Tác: LÃo Mạc
***
Mạc Hiểu Nam cũng không quan tâm mấy về việc đang diễn ra bên dưới, hắn bây giờ đang nguyên cứu về Niệm lực, nhưng vấn đề là loại Niệm lực hắn đang sở hữu này cực kỳ mãnh liệt, rất khó kiểm soát, hắn vừa thử huy động một chút thì đã nhận lấy phản phệ khiến cơ thể đau nhức, lục phủ ngũ tạng cũng nhận lấy trùng kích, nhưng may là không bị sao, nếu như một khi bị tổn thương thì rất khó chữa trị, mà Đan điền cũng hên không nhận lấy đả kích gì.
“Khụ khụ, không ngờ Niệm lực mình cảm nhận có vẻ nhu hoà, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh kinh người đến như thế, nếu như không phải dừng đúng lúc thì chắc có lẽ bản thân sẽ phải trọng thương do phản phệ.”
Hắn chỉ thử một tí Niệm lực mà đã phản phệ kinh đến như vậy, thì chẳng phải lúc trước một đấm kia là may mắn sao? Nếu như khi đó phản phệ thì cái thân này không biết gánh chịu nổi hay không nữa.
Tiêu Dao Tử lúc này bay ra khỏi cái giếng giữa tế đàn theo sau hắn là Tiểu Hắc, nó thấy Mạc Hiểu Nam lập tức quẫy đuôi nhào ào đến chỗ hắn, Mạc Hiểu Nam lúc này cũng gian hai tay ra ôm nó vào lòng, nhưng Tiểu Hắc lúc này cảm nhận được gì đó trên người Mạc Hiểu Nam thì lập tức vùng vẫy muốn tránh xa, việc này làm cho Mạc Hiểu Nam có chút không hiểu.
Tiêu Dao Tử cũng thấy chuyện này có vẻ không ổn, bởi vì giác quan của Tiểu Hắc hết sức mạnh mẽ, nó có thể nhận biết tìm lành tránh dữ, nhưng giờ phút này thì nó lại làm ra vẻ cảnh giác đối với Mạc Hiểu Nam, thì ắt hẳn trên người tên tiểu tử đang ẩn chứa một thứ gì đó hết sức nguy hiểm.
“Grừ~ Grừ~”
Lúc này Tiêu Dao Tử cũng lấy ra một cây bút vẽ lên không trung một đạo văn, đạo văn vừa sáng lên thì một bóng đen trong người Mạc Hiểu Nam chợt hiện ra, nó hoá thành làn khói phóng ra phía sau nới giãn khoảng cách giữa nó và đạo phù văn kia.
“Tàn hồn! Không ngờ lại là tàn hồn của Ma tướng, vậy thì cỗ thi thể dưới kia chắc hẳn là của một vị tướng Ma tộc, hèn gì lại có thể sử dụng thủ đoạn độc ác như thế để trùng sinh.”
“Nhưng hôm nay ngươi chạy không thoát!”
“Mạc Hiểu Nam chạy ra phía sau phong bế đường thoát của nó lại, đừng để cho đạo tàn hồn này trốn thoát, nếu như một khi nó thoát thì sau này chúng ta chắc chắn sẽ không thể sống yên ổn được!”
Mạc Hiểu Nam nghe được thì ngay lập tức vào trạng thái chiến đấu, thân ảnh ngay lập tức hóa thành bóng mờ lao về phía sau đứng chắn ngay lối thoát của đạo tàn hồn kia, trong tay cũng nắm sáu lá phù, linh lực được truyền liên tục vào bên trong làm cho lá phù có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.
Tiểu Hắc dường như cũng nghe hiểu nó lập tức cúi thấp người đôi mắt nheo lại đầy vẻ sát khí, hai chân trước cũng cúi thấp hai chân sau ấn chặt xuống đất, lấy đà để lao về phía trước kia đạo tàn hồn kia ra tay.
Lúc này Tiêu Dao Tử lấy ra một tấm phù màu đen, kẹp nó vào chính giữa ngón trỏ và ngón giữa, bắt đầu thi triển pháp lệnh.
Mặc dù đạo tàn hồn Ma tướng này đang trong giai đoạn suy yếu nhất, nhưng dù sao cũng là tàn hồn đại năng Tạo Hoá cảnh, thực lực ít nhất cũng đạt đỉnh cao Đăng Thiên Cảnh, một cái hắt hơi cũng có thể khiến cho Mạc Hiểu Nam bay màu ngay lập tức, hên cho bọn hắn là đạo tàn hồn này chưa khôi phục ý thức, nên nó chỉ dựa vào bản năng để ẩn nấp cùng né tránh.
Mà nói đi cũng phải nói lại sống trong thời đại Tiên giới cường thịnh nhất, cường giả như mây, nên chuyện như thế này là điều hết sức bình thường.
“Thôn phệ phù- Hắc Động”
Tấm phù màu đen trên tay Tiêu Dao Tử ngay lập tức bốc cháy, làn khói đen từ trong lá bùa bay ra hình thành một Hắc Động, Hắc động ngay lập tức tản ra uy áp kinh người, không những thế nó còn bắt đầu thôn phệ mọi thứ trước mắt, tàn hồn ma tướng ngay và lập tức bị lực hút của Hắc Động kéo đi.
Mạc Hiểu Nam đứng phía sau tàn hồn Ma Tướng rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được lực hút, cảm giác như linh hồn mình đang bị kéo ra khỏi cơ thể, tứ chi chẳng biết từ lúc nào đã căng cứng, hai chân khụy xuống nghiêng người bật sang một bên, bởi vì hắn biết nếu như bây giờ còn đứng ở đó thì chắc chắn sẽ bị tấm phù kia thôn phệ, những thứ đồ mà Tiêu Dao Tử lấy ra trước đây toàn là cực phẩm trong cực phẩm, không có món nào là không có uy năng cả, nên vì thế có thể nhận biết tấm phù này rất đáng sợ cũng như rất mạnh, một khi bị nó hút vào trong thì không biết cuộc đời sẽ ra sao.
Tàn hồn Ma Tướng lúc này cũng cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm, thì nó lập tức bạo phát hoá thành một đám khói khổng lồ, sau đó lại ngưng kết thành một Ma Tướng ba đầu sáu tay, trên người mọc đầy gai nhọn, đôi mắt đen kịt đằng đằng sát khí, nó đưa tay lên vồ về phía Tiêu Dao Tử.
Nhưng Tiêu Dao Tử đâu phải hạng xoàng, hắn ngay lập tức di chuyển đạo phù văn vừa vẽ lúc nãy để tiếp đón đòn tấn công từ Ma Tướng, khi hai thứ chạm vào nhau, một vụ nổ ngay lập tức bùng phát.
Ầm!!!
Vụ nổ khiến cho tàn hồn Ma Tướng phân thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ văng khắp mọi nơi, nó cũng nhân cơ hội này đào thoát vì đây vốn là bản năng trốn thoát cơ bản, vì là năng lượng thể cho nên việc phân hồn chạy trốn cũng là điều hiển nhiên.
Ngay tại lúc này Mạc Hiểu Nam hét lên một tiếng: “Trấn Áp!”
Mấy lá phù trên tay hắn tuy phẩm chất kém rất xa lá phù đen của Tiêu Dao Tử nhưng đối phó với tàn hồn phân thân thì cũng dư sức, mấy lá phù hoá thành từng dải ánh sáng vàng nhạt bao bọc cả tế đàn, không để lại một kẽ hở nào, tuy rằng hắn xém chút nữa đã bị dư âm từ vụ nổ đẩy văng khỏi Tế Đàn,.
Tiểu Hắc cũng không đứng nhìn, nó từ trong huyết trì một lần nữa lao với tốc độ siêu âm về lại Tế Đàn, cơ thể nó lúc này cũng biến lớn, từ hình hài một con cáo con lúc này đã hóa thành Yêu Hồ to bằng cả tòa nhà, móng vuốt nhọn hoắc đâm xuyên qua những tia khói đen trốn thoát khỏi tế đàn, khi móng vuốt đâm xuyên qua thì tia khói đen kia ngay lập tức bị luồng thanh khí tịnh hoá, biến thành khói trắng rồi tiêu tán.
Trên Tế Đàn, Tiêu Dao Tử cũng bị vụ nổ ảnh hưởng, nhưng tình trạng vẫn tốt hơn tàn hồn Ma tướng kia rất nhiều, chỉ bị mất một cánh tay cơ thể cũng mờ nhạt đi một chút, nhưng trạng thái cơ thể hắn rất đặc thù cho nên chỉ cần hấp thụ một lượng lớn hồn linh là có thể khôi phục như ban đầu.
Hắc Động được tạo ra khi nãy vẫn còn đang thôn phệ tàn hồn Ma Tướng, tuy hắn rất muốn hấp thu đạo tàn hồn này, nhưng lại rất kiêng kỵ ma tính bên trong nó, sơ hở một chút là bị ma tính xâm nhập đồng hoá bản nguyên, lúc đó cho dù có thanh lọc thì vẫn không thể diệt hết ma tính trong bản nguyên, nếu như để nó tiêm nhiễm lâu dài sẽ lầm đường nhập Ma đạo, tu vi không biết bao nhiêu năm tu luyện cũng không cánh mà bay, trường hợp xấu nhất là ngay cả ý thức cũng biến mất, ngay lập tức biến thành Ma hồn, đến lúc đó thì chỉ có đi đầu thai chứ phục sinh đại trận cũng không cứu được.
Phải cần gần bảy phút mới thôn phệ hết tàn hồn quanh quẩn trong Tế Đàn, Mạc Hiểu Nam cũng vì bản thân mà kích hoạt Thánh Quang phù, đây là phù lục mà lúc trước hắn thu hoạch được ở Mộ Cổ.
Phẩm chất cũng không tệ, đạt đến thất phẩm có thể kháng mọi loại hạn chế, nguyền rủa oan hồn quỷ hồn, tránh tà pháp, nó cũng có tác dụng thanh tẩy cơ thể, nhưng cũng chỉ có tác dụng dưới Độ Kiếp kỳ.
Vừa hay đán tàn hồn phân tách này thực lực chỉ độ khoảng Luyện Hư nên không thể làm gì được hắn.
Bên ngoài Tế Đàn Tiểu Hắc đang lùng bắt tàn hồn bỏ trốn, sau khi đã cảm nhận được không còn đạo tàn hồn nào nó mới biến lại thành hình dạng cũ, trên người cũng có một vết thương sâu do bị một đao tàn hồn đánh lén, nhưng cũng may là da dày thịt chắc chứ không cũng bị cắt làm đôi.
Tiểu Hắc bơi về tế đàn ngồi xuống bên cạnh Mạc Hiểu Nam, nó cũng dựa vào Thánh Quang hộ phù để trừ khử ma khí trên miệng vết thương, sau khi ma khí được trừ thì miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại với tốc độ kinh người, còn Mạc Hiểu Nam lúc này cũng yên lặng quan sát xung quanh, xem thử còn đạo phân hồn nào của ma tướng trốn thoát hay không, sau khi kiểm tra kỹ càng một phen thì hắn mới thở phào một hơi.
Tiêu Dao Tử lúc này cũng bay về phía hắn, vì khi nãy sử dụng Thôn phệ phù cùng với thần văn đối kháng Ma tướng nên tiêu hao rất lớn, giờ hắn cần phải nghỉ ngơi khôi phục, nên hắn chỉ phất phất tay cho Mạc Hiểu Nam vài cái, long khẩu mở ra nói vài tiếng.
“Còn lại tiểu tử ngươi tự lo đi, ta cần phải nghỉ ngơi, lần này xém chút nữa thì tổn hại căn nguyên nên cần phải nghỉ ngơi lâu dài, chắc tầm vài năm mới có thể khôi phục được, trong khoảng thời gian đó tên tiểu tử ngươi đừng sông đại hoạ là được, nhất là con cáo đen kia, trông chừng nó chứ không có ngày lại chết không chỗ chôn đấy.” Nói xong hắn ném cho Mạc Hiểu Nam cục lá màu xanh, rồi biến thành một tia sáng phóng thẳng vào thức hải Mạc Hiểu Nam,Tiêu Dao Tử bay vào pháp bảo bản mệnh của mình, toàn bộ cơ thể đều chìm vào trong miệng bát, vô số tinh mang bắt đầu rót vào cơ thể hắn, tu dưỡng hồn thể bù đắp lượng tiêu hao mấy năm nay.
Mạc Hiểu Nam cũng không biết được thứ bên trong chiếc lá này là gì nên mới ngồi đó suy nghĩ, dù sao tri thức tu tiên của hắn còn hạn hẹp.
Tiểu Hắc nằm một bên nghỉ ngơi thấy Mạc Hiểu Nam đang trầm tư nhìn Long quả, thì nó ngay lập tức há miệng lấy chân chỉ chỉ vào trong miệng, Mạc Hiểu Nam thấy vậy cũng nghĩ là nó muốn ăn nên đưa Long quả cho nó, nhưng Tiểu Hắc lại lắc đầu chỉ cái chân đen thui về phía hắn, ám chỉ bảo hắn hãy ăn đi.
Thế là Mạc Hiểu Nam nghe nó thật, bóc từng lớp lá ra, bên trong là một quả mọng màu cam nhạt, hình dáng tựa tựa như một quả đào, nhưng toàn thân quả đều được bao bọc bởi tinh quang, trông cực kỳ bắt mắt.
Hắn đưa Long quả đến cạnh miệng cắn một cái, thịt quả vừa được tách khỏi thì ngay lập tức tan chảy ngay trong miệng, một dòng chất dịch tinh thuần ngọt ngọt tràn vào cổ họng hắn, không những thế còn có mùi thơm xộc lên mũi hắn làm cho Mạc Hiểu Nam xém chút nữa sặc chết.
Nhưng lúc này hắn vẫn chưa cảm nhận được thứ gì ngoài vị ngọt ngọt thơm thơm từ Long quả nên cắn thêm mấy cái nữa, nhưng càng ăn thì hắn lại càng nghiện cái hương vị này, một bên Tiểu Hắc cũng có chút thèm thuồng nhìn, nhưng nó biết nó ăn một lần hết bảy quả rồi cho nên chỉ có thể nén nhịn, Tiêu Dao Tử cũng chỉ cho Mạc Hiểu Nam có hai quả nên nó cũng không muốn tranh ăn, nên chỉ còn cách uốn mình yên lặng nằm bên cạnh.
Lúc này Mạc Hiểu Nam vừa ăn xong thì hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình hơi nóng, nên lấy tay kéo kéo vai áo nới lỏng để thông thoáng hơn, vì khi nãy hắn mặc vào hai lớp áo cho nên bây giờ nới giãn có chút cực.