Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 57: Chương 57: Trảm quái vật




Phía sau hắn lúc này hơn mười luồng gió bay đến, nhưng chưa đến gần hai mét thì đã bị chém làm nhiều mảnh rơi xuống đất, thanh trường thương cũng từ phía sau lưng hắn hiện ra.

Dù sao thanh trường thương này lúc nào cũng ở phía sau hắn, nhưng một mực ở trạng thái vô hình.

Con quái vật gớm ghiếc ở trước mặt hắn lùc này phun ra mấy quả trứng màu trắng, mấy quả trứng này lập tức bị sinh vật kỳ dị bên trong xé nát.

Lập tức lộ ra dáng vẻ của một con thằn lằn đầu người đuôi cá sấu, hai mắt vàng khè bốn chân có móng sắc như dao cạo, gầm gừ lao đến chỗ hắn.

Nhưng kết quả thì khỏi cần phải nói, đã bị thanh Tu La Huyết thương chém thành từng lát mỏng rơi xuống đất, dù sao sức mạnh của bọn chúng cũng chỉ tầm trúc cơ với kim đan sơ kỳ, mà trúc cơ với kim đan sơ kỳ trong mắt hắn, cũng giống như giun dế không hơn không kém.

Cho dù chúng có khuôn mặt là một con người nhưng hắn vẫn giết, bởi vì lý do rất đơn giản 'Ngứa mắt'.

“Con quái vật nhà ngươi nghiệp chướng đầy mình, để hôm nay lão tử thay mặt những người đã chết, tiễn ngươi xuống âm phủ sám hối!”

Tu vi của hắn lúc này hoàn toàn bộc phát, uy áp tản ra ào ào, quái vật núp trong bóng tối hai mắt run sợ, cơ thể co quắp xuống sàn, những con đu trên tường bị uy áp đánh trúng lập tức rớt xuống sàn chết ngay lập tức.

Tu La Huyết thương trong tay Mạc Hiểu Nam hoá thành một con huyết thú, cơ thể còn to hơn cả chiếc phi chu, sau đó lao thẳng đến phía trước nuốt trọn con quái vật.

Trong giây phút trước khi bị nuốt chửng, Mạc Hiểu Nam đã thấy trong mắt nó một thứ tuyệt vọng sâu sắc, và chỉ trong một khắc sau đó con quái vật đã tuyệt đối rời xa thế gian.

“Coi như là cho ngươi trải nghiệm cảm xúc của những tu sĩ hay bất cứ sinh vật nào bị ngươi giết đi! Nợ máu thì phải trả bằng máu, quy luật này luôn đúng”

Còn mấy con tiểu quái vật khác lập tức chết đi sau đó tan biến, chủ yếu là do không có sự không chế và điều khiển của con thống lĩnh.

Mà đám tu sĩ còn sống trên phi chu lúc này cũng tỉnh lại, ấu trùng trong cơ thể cũng từ từ tan biến.

Lúc này Mạc Hiểu Nam cũng không còn ở trên sàn tàu, hắn nhân lúc chưa có người phát hiện, thì đã leo lên cột buồm của chiếc phi chu, đảo mắt vẽ mấy cái trận pháp ẩn giấu.

Đơn giản là hắn không muốn dính phải thứ quan hệ gì rắc rối, dễ cản đường hành sự của mình.

Vẫn là im hơi lặng tiếng giúp rồi biến mất dễ nâng cao bức cách.

“Giờ thì ngủ một giấc nữa thôi! Thức trắng gần hai tuần rồi cơ thể cũng có chút mệt mỏi.” Hắn bẻ đầu vài cái sau đó nhắm lắm lẩm bẩm.

Thế là không do dự ngủ một giấc, kệ những tu sĩ cấp thấp bên dưới phi chu tìm kiếm, nhưng vẫn bạc vô âm tín cảm đám liền từ bỏ.

Bọn hắn tuy bị khống chế nhưng tri giác vẫn còn, vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ diễn ra xung quanh, vị tiền bối cứu bọn hắn tu vi cao đến nỗi con quái vật tu vi thông thiên kia cũng không qua nổi một chiêu.

Nói đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bọn hắn lúc này cũng bất lực, nên chỉ còn cách điều khiển phi chu trở về tông môn.

Kim Đan sơ kỳ đại trưởng lão đã bị con quái vật kia giết chết, bây giờ chỉ còn lại một đám trúc cơ kỳ hộ đạo bọn hắn, mà nơi này ở lại thêm giây phút nào là nguy hiểm giây phút đó, nên chuyện báo đáp vị tiền bối kia cứ để sau.

Chỉ có năm tên trúc cơ kỳ trong đó có bốn nam một nữ, bọn họ thay phiên nhau khống chế phi chu quay về lại tông môn của mình.

Thời gian lại thoắt trôi đi.

Gần mười ngày chiếc phi chu này mới đi đến bên ngoài một dãy mấy ngọn núi nhỏ được bao bọc một ngọn núi lớn, chiếc phi chu từ từ dừng lại sau đó hạ xuống chân núi.

Xào xạc! xào xạc!

Phía trước chiếc phi chu là một cánh cổng làm bằng đá, bên trên có khắc mấy chữ đỏ là Sơn Phong Đạo.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng bị tiếng lá cây bị gió va chạm với cây cối đánh thức, hắn mở mắt mơ màng nhìn chung quanh, thì chỉ thấy một lỗi mòn lác đá với rừng cây um tùm hai bên, còn có một cánh cổng đá khắc mấy chữ Sơn Phong Đạo.

Hắn đứng dậy vươn vai bẻ cổ mấy cái, sau đó nhảy từ trên cột buồm xuống, tu vi hắn đã đạt nguyên anh thì mấy tiểu bối trúc có thì làm sao có thể cảm nhận được.

Huống gì lúc này hắn mặc trên người là mấy lớp vải có vẽ trận pháp ẩn nấp, không phải luyện hư thì đố ai có thể nhận ra.

Hắn đi bên cạnh năm tu sĩ kia, nhưng chẳng có ai trong bọn hắn biết sự hiện diện, thậm chí là hai đệ tử gác cổng cũng chả thấy hắn, bọn họ chỉ cảm giác được cơ thể tự dưng có một chút không được khoẻ.

Mạc Hiểu Nam cũng thành công đột nhập vào bên trong một cách nhẹ nhàng, hắn không đi theo đám đệ tử kia nữa mà tách ra.

Tuy là tông môn cấp thấp nhưng diện tích thì cũng chẳng phải dạng vừa, có thể chứa mấy tòa thành thị cũng dư sức.

Hắn chẳng mấy chốc mà đi dạo qua mấy ngọn núi giống như đi dạo mát vậy.

Đi một hồi thì tới bên ngoài chủ phong ngọn núi cao và to nhất trong tông môn này, theo suy đoán của hắn thì tông chủ tông môn này tu vi cũng tầm của hắn hoặc là cao hơn hắn một chút.

Ngọn núi này nhìn sơ qua thì bài trí cũng khá là cầu kỳ, có một cầu thang cực kỳ dài và rộng, hai bên đều được trồng hoa nhìn qua cũng khá là trân quý.

Hắn bước đi theo cầu thang từ từ bước lên trên, khi đi hết mấy trăm bậc cầu thang thì hiện ra trước mặt hắn là một mặt sân rộng lớn, xung quanh sân rộng có cắm chín tấm bia đá, mà mỗi cột đều có một dòng chữ khác nhau như Đan, Khí, Trận pháp,... bên trên khắc rất nhiều tên, nhìn một lúc hắn mới phát hiện ra đây là bảng xếp hạng của tông môn này.

Mà cho dù có khắc gì ở trên đó đi chăng nữa, đây cũng là chuyện của tông môn người ta, thì liên quan méo gì đến mình mà xía mỏ vào.

Hắn cũng tiếp tục thám thính mà phía sau nữa là một tòa đại điện nguy nga, thường xuyên người ra vào.

Nhưng hắn đang đứng thì phía sau một đệ tử chạy qua đụng phải hắn, nhưng tên đệ tử kia lấy tay gãi gãi đầu quay đi quay lại chả thấy gì, mới lập tức run lên, sau đó vắt chân lên cổ chạy thẳng vào đại điện.

Còn Mạc Hiểu Nam cũng bỏ qua cho tên đệ tử kia, dù sao hắn cũng không có lỗi, mà lỗi nhiều nhất là ở hắn do trận pháp che dấu này hoạt động quá tốt.

Mà lúc này phía sau hắn truyền đến một tiếng hét chói tai, một chiếc phi kiếm từ phía sau bay đến, Mạc Hiểu Nam cũng nhẹ nhàng đưa tay chạm vào chiếc phi kiếm khiến nó lập tức dừng lại.

Còn nữ đệ tử đang đuổi theo cũng ngẩng người, không hiểu phi kiếm tại sao lại đột ngột dừng, giống như có một thứ gì đó cưỡng ép thắng nó lại.

Nữ đệ tử ngay lập tức lao đến cầm lấy thanh phi kiếm, quay đầu nhìn xung quanh thở phào một hơi, sau đó quay người rời đi.

Nhưng điều mà Mạc Hiểu Nam lúc này bất ngờ, mũi của chiếc phi kiếm này lại có thể đâm xuyên qua lớp phòng ngự của hắn, thậm chí nó còn làm hắn chảy máu.

Mạc Hiểu Nam lập tức rút tay lại nhìn vết thương trên đầu ngón tay, hắn ngẫm một hồi lâu sau đó mới phát hiện sự khác thường trên thanh phi kiếm khi nãy.

Đó là hắn thấy một đạo bạch văn lúc ẩn lúc hiện, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến nó.

Mạc Hiểu Nam cũng bất chấp đi theo nữ đệ tử này, hắn muốn tự mình tìm ra bí mật mà không phụ thuộc quá nhiều vào Tiêu Dao Tử.

Nhưng đi một hồi thì trước mặt hắn là một cái động phủ, mà quang cảnh của động phủ này cũng không tồi, phía trước có một hồ nước bên cạnh thác nước là rừng trúc, mà nếu hắn nhớ không lầm thì cây này Là Linh Đông trúc, tác dụng là chê luyện mấy pháp khí bằng gỗ, như độ có hơn chứ không thua thép.

Với lại linh khí ở nơi này cũng khá dồi dào, cũng tiện cho hắn tu luyện thêm mấy năm, nâng cao cảnh giới để có sức đi vào tầng cuối của thánh tích này.

Ngay lúc này Mạc Hiểu Nam cũng không xông vào động phủ mà bay đi chỗ khác, dù sao người ta cũng là nữ sĩ, mà nữ sĩ thì việc riêng tư cá nhân rất lớn, đối với kẻ xem trọng mặt mũi như hắn thì việc này không hợp tình và cũng không hợp lý.

Nên lựa chọn tốt nhất là đi một chỗ khác kiếm đại một chỗ đào đại một cái động phủ, thế có vẹn cả đôi đường hay không.

Mà đào xong thì công việc đầu tiên là vẽ trận pháp ẩn nấp, sau đó là tụ linh trận.

Mọi việc xong xuôi hắn lập tức ngồi xuống đả toạ, bắt đầu suy luận về đạo bạch văn khi nãy, lúc này Tiêu Dao Tử cũng ở trong thức hải nghiên cứu cách sửa chữa thanh Viêm Long Thánh thương, không có giúp hay làm phiền hắn, hai người ai lo việc nấy.

Đương nhiên là bởi vì một khi thần binh bị hao tổn, thì việc sửa chữa là một điều cực kỳ khó.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, Mạc Hiểu Nam định nhân cơ hồi này lẻn vào tàng Thư các một lần, tìm xem thử có quyển sách nào miêu tả về luồng bạch quang kia hay không.

Không để chậm trễ hắn lập tức bước ra khỏi động phủ tạm thời, bay thẳng vào bên trong màn đêm.

- -----------

Hai tiếng sau.

Hắn tìm muốn bể hơi tai, rốt cuộc mới thấy cái Tàng Thư các.

Mà nhìn sơ qua thì Tàng Thư các này canh giữ khá nghiêm ngặt, có một cái cửa mà tận bốn đệ tử canh giữ.

Nhưng đệ tử này tu vi nhìn sơ qua cũng chỉ có luyện khí với trúc cơ, đối với hắn qua mặc dũng rất dễ dàng, nhưng cũng cần phải đề phòng bị người khác phát hiện.

Mạc Hiểu Nam lúc này từ trong bóng tối đi ra, trong tay còn cầm viên Huyết Mộng cầu, hai mắt của mấy tên đệ tử lập tức rơi vào trạng thái mông lung.

Mạc Hiểu Nam cứ thế mà đi vào bên trong một cách dễ dàng.

Bên trong Tàng Thư các là một không gian cực kỳ rộng, có thể chứa mấy ngàn người ấy chứ, không những vậy còn có bảy tầng, mỗi tầng không dưới vạn quyển sách cùng công pháp bí tịch.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt.

“Thế này cũng quá nhiều đi chứ...”

Nhưng sau khi nghĩ ngợi vài điều thì hắn cũng cắn răng đi lên từng lầu một kiểm tra, vả lại bây giờ trời đã tối đệ tử hầu như đã ra ngoài hết, hắn có thể tha hồ tìm kiếm.

Nhưng hắn tìm hết lầu một cẫn không thấy, còn tốn mất tám tiếng mà bên ngoài trời cũng đã sáng, gà cũng đã gáy rồi.

“Haiz! Haiz!....Mấy cuốn bí tịch bình thường này chẳng có cái nào nên hồn, toàn là những chiêu thức luyện khí sử dụng.”

Mà hắn bây giờ tu vi đã ở ngưỡng Nguyên Anh kỳ, mấy thứ này đương nhiên không có sự hấp dẫn đối với hắn.

“Tìm hết tầng một mà một mối thông tin cũng chẳng có, thật đúng là rắc rối, đành chuyển địa điểm lên tầng hai thôi!”

Hắn đứng dậy trả cuốn bí tịch về lại vị trí cũ sau đó bước đến cầu thanh leo lên tầng hai.

Nhưng khi lên tầng hai, công pháp hay bí tịch cũng chỉ thâm hậu hơn một ít, hoàn toàn không có thông tin về đạo bạch văn kia.

Khi thấy tình hình của tầng hai không khả quan nên đã nhấc mông lên tầng ba ngồi.

Lên tới tầng ba mày mò hết tất tần tật cũng không tìm thấy gì, hắn tiếp tục tiến lên tầng bốn.

Cứ thế bảy tầng đều bị hắn dòm qua hết một lượt, tốn của hắn hết tám ngày mà chỉ tìm ra một manh mối, mà đạo bạch văn này là khí linh ước chế thành.

Nói chung là có khí linh là có bạch văn này, nhưng khí linh từ đâu có thì người ta lại không nói.

“Tìm cũng bằng không…..” hắn lập tức nằm giữa sàn chán không thể tả.

Lúc này một tiếng bước chân từ phía xa đi tới, Mạc Hiểu Nam nằm giữa sàn lập tức lăn vào bên kệ để sách.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì tầng bảy này, chỉ có những nhân vật như môn chủ hay thái thượng trưởng lão có thể đi lên.

Mạc Hiểu Nam cũng nhân cơ hội này nhìn qua một chút, nếu như được thì hỏi thăm một chút về đạo bạch văn kia.

Nhưng khi hắn đi tới thì hết cả hồn, người này không phải là lão giả lúc trước truy sát con Tiểu Hắc hay sao, làm sao hắn ta lại ở chỗ này? Hắn ngẫm lại một chút sau đó liền phát hiện ra một thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.