Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 59: Chương 59: Thiên Kiều Sơn Mạch




Tác: LÃo Mạc Quân Thần

Nguồn: Bachngocsach

***

Cùng lúc này Mạc Hiểu Nam đã bay ra khỏi tông môn, hắn bay một mạch về phía Thiên Kiều đại sơn, mấy ngày trước bên trong Tàng Thư các của tông môn kia, hắn có đọc qua một cuốn sách có liệt kê mấy nơi có rất nhiều hồn linh, đương nhiên cũng có sát linh cùng yêu thú, nhưng tu vi bây giờ cũng hắn cũng đã đạt đến Nguyên Anh, một tay cũng có thể quét ngang ngoài rìa của Thiên Kiều đại sơn.

Mà Thiên Kiều đại sơn cách Sơn Phong Đạo chỉ có mấy ngàn dặm, với thực lực bây giờ đừng nói là mấy ngàn dặm cho dù là vạn dặm hắn cũng có thể đi đến.

Ba canh giờ sau.

Dưới chân một dãy núi dài liên miên quanh năm được bao phủ bởi sương mù, dãy Thiên Kiểu Đại sơn này bao phủ gần như một nửa của Thanh Phong châu, mà ở chỗ này không khí thật sự rất náo nhiệt, không giống như trong tưởng tượng hiêu hoắc của hắn.

Tu sĩ đi lại ở chỗ này nhiều vô số kể, có Trúc Cơ, cũng có Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh.

Nhưng hầu hết là tu sĩ Trúc Cơ cùng Kim Đan kỳ, chỉ có lác đác vài tu sĩ Nguyên Anh, bởi vì hầu hết những tu sĩ trên Nguyên Anh đều sẽ lựa chọn bế quan tu luyện, và cũng rất ít khi quan tâm đến những việc này.

Mạc Hiểu Nam không do dự mà trực tiếp chạy vào bên trong Thiên Kiều đại sơn.

- -------------------------

Một bên khác.

Vân Vũ Thanh Cung cùng Lâm Phi Nhi đang ngồi trong một dịch trạm, xung quanh đều là núi rừng bao la.

Vân Vũ Thanh Cung bây giờ cũng đã nửa bước Luyện Hư kỳ, chỉ cần không quá bốn tháng nữa hắn hoàn toàn có thể độ kiếp tấn thăng Luyện Hư, mà Luyện Hư ở trong tu tiên giới không tính là cao nhưng cũng đủ để khai tông lập phái, trở thành đại lão một phương.

Hắn bây giờ cũng đang thờ ơ về cảnh giới của mình, bởi vì từ khi hắn gặp Mạc Hiểu Nam cảnh giới của mình cứ như được tên lửa tăng liên tục, chỉ vỏn vẹn mấy năm hắn đã đi đến bước này.

Bởi vì hầu như mọi người đều tốn không dưới ba trăm năm để đột phá từ Hoá Thần lên Luyện Hư đại cảnh, mà hắn chỉ cần vẻn vẹn ba năm, thậm chí là ít hơn nữa.

Hắn còn lầm tưởng tu vi của mình tăng nhanh sẽ dẫn đến căn cơ không ổn định, nhưng với thực lực bây giờ cũng có thể đánh ngang cơ với cao thủ Luyện Hư.

Vân Vũ cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu thở dài một hơi.

“Không biết Mạc tiểu huynh đệ bây giờ thế nào rồi, nếu như đệ ấy có mệnh hệ gì thì ta biết ăn nói với sư phụ thế nào bây giờ!”

Lâm Phi Nhi ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đôi mi thanh tú khẽ động, tuy gương mặt được che bởi một lớp lụa mỏng, nhưng người vào vẫn có thể thấy được nhan sắc làm điên đảo chúng sinh, Vân Vũ Thanh Cung ngồi cạnh cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp của nàng mà thôi.

Lúc nào cũng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, làm hắn người có chút khó chịu.

Nhưng hắn cũng chả biết làm cách nào, ai bảo mình lại ngồi chung với nữ thần cơ chứ, còn làm nền cho vẻ đẹp của người ta, đúng là mệnh cẩu mà.

“Khục, tiểu sư muội bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?” Hắn nói nhưng Lâm Phi Nhi không có trả lời.

Hắn đã ngồi đây gần nửa ngày, trà cũng uống hết mấy bình rồi, quang cảnh cũng ngắm xong, người cũng đã hết mệt, nhưng tâm lại thực sự quá mệt mỏi.

Ngay lúc này Lâm Phi Nhi đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng nói thầm gì đó.

Kế tiếp quay đầu về phía Vân Vũ.

“Đi!”

Nàng quay người đi ra khỏi dịch trạm, nhấc chân phóng thẳng lên trời hóa thành một tia sáng bay thẳng về hướng Bắc.

Vân Vũ lúc này vẫn ngơ ngác, sau đó lập tức hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn chủ quán nói:

“Tính tiền!”

Hắn đặt một viên linh thạch lên trên bàn, rồi chạy ra khỏi cửa đuổi theo Lâm Phi Nhi.

Nói chứ hắn bây giờ chỉ biết đi theo để bảo vệ tiểu sư muội này thôi, với lại tách ra nhỡ gặp sự cố gì thì hắn lại hối hận không kịp.

Nhất là có một tiểu muội tính khí thất thường như này, mà ở nhà còn có một tên tiểu đệ chuyên gây chuyện thị phi khắp nơi đã mệt, bây giờ còn có thêm một tiểu âm binh nữa, làm cho hắn chán đời không tả nổi.

Nếu như bây giờ mà có giấy thì hắn sẽ viết một vạn chữ để miêu tả tâm trạng lúc này.

Phi..phi.. mười vạn chữ chứ một vạn chữ không thể tả hết.

Ngay lúc này trên Tiên Kiều đại sơn.

Mạc Hiểu Nam cầm trên tay một thanh trường thương đỏ như máu, đang đối đầu với một con Mao Sơn Giác ngũ phẩm, tương đương với tu vi Hóa Thần kỳ của nhân loại.

Hắn không hiểu tại sao bên ngoài rìa Thiên Kiều sơn lại xuất hiện yêu thú ngũ phẩm, không những vậy còn mạnh vô lý, đánh nhau với nó nãy giờ mà cũng chỉ trầy xước lớp vảy bên ngoài của nó.

Phòng ngự của con này chắc đã siêu việt Luyện Hư.

“Không cần dây dưa lâu với nó nữa! Đánh không lại thì chạy, ở lâu sẽ phát sinh phiền phức không cần thiết!”

Mạc Hiểu Nam thu huyết thương lại, rồi chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mao Sơn Giác một giây cũng không rời, sau khi lùi xa khỏi nó hai trăm mét thì hắn lập tức quay người phóng thẳng vào làn sương mù, Mao Sơn Giác phía sau thấy vậy cũng đuổi theo.

Một người một giác đuổi nhau chạy qua hơn mười ngọn núi, mà lúc này người chạy không chỉ có Mạc Hiểu Nam mà còn có hai mươi sáu tu sĩ khác, bọn hắn nằm không cũng trúng đạn, đang yên đang lành hái dược thảo thì có một con Mao Sơn Giác đuổi đến.

Phía sau nó còn có một bầy yêu thú tam phẩm tứ phẩm, bọn hắn lúc đầu cũng tưởng đây là thú triều nên cũng có một cao thủ ra tay định khống chế Mao Sơn Giác, còn bọn hắn sẽ ra phía sau không chế đám yêu thú tam phẩm tứ phẩm kia.

Thế nhưng méo hiểu bằng cách nào, vị cao thủ Hóa Thần kia vừa mới lao vào chưa kịp không chế Mao Sơn Giác, đã bị nó hút banh xác, nguyên thần và cơ thể đều cùng nhau chia năm xẻ bảy chết không toàn thây.

Thế là cả đám nối đuôi nhau chạy theo Mạc Hiểu Nam, mà lúc trước cũng có người định rẽ phải để chạy ra khỏi phạm vi của thú triều, nhưng chưa chạy được bao xa đã dẫm phải cấm chế nổ thành tro bụi, một cái chết thật khiến người khác bi thương.

Bọn hắn năm nay cũng mấy trăm tuổi, mà đây là lần đầu tiên gặp cái trường hợp này, ngoài rìa Thiên Kiều đại sơn tuy có cấm chế nhưng cũng không có độc ác như vậy, hết sức chỉ làm cho tu sĩ bị thương một chút, xui lắm thì mất nửa cái mạng.

Đó là dành cho tu sĩ Kim Đan, còn Nguyên Anh thì rất khó bị thương, chỉ cần vài phút là có thể thoát ra mà không hao tổn gì.

Nhưng đằng này tu sĩ Nguyên Anh mới dẫm vào lập tức biến thành tro bụi, chết đến nỗi không thể chết thêm, nguyên thần cũng tan theo chiều gió.

Lúc này có người lên tiếng hỏi, bởi vì hắn quan sát nãy giờ, xung quanh đây hoàn toàn tĩnh lặn ngoại trừ tiếng bước chân của hai mươi bảy người với đám yêu thú phía sau thì không còn tiếng gì khác.

“Có phải chúng ta đã đi sâu vào bên trong Thiên Kiều đại sơn rồi hay không?

Có người nghe thế lập tức tái mặt, hơi thở có chút gấp gáp khóe miệng run mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.