Thể lực đã khôi phục một chút, Long Chiến Nhã nhẹ nhàng di chuyển, bỗng nhiên sững người khi nhìn thấy vài sợi tóc trắng như tuyết rũ xuống.
Vươn tay nắm lấy sợi tóc trắng, vừa sờ sờ vừa giật giật, xác định đó đúng là tóc của mình.
Lúc Mặc Sĩ Lưu Thương mang vài con cá trở về thì nhìn thấy Long Chiến Nhã đang ngẩn người nắm tóc của mình, trong lòng đau xót.
"Nhã Nhi."
"Thương, đây là tóc của ta sao?" Ánh mắt Long Chiến Nhã mờ mịt.
"Nhã Nhi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp biến nó trở về như cũ.” Vứt con cá đã ngất đi trên bãi cỏ, Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xuống ôm lấy Long Chiến Nhã.
"Thật đẹp!”
Nhìn thấy Long Chiến Nhã vui thích đối với mái tóc của mình, Mặc Sĩ Lưu Thương ngẩn người, sau đó mới lấy lại tinh thần.
"Nhã Nhi?" Không phải là bị kích thích đến nổi ngốc luôn đấy chứ?
"Thương, chàng không thấy đẹp sao?” Long Chiến Nhã thật sự cao hứng. Trắng như tuyết, thuần thúy không chút tạp chất. Kiếp trước nàng đã muốn nhuộm màu tóc như thế này, đáng tiếc, tóc nàng vốn dĩ đã đen tuyền, nếu nhuộm trắng sẽ không trắng được thuần túy như vậy. Tự hào nắm lấy tóc của mình lên huơ huơ trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã vui vẻ cười như một tiểu hài tử.
"Nàng thích sao?"
"Ừ." Long Chiến Nhã gật đầu một cái thật mạnh.
"Vậy thì giữ lại." Xem ra tiểu nữ nhân thật sự rất thích. Thật đúng sở thích kỳ quái. Cưng chìu cười một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không thật sự cảm thấy may mắn, trong mắt phảng phất một nét đau lòng không xua đi được. Ổn định lại cảm xúc, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
"Thương, chàng nói xem chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Tựa vào lồng ngực rắn chắc của Mặc Sĩ Lưu Thương, ăn cá mà Mặc Sĩ Lưu Thương nướng, Long Chiến Nhã vô cùng nhàn hạ.
"Ta cũng không rõ lắm." Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu. Hắn không quá hiểu rõ về Vân Hòa quốc, nhưng xem ra bọn họ đang ở rất xa Phi Vân Thành.
"Có muốn phát tín hiệu cho bọn người Dạ Lăng hay không?”
"Không cần." Nếu dám tính kế bọn họ thì hãy nghĩ đến chuyện không được sống những ngày bình yên nữa đi là vừa.
"Ừ." Nếu không nhận tin tức của bọn họ, bọn người Dạ Lăng và Phong Lam nhất định sẽ náo loạn đến nghiêng trời lệch đất. Xem ra nam nhân của nàng cũng có chủ ý này nha.
"Thương, lát nữa chúng ta đi đâu?"
"Dọc theo dòng sông, tiếp tục đi xuống hạ du." Địa thế trên thượng du quá mức nguy hiểm và phức tạp, hiện tại tiểu nữ nhân đang bị tổn hại nguyên khí, không thể để nàng mạo hiểm được.
"Thương, về sau không được bỏ lại ta." Hơi nghiêng người, ôm lấy cổ Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã tựa đầu lên vai hắn, "Tại sao chàng có thể nghĩ đến chuyện một mình chết đi như vậy? Chàng có biết lúc đó ta rất sợ hãi hay không? Nếu chàng không bao giờ… mở mắt ra nữa thì ta phải làm cái gì bây giờ đây? Ta rất sợ hãi, sợ buổi sáng thức dậy không được nhìn thấy nụ cười của chàng. Ta sơ sau khi ta chơi đùa bên ngoài đến mệt mỏi trở về, cuối cùng lại không có ai chờ ta, trách cứ ta. Ta sợ những lúc đau lòng không có ai an ủi, sợ những lúc tức giận không có hai vỗ về, những lúc vui không có ai cùng ta cười, những lúc buồn không có ai cùng ta khóc. Ta sợ khi ta quay đầu nhìn lại… thì chàng đã không còn ở đây. Chàng cưng chìu ta thành hư hỏng thế này, sao có thể không trông nom ta? Chàng làm cho ta sống một cuộc sống luôn có chàng, quen với việc luôn có chàng làm bạn, vậy mà chàng lại có thể nhẫn tâm bỏ lại mình ta ư? Mặc Sĩ Lưu Thương, chàng là tên đại hỗn đản! Ô ô. . . . . ."
Long Chiến Nhã sợ hãi, cả người run rẩy, lần đầu tiên, Long Chiến Nhã nép vào trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương gào khóc.
"Nhã Nhi, thực xin lỗi." Ôm Long Chiến Nhã thật chặt, Mặc Sĩ Lưu Thương hôn lên mái tóc trắng tuyết của nàng một cái rồi lại một cái.
Từ trước đến nay tiểu nữ nhân vẫn luôn mạnh mẽ, lý trí và bình tĩnh, cho nên trước kia, Mặc Sĩ Lưu Thương thực hi vọng có một ngày, nàng có thể ở trước mặt hắn lộ ra dáng vẻ yếu ớt, chân chính trở thành một tiểu nữ nhân, sẽ mất đi lý trí vì hắn mà khóc vì hắn mà cười, hiện tại, hắn đã thấy được, lại đau lòng vô cùng, thầm nghĩ dùng mọi biện pháp làm cho nàng không đau lòng nữa. Nước mắt của Long Chiến Nhã khiến cho trái tim hắn tan nát cả rồi.
"Nhã Nhi, thực xin lỗi, về sau sẽ không. Không bao giờ... như thế nữa." Nhìn tiểu nữ nhân khóc đến nổi hít thở không thông, bộ dáng thút thít rất khó chịu, Mặc Sĩ Lưu Thương dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng của nàng, giúp nàng thuận khí, "Nhã Nhi, đừng khóc, ta cam đoan về sau không bao giờ như thế nữa, không bao giờ bỏ lại một mình nàng, không bao giờ rời khỏi nàng vì bất kỳ lý do gì. Đừng khóc, cơ thể nàng bây giờ rất yếu, sẽ không chịu đựng nổi.”
Nằm trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã lại tiếp tục khóc nức nở. Nàng cũng rất muốn dừng lại, khi nàng khóc, cảm thấy cơ thể rất khó chịu nhưng mà nàng dừng lại không được. Thật mất thể diện quá! Long Chiến Nhã thở phì phò, lau hết nước mắt lên quần áo của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Nhã Nhi." Nâng mặt của Long Chiến Nhã lên, Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu hôn lên mắt nàng, theo dòng nước mắt hôn thẳng xuống phía dưới, cuối cùng, dừng lại trên đôi môi của Long Chiến Nhã thật lâu.
Long Chiến Nhã thay đổi tư thế, vòng chân quấn quanh eo của Mặc Sĩ Lưu Thương, dường như muốn phát tiết cảm xúc của bản thân, nhiệt tình đáp trả lại Mặc Sĩ Lưu Thương. Từ từ, một đôi tay nhỏ bé bắt đầu thăm dò trên người hắn.
"Nhã Nhi." Thanh âm trầm thấp của Mặc Sĩ Lưu Thương mang theo một chút khàn khàn, đáy mắt tràn đầy dục vọng ôm lấy Long Chiến Nhã.
"Thương, ta muốn." Ở bên tai Mặc Sĩ Lưu Thương thổi khí, Long Chiến Nhã trêu chọc thần kinh của hắn.
Mặc Sĩ Lưu Thương cả người cứng đờ, dục hỏa trong đáy mắt càng tăng, đôi tay siết chặt lại làm cho hai thân thể gần sát nhau không một khe hở, đôi bàn tay to di động trên người Long Chiến Nhã.
"Nhã Nhi." Cuối cùng, Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn bắt lại bàn tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã đang thăm dò xuống phía dưới, ngăn trở lại sự điên cuồng sắp phát sinh.
Long Chiến Nhã nhìn gò mắt kiên nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, thấy thái dương của hắn đã nổi lên gân xanh, cười quyến rũ.
"Thương, ta có thể."
"Nhã Nhi, ta không thể bắt cơ thể của nàng mạo hiểm được." Không nói đến tiểu nữ nhân còn chưa có cập kê, bây giờ nàng lại tổn thương nguyên khí nặng nề, làm sao có thể chịu được.
"Thương. . . . . ."
"Xuỵt." Ngón tay ấn nhẹ trên đôi môi Long Chiến Nhã, ngăn cản lại lời mà nàng sắp nói.
"Nhã Nhi, ta yêu nàng cho nên sẽ không làm tổn thương nàng thêm nữa.”
"Vậy ta giúp chàng." Suy nghĩ một lúc, Long Chiến Nhã lại nói ra những lời kinh người.
"Nhã Nhi, đừng. . . . . . ừm. . . . . ." Hạ thân nhỏ bé bị Long Chiến Nhã nắm lấy trong tay, mọi lời cự tuyệt đều trở thành âm thanh khêu gợi.
Cảm giác được lửa nóng trong tay lại căng lớn hơn vài phần, Long Chiến Nhã cười đắc ý, ngẩng đầu hôn lên môi Mặc Sĩ Lưu Thương.
Một trận gió thổi qua, vài sợi tóc đen cùng mái tóc bạc đan xen lại, kết thành một mối không thể tách rời.
Trong rừng cây, Mặc Sĩ Lưu Thương cõng Long Chiến Nhã đã ngủ say trên lưng, bước đi vững vàng. Đi được một lúc đã nhìn thấy được một gian trúc lâu phía trước, bên trong tiểu lâu là một nữ nhân đang bước ra, vừa vặn, đó là người mà Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã quen biết.
"Chiến vương?" Bùi Dịch Yên kinh ngạc nhìn vị Chiến vương đang đứng trước mắt.
"Sao ngươi lại ở nơi này?” Mặt nạ của hắn cùng Nhã Nhi đã rớt mất lúc nhảy xuống vực, hai người cũng không muốn tìm nó về.
"Ta đến đây để giúp Thanh vương làm việc." Chuyện của Thanh vương không cần phải kiêng dè trước Chiến vương, “Đây là nơi ở trước kia của ta, mẹ ta là người của Vân Hòa quốc.”
Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.
"Vị này chính là?" Bùi Dịch Yên nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang nằm trên lưng Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Vương Phi."
"Cái gì?" Bùi Dịch Yên luống cuống, hô lớn một tiếng, "Thật có lỗi, nhưng tại sao Vương Phi lại. . . . . ." Tóc trắng như thế kia?
"Không có gì." Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương u ám, thản nhiên lắc đầu.
"Thương?" Long Chiến Nhã mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy ngay Bùi Dịch Yên đang đứng trước mắt, "A? Sao ngươi lại ở đây?” Long Chiến Nhã hỏi cùng một vấn đề với Mặc Sĩ Lưu Thương. Thật đúng là, nội lực mất hết nên tính cảnh giác của nàng cũng bị kém đi ư?
"Đến giúp thanh vương làm việc." Bùi Dịch Yên không thể không lặp lại một lần nữa, "Trước kia ta ở nơi này, Vương gia cùng Vương phi có muốn vào trong ngồi nghỉ một lát không?"
Lúc này Long Chiến Nhã mới nhìn đến phía sau Bùi Dịch Yên, cách đó không xa là một gian trúc lâu nho nhỏ, ánh mắt của nàng ngay lập tức sáng lên.
"Quấy rầy." Nếu tiểu nữ nhân cảm thấy hứng thú vậy thì vào xem một chút cũng không sao, hơn nữa Bùi Dịch Yên thoạt nhìn cũng là người thành thực, có lẽ có thể giúp bọn họ quay về sớm hơn một chút.
"Không sao." Bùi Dịch Yên mỉm cười, xoay người dẫn đường. Chiến vương đối với Vương phi thật là tốt, không cần Vương phi mở miệng cũng sẽ chủ động thỏa mãn hết mọi yêu cầu của Vương phi. Nghĩ tới người nào đó, Bùi Dịch Yên bất đắc dĩ lắc đầu, đến khi nào thì nàng mới có thể tu thành chính quả đây.
"Vương phi rất thích trúc lâu?" Nhìn thấy Long Chiến Nhã tự mình đẩy cửa bước vào, sau đó ánh mắt loạn chuyển khắp nơi, Bùi Dịch Yên không tự giác liền hỏi lên. Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Dịch Yên cũng có chút xấu hổ. Giống như nàng có rất nhiều vấn đề để hỏi lắm vậy. Cũng chính vì vị Vương phi trước mắt này khiến cho nàng không có cảm giác bị câu thúc. Không biết là điều tốt hay là không tốt đây.
"Ừ." Long Chiến Nhã không thèm để ý chút nào, sảng khoái gật đầu thừa nhận. Ở hiện đại, nhìn những nhà lầu đô thị nơi nơi đều là xi măng cốt thép cho nên Long Chiến Nhã đối với trúc lâu hay nhà gỗ có một loại thiên vị nhất định, nơi này làm cho người ta cảm thấy gần gũi với thiên nhiên, khiến lòng người thanh thản.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Mặc Sĩ Lưu Thương âm thầm nhớ kỹ.
"Vương phi cùng Vương gia có muốn uống chút gì không?" Trực giác nói cho nàng biết, nếu như nàng đối tốt với Vương phi thì nhất định sẽ có điểm tốt.
"Không cần. Từ nơi này đi đến Phi Vân Thành bằng cách nào?"
"Đến Phi Vân Thành? Nơi đó cách chỗ này rất xa." Bùi Dịch Yên nhìn Long Chiến Nhã. Nàng nhìn ra được, trạng thái bây giờ của Long Chiến Nhã cũng không phải tốt lắm.
"Ra roi thúc ngựa thì mất bao lâu?" Long Chiến Nhã nằm vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Hai ngày."
"Phiền ngươi giúp chúng ta chuẩn bị." Long Chiến Nhã trả lời ngay.
"Nhã Nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương không đồng ý nhìn Long Chiến Nhã. Tuy nói là trở về càng nhanh càng tốt, nhưng cơ thể của tiểu nữ nhân nhất định chịu không nổi.
"Ta sẽ không yếu ớt như vậy." Trước kia nàng cũng không nội lực, không phải cũng sống sung sướng đến bây giờ nào.
"Được."
Vì thế, dưới sự an bài của Bùi Dịch Yên, hai người ra roi thúc ngựa chạy về Phi Vân Thành.