“Vương gia, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Trì Huyền vội hỏi.
“Lạnh.” Mặc Sĩ Lưu Thương thành thực trả lời.
“Lạnh?” Đám người Tiêu Triết nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy ánh nắng đang trên cao, khó hiểu, đây là vì sao?
“Máu trên người không lưu thông được, dĩ nhiên là lạnh.” Long Chiến Nhã tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, thông thả tự nhiên rót cho mình một chén trà, làm bộ dáng như đang thưởng trà uống một ngụm.
“Có ý tứ gì?” Bỏ qua cả lễ phép chủ tớ, Dạ Lăng bước một bước thẳng đến trước mặt Long Chiến Nhã, cầm lấy cánh tay của nàng lay mạnh.
“Đau đau đau đau đau.” Không biết là đau thật hay là đau giả, Long Chiến Nhã phát ra tiếng vặn vẹo.
“Xin lỗi, thất lễ.” Dạ Lăng thấy thế mới thu lại cảm xúc, buông Long Chiến Nhã ra.
“Hừ, thật là.” Long Chiến Nhã bĩu môi, đồ dã man!
“Hắn không phải trúng độc, mà là cổ, huyết cổ, loại chuyên môn hút lấy máu người”
“Vương phi có thể giải được chăng?” Hai mắt Đường Thạc lập tức tỏa sáng nhìn Long Chiến Nhã. Đánh giặc, giết người bọn họ đều tinh thông, độc có Trì Huyền biết nhưng cũng chỉ tàm tạm. Còn cái gì là cổ, thật đáng tiếc, bọn họ cũng chưa biết đến. Hơn nữa, vị tiểu vương phi này rõ ràng không giống với trước kia, không khỏi làm cho người ta tin phục.
“Mẫu thân.” Mặc Sĩ Nhược Thần cao giọng gọi sát sau theo Đường Thạc.
“Rồi rồi, ta biết đó là cha ngươi.” Vừa thấy con biểu tình ủy khuất, Long Chiến Nhã lập tức đầu hàng, “Đến đây, đem cái này ăn.” Nói xong cũng không quan tâm Mặc Sĩ Lưu Thương đồng ý hay không, lấy ra hai viên thuốc tròn tròn kéo cằm hắn ném vào miệng, tốc độ nhanh chóng làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương vốn đang mất máu quá nhiều phải phẫn nộ trừng mắt, đây là lần đầu tiên hắn bị đối đãi như vậy! Đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm Long Chiến Nhã, nếu không phải hiện tại hắn không có khí lực để cử động, hắn nhất định sẽ chém nữ nhân kia vì dám chạm tay vào hắn.
Long Chiến Nhã cũng không để ý, điểm huyệt đạo trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ thấy cách đầu ngón tay một tấc đột nhiên xuất hiện một khối nhỏ, sau đó cái khối kia nhanh chóng hướng sang một bên không có trở ngại mà di động. Đầu ngón tay Long Chiến Nhã liền đuổi sát theo cái kia cho đến khi đem nó di chuyển đến cổ tay, lại dùng một ngón khác che lại một đầu kia. Cánh tay còn lại đang ở không duỗi ra, Phong Tuyết nãy giờ vẫn đứng ở phía sau Mặc Sĩ Nhược Thần lập tức đem đến một thanh chủy thủ*.
(*chủy thủ: đoản kiếm).
Long Chiến Nhã giương mắt quét qua liếc Mặc Sĩ Lưu Thương liền tìm một chỗ trên cổ tay Mặc Sĩ Lưu Thương rạch một đao, sau đó cổ tay vừa chuyển, trên cổ tay của mình cũng rạch một đao rồi đem hai miệng vết thương hợp cùng một chỗ. Tại ngón tay đang che lại huyết cổ kia thả ra, huyết cổ nhanh chóng di động, chui vào trong cơ thể Long Chiến Nhã.
“Ngươi!” Hoàn toàn ngoài ý nghĩ, Mặc Sĩ Lưu Thương mở to mắt khiếp sợ nhìn Long Chiến Nhã.
“Hừ, ngạc nhiên cái gì.” Trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Trên cánh tay của mình, Long Chiến Nhã lấy ra đâm hai cây ngân châm châm vào để che lại huyết cổ di động, buông ống tay áo xuống tựa như không có việc gì xoay người.
“Mẫu thân, phụ thân không có việc gì chứ?” Long Chiến Nhã vừa quay người lại, Mặc Sĩ Nhược Thần liền nhào vào nàng trong lòng.
“Đương nhiên, có mẫu thân ở, cha ngươi cha làm sao có thể có việc gì.” Long Chiến Nhã cười vuốt ve đầu Mặc Sĩ Nhược Thần.
“Vậy mẫu thân cũng không có việc gì sao?” Mặc Sĩ Nhược Thần nháy mắt to nhìn Long Chiến Nhã.
“Xú tiểu tử*, giờ mới nhớ tới mẫu thân a, quả nhiên cũng là cha người quan trọng hơn.” Rất là bất mãn, trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Nhược Thần, Long Chiến Nhã nhéo nhéo cái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn để trừng phạt rồi mới cười mở miệng: “Mẫu thân đương nhiên không có việc gì .”
(*xú tiểu tử: mắng yêu thì phải :])
“Nhưng huyết cổ kia......”
Trì Huyền cách gần nhất đương nhiên thấy rõ ràng động tác lưu loát của Long Chiến Nhã, vừa vặn muốn hỏi Long Chiến Nhã vì sao huyết cổ ở trong cơ thể nàng lại không có việc gì, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Long Chiến Nhã, lúc này đành ngậm miệng. Nhìn lại tiểu vương gia đang trong lòng Long Chiến Nhã cười đến sáng lạn, nháy mắt hiểu được .
“Cái gì?” Thấy Trì Huyền nhắc tới huyết cổ, lại chỉ nói một nửa, Mặc Sĩ Nhược Thần tò mò thăm dò.
“Không có việc gì.” Trì Huyền sờ sờ cái mũi, tiểu vương phi kia ánh mắt thật là khủng khiếp nha. Mới hai năm không gặp thôi, sao lại so với ngày đại hôn kia “Kinh hồng thoáng nhìn”* khác như vậy xa đâu?
(*......: này không hiểu nên để nguyên =-=")
“Nga.” Mặc Sĩ Nhược Thần gật gật đầu, sau đó lại ngẩn đầu nhìn Long Chiến Nhã.
“Phụ thân vừa trở về, cục cưng với Như Vũ ở cùng phụ thân đi, mẫu thân dẫn Phong Tuyết đi về trước .”
“Ân.” Biết mẫu thân cùng phụ thân quan hệ không tốt, Mặc Sĩ Nhược Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Mặc Sĩ Nhược Thần gật đầu, Long Chiến Nhã vừa lòng cười, mang theo Phong Tuyết đi ra ngoài.Sau lưng, ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương chợt lóe.