Chiến Vô Tận

Chương 95: Chương 95: Cơ hội.




Líu lo.. líu lo…

Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, chíu rọi đến từng hạt sương long lanh còn vương trên cánh hoa lụt bình tím biếc đang trôi dạt bên bờ hồ.

Bỗng những làn gợn sóng liên tục nổi lên đánh dạt tất cả, nhưng kì lạ ở chỗ bây giờ là buổi sáng sớm nên gió rất ít hầu như không có yếu tố gì tác động lên mặt hồ, đồng thời khu vực biến động chỉ gom gọm ở một góc nhỏ phía cạnh bờ mà thôi.

Càng ngày sóng càng trở nên dữ dội, tới nổi tia nước từ trong mặt hồ bắt đầu bắn thẳng lên cao.

Bùm…

Một cột nước dâng trào nổ tung lan ra bốn phía, xong như đạt đến cực hạn nó chìm trở lại yên tĩnh như mọi thứ chưa hề xảy ra.

Nếu quan sát kĩ men theo dòng chảy nước rút đi sâu xuống tận đáy hồ, đang có một thiếu niên trẻ tuổi ngồi xếp bằng.

Gương mặt tuấn lãnh phiêu dật trong làn nước uốn lượn bao quanh kia không ai khác chính là Vân Phàm.

Hôm nay không phải đi học nên hắn có thể rảnh tay sáng sớm chạy thẳng đến bờ hồ tu luyện kiếm bí pháp.

Tít…

Tin nhắn truyền đến bên tai hắn mở mắt nhìn vào thẻ tạp: 8h sáng, chỗ cũ - Vương Ngôn.

Thuận tiện liếc mắt chỉ mới hơn 6h một chút, Vân Phàm đành tiếp tục ngồi luyện hóa Huyết Lực chờ đợi.

-----------

Thời gian cấp tốc trôi qua, cảm giác trên bờ chấn động sức mạnh truyền đến, Vân Phàm liền bơi lên mặt hồ quan sát.

Quả nhiên đã có một trung niên mặt nghiêm nghị chấp tay đứng đó, hắn lập tức nhận ra liền vui mừng cúi chào:

- Buổi sáng tốt lành, Vương lão sư.

Gật đầu Vương Ngôn cũng mĩm cười nói:

- Có chuyện gì sao? ta cũng đang có một tin không biết vui hay buồn đối với ngươi muốn thông báo đây.

Oh, tạm kiềm chế tò mò Vân Phàm trả lời câu hỏi trước:

- Dạ, chuyện là đệ tử từng gặp một đối thủ có số Gbo trạng thái thấp hơn con nữa, thế mà lúc hắn áp sát có thể tùy ý tránh thoát cũng như đáp trả công kích ở những góc độ không tưởng.

Vừa nghe xong Vương lão sư suy ngẫm chút rồi đáp:

- Có phải như vầy không.

Một thanh đao màu xanh có những đường văn vãy rồng xuất hiện trong tay ngài ấy rồi nhất lên chém thẳng về phía Vân Phàm, động tác bình thường hoàn toàn bằng sức lực cơ bắp nhưng khi đến gần đột nhiên lưỡi đao tách ra làm ba không ngừng lắc lư nhiễu loạn tầm mắt.

Vân Phàm không tự chủ được lùi về phía sau vài bước, mồ hôi đã chãy dọc sống lưng khi thanh đao kia dừng lại cách mặt hắn chỉ vài centimet.

Hít một hơi sâu bình ỗn lại tâm tình, hắn liền đáp:

- Vâng ạ.

Trong mắt Vân Phàm lóe sáng, chính là cái cảm giác này, dù hồi nãy mình chưa có thủ thế chuẩn bị sẵn sàng nhưng nếu không xuất toàn lực kết Băng Vực mà thuần túy đón đỡ thì kết quả cũng chỉ là một kết cục: “Chết”.

Thu hồi đao, Vương Ngôn từ tốn giải thích:

- Cái này chẳng qua là một tiểu xảo của cách vận dụng lực mà thôi, bình thường một đứa bé từ nhỏ luyện bí pháp đến bây giờ đã có thể đơn giản hiểu rõ cách áp dụng vào thực chiến. Ngươi đừng tưởng bí pháp chỉ được tạo ra để rèn luyện thể chất hay thông mạch, nó còn chứa đựng chân lí võ học vô cùng cao thâm đấy.

Vừa nói lão sư vừa nhìn hắn lắc đầu: “Có ngươi chẳng lẽ mất trí nhớ cũng làm phản xạ tự nhiên cơ thể mất được sao.”

Ách, Vân Phàm hoảng hốt giải thích:

- Thực sự là không còn nhớ gì, đệ tử lúc giao chiến chỉ dám dùng chém, bổ, chặt còn Kiếm bí pháp rất dễ bị rối loạn chiêu thức. Không biết lão sư có cách nào giải quyết không ạ.

“ Thế thì đơn giản nhất là bỏ ra năm sáu năm tập tự khắc sẽ hiểu, vì dù gì giờ mi đang rất rảnh mà, ngày chỉ cần tốn vài giờ luyện hóa Huyết Lực củng cố cảnh giới thôi còn lại cứ luyện Kiếm bí pháp.” Vương Ngôn bình thản đáp.

Nghe thấy lòng Vân Phàm liền bồn chồn, hắn không thể bỏ qua nhiều thời gian như vậy với lại theo lời nói kia chỉ là cách số một tức là còn nữa:

- Vậy còn phương án khó khăn thì sao.

Nhìn vẻ mặt gấp gáp của hắn Vương Ngôn thú vị nói tiếp:

- Hm, còn lại chính là ăn đòn mà khôn ra.

Trố mắt Vân Phàm mơ hồ hỏi: “là sao ạ?”

- Haiz, ngốc thế, thì tìm người đối luyện nhưng chỉ sử dụng kiếm bí pháp không được vận dụng Huyết lực chứ sao.

Oh, Hiểu ra Vân Phàm đột nhiên hai mắt tỏ sáng ngước nhìn lão sư.

Rùng mình một cái Vương Ngôn ho khan từ chối:

- Ta còn phải dạy học đâu có rãnh nhiều thế, muốn thì lên Tu luyện tháp mà ngậm hành.

Là ở trong đó? vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, Vân Phàm gật đầu rồi cám ơn lão sư, định đi ngay thử nghiệm thì bị gọi lại:

- Chờ chút, quên là ta còn có tin muốn nói sao.

Nhớ ra hắn liền quay đầu lại chờ đợi lão sư nói tiếp.

“ Là hôm trước ngươi hỏi ta muốn vào Phong động đó, viện trưởng đã đáp ứng với một điều kiện.” Vương Ngôn úp mở nói.

Vân Phàm sững người một chút, tưởng phải tạm gác lại vì yêu cầu vào cổng quá cao rồi chứ, nhưng rất nhanh hắn tĩnh lại sao tiếng cuồng rống của Hắc Bối trong lòng liền mở miệng hỏi:

- Chuyện gì ạ.

“Đó là tiến vào top 10 Tửu sư thi đấu học viện đại tái.” Vương Ngôn một mặc ngươi tiêu rồi vỗ vai hắn nói.

Vân Phàm phải cố gắng gặng hỏi thêm chút thông tin mới hiểu, hóa ra vì tân sinh mặc bằng chung cấp độ còn cực kì yếu kém cho nên sẽ không tổ chức thi đấu.

Bắt đầu từ thấp nhất là năm hai, tuy nhiên bởi vì tinh thần khuyến khích không ngừng vươn lên nên thể lệ thi đấu không hạn chế vấn đề đăng kí thi vượt cấp.

Vì vậy điều kiện của Viện Trưởng đồng nghĩa là muốn hắn tham gia đấu với năm hai tửu sư của tất cả các trường học trên Nam Hoang Bộ Khu.

Thế giới rộng lớn năm nào cũng có thiên tài xuất hiện ,còn chưa kể các vị lão học trưởng tu luyện ban già đầu mà không lên lớp nổi có vô vàng kinh nghiệm luyện tửu.

Vừa nghe Vân Phàm lòng cũng có chút nhất lên hồi hợp tiếp tục thăm dò:

- Không biết trong đội ngũ tham dự của trường mình năm nay ra sao.

Ánh mắt Vương Ngôn bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị nói:

- Ta nghe nói hình như khoảng nhị tinh Trung Phẩm, còn ngươi tuy Dương lão sư nói trong cuộc hợp sau lần thú triều cũng đột phá Trung Phẩm Tửu sư nhưng đừng quá vội vui mừng, học viện chúng ta chỉ nằm ở top dưới thôi, chưa kể còn bọn quái vật Băng viện đã chắc ba suất đầu rồi.

Ầy, nếu trong tầm khoảng đó thì mình vẫn còn có cơ hội, biết đâu được trong ba tháng cuối kì này lại lên cấp thì sao, đúng lúc này giọng nói Hắc Bối vang lên:

- Là phải thắng, mi không muốn hoàn thiện dung hợp Bước thứ hai linh thú à, nhanh chóng nhập môn [ Tĩnh tâm bí quyết ] mà mượn nhờ sức mạnh Thiên hủy hàn thủy bảo đảm có thể quét ngang bọn nhóc Tạo hình cảnh này.

Oh, còn có chuyện này nữa sao, nghĩ xong Vân Phàm một lần nữa khẽ cúi đầu chào tạm biệt lão sư hướng về phía tu luyện tháp đi.

Ở phía xa nhìn theo bóng lưng tràn đầy tự tin kia, Vương Ngôn lắc đầu cười khổ rồi biến mất.

.......................................................................................................

Tác giả: ๖ۣۜThịt ๖ۣۜChuột ๖ۣۜQuê ๖ۣۜKa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.