Hắn và Phong Nguyệt ở cùng một phòng, đêm qua hắn không ngủ chẳng qua là nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng rõ ràng lúc ấy trong phòng không có bất kì tiếng động lạ gì, đến sáng hôm nay vừa rời giường lại phát hiện Phong Nguyệt không có ở trên giường, trên giường chăn gối xốc xếch một mảnh. Hắn cho là Phong Nguyệt đi tìm cái gì để ăn nhưng mà hắn đã tìm kiếm khắp khách sạn cũng không thấy Phong Nguyệt ở đâu, lúc này hắn mới hoàn toàn hoảng sợ rồi, phản ứng đầu tiên chính là xông lên phòng tiểu thư hỏi.
"Cái gì?" Tròng mắt Long Chiến Nhã co rút, nghiêm mặt hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng."
"Buổi sáng hôm nay vừa rời giường đã không nhìn thấy Phong Nguyệt, tìm cả khách sạn cũng không thấy."
"Có thể là đi ra ngoài rồi?" Long Chiến Nhã cau mày.
"Không thể nào." Phong Lam vô cùng chắc chắn, "Không có sự phân phó của tiểu thư, Phong Nguyệt tuyệt đối sẽ không tự tiện rời đi, bất luận như thế nào cũng sẽ không." Đây cũng là lý do tại sao tiểu thư đi ra ngoài nhiều lần như vậy nhưng chỉ cần tiểu thư không có hạ lệnh, bất kể là điều gì Phong Nguyệt cũng sẽ ở lại thành Long Ngự. Phong Nguyệt tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư mà làm.
"Hai người các ngươi không phải ở cùng một chỗ sao?"
"Không nghe được bất kỳ tiếng động gì." Trên gương mặt của Phong Lam, tất cả ôn nhu hầu như biết mất, chỉ còn lại nghiêm túc và máu tanh.
Những người khác nghe được tiếng ồn cũng tụ họp lại trước cửa phòng Long Chiến Nhã.
"Sao vậy?"
"Xuống lầu rồi nói." Chẳng lẽ đứng trước cửa phòng thảo luận chuyện đó sao?
"Làm sao bây giờ?" Sắc mặt của Ngọc Yêu cũng rất nghiêm túc. Vốn dĩ chuyện này không có liên quan gì với bọn họ, cho dù bọn họ muốn điều tra cũng chỉ đơn giản là điều tra một lần, tra ra được thì tra ra được, tra không được thì cũng không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ những người đó lại dám động đến người của Long Các, đã như vậy bọn chúng hãy chuẩn bị thật tốt mạng của mình đi.
"Lăng Ngạo San." Long Chiến Nhã mỉm cười lại làm cho lòng người sợ hãi.
"Phu nhân, có chuyện gì vậy?" Lăng Ngạo San run lên, cười gượng hai tiếng.
"Có thể dẫn chúng ta đến Nha phủ không?"
"Có thể." Nàng muốn nói không thể, dù sao chuyến đi này hai người họ đã giấu diếm thân phận để đến, Hữu tướng Long Ngự quốc có địa vị nhất định ở ngũ quốc, thân phận của bọn họ sẽ đem đến nhiều phiền toái, hơn nữa bây giờ đang ở trên địa bàn của người khác. Nhưng đối mặt với ánh mắt của Long Chiến Nhã, nửa chữ “không” nàng cũng không dám thốt ra.
Bởi vì chuyện này liên lụy đến Phong Nguyệt cho nên đoàn người không chút chần chừ, ăn xong điểm tâm lập tức đi đến Nha phủ ở trong trấn. Thật ra thì Long Chiến Nhã vốn không muốn ăn điểm tâm, nhưng lại nghĩ đến chuyện này cùng với Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong không có liên quan, bọn họ muốn nhờ cậy người ta hỗ trợ mà không để cho người ta ăn điểm tâm thì thật là không phúc hậu.
Nha phủ, Tri phủ đại nhân nghe nói có nữ nhi và nhi tử của Hữu tướng Long Ngự quốc đến, lập tức mặc xong quan phục chạy ra.
"Lăng cô nương, Lăng công tử, sao hai vị lại tới nơi này?" Có chút chán chường, Tri phủ đại nhân làm ra biểu tình như ăn phải con ruồi, nhìn mấy người trước mặt, nhất là khi nhìn đến Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong, vẻ mặt vừa có kính vừa có hận.
"Đi ngang qua." Lăng Ngạo Phong liếc Tri phủ đại nhân một cái, vẻ mặt cao ngạo nói. Khiến cho Long Chiến Nhã nghĩ tới hai từ "kiêu ngạo".
"Hay là hai vị đi mau đi." Tri phủ đại nhân thở dài, khoát khoát tay.
"Bằng hữu của chúng ta ở chỗ này đã xảy ra chuyện." Lăng Ngạo San lạnh lùng nhìn Tri Phủ.
Tri Phủ sửng sốt, nhưng ngay sau đó có chút nhức đầu. Gặp chuyện không may? Ở chỗ này, người gặp chuyện không may sẽ không có khả năng không có chuyện gì. Như thế nào mới có thể đưa hai tôn đại thần này rời đi đây?
"Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng không muốn làm khó ngài, chỉ cần cho chúng ta một chút manh mối để chúng ta tự điều tra là được rồi." Long Chiến Nhã ra vẻ thân mật nhìn Tri phủ đại nhân.
"Cái này. . . . . ." Mấy người này còn chưa đủ lông đủ cánh thì có thể tra ra cái gì?
"Nếu Tri phủ đại nhân không đồng ý thì mọi chuyện có lẽ sẽ phiền toái hơn." Bách Lí Mạch cười vui vẻ, rất giống một con hồ ly.
Tri Phủ sửng sốt, cân nhắc một chút, thở dài.
"Mấy vị muốn manh mối gì?"
"Chúng ta muốn xem những thi thể của người bị hại, còn có địa điểm tìm được họ.” Nhận được ánh mắt của Long Chiến Nhã, Nam Phong Nguyệt mở miệng. Có lúc, người chết cũng có thể mở miệng nói chuyện .
"Tốt." Chỉ là như vậy thôi... cũng không có vấn đề gì.
Nghĩa trang. Cửa màu đen, bảng hiệu màu đen, chữ màu đỏ, trên tấm bảng còn treo vải trắng.
Thấy một cánh cửa như vậy, Lăng Ngạo Phong nổi da gà khắp người.
"Ngươi có thể đi rồi." Khinh bỉ nhìn hai chân của tên nha dịch run lên, Long Chiến Nhã phất tay đuổi đi.
"Cái này…. Không cần." Nha dịch nhìn cửa lớn của nghĩa trang, nuốt một ngụm nước bọt.
"Cút. Nếu không đi thì ở lại cùng bọn họ luôn đi." Nhịn không được, ném cho hắn một thỏi bạc, Phong Lam nhấc chân tiến lên mở cửa.
Bên trong nghĩa trang, trên giá gỗ là mấy thi thể chỉnh tề sắp thành hàng, tất cả đều dùng vải trắng che.
"Nhã Nhi, có muốn đi ra ngoài trước hay không?" Thấy Long Chiến Nhã khó chịu cau mày, Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu hỏi thăm.
"Vén lên đi." Long Chiến Nhã lắc đầu. Đã quá lâu không thấy tử thi nên hơi không thích ứng được mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.
"Dạ" Phong Lam tuân mệnh tiến đến vén lên một khối vải trắng.
Dưới lớp vải trắng là một thi thể khô quắt, đầu tóc vàng vọt như cỏ dại, da dán chặt vào xương, có thể nhìn thấy rõ ràng cả đường viền xương, miệng há to, con ngươi lồi ra, nhìn rất kinh khủng.
Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêng đầu nhìn Long Chiến Nhã, phát hiện ngoại trừ lúc nãy có chút cau mày thì cái gì cũng không có. Thử nghĩ lại cũng đúng, tiểu nữ nhân của hắn vốn dĩ rất đặc biệt.
"Nguyệt, có thể đến xem thử không?"
"Có cái gì không thể?" Nam Phong Nguyệt cười, hỏi ngược lại. Nàng là đại phu, loại thi thể chết khô này thì coi là cái gì, thể loại bị băm thành thịt nát nàng cũng đều đã gặp thì còn sợ cái gì nữa?
Không biết từ nơi nào lấy ra một cái chủy thủ, rạch một đường trên da người chết. Làn da khô cứng bị cắt ra một vết nứt cũng không hơn, một vệt máu cũng không thấy.
Lăng Ngạo Phong trắng bệch mặt, thật sự là không thể nhịn được nữa, chạy ra cửa ói lên ói xuống.
"Không có máu." Nam Phong Nguyệt khẳng định.
"Có vết thương gì hay không?"
Nam Phong Nguyệt đưa tay muốn xoay cỗ thi thể lại thì bị Bách Lí Mạch ngăn cản. Hắn mỉm cười đưa một đôi bao tay cho nàng.
Nam Phong Nguyệt cười khẽ, nhận lấy cái bao tay đeo lên sau đó mới xoay thi thể lại, lăn qua lộn lại loay hoay, không một chút e ngại đây là nam thi. Cũng chỉ có Bách Lí Mạch đứng sau lưng nàng để ý đến giới tính của thi thể, trong phút chốc đen mặt, nhưng rất biết điều, không có quấy rầy Nam Phong Nguyệt.
Vừa kiểm tra xong mấy cái thi thể, Nam Phong Nguyệt đưa ra một kết luận.
"Ngón trỏ trên tay phải của nạn nhân có vết châm đâm.” Cởi xuống cái bao tay, vứt bỏ.
"Châm?" Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt. Vết thương châm đâm có thể làm cho mất hết máu của một người sống ư? Thi châm thật tinh xảo.
"Xem ra là có phương pháp gì đó làm tốc độ máu chạy tăng nhanh." Bách Lí Mạch khó chịu chau mày.
"Đi đến nơi phát hiện thi thể lần gần đây nhất.” Long Chiến Nhã quyết định, mọi người đều không có ý kiến.
Đó là một gian nhà gỗ nhỏ tiêu điều, tùy thời đều có thể bị gió thổi đổ ngã. Chín người chia làm hai nhóm, một nhóm vào trong phòng, một nhóm đi bên ngoài phòng, triển khai tổng tìm kiếm.
"Có đầu mối gì không?" Long Chiến Nhã hỏi.
"Dường như thi thể được chuyển từ nơi khác đến." Phong Lam mày cau lại từ sáng đến giờ chưa một lần buông lỏng.
"Thật sao?" Long Chiến Nhã nhíu mày. Xử lí thật sạch sẽ.
"Tiểu thư, ở trong sân phát hiện có một chút đất đỏ." Ngọc Yêu cung cấp một manh mối.
"Đất đỏ?" Long Chiến Nhã nhếch mi, "Chung quanh đây nơi nào có đất đỏ?"