũng chỉ còn ba tháng nữa, hôm nay đã là cuối năm nên thời tiết cũng chuyển lạnh, gió cũng đã mạnh lên, từng bông tuyết trắng chậm rãi rơi xuống, chỉ qua một đêm cả một mảnh không gian rộng lớn đều bị tuyết trắng bao phủ.
Hai người cũng bắt đầu dắt tay nhau đi dạo, tuy đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Dao Lạc Tuyết vẫn có chút ngại ngùng, nhưng thực ra nội tâm nàng lại rất vui.
Hắn nắm tay Dao Lạc Tuyết, vừa đi vừa nói chuyện về Thánh Tích, hắn nói chỉ còn mấy tháng là hắn phải rời khỏi nơi này, trong mắt Dao Lạc Tuyết lại hiện lên một chút thất vọng, nàng lúc trước cũng không nghĩ đến mình lại rung động vì người này, đem trái tim trao cho hắn, nên bây giờ nghe tin hắn sắp đi trong lòng nàng lại xuất hiện một khoảng trống không tên.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng cao hơn Dao Lạc Tuyết cho hên hắn ôm nàng vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc óng ả của nàng, hắn thì thầm: “Nàng đừng lo ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi đây, nên cứ ở yên tại chỗ này chờ ta đến, sẽ không lâu nữa đâu.”
Dao Lạc Tuyết khoé mắt cũng đỏ bừng, từng giọt lệ nóng chảy xuống hai má trắng phau phau của nàng, Mạc Hiểu Nam thấy nàng khóc tim hắn cũng quặn đau, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy, hôn nhẹ lên môi đôi môi căng mọng của nàng, hắn dịu dàng nói: “Hay là chúng ta kết tóc quy thê để chứng minh cho lời hứa này nhỉ?”
Dao Lạc Tuyết nghe xong mặt cũng đỏ bừng bừng, đầu còn bốc lên một luồng khói trắng, đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng, thần sắc trở nên lúng túng.
Hắn nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng nói: “Không được sao?”
Dao Lạc Tuyết hơi cúi thấp đầu, giọng nhỏ như mũi nói: “Nhưng chúng ta...chúng ta.”
“Nàng đâu cần phải quan tâm đến lời đồn thổi bên ngoài, trên thế giới này có biết bao nhiêu người vì người mình yêu mà buông bỏ mọi thứ, cũng trên thế giới này có biết bao nhiêu con người kết tóc cùng yêu tộc, ta với nàng cũng sẽ như vậy, bỏ qua hết những lời đàm tiếu đó, đừng quan tâm đến nó.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt tuôn ra lăn xuống đôi má trắng như tuyết, ngậm ngùi trả lời: “Phu quân, thiếp đồng ý..”
Hắn lắng tai nghe vậy lập tức vui mừng, vì thành quả mấy năm giờ đây mới có hồi đáp, hắn lập tức bế nàng lên chạy một mạch về lại gian nhà trúc.
Dao Lạc Tuyết không phản ứng kịp nên chỉ biết ôm chặt cổ hắn lại, nước mắt hạnh phúc lúc lại tiếp tục chảy xuống.
Hai người về đến nhà thì ngay lập tức tân trang lại nhà cửa, trong ngoài đều được giăng lên vải đỏ, vi số lượng có hạn nên không thể trùm kín cả gian phòng.
Lúc này ở chính giữa cổng ra vào đứng một thiếu niên mặc đồ đen tay cầm bút ghi câu đối, người đó không phải Tiêu Dao Tử thì còn là ai nữa.
Hắn đã tỉnh lại được hai tháng, trong hai tháng này ăn không biết bao nhiêu là cơm troá, không những thế hôm nay còn cho hắn một nồi thật to, là chơi hẳn kết tóc quy thê, lại kêu hắn ra làm chủ, bắt hắn phải viết câu đối.
Sau khi đã trang trí xong thì cũng đã gần sáu giờ, bây giờ cũng là thời khắc đẹp để bái đường nên hai người không muốn bỏ lỡ.
Nên hai người bước từ ngoài bước vào, cả hai đều mặc một bộ trang phục tân lang tân nương, Dao Lạc Tuyết còn đội một chiếc khăn đỏ.
Bước đến trước mặt Tiêu Dao Tử, cúi đầu với hắn một cái, sau đó Tiêu Dao Tử cũng gật đầu.
Mạc Hiểu Nam cùng Dao Lạc Tuyết đồng thời quỳ xuống.
“Trên cao có trời xanh. Mạc Hiểu Nam ta hôm nay nguyện cưới Dao Lạc Tuyết làm vợ, nguyện sống chết có nhau tới đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi là vợ chồng.”
Khi hắn nói ra lời này, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái, mãi tới giờ khắc này, hắn mới minh bạch. Có thể nói ra và gánh vác lời thề này, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của một người đàn ông.
Nói xong hắn nhìn Dao Lạc Tuyết ở kế bên, ánh mắt này của hắn khiến Dao Lạc Tuyết ngượng chín mặt, nàng dốc hết lòng can đảm nói: “Trời xanh trên cao. Hôm nay Dao Lạc Tuyết con nguyện gả cho Mạc Hiểu Nam làm vợ, nguyện sống chết có nhau đến đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi là vợ chồng.”
Nói xong hai người khấu đầu hai cái, sau đó kính rượu cho Tiêu Dao Tử, kính xong Tiêu Dao Tử móc trong tay áo ra hai chiếc nhẫn, đưa cho mỗi người một chiếc, hai người bắt đầu đeo nhẫn cho nhau hết sức đằm thắm, cũng nhân dịp này Tiêu Dao Tử Tiêu Hào Phóng cũng tặng cho Dao Lạc Tuyết một hộp quà, hắn cũng để sẵn trong nhẫn rồi nên chỉ nhắc nhở một chút.
Hắn cũng hiểu đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, thế là hắn lập tức đù đẩy hai người di động phòng.
Căn phòng này ánh nến đỏ cháy tí tách, Dao Lạc Tuyết ngồi yên lặng trên giường, một lát sau Mạc Hiểu Nam từ bên ngoài đi vào sẵn tiện khép cửa lại, hắn nhìn một thân ảnh mỏng mai đang ngồi trên giường kia nhịp tim không tự chủ đập nhanh.
Hắn từ từ tiến lại gần nàng đưa hai tay nâng tấm lụa đỏ che mặt lên, để lộ ra bên trong là một gương mặt mỹ miều nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh.
Dao Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một mặt vui mừng, nàng giang hai tay ra bật dậy ôm lấy hắn, tự dâng môi thơm hôn lên miệng hắn, hai người ngay lập tức thực hiện một nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp, sau đó Dao Lạc Tuyết nũng nịu vô lực ngã vào lòng hắn.
Mạc Hiểu Nam lúc này bế nàng đặt nhẹ xuống giường, từ từ cởi áo nàng ra để lộ chiếc yếm đỏ, bên trong, lúc này mặt mày Dao Lạc Tuyết đỏ bừng vì thẹn thùng, những ánh mắt nàng vẫn kiên định, đưa tay lên cởi từng lớp áo của hắn ra, cho đến khi hai người không còn một mảnh vải che thân.
Miếng rèm dỏ lúc này được hạ xuống, từng tiếng sột soạt tiếng rên rên rỉ nỉ non vang lên, nó kéo dài cho đến tận bình minh.
Lúc này bên trong phòng Mạc Hiểu Nam nằm ôm lấy Dao Lạc Tuyết trần như nhộng vào trong ngực, hơi thở có chút suy yếu tựa đầu vào lồng ngực hắn, vuốt ve mái tóc sau đó tới hai quả núi nũng nỉnh, Dao Lạc Tuyết ngượng đỏ mặt đưa tay lên bắt lấy bàn tay hắn, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Mạc Hiểu Nam xoay người đè nàng xuống dưới bắt đầu một hồi tra tấn.
Một tiếng sau, Dao Lạc Tuyết vô lực lần nữa tựa đầu vào vai hắn, lần này hắn không hề manh động nữa, mà đưa tay mình ôm lấy nàng.
“Ta không thể tin là mình lại có một ngày có thể nằm chung một giường sống chung một nhà với nàng, ta cứ tưởng chừng như mình đang nằm mơ vậy.”
Dao Lạc Tuyết cũng ôm nhu trả lời hắn: “Thiếp cũng vậy.” Nàng trả lời hắn xong thì rướn mình lên há miệng cắn vào vai hắn một cái, vết răng có máu chảy ra sau đó lại biến mất, vết răng thì đã hoá thành một cái kỳ ấn, sau đó thì nàng chìm vào giấc ngủ.
Mạc Hiểu Nam cũng mệt lả nên ôm nàng ngủ luôn.
Mặt trời lúc này từ từ lên khỏi chân núi, Tiêu Dao Tử lúc này đang ở một nơi xa cách đó mấy dặm, bởi vì hắn không muốn phá đám một đôi uyên ương.
Mà hắn cũng không thể tưởng tượng nổi Mạc Hiểu Nam lại có thể làm đến một bước này, chỉ vẻn vẹn có mấy năm ngắn ngủi mà tên tiểu tử này lại cưa đổ một cô nương xinh đẹp như vậy, tu vi cũng chỉ kém hắn một hai bậc.
Mấy ngày kế tiếp Mạc Hiểu Nam cùng Dao Lạc Tuyết vẫn cứ như đêm động phòng, ngày ngày ân ái gắn bó như keo sơn, còn dắt tay nhau đi dạo mát tâm sự, cùng nhau tưới cây trồng hoa, ngọt đến mức khiến cho độc thân cẩu Tiêu Dao Tử muốn bỏ nhà ra đi.
Nhưng đến đây cũng nói lại tình huống của Mạc Hiểu Nam với Dao Lạc Tuyết, hai người vốn là quan hệ đối tác, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau khi còn ở đây, điều kiện là sau khi hắn hoàn thành Thánh Tích thì mang nàng ra khỏi đây, nhưng vì lý do gì đó mà Mạc Hiểu Nam khi nhìn thấy nhân hình của Dao Lạc Tuyết thì nội tâm không cấm được rung động,.. và mọi chuyện sau đó thì ai cũng rõ.
Mạc Hiểu Nam nhân cơ hội bị thương ngày ngày bồi ở bên cạnh nàng, trêu đùa tâm sự, cưa cẩm, không những thế còn ra sát chiêu là nấu ăn, quan tâm chăm sóc từng tí một, giống như đàn ông trưởng thành...
Tiêu Dao Tử lúc đầu cũng không thể tin được cái vở kịch máu chó này thế mà lại thành công, đây là cái kiểu lmao gì?
Ban đêm, Dao Lạc Tuyết ghé vào ngực hắn nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Dao Tử tiền bối thiếp cũng có nghe tên chứ chưa bao giờ gặp qua, lần này gặp mặt thật sự quá là bất ngờ, không những thế còn làm chứng cho phu thê chúng ta.”
Mạc Hiểu Nam lấy tay ôm vòng eo không xương của nàng lại: “Ta cũng xem ngài ấy như thân nhân như trưởng bối của mình, ngài ấy luôn giúp đỡ cho ta, dạy dỗ ta, còn cho ta biết rất nhiều thứ, dạo gần đây còn vì ta mà phải lâm vào ngủ say mấy năm, dạo gần đây mới tỉnh lại.”
“Nhắc mới nhớ Tiêu tiền bối cho nàng cái gì vậy, có cần ta đưa thêm vài thứ để phòng thân không.” Hắn nhìn nàng cười một cách nham hiểm.
Dao Lạc Tuyết ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn: “Chàng tốt nhất tự lo cho bản thân mình đi, thiếp vẫn còn rất tốt, Tiêu tiền bối đêm đó còn cho thiếp Long quả.”
Mạc Hiểu Nam nghe vậy cười hắc hắc, xoa xoa tay, vuốt ve mái tóc bóng loáng của nàng, càng nói hắn lại càng để lộ ra vẻ thất vọng: “Không ngờ tiền bối vẫn hào phóng đến như thế, nhưng đáng tiếc là đến giờ ta vẫn chưa làm được gì.”
Thể tử hắn Dao Lạc Tuyết nghe vậy, thì lấy hai tay ép chặt mặt hắn, quay về đối diện mặt mình: “Chàng không cần phải thất vọng, người mà Dao Lạc Tuyết gả cho không phải là tên vô dụng, mà là một thiên tài tuyệt thế vô song, đầu đội trời chân đạp đất, ngạo nghễ chúng sinh. Tuy bây giờ chàng không có thực lực nhưng sau này sẽ không có bất cứ người nào dám nói chàng như vậy.”
Hắn nghe được cũng vui mừng, ôm nàng chặt hơn, hôn lên môi nàng một cái sau đó, cười nham hiểm: “Không bằng thừa cơ trời còn chưa sáng phu thê chúng ta…”
Um!!
Thế là trong phòng nhỏ lại vang lên tiếng rột roạt.
Thời gian thấm thoát đã đến ngày hắn phải rời đi nơi này, tuy thời gian mặn nồng chưa được bao lâu, nhưng cũng đã có thể làm hai người mãn nguyện, nhưng suy cho cùng thì hai người đã là phu thê, về sau còn rất rất nhiều thời gian để ở bên nhau.
Trước khi đi Dao Lạc Tuyết còn dặn dò hắn một câu mà bất cứ người vợ nào cũng nói.
“Chàng nhớ là không được lăng nhăng đâu đó.”
Mạc Hiểu Nam cũng đáp lại bằng một cái hôn nhẹ, sau đó mới rời đi, hắn vừa mới đi thì trên mặt Dao Lạc Tuyết liền có nước mắt rơi xuống mà hắn không hề hay biết.
Mạc Hiểu Nam một đường bay thẳng về phía tế đàn truyền tống, hắn đã xác định được nó ở nơi nào, vì vài hôm trước hắn đã cùng Dao Lạc Tuyết đến đó.
Tế đàn nằm trên một đỉnh núi, quanh năm bao phủ bởi sương mù nên rất ít người biết.
Mạc Hiểu Nam chỉ tốn mấy canh giờ là đã có thể đến đó, đàn truyền tống này cần dùng rất nhiều bảo vật để kích hoạt, nên hắn lấy ra ba chiếc nhẫn trữ vật, nên trong là chật kín linh thạch, đặt ở ba nơi trong truyền tống trận.
Hắn đứng chính giữa truyền tống trận, tay kết ấn, ấn ký trên mua bàn tay cũng sáng rực lên, truyền tống trận cũng bắt đầu vận chuyển.
Trên đỉnh núi đầy sương mù, một cột sáng đột nhiên phóng thẳng trời cao, phá tan sương mù bao quanh núi.
Cách đó rất rất xa cũng có rất nhiều cột sáng nhỏ phóng thẳng lên trời cao.
Trong đó có thanh niên Dương Hàn, tri kỷ Lâm Phi Nhi, sư huynh Vân Vũ Thanh Cung.
Dao Lạc Tuyết tuy đứng cách đó khá xa nhưng vẫn có thể thấy cột sáng kia, bởi vì nó là một hình chiếu nên đứng ở đâu cũng có thể thấy rõ.
Nàng đứng đó mỉm cười với hắn.
Mạc Hiểu Nam nhờ ấn ký mà Dao Lạc Tuyết để lại trên người hắn nên cũng sinh ra đồng cảm, trước khi biến mất hắn quay đầu nhìn về phía xa sau đó gật nhẹ đầu.
Khi Mạc Hiểu Nam biến mất cột sáng trên tế đài cũng biến mất, chỉ để lại một truyền tống trận trống rỗng không một bóng người, sương mù lúc này lại bổ vây ngọn núi.
Hắn vừa đi thì bên cạnh Dao Lạc Tuyết có một cánh cổng không gian mở ra, từ bên trong một vài nữ nhân yêu bước ra, toàn thân đều tản ra khí tức khủng bố, người nào cũng có tu vi thông thiên, nhưng cuối cùng lại cúi người hành lễ trước Dao Lạc Tuyết.
“Tiểu thư, đã đến lúc về rồi ạ.”
Có người còn khoác lên người Dao Lạc Tuyết một tấm áo choàng, đưa tay ra mời hết sức kính nể.
Nhưng Dao Lạc Tuyết vẫn đứng ở nơi đó, không nói hay động đậy gì.
Một lúc sau nàng mới phản ứng lại, đưa tay phất phất, quay người đi vào trong căn nhà trúc để lại một bức thư cho hắn, người nàng đã gả cho, nàng vừa ghi nước mắt vừa chảy xuống, mỗi dòng chữ là mỗi dòng lệ rơi, thương ý tràn ngập cả căn phòng đám hạ nhân kia cũng bị thương ý tác động, hốc mắt ai cũng đỏ hoe, bọn họ cũng thực sự khiếp sợ vị tiểu thư này của mình, trước kia nàng hung tàn không ai chịu nổi, nhưng giờ đây lại như quả hồng mềm bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ oà.
Dao Lạc Tuyết viết xong bức thư cho hắn, liền cầm bức thư cất bước ra ngoài, đi đến căn phòng mà nàng cùng hắn sống chung bấy lâu nay.
“Các ngươi ở ngoài đợi đi!” m thanh uy nghiêm của nàng vang lên, đám hạ nhân ai nấy cũng run rẩy.
“Vâng.”
Nàng bước chân vào bên trong, đưa tay vuốt ve chiếc bàn mà mấy tháng nay nàng cùng hắn thường ngồi trò chuyện, vuốt ve những kỷ niệm mà nàng trân trọng nhất, sau đó mới đi lại chiếc giường mà ngày nào cũng bị hắn khi dễ, nàng ngồi xuống cảm nhận lấy khí tức còn sót của trượng phu, nàng đặt tay xuống cảm nhận hơi ấm yếu ớt.
Nàng bỗng dưng ngã xuống co người lại, giống như lúc được hắn ôm ấp trong lòng, nàng cũng đưa tay lên sờ nhẹ nhàng bụng của mình, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà, thì thào: “Hài tử, mẫu thân sẽ bảo vệ tốt cho con, sẽ không để cho con phải chịu thiệt thòi.”
….
Một lát sau.
Dao Lạc Tuyết từ trong căn phòng bước ra, trong mắt nàng lúc này chỉ còn lại sát ý cùng một cỗ uy nghiêm lạnh như băng, còn đâu vẻ lười biếng dịu dàng trước kia, mấy hạ nhân kia cũng chết lặng.
Ai nấy cũng không tự chủ nhớ đến trước kia, một nữ ma đầu giết người như ngóe.
“Đi thôi!” Nàng phất áo choàng với phong thái của một vương giả.
Nàng bước về phía cánh cổng không gian đám hạ nhân theo phía sau cũng bước vào, sau đó cổng lập tức đóng lại, chỉ để lại một khu nhà trúc đầy thanh tĩnh, bên trong chiếc giường của căn nhà trúc là một bức thư, bức thư được cột bằng một nhúm tóc mượt mà, cùng những kỷ niệm.
________________
Tác giả ế meo ế móc nên moi hết sức bình sinh để miêu tả, mong mọi người đừng chê <( ̄︶ ̄)>