Chiến Và Hòa

Chương 137: Chương 137: Một mình chiến đấu




Tất cả mọi người đều há hốc miệng sửng sốt, mà người đầu tiên có phản ứng là Borges Chester. Hắn vốn đang đứng tựa ở cửa, lãnh đạm nhìn hai bên tranh cãi qua lại. Sau đó Hermione Granger đột nhiên vọt qua chỗ hắn, hắn vừa quay đầu liền phát hiện Kẻ Được Chọn đang đứng đó.

Chester hơi nheo mắt lại. Harry đang luống cuống an ủi Hermione, những người khác đều ở sau lưng hắn, không một ai thấy được vẻ mặt của hắn. Chủ nhân từng nói, nếu Harry Potter không sao thì Ngài chắc chắn vẫn sống. Nói thật, Chester có cảm giác chuyện hắn không biết kia rất mạo hiểm, nhưng lại không dám can dự vào quyết định của Chúa Tể Hắc Ám. Dựa theo những gì Chủ nhân từng nói, giờ Kẻ Được Chọn đang rất khỏe mạnh đứng đây, vậy vì sao hắn không được Ngài triệu kiến? Chuyện này rất không bình thường, Chủ nhân từng chính miệng nói, hắn là tôi tớ trung thành nhất của Ngài.

Trong đám người Hội Phượng Hoàng, cụ Dumbledore ngây người một lát. Nói không kinh ngạc, mừng rỡ là giả, nhưng phần nhiều vẫn là nghi ngờ. Từ tháng sáu năm ngoái tới nay, cụ đã sai không ít người tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài, chính cụ cũng tự mình đi tìm, nhưng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào cả. Harry và Voldemort cứ như bốc hơi vậy, hai con người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất ở Hogwarts. Cụ từng suy đoán phải chăng trong trường học có con đường bí mật nào đó thông ra ngoài, hai người theo đường đó mà đi ra. Nhưng chắc chắn dù là con đường nào cũng không thể vào trường nhanh như vậy được – bọn cụ vừa mới vào tới Đại Sảnh Đường, Harry đã ở ngay phía sau rồi! Hơn nữa, thành viên của Hội Phượng Hoàng cụ sắp xếp bên ngoài trường học lại không hề phát ra bất cứ cảnh báo nào! Cụ Dumbledore vừa nghĩ, tầm mắt quét từ quầng thâm trên mắt Harry đến chân áo chùng [chỗ đó như bị ngắn đi một đoạn, để lộ ra phần cổ chân].

Đợi đến khi Hermione kể lại hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, Harry liền sốt ruột. Một năm bọn nó không có ở đây, thế trận cân bằng đã bị phá vỡ. Harry thực không dám tưởng tượng, nếu linh hồn dung hợp không thành công thì sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa. Voldemort không chết, nhưng nó cũng không thể nói cho mọi người biết là hắn đang hôn mê được, nguyên nhân giống như trên. Hiện tại, nó không thể khống chế được Hội Phượng Hoàng hay Tử Thần Thực Tử. Có điều giờ không phải là lúc nên gây hỗn loạn… Harry đảo mắt đánh giá tình hình, trong đầu dần hình thành một ý tưởng.

“Tốt lắm, công tác của chúng ta cuối cùng cũng có chút thành quả.” Chester chậm rãi nhả từng từ, “Harry Potter,” Hắn đưa tay quơ trong không khí một cái, trong tay liền xuất hiện một cuộn giấy da dê, “Đây là lệnh điều tra của Bộ Pháp Thuật, hy vọng cậu hợp tác với chúng tôi.”

Đám phóng viên vốn đang cắm đầu cắm cổ ghi chép, nghe thấy lời hắn nói liền đưa mắt nhìn nhau, dùng bút lông chim vạch hai đường, rồi lại cắm cúi viết.

Harry thấy chú Kingsley Shacklebolt da ngăm đen mà cường tráng, còn cả Frank Longbottom mặt tròn, phát hiện ba của Ron, bác Arthur Weasley và chú Sirius không có mặt ở đây. Gia đình Weasley hiển nhiên không nhận được sự chú ý của đám Tử Thần Thực Tử, mà chú Sirius thì không phải là thành viên của Bộ Pháp Thuật. Hermione đương nhiên sẽ đứng về phía nó, nhưng sức thuyết phục chắc chắn sẽ kém hơn hai người kia. Xem ra nó phải chiến đấu một mình rồi. Harry tự lên tinh thần cho mình, sau đó mở miệng trả lời, cố gắng giữ cho giọng nói của mình điềm tĩnh, vững vàng: “Vâng, thưa ngài.” Nó vội vàng đi lên đây, không có mang theo hòm thuốc. Điều này có nghĩa là nó nhất định phải giữ được hòa khí, nếu không, bị người ta cho uống Chân Dược thì kết cục sẽ vô cùng tệ hại.

Người mất tích đương nhiên phải trình bày mấy vấn đề: thời gian, địa điểm, sự việc. Harry nói chính xác địa điểm, nhưng không nói cụ thể là lầu mấy, cũng không nói thật nguyên nhân mà chỉ nói nó cũng không hiểu tại sao. Về chuyện linh hồn bị phân cắt, chính nó còn chưa xác định được Voldemort có gặp chuyện gì hay không, tùy tiện nói ra sẽ chỉ gây bất lợi cho việc ổn định thế cục. Trình độ nói dối của nó vẫn luôn không tốt, nhưng may mà Bế Quan Bí Thuật vô cùng ổn – cảm tạ Merlin, Voldemort đã dùng Triết Tâm Trí Thuật cấp cao để dạy nó. Mặc dù vẫn có người nghi ngờ, nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

“Vậy,” Chester gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Harry phía đối diện. “Cậu có biết tình hình của Tom Carl King và Mar Veromca Rold không?”

Bọn họ đang ngồi ở một dãy bàn học sinh, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử chia nhau ngồi hai bên đối diện. Harry thì ngồi trên chiếc ghế lấy từ bàn giáo sư xuống, ở vị trí chính giữa. Đám phóng viên và thư ký ở phía sau nó, tiếng bút lông chim xẹt qua mặt giấy loạt xoạt khiến nó rất khó tập trung.

“Không biết.” Harry tiếp tục nói dối. “Vừa rồi nghe Hermione nói, tôi mới biết chuyện hai người đó cũng mất tích.” Nó biết sẽ không có mấy người tin, bởi vì có mấy người ghé đầu vào nhau thảo luận.

“Nói cách khác, lần cuối cùng cậu gặp bọn họ là ở trong tháp Gryffindor? Cậu vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đã ở một nơi khác?” Chester hỏi lại, giọng điệu có vẻ nôn nóng muốn biết, nhưng thực tế bên trong lại không có bao nhiêu là thật.

Harry biết hắn chỉ là đang diễn, đây không phải lần đầu tiên nó chứng kiến kỹ năng diễn trò của Barty Crouch con. Nhưng nó đã đâm lao thì phải theo lao, đành gật đầu. “Từ sau khi đi thi về tôi không có gặp lại giáo sư Rold.” Nó bổ sung thêm, cảm giác cuối cùng cũng có một lần nó suy xét mọi việc chu đáo.

“Được rồi. Tôi đã hỏi xong.” Chester nhìn sang những người khác, thông báo kết quả hắn thu được. “Bộ Pháp Thuật sẽ mời Lương y tốt nhất của Bệnh viện Thánh Mungo đến kiểm tra thân thể cho Harry Potter để xác định xem cậu ấy có phải chịu thương tổn gì không.”

“Cám ơn ngài Bộ trưởng.” Harry thở phào một hơi. Rất có khả năng Chester đã biết nội tình, nhưng hắn không có vạch trần nó. Xem ra hắn tạm thời đang là người giữ ổn định bên phía Tử Thần Thực Tử, về sau còn phải nhờ đến hắn.

Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng đều không tỏ thái độ gì khác, những người ở phe trung lập cũng gật đầu tán thành. “Có ai còn vấn đề gì nữa không?” Chester hỏi, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang nói với cụ Dumbledore, bởi vì tầm mắt hắn nhìn thẳng về phía cụ.

Từ đầu đến giờ cụ Dumbledore không nói bất cứ lời nào, trầm mặc tựa như pho tượng, nhưng đúng lúc này cụ lại lên tiếng. “Ngài Bộ trưởng, tôi có.” Chester ra hiệu mời cụ nói. Cụ Dumbledore quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Harry: “Harry, thầy chỉ có một vấn đề, thầy hy vọng sẽ nghe được câu trả lời chân thật.”

Harry nhìn lại. Ánh mắt màu lam vẫn sáng quắc, sắc bén như trước, nhưng nó đã không còn cái cảm giác bị đôi mắt kia nhìn thấu nữa – không phải thầy Dumbledore thay đổi, mà là do Bế Quan Bí Thuật của nó đã tốt hơn trước rất nhiều. “Giáo sư, mời thầy hỏi.” Nói thật, nó lo lắng nhất chính là về phía cụ Dumbledore. Dù thế nào thì Chester cũng tuyệt đối không gây bất lợi cho Voldemort, nhưng nếu cụ Dumbledore biết được tình hình hiện tại của Voldemort, Hội Phượng Hoàng sẽ nhân cơ hội này mà tấn công cũng không biết chừng… Nó nhất định phải dập tắt mọi nguy cơ chiến tranh ngay từ trong trứng nước!

Dumbledore mỉm cười hiền từ. “Hy vọng chuyện này sẽ không khiến trò phải khó xử… Harry, những điều trò nói hoàn toàn xuất phát từ mong muốn của trò đúng không?”

Đám người Hội Phượng Hoàng quay đầu nhìn nhau. Câu hỏi của cụ Dumbledore thật kỳ quái, bởi vì vào thời điểm này, bình thường người ta sẽ hỏi, ‘Những lời trò nói là sự thật? Không có nửa phần giả dối?’

Nhưng lời của cụ lại giống như đang nói: ‘Thầy biết trò chưa nói ra hết sự thật, nhưng thầy chỉ muốn biết trò tự nguyện làm vậy đúng không?’ Mà Harry chưa từng phải giữ rất nhiều bí mật lớn như thế, suýt chút nữa đã không khống chế được mình mà né tránh ánh mắt của cụ. Có điều, cuối cùng nó cũng chiến thắng được chính mình, ngay từ đầu nó đã kiên định với mục tiêu của mình rồi. “Đúng thế, thưa giáo sư.” Nó đưa mắt nhìn Chester, cảm giác hắn sẽ không bỏ qua cho nó.

“Rất tốt.” Cuối cùng cụ Dumbledore nhìn nó một cái thật sâu, “Tôi không còn vấn đề gì nữa.”

*

Ban đêm, sau khi nhận được tin tức, Sirius lập tức từ Căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld phóng tới. Bởi vì nguyên nhân này, cũng bởi vì Harry không muốn ăn tối với các thành viên Hội Phượng Hoàng và giáo sư Hogwarts [chuyện này đồng nghĩa với việc nó phải chịu đựng đủ loại ánh mắt nghi vấn], Hermione lấy một ít đồ từ phòng bếp, ba người cùng ăn trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor.

Chú Sirius không có một chút hứng thú với việc ăn uống. Chú ấy cẩn thận nhìn Harry từ đầu đến chân mấy lượt, sau đó lớn tiếng oán giận Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, “Lương y của Bệnh viện Thánh Mungo hẳn là đêm nay mới tới! Linh hồn và thân thể tách ra một năm, thật sự không để lại di chứng gì chứ?”

Hermione hốt hoảng bảo chú nói nhỏ lại. Có điều Harry không mấy quan tâm, khả năng khống chế tòa lâu đài của nó không bằng Voldemort, nhưng tránh cho người khác hay những bức tranh nghe lén thì không thành vấn đề. “Con không sao mà.” Nó giải thích, “Chỉ có lúc mới tỉnh dậy, mất một lúc không thể điều khiển được tay chân của mình thôi.” Chú Sirius và Hermione luôn quan tâm, bảo vệ nó khiến nó vô cùng cảm động.

Chú Sirius khó chịu lầm bầm gì đó, nghe giống như là: ‘Con mà gặp chuyện gì, chú sẽ đi tìm hắn liều mạng”. Sau đó, chú đẩy đồ ăn của mình tới trước mặt Harry: “Harry, con mau ăn đi!”

“Con có cảm giác, sau khi tỉnh lại, Harry như cao lớn hơn thì phải.” Hermione bắt đúng trọng tâm, “Áo chùng của bồ đã ngắn hơn ít nhất vài tấc Anh.” Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt cô bé toát lên sự lo lắng. Voldemort vẫn hôn mê không tỉnh, khắp nơi đều là những tin tức không mấy tốt lành, chả trách Harry không chịu xuất hiện trước công chúng. Giờ cô nàng cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao chú Sirius không nói cho cụ Dumbledore biết chuyện phân tách linh hồn, cũng giống như suy đoán của cô nàng trước đó. Hermione thật sự không muốn khiến người ba đỡ đầu yêu thương Harry như vậy cảm thấy không thoải mái.

Harry thấy vẻ mặt của cô bé liền biết cô bé lo lắng sau khi nói ra sẽ nhận lại sự bất mãn của chú Sirius. Cũng đúng thôi, ba đỡ đầu của nó không liều mạng xông thẳng lên đã là may lắm rồi, chứ đừng nói đến việc bày ra vẻ mặt hòa nhã. “Thật sao?” Harry dựa theo Hermione tiếp lời, “Mình không có để ý đến.” Lại ngẩng đầu nhìn hai miệng bánh Pudding nho to bự chảng, lông mày hơi nhíu lại. Nó no sắp chết rồi…

Sirius chống cằm, giám sát con đỡ đầu đã lâu không được gặp ăn hết đồ. Y cảm thấy con đỡ đầu còn giấu mình chuyện gì đó, sợ y lo lắng nên không có nói ra. Tỷ như nói đến đám Tử Thần Thực Tử, dựa theo tính cách của Voldemort, hắn không có khả năng không hề chuẩn bị gì mà đã đi mạo hiểm. Nói cách khác, hẳn là trước khi xảy ra chuyện, đám Tử Thần Thực Tử đã nhận được thông báo. Vậy thì rất có khả năng đám người đó sẽ gây bất lợi cho Harry… Y nhất định phải ở bên cạnh con đỡ đầu hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ mới được!

*

Cùng lúc đó, trong phòng Hiệu trưởng. Những thành viên chủ chốt của Hội Phượng Hoàng đều có mặt, đang bàn luận sôi nổi.

“Hiện giờ là cơ hội tốt nhất!” Kingsley Shacklebolt nói, “Harry đã trở lại, Voldemort vẫn không biết tung tích.”

“Anh có thể khẳng định Voldemort không phải đang ẩn núp ở chỗ nào đó, chờ chúng ta ra tay trước chứ?” Frank Longbottom phản đối, “Harry nói thằng bé không biết, nhưng biết đâu thằng bé cũng bị trúng kế thì sao?” Ấn tượng của Neville về Harry và Rold đều vô cùng tốt, còn về Tom cũng không có ấn tượng xấu gì. Ông tin tưởng con trai mình, mà nhìn Harry cũng không có vẻ gì là trúng Lời Nguyền Độc Đoán, cũng không có dấu vết của Pháp Thuật Hắc Ám. Nếu bọn ông thực sự bị lừa bịp thì suy đoán kia của ông càng có thể là thật.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hiển nhiên có người đang hoài nghi tính chân thật trong những lời nói của Harry, nhưng không dám nói ra. Kẻ Được Chọn tự nguyện nói dối, cũng đồng nghĩa với việc cậu ta tự nguyện bảo vệ hai kẻ khả nghi kia – không, là một! Nếu như nói ra sẽ gây nghi ngờ, lòng người đương nhiên sẽ bị dao động.

“Chúng ta có nên hỏi lại Harry?” Cuối cùng Lupin cuối cùng nói. “Có lẽ… là do lúc đó có phóng viên?” Lupin không chắc chắn bổ sung thêm. Thầy cũng đang chờ đợi tin tức ở Căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, sau khi nhận được tin tức liền vội vàng đến đây cùng với Sirius.

Dumbledore đứng trên cầu thang bên cạnh giá sách, quay lưng lại phía bọn họ tìm kiếm sách. Trong lúc mọi người thảo luận, cụ liền tranh thủ tìm. Lúc này, cuối cùng cụ cũng ngừng tay, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cụ. “Không chỉ có chúng ta muốn biết, đối phương càng muốn biết hơn. Từ đêm nay bắt đầu tăng cường tuần tra trong ngoài Hogwarts, ta đoán mấy ngày tới nhất định bọn chúng sẽ hành động trên quy mô rộng.” Cụ đóng quyển sách lại. Rất nhanh thôi, cụ sẽ biết lựa chọn của Harry là chính xác hay sai lầm.

Chester vừa đặt chân đến văn phòng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, mấy phong thư chuyển phát nhanh lập tức bay ra từ lò sưởi. Hắn mở ra xem qua một lượt, tất cả đều hỏi về hành tung của Chúa Tể Hắc Ám. Giọng nói của Bellatrix gần như rít gào, chói tai đến mức khiến hắn có chút nhức đầu – chính hắn cũng đang rất muốn biết đáp án của chuyện này đây. Có điều, cần phải sắp xếp Lương y của Bệnh viện Thánh Mungo đến kiểm tra cho Harry Potter trước đã. Đoán chừng Harry không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu Chúa Tể Hắc Ám trở lại, Kẻ Được Chọn chẳng may có chuyện gì, dù là chuyện rất rất nhỏ, nhưng nếu không được xử lý thỏa đáng thì cũng là một sai lầm lớn. Hơn nữa, Hội Phượng Hoàng chắc chắn sẽ không thể khiến cho Kẻ Được Chọn nói ra sự thật được, từ rất lâu trước kia đã như vậy rồi.

“Ba ngày sau, nửa đêm, Rừng Cấm!” Chester trả lời tất cả thư gửi đến như vậy, cũng đặc biệt gửi cho Harry một phong thư rất nhỏ, còn ếm bùa Tan Ảo ảnh lên con cú mèo. Tuy rằng hắn chỉ ghi thời gian và địa điểm, nhưng hắn tin chắc Kẻ Được Chọn hiểu được ý hắn, hơn nữa còn sẽ đến đúng giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.