Nhất thời, cả hai người chẳng có ai mở miệng.
Nếu Voldemort thật sự muốn bước chân vào Hogwarts thì cũng chẳng có gì làm khó được hắn. Hiện tại ngoại trừ Harry thì chỉ có đám Tử Thần Thực Tử biết được chủ nhân đã thay đổi diện mạo, hơn nữa khả năng lừa đảo của hắn… Hay là, hắn vào trường từ phía dưới hồ? Nó còn nhớ kí túc xá của Slytherin nằm dưới đáy hồ, trong hồ cũng không có sinh vật gì quá mức nguy hiểm.
Harry suy nghĩ rất lâu về tình huống hiện tại. Sau khi cơn hoảng loạn rút bớt, nó phát hiện thân mình đầy mồ hôi lạnh, cái áo ngủ đơn bạc ướt sũng dính vào lưng lạnh như băng. Lúc này, quả thực nó nhớ vô cùng hơi ấm hừng hực từ ò sưởi trong phòng sinh hoạt chung Griffindor.
Chết tiệt! Harry liếc người bên cạnh một cái sắc lẻm, tên pháp sư hắc ám nguy hiểm nhất thế kỉ còn đang đứng sờ sờ trước mặt, nó làm sao còn tâm trí đi nghĩ đến cái lò sưởi vậy?
Đôi mắt đen láy của Voldemort không lộ ra bất kì cảm xúc nào: “Đêm nay là Giáng Sinh mà ngươi vẫn tìm đến tận đây, ta cảm thấy thực vinh hạnh.” Đôi môi nhạt màu hơi cong lên, nhưng ý cười không hiện lên trong mắt.
“Ngươi cố ý phải không?” Harry trừng mắt, Voldemort lúc nào cũng có thể đánh lạc hướng suy nghĩ của nó. “Cố ý lưu lại một sơ hở như vậy, chờ cho ta tìm được?”
Voldemort từ chối cho ý kiến. Hắn bước đến bên cạnh chiếc ghế màu bạc, hạ mắt, ngón tay thon dài mân mê một viên zircon lấp lánh. Dưới ánh nến bập bùng, viên đá quý như được bọc giữa một tầng lửa lay động. “Ngươi muốn ta làm gì với ngươi đây?” Hắn nhỏ giọng hỏi, vừa như đang nói chuyện với Harry, lại vừa như đang độc thoại với chính mình. “Tuy đã sớm biết thể nào cũng sẽ có một ngày như vậy… nhưng lúc này đây cả thời gian lẫn địa điểm cũng trùng hợp thật…”
Đã sớm biết sẽ có một ngày thế nào? Nửa câu sau từ từ chìm mất. Voldemort ngẩng đầu lên, ánh nhìn của hắn chạm phải cái nhìn đánh giá của Harry. “Ngươi lúc này hẳn phải đang say giấc trên cái giường trong kí túc xá mới đúng,” hắn nói, “chứ không phải chạy loạn đến chỗ này.”
Harry lại lần nữa cảm nhận sâu sắc tư duy của nó không theo kịp Voldemort. Vì cái gì hắn phải quan tâm đến chuyện nó làm trái nội quy của trường? “Chuyện này đâu liên quan đến ngươi!”, nó nói một cách cứng ngắc. “Vấn đề là…” Ngươi làm sao vào được Hogwarts? Ngay dưới mũi cụ Dumbledore? Harry rất muốn hỏi như thế, nhưng nó cũng đủ tỉnh táo đế biết rằng Voldemort sẽ không cho nó một câu trả lời, cho nên nó quả quyết lựa chọn im lặng.
Voldemort lại giống như đang nghĩ tới điều gì đó. “Có một chút phiền toái nho nhỏ, nên ta thậm chí phải tự mình đến Bộ Pháp Thuật…” Hắn nói chuyện nhẹ nhàng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Harry. “Vấn đề này về sau ngươi sẽ hiểu rõ.Còn giờ, ta nghĩ là ngươi nên trở về, Dumbledore chắc sẽ không vui vẻ gì khi thấy ngươi biến mất khỏi lâu đài.”
Voldemort đến gần Harry, đũa phép cầm trong tay. Trong khoảnh khắc đầu chiếc đũa phép thuỷ tùng sắp chạm đến quả trứng Phục Sinh trên tay nó, Harry cuối cùng vẫn không nhịn được. “Dừng lại!” Nó hét lên, thanh âm lớn đến mức nó cũng phải giật mình.
Voldemort nhướn một bên mày, dùng ánh mắt bảo Harry giải thích.
“Ta tự mình đi được.” Mất một lúc Harry mới nghẹn ra được một câu ngắn ngủi. Vất vả lắm nó mới biết được chốn bí mật này của Voldemort, nếu cứ đơn giản mà bị quăng trở lại như vậy, ai biết lần sau nó còn có cơ hội nữa hay không. Nó muốn biết Voldemort bước vào Hogwarts để làm gì.
“Hử?” Voldemort dùng cách kéo dài giọng tỏ vẻ hắn đang thắc mắc. Bị người khác từ trên cao nhìn xuống, Harry có cảm tưởng mình hoàn toàn bị nhìn thấu. Cũng may nó đã học xong Bế Quan Bí Thuật, Harry không khỏi mừng thầm, bằng không mưu kế của nó chắc đã bị lộ từ lâu.
“Ngươi xác định lúc này bước ra từ phòng vệ sinh nữ sẽ không bị giáo sư tuần tra ban đêm chú ý? Ngươi cũng đâu có mang Áo khoác tàng hình nhỉ?” Voldemort thu hồi đũa phép, vẻ mặt có chút băn khoăn. “Nếu như ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không còn gì để nói.” Nói xong, hắn nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ.
Hắn ta biết là nó biết Phòng chứa Bí Mật! Harry lại lần nữa củng cố quan điểm của chính nó: Voldemort cũng trở về mười bảy năm trước giống nó. Mọi chuyện ngày càng trượt khỏi lòng bàn tay nó… Nó phải làm thế nào để biết rõ mục đích của Voldemort đây?
Thời gian chậm chạp trôi, Harry có thể cảm nhận được tác dụng của bùa trói trên người nó đang dần mất đi hiệu lực. Cả người nó đã gần như tê rần, vừa rét vừa lạnh, hai hàm răng va vào nhau nhau lập cập. Nó có thể nghe được một vài âm thanh rất nhỏ từ phía sau, hình như Voldemort đang đọc sách. Nếu nó cứ thế này mà ra ngoài, Voldemort chắc chắn đã có chuẩn bị… Cái nó cần hiện giờ là thời gian bất ngờ, một cơ hội…
Thật là! Voldemort vừa vươn tay lật một trang sách, vừa dùng khoé mắt theo dõi thân ảnh đứng bên kia cánh cửa. Nhóc cứu thế này không phải là muốn cứ đứng thế cho đến bình minh, chờ cho bùa phép trên người hoàn toàn bị gỡ bỏ chứ? Có đôi khi hắn không hiểu được, thằng nhóc này rất cố chấp với một vài tình huống đặc thù. Tỷ như hiện tại, rõ ràng hắn đã không có ý định ra tay, nhóc con kia hẳn đã nhìn ra được, nhưng nó cũng không chịu đi… Muốn làm cái gì ấy hả? Chắc là đang xác định hắn có đe doạ gì đến mấy người nó quan tâm?
Voldemort gập quyển sách lại. Suy nghĩ này làm hắn thấy khó chịu. Chẳng lẽ hắn đã nguỵ trang quá lâu, cho nên tính cách cũng dần thay đổi? Hiện tại, hắn đang bước trên con đường mà hắn của trước đây tuyệt không thể nào tưởng tượng được. Voldemort đứng dậy, ảo não đi lòng vòng vài bước, rốt cuộc vẫn nên nhanh chóng đóng gói cái tên còn đang dây dưa ngoài đại sảnh của Slytherin quăng ra ngoài.
Nhẹ nhàng ra đến đại sảnh, một nhóc con mặc áo ngủ màu xanh đứng quay lưng về phía hắn, thân thể cứng đờ, nhưng vạt áo hình như khẽ lay động. Không bình thường… Hắn vội vã bước đến, một tay ấn lên đầu vai Harry, quả nhiên thấy lòng tay mình ẩm ướt. Chết tiệt! Rủa thầm trong lòng một câu, nhóc con này đang lấy thân tự kiểm nghiệm xem hắn có chuẩn bị bẫy rập nào không sao? Không đợi hắn kịp suy tư, thân thể người bên dưới hơi lảo đảo. Hắn cũng chưa kịp nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đang xảy ra, tay đã nhanh nhẹn vòng qua eo giúp ai kia không ngã xuống.
Bùa chú trói buộc cùa Slytherin vừa mới được giải cách đây không lâu, Harry còn đang đứng yên chờ cho máu tuần hoàn đến khắp cơ thể rồi mới nhúc nhích, không ngờ trên vai có người ấn nhẹ, áp lực khiến cho chân nó mềm nhũn, sắp sửa té ụp mặt. Đúng lúc này lại có người đưa tay đỡ nó? Harry khiếp sợ nhìn cánh tay đang quàng qua hông nó, Voldemort đang giúp nó phải không? Sau lưng toả lan hơi ấm từ người khác, Harry không hiểu sao tim mình bỗng nhiên đậ̀p m̀ạnh.là vì nguy hiểm sao? Từ trước tới giờ nó chưa từng tiếp xúc với Voldemort gần đến như thế…
“Ta nói này, ngươi chừng nào mới chạy về hả?” Voldemort nhìn mớ tóc đen bù xù, giọng điệu ghét bỏ mỉa mai này rất dễ, hắn làm hoài: “Cứ như vậy một đòn rồi gục hả?” Thấy Harry đã chống tay lên gối, hắn cũng buông tay mình, tránh qua một bên. Chẳng còn âm thanh nào nữa, mấy thanh củi cháy lép bép trong lò sưởi nghe đặc biệt vui tai.
Harry cúi người đỡ lấy chân mình, đang cố gắng để đôi chân run lẩy bẩy không đổ gục xuống tiếng Voldemort, vội vàng ngẩng dậy. Câu cám ơn còn đang do dự, xem ra không cần tới nữa. “Đó là chuyện của tôi!”, nó hét lên, lửa giận bừng bừng.
Voldemort đứng cạnh lò sưởi, từ chỗ nó chỉ nhìn được nửa thân người, ánh lửa lập loè hắt lên má, che đi đôi mắt. “Như vậy đương nhiên không được rồi…” hắn nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo nét trêu chọc rõ rệt: “Chẳng lẽ Cậu Bé Cứu Thế muốn đứng bên ngoài canh giấc ngủ cho Chúa Tể Hắc Ám cả đêm sao? Ta đây sẽ hãnh diện đến chết đó!”
Harry tức đến nói không ra lời: “Ngươi…” Đang muốn đốp lại một câu làm qué gì có khả năng đó, nhưng chính xác mà nói thì hồi nãy nó cũng đang định làm thế. Đương nhiên không phải canh giấc ngủ gì ráo, mà là nhân dịp hắn không chú ý tìm chút manh mối…
“Làm sao thế? Bị ta đoán trúng rồi hả?” Voldemort kinh hãi nhìn qua: “Ta nghĩ là ta hưởng không nổi ân huệ này nha.” Giơ cánh tay đang cầm đũa phép lên, hắn sửa khuôn mặt thành bộ dáng thật bất đắc dĩ: “Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến ta nhịn không nổi…”
“Nhịn không nổi cái gì? Cruccio? Avada Kedavra?” Harry rốt cuộc đã tìm lại được giọng nói của mình, nó nhanh chóng mỉa mai: “Nói rồi vậy làm đi? Sao ngươi không làm? Không phải ngươi từ lâu đã muốn làm thế rồi sao? Ngươi không phải đã nói muốn đích thân động thủ đó sao? Hiện tại chỉ có hai chúng ta, sao không ra tay đi?”
Harry đã bất cần đời luôn rồi, nó không biết Voldemort có thể thẹn quá hoá giận hay không, nhưng dù sao thì nó cũng đã chắc Voldemort này cũng trải qua một kiếp như nó, vậy chỉ còn hành động cuối cùng này không làm đi còn chờ gì nữa?
Voldemort nhìn nó thật sâu, ánh mắt giấu trong bóng tối, nhìn không ra trong đó có gì. Cuối cùng hắn mở miệng: “Không cần cố ý chọc giận ta… Xem ra ngươi nhìn ra được thứ gì đó trong mắt ta, đây quả nhiên là sai sót của ta, nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có lần sau đâu. Còn bây giờ, cút khỏi tầm mắt ta, ngay lập tức!” Đến mấy từ cuối âm thanh hắn đã lạnh đến mức đông được cả đá.
Harry bực mình trợn mắt. Voldemort hiển nhiên đã giận đến cực độ rồi, vậy sao hắn còn chưa ra tay? Sau đó ngẫm nghĩ lại Harry mới thấy, nếu lúc này Voldemort thật sự thiết kế bẫy làm khó dễ thì nó ngay cả sức lực để trốn cũng không có chứ chưa nói đến báo thù. Chắc chắn sẽ có ngày nó trả giá đắt cho tính nóng nảy nhất thời của mình.
Nghĩ thông suốt rồi, Harry nhắm mắt, quyết định không nên thách thức giới hạn lòng khoan dung của Voldemort. Nó cố gắng lê đôi chân run run băng qua đại sảnh rộng lớn, trong đầu không ngừng suy luận những hành vi khác thường vừa rồi của đối thủ. Còn may là hắn có nhóm lò sưởi, bằng không…
Khoan! Voldemort làm vậy để làm gì? Lúc hắn đi ra có vỗ vai nó một cái, sau đó đúng lúc giúp nó không bị ngã, sau đó nữa… hắn đốt lửa sưởi ấm? Là đốt lửa sưởi ấm cho nó sao? Harry bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ. Không, cũng có khả năng hắn chỉ tiện tay một chút…
Harry càng chạy càng nhanh, theo từng sải chân của nó, dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt. Từ trên người Voldemort nó tìm thấy một vài điều nó vô cùng quen thuộc, một loại cảm giác quen thuộc đến khó tả. Giữa nó và kẻ kia lẽ ra không không bao giờ nên có cảm giác này mới phải…
Cánh cửa càng lúc càng gần. Nếu nó ra ngoài ngay lúc này, cũng không nhất thiết là nó không thể trở lại nơi này được… nhưng nó đang rất muốn biết… Sau lưng có động tĩnh, không biết có phải Voldemort đang trở về phòng ngủ của hắn hay không. Harry âm thầm quyết định một việc cực kì điên rồ. Nếu bây giờ quay đầu lại, nó nhìn thấy Voldemort trong tầm mắt, nó sẽ…
“Chiết tâm trí thuật!”
Harry quay phắt người lại. Voldemort vẫn đứng ở chỗ cũ, chỉ là đang đưa lưng về phía nó. Khong chút do dự, nó đọc lên câu bùa chú, hiện tại đây là thứ nó muốn biết nhất, động tác vung đũa phép trên tay cũng nhanh như điện xẹt. Nó chưa bao giờ thực hiện phép Chiết tâm trí thuật, nên nó tự biết mình sẽ không thể thâm nhập sâu vào mấy bí mật lớn, nó chỉ cần một chút tin tức để phủ định một vài suy đoán trong đầu mà thôi…
Tia sáng xanh lục đánh trúng Voldemort, trong nháy mắt sau đó Harry thấy mình như đang chao đảo giữa cơn lốc xoáy. Ha, vậy mà cũng thành công, đây là tư tưởng Voldemort!
Nó đẩy cửa ra, thấy được con ma Salazar Slytherin mờ mờ cùng chính mình trong bộ đồ ngủ thì kinh ngạc… Nó ngồi trên dãy bàn dài trong Đại sảnh đường, nhìn đến chính mình đang gặm bánh nướng, Tom và Hermione ngồi hai bên…
Nó đang đứng bên giường, nhìn chiếc hộp chocolate hình trái tim vĩ đại mà lộ ra nụ cười khổ. Bóc một viên ra ăn, ngũ vị tạp trần(*)…
(*) ngũ vị tạp trần: 5 vị chua cay mặn ngọt đắng trộn lẫn vào nhau.
Bọn nó đang đứng trong một phòng học trống, tay nó nâng lên lại hạ cuống, cuối cùng kiên quyết đẩy ra…
Giữa thảo nguyên trống trải hoang dã, nó dễ dàng bắt được con Thú tàng hình với lớp lông ánh bạc, sau đó lộ ra nụ cười tươi với người đang đứng xa xa… Nó phân phó gia tinh chuẩn bị một phần bữa tối, sau đó phủ một lớp bùa giữ ấm lên bề mặt…
Nó và Hermione đang đứng trước Tấm gương Ảo ảnh, Hermione còn đang hưng phấn kể lại những thứ cô bé thấy… Nó đứng phía sau, cũng không quá để ý… Sau đó ánh mắt nó không cẩn thận quét qua mặt gương, và nó thấy…
“Đủ rồi!” Giọng nói lạnh hơn băng của Voldemort truyền đến. Hắn bước đến chỗ Harry, gương mặt giấu trong bóng tối.
Harry quỳ rạp trên mặt đất, đũa phép nằm lăn lóc bên chân, hai tay che mặt, cả người nó phát run. “Không…” ngay cả thanh âm của nó cũng run rẩy. “Điều này sao có thể… Vì cái gì lại là ngươi… Như thế nào lại là ngươi?”