Bên ngoài mộ cổ, chính xác là bên trong hang động cũ.
Mạc Hiểu Nam cười lăn cười bò.
“Con rắn kia vừa ngu vừa mù, tu vi cao ngất ngưởng mà ngu vãi cả c**!”
Hắn đưa tay lau đi lệ khóe mi vì con rắn kia mà cười đến đau bụng.
Quả nhiên chiêu hù dọa vẫn có tác dụng, dù cho đối thủ mạnh cỡ nào đi chăng nữa.
Sau đó hắn lập tức điều hoà hơi thở, bình tĩnh trở lại.
Giờ điều mà hắn cần làm là thoát khỏi chỗ này.
Nhưng hắn bất lực sương mù ở đây mỗi lúc một dày hơn, bây giờ nhìn ra ngoài trong bán kính một mét chỉ thấy màu đỏ chứ chả thấy gì.
Hắn đành lùi vào trong hang động, nhờ Tiêu Dao Tử khắc mấy trận pháp phòng ngự, cùng ẩn giấu đại trận.
Hắn muốn tranh thủ thời gian sương mù chưa tan, cố gắng hấp thụ hết dược lực từ linh dược mà hắn đã ăn.
Thời gian thấm thoắt đưa thoi, thế là mười ngày trôi qua trong nháy mắt Mạc Hiểu Nam cũng từ đả toạ tỉnh lại, sương mù lúc này cũng tan đi không ít.
Tuy còn lờ mờ nhưng bán kinh một dặm vẫn có thể nhìn tốt.
Mạc Hiểu Nam đứng dậy vác con Cáo đen ra sau lưng, tranh thủ thời gian rời đi nơi này.
Một mình một thú lao thẳng về phía trước, chạy một mạch về phía Bắc.
- --------------
Hơn một tháng sau.
Mạc Hiểu Nam đã đứng trước một bức tường thành cao hơn ba trăm mét, chiều dài phải nói là liên miên không thấy điểm cuối.
Hắn lúc này te tua tàn tạ hết sức, tóc tai bù xù mặt mũi dính đầy bùn đất, chống gậy bước vào bên trong tòa thành.
Nhưng đi được mấy bước lại bị cảnh vệ ngăn lại, hắn hiểu quy tắc lập tức lấy ra mấy viên linh thạch đưa cho cảnh vệ sau đó đi vào thành.
Hơn một tháng này hắn gặp không ít phiền phức, cái thì bị yêu tu phục kích, cái thì bị ma tu truy sát, còn có vụ hắn bị tu sĩ nhầm lẫn là đại yêu hóa hình mà truy sát hắn.
Khiến hắn khổ không chịu nổi.
Hắn lang thang trong thành, sau đó quyết định đi vào một con hẻm thay đồ, chải chuốt ngoại hình cho ra dáng một thư sinh có ăn học.
Sau khi đã hoàn thành chải chuốc hắn mới đi ra ngoài, khoác trên người bộ đồ mới, cùng mái tóc đen bóng mượt cài trâm hắn mới ra ngoài.
Bắt đầu đi tản bộ tận hưởng cái cảm giác thoải mái bình an, sau chuỗi ngày mưa gió máu tanh.
Hắn hít sâu một hơi: “Đây mới gọi là sống chứ!”
Nhưng lúc này một cỗ xe ngựa lao thẳng tới hắn với tốc độ bàn thờ, mọi người xung quanh đều kịp thời tản ra, riêng chỉ có Mạc Hiểu Nam là đứng yên hít sâu không để ý.
Khi xe ngựa tới cách hắn mười lăm mét hắn mới phản ứng, nhấc chân lướt qua một bên nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không một vết xước.
Xe ngựa kia cũng không có thắng lại mà lao thẳng về phía cổng thành.
Mạc Hiểu Nam cũng không quan tâm, cái này đâu liên quan đến hắn.
Nên không cần ngoảnh mặt nhìn làm gì, hắn từ từ chen vào trong đám đông, rồi từ từ biến mất trong đám người.
Đến tối hắn mới tìm được một tửu khách, thuê một gian phòng hạng sang, chỉ để hưởng thụ mộ cuộc sống, cái mà hắn hằng mong ước trong hơn một tháng nay.
Mạc Hiểu Nam nằm trên giường, tay cầm một miếng táo bỏ vào miệng, bên cạnh hắn lúc này còn có một nữ khôi lỗi, bưng trà gọt táo cho hắn ăn, bên cạnh đó còn có tiếng nhạc du dương vang văng vẳng trong căn phòng.
“Thiên đường là đây chứ chẳng đâu khác…”
Nhưng hắn cũng không biết mình ngủ đi từ khi nào, khi thức dậy thì căn phòng như trước có tiếng nhạc du dương, khôi lỗi thị nữ thì vẫn ở đó.
Hắn vội ngồi dậy bước xuống giường, vươn vai bẻ cổ tiếng xương rốp rốp kêu lên.
“Ui Cha, lâu rồi mới ngủ một giấc ngon đến như vậy!”
Hắn đi ra bên cạnh cửa sổ mở cửa nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hắn cũng không tin đây là một nơi dành cho tu sĩ, nhìn ngang qua thì giống phố xá của phàm nhân không khác chút nào.
Vẫn đông vui tấp nập, đèn đuốc sáng mọi ngóc ngách.
“Haiz, thật là hoài niệm nha!”
Lúc trước hắn có bỏ thôn đi lên trấn Cửu Đức mấy lần, nơi đó phồn hoa đi đâu cũng thấy đồ đẹp thức ăn ngon, thanh lâu tiên cảnh tửu khách đèn đuốc sáng đến đêm hôm.
Tiếc là lúc đó hắn nghèo lấy ngân lượng đâu ra để trải nghiệm, nên giờ có diệp thì đi đâu đó cho khuây khoả một chút.
Tận hưởng nốt chuyến đi này, nếu như rời khỏi thánh tích thì hắn đã có dự định bế quan.
Thế là hắn sửa soạn một chút, mặc lên người một bộ đồ đen, tóc búi lên xỏ trâm ngang qua.
Nhưng chuẩn bị bước ra cửa, thì con cáo đen bị cột trên trần nhà mở mắt ra giãy giụa kịch liệt.
Mạc Hiểu Nam quay người lại nhìn nó rồi nói: “Ở im đó, chuyện của ngươi còn chưa xong đâu!”
Sau đó quay lưng mở cửa đi một mạch, mà không ngoảnh đầu lại.
Con cáo đen kia run lên một cái, nhưng nó không chịu khuất phục bởi sợi dây, nó liên tục uống người, mà cơ thể bắt đầu mềm nhũn như bún, từ từ chậm rãi từ trong sợi dây rơi xuống.
Tiếp đất một cách nhẹ nhàng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, nó giống như có định vị vậy, nhanh chóng tìm ra vị trí của Mạc Hiểu Nam bám theo phía sau hắn.
- -------------------
Mạc Hiểu Nam đi phía trước ghé hết hàng quán này đến hàng quán khác, thử hết món ăn này đến món ăn khác, do đây là nơi dành cho tu sĩ nên đồ ăn đương nhiên phải do tiên trù chế biến.
Nhưng hắn không hề biết phía sau đang có bão táp phong ba tiến đến.
Hắn đang đi thì cảm nhận thấy một thứ gì đó kêu gọi hắn, ấn ký trên bàn tay cũng sáng lên sau đó vụt tắt.
Men theo ấn ký trên bàn tay đi đến một sạp hàng nhỏ, trên sạp hàng có rất nhiều bảo vật, trang bị pháp bào, còn có cả công pháp.
Nhưng hắn lướt qua chẳng có mấy thứ có thể lọt vào mắt hắn, hẳn là bảo vật hắn cướp lúc trước làm cho hắn sinh ra kháng thể với những thứ không cùng đẳng cấp.
Hắn đưa tay ra mấy lên một mảnh ngọc giản, tròng mắt hắn lúc này đột nhiên sáng lên, vô số văn tự cổ từ ngọc giản truyền vào não hải của hắn một cách vô hình.
Điều này làm Mạc Hiểu Nam hết hồn ném ngọc giản lại chỗ cũ, chân run run sắc mặt có chút tái nhợt.
Chủ cửa hàng này lập tức hỏi thăm, nhưng hắn khua tay múa chân nói không sao không sao.
Lần nữa cầm ngọc giản lên hỏi.
“Ngọc giản này giá bao nhiêu?”
Chủ tiệm trầm ngâm một chút sau đó giơ lên một ngón tay.
Mạc Hiểu Nam lập tức vui mừng hỏi lần nữa.
“Một nghìn linh thạch?”
Chủ quán ho khan một tiếng.
“Không! Là mười vạn linh thạch!”
Tiếng nói mười vạn như sấm chớp đánh vào tâm can hắn.
“Cái gì? Vẻn vẹn một cái ngọc giản lại có giá mười vạn linh thạch! Lão huynh ngươi có chém không đó?” Hắn không thể kiềm chế mà thốt lên.
Mọi người đi đường chung quanh đều quay mặt nhìn hắn.
Mạc Hiểu Nam cũng không để ý, đưa tay che miệng trả giá.
“Tám vạn linh thạch có bán hay không?”
Đại hán bán hàng cũng nghiêm nghị trả lời: “Mười vạn là mười vạn không hạ giá!”
“Chín vạn bán hay không? Nếu không bán ta đi đấy!”
“Như cũ mười vạn không hạ giá!”
“Được mười vạn thì mười vạn, mong ngươi không bị nghẹn chết..” Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái túi nhỏ ném cho đại hán.
“Đây mười vạn linh thạch không thiếu một viên!”
Sau đó hắn xoay người đi luôn, không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Hắn lúc này lòng cũng đau như cắt, không có còn tâm hồn ăn uống hay vui chơi nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm nơi nào đó để phát tiết.
Nhưng đang đi trên đường thì phía sau lưng hắn, bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt tiếng bước chân, sát khí từ phía sau cũng cuồng cuộn không dứt.