Chiến Vương Thương Phi

Chương 76: Chương 76: Chỉ bằng nàng là nữ nhân của Bổn vương




Sau một đêm mưa to không khí đặc biệt tươi mát, cái loại oi bức khiến người hít thở không thông cũng biến mất vô ảnh vô tung, Bất Hối vừa ra khỏi cửa liền thấy muôn hoa khoe thắm, trong hoa viên có rất nhiều các loại hoa, có loại nàng không biết tên.

Hô!

Hít thở không khí mới mẻ, tinh thần cũng thật thoải mái.

"Tiểu thư, dậy sớm như vậy."

Nguyên Bích mỗi sáng đều dậy sớm luyện võ, không nghĩ tới Bất Hối còn sớm hơn so với nàng.

Bất Hối nhìn thoáng qua Nguyên Bích, phát hiện chỉ có một mình nàng nghi hoặc nói: "Phượng Yêu còn chưa dậy sao?"

Phượng Yêu mỗi ngày cũng đều dậy sớm luyện võ, võ công của nàng cùng Bất Hối giống nhau, cho nên người hai người có thể cùng luyện võ, Bất Hối trước kia không có dụng tâm học, chỗ nào không hiểu Phượng Yêu có thể giải thích, nhưng gần đây Phượng Yêu đã không có gì có thể giao, Bất Hối chỉ có thể hỏi Bách Lý Hề.

"Một đêm không trở về, có lẽ ngủ ở thư phòng, nhiều ngày nay nàng đều ngủ ở thư phòng, xem như vậy là muốn mau chóng thêu xong gửi về Chiến quốc cho Hoa thần y làm lễ vật tân niên." Nguyên Bích không nghĩ tới mấy phong thư của Hoa thần y có thể có tác dụng lớn như vậy, xem ra Phượng Yêu đã sớm thích hắn.

"Vậy để nàng nghỉ ngơi đi, chờ nàng đến đây để nàng mỗi ngày đi nghỉ ngơi sớm, bắt đầu từ ngày mai chúng ta cùng tập kiếm pháp này." Chuyện Bất Hối lấy được kiếm phổ cũng không gạt Nguyên Bích, bộ kiếm phổ này nàng đã xem qua, kiếm pháp bên trong vô cùng cao siêu, nhập môn rất đơn giản, nhưng càng về sau càng sâu xa, nếu có thể luyện đến tầng cao nhất, nàng tin tưởng sẽ bằng trình độ của Bách Lý Hề, Nam Cung Tuyệt, có lẽ, còn có thể đạt tới trình độ của Chiến Cảnh Thiên.

Nguyên Bích không nghĩ tới Bất Hối lại nguyện ý chia sẻ kiếm phổ, cảm xúc có chút kích động, nàng đúng là yêu võ thành si , ngày đó lần đầu tiên nhìn đến kiếm phổ liền biết đây là một bộ kiếm pháp cao nhất, lại thích hợp nữ tử tu luyện như thế nào có thể không cao hứng.

"Tiểu thư."

"Giờ này ngày mai đến đây đi." Bất Hối nói một câu liền đứng dậy rời đi, nàng biết Nguyên Bích muốn cái gì, không có gì không thể truyền ra ngoài, nàng cũng không phải người trong võ lâm, kiếm phổ này cũng là mẫu thân lưu lại cho của nàng, sử dụng như thế nào đương nhiên là do mình.

Đi đến phòng luyện công, lại đem kiếm phổ lấy ra nghiên cứu một phen, nhưng mỗi lần nhìn kiếm phổ lại có phát hiện mới, hiện giờ đã nhập môn, tầng thứ nhất đã hoàn toàn lĩnh ngộ, lại thêm tác dụng của Hỏa Linh Quả nên có thể cùng Phượng Yêu, Nguyên Bích bất phân thắng bại, nhưng nàng không muốn lộ ra, đây là vũ khí bí mật của mình.

Lại điều tức một chút, tu luyện một bộ kiếm pháp mới đứng dậy, cũng đã qua một canh giờ, sau khi trở về phát hiện Phượng Yêu còn chưa xuất hiện, mọi ngày nàng lúc này đã thức dậy, cho dù là buổi tối mấy ngày nay cũng chưa ngủ lúc này cũng nên xuất hiện.

"Nàng còn chưa dậy sao?" Bất Hối cảm thấy trong lòng có dự cảm bất hảo, nhưng lại ra không nói được là vì cái gì.

Nguyên Bích cũng có chút nghi hoặc, múc một bát cháo cho Bất Hối nói: "Tiểu thư người ăn trước, ta đến thư phòng xem."

Trong lòng Bất Hối chứa chuyện cũng không có khẩu vị, ăn vài miếng lại để xuống. Đây là, Nguyên Bích vội vàng cầm một phong thư vào: "Tiểu thư ngươi xem." Nàng đến thư phòng liền phát hiện Phượng Yêu không có trong thư phòng, chỉ có phong thư này, vội vàng lấy tới giao cho Bất Hối.

Lấy được thư Bất Hối lập tức mở ra xem, phía trên viết: "Tiểu thư, đêm qua trong nhà có tin truyền đến, cần Phượng Yêu trở về một chuyến, sắc trời quá muộn không thể cùng tiểu thư nói lời từ biệt chỉ có thể để lại thư, đại khái ba ngày sau sẽ trở về thỉnh tội với tiểu thư."

Về nhà?

Bất Hối bắt đầu tìm kiếm trong ký ức nhưng cũng không có quá nhiều trí nhớ về thân thế Phượng Yêu, chỉ biết nàng xuất hiện khi mình mười tuổi từ Phượng quốc trở lại Thanh Phong sơn, Thanh Phong đạo trưởng nói Phượng Yêu là nàng Phụ Hoàng đưa tới bồi nàng, cứ như vậy liền giữ lại Phượng Yêu.

Mơ hồ nhớ có một lần Phượng Yêu đề cập qua nhà của mình, cũng là ở Phượng quốc nhưng địa điểm cụ thể cũng không nói gì, xem ra nàng quá không quan tâm Phượng Yêu, như vậy nàng có việc tìm cũng không biết đi nơi nào tìm, muốn giúp cũng không biết giúp như thế nào.

Trách không được cảm thấy trong lòng có việc, thì ra là vì vậy, Bất Hối thở dài, đứa nhỏ này thật khờ, nói ra nàng không phải còn có thể hỗ trợ à?

"Phượng Nhi, có nhớ ta hay không."

Bất Hối trong lòng có chút phiền muộn, cơm cũng không có khẩu vị, đang muốn đứng dậy đến Tàng Thư Các thì Nam Cung Tuyệt lại tới nữa, hôm qua không biết vì nguyên nhân gì hắn một ngày không xuất hiện, mà Bách Lý Hề, Lý Mộc Dương cũng không xuất hiện.

"Không phải hôm trước mới vừa gặp nhau sao." Bất Hối lại ngồi lại ghế, nàng biết, Nam Cung Tuyệt xuất hiện nàng liền mơ tưởng có được yên ổn.

Quả nhiên, Nam Cung Tuyệt có chút mất hứng đến bên ghế tựa người nàng ngồi xuống: "Phượng Nhi chưa từng nghe qua một ngày không thấy như cách ba thu sao? Ba thu như thế ngươi như thế nào có thể không nhớ ta, ta không lúc nào là không nhớ tới Phượng Nhi, nếu không ta chuyển đến nơi đây đi. Ngươi xem Phủ Công Chúa của ngươi lớn như vậy chỉ có ba nữ tử các ngươi ở vạn nhất phát sinh chuyện gì cũng không có người đến bảo hộ ngươi."

". . . . . ."

Bất Hối không nói gì, hắn đây là cái lý do gì, hắn ở lại mới nguy hiểm, nếu bị Chiến Cảnh Thiên biết được, xui xẻo lại là mình. Lại có, Phủ Công Chúa này tuy nhìn chỉ có ba người các nàng, nhưng âm thầm không biết có bao nhiêu người, bất quá nàng chỉ biết là Vô Ảnh, còn lại cũng là chưa thấy qua, công lực của hắn không cảm giác được những người âm thầm đó, nhưng bằng vào nhạy cảm của đặc công kiếp trước vẫn có thể cảm giác được một chút.

"Ngươi không nói lời nào là đồng ý, ta lập tức thu thập đồ đạc dời qua đây, ngươi không biết, hoàn cảnh trong khách điếm thật sự là quá kém, người nào cũng có, phiền chết, một chút cũng không thanh tĩnh. . . . . ." Nam Cung Tuyệt cười lấy lòng tính toán trở về lấy đồ.

"Không được." Bất Hối đâu đồng ý cho hắn cơ hội, vội vàng cự tuyệt, lần này mặc kệ hắn làm như thế nào cũng không thể để hắn tiến vào, cho dù là Bách Lý Hề cùng nàng thân cận như thế cũng không dám để hắn đến Phủ Công Chúa ở, nếu để hũ dấm chua Chiến Cảnh Thiên kia biết. . . . . .

Nghĩ tới đây Bất Hối lạnh run một cái, vị này ăn dấm chua người nào cũng không ngăn được, sau đó buổi tối là thời điểm bạo phát ghen tuông, như thế. . . . . .

Nam Cung Tuyệt thấy Bất Hối từ chối rõ ràng, mày đẹp nhăn lại một chỗ, miệng cũng dài ra, ai oán nhìn Bất Hối, như ý tứ ngươi không cho ta vào ở ta liền không đi.

"Chuyện này tuyệt đối không được, đối với thanh danh của ta không tốt, ta hiện tại là Thái Tử Phi chưa qua của của Thái Tử Hiên Viên Quốc, nếu người khác biết trong phủ ta có nam tử sẽ khiến cho hai nước náo động." Bất Hối tìm lâu mới tìm được một lý do xem ra đường hoàng, kỳ thật đây cũng là sự thật, nàng ra ngoài cùng bọn hắn ăn cơm, du hồ đều đã có thể, nhưng vào ở khẳng định không được.

Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Tuyệt xoay xoay, nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Này có cái gì phải sợ, chẳng qua ngươi theo ta đi, đảm bảo người nước nào cũng không dám làm gì ngươi." Trong lòng cũng đang vẽ ra tương lai tươi đẹp, hai người tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu sinh hoạt bao nhiêu tuyệt mĩ, nếu sinh ra mấy hài tử, hô hô. . . . . .

Bốp!

Trên đầu ăn đau, Nam Cung Tuyệt lúc này mới từ trong huyễn tưởng đi ra, chờ Bất Hối đáp ứng hắn.

"Về sau còn nói một lần, ta đảm bảo có biện pháp cho ngươi vào không được." Bất Hối nhìn hắn cười dâm đãng như thế, nhất định không phải việc gì tốt, trực tiếp gõ hắn thức dậy.

Đối với uy hiếp của Bất Hối, Nam Cung Tuyệt vẫn tin tưởng, hắn không biết Bất Hối muốn bày trận pháp đem hắn vây ở ngoài cửa, còn tưởng rằng cho người âm thầm ngăn cản hắn, võ công của hắn rất cao nhưng những người đó cũng không yếu, hơn nữa hắn không biết nhân số bọn hắn có bao nhiêu, từ chuyện lần trước theo dõi Bất Hối đều bị ngăn cản mà xem, Bất Hối nói nhất định có thể thực hiện.

"Sư muội ngủ không ngon sao? Sắc mặt như thế nào kém như vậy." Ngay lúc Nam Cung Tuyệt muốn thỏa hiệp mang Bất Hối ra ngoài, Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương đi đến, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương có vẻ hợp nhau, cho nên trực tiếp đến tướng quân phủ, cho nên vài lần đều là cùng nhau xuất hiện.

Sắc mặt Bất Hối là vì lo lắng Phượng Yêu, nàng đã để Vô Ảnh đi tìm, nhưng Phượng quốc lớn như vậy, khả năng tìm được nhà nàng rất nhỏ.

"Không có việc gì, có lẽ là hôm nay dậy sớm chút." Bất Hối không đem chuyện Phượng Yêu nói ra, tránh mọi người lo lắng.

Trong mắt Lý Mộc Dương cũng đều là thần sắc quan tâm, nghe được Bất Hối nói không có việc gì mới yên lòng, đi đến một cái ghế trống bên cạnh Bất Hối ngồi xuống, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, có chút thần bí nói: "Không biết hôm nay Bất Hối muội muội có thời gian hay không, ta cùng Bách Lý huynh muốn mang Bất Hối muội muội ra ngoài một chuyến."

Nam Cung Tuyệt vừa nghe liền thấy mất hứng, là hắn tới trước được không, vội vàng mở miệng cự tuyệt: "Không có thời gian, Phượng Nhi đã đáp ứng cùng ta ra ngoài." Hắn lúc này mới nhớ lại hôm nay tiến đến là muốn cho Phượng nhi một kinh hỉ, thiếu chút nữa quên mất.

Bất Hối vừa mới cự tuyệt Nam Cung Tuyệt, hiện tại khẳng định không thể cự tuyệt, nếu không hắn khẳng định lại nổi điên.

"Sư muội không cần khó xử, nếu Nam Cung huynh cũng muốn mang ngươi đi, như thế chúng ta cùng đi là được, có thể bồi Nam Cung huynh đi địa phương của hắn, sau đó tại đến chúng ta." Bách Lý Hề dĩ nhiên biết công phu bám người của Nam Cung Tuyệt, không muốn để Bất Hối khó xử cho nên nghĩ ra biện pháp này. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng không hy vọng Bất Hối cùng Nam Cung Tuyệt đơn độc ra ngoài, tâm tư Nam Cung Tuyệt đối với Bất Hối kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, trừ đương sự.

"Tốt, liền định như vậy." Bất Hối không cho Nam Cung Tuyệt cơ hội, đứng dậy trở về phòng mình thay đổi y phục, sau khi xuất hiện là một quý công tử.

"Phượng Nhi, ngươi ——" Nam Cung Tuyệt không nghĩ tới Bất Hối lại đổi thành nam trang, cũng may lần này không giả dạng thành đại hán râu quai nón.

Bất Hối đem sắc mặt vẽ loạn có chút tái nhợt, bộ dạng cũng đổi thành loại cực kỳ bình thường, để ở trong đám người người nào tìm cũng không được, trên người quần áo màu xanh đậm, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, một bộ thư sinh văn nhược.

Người Phượng quốc thấp hơn nhiều so với Chiến quốc, cho nên nam tử cao 1m7 cũng không tính lùn đi, hoàn toàn nhìn không ra sơ hở.

Nguyên Bích bên cạnh cũng là toàn thân nam trang, nàng không cao như Bất Hối, vừa lúc có thể phẫn thành thư đồng, hai người đứng chung một chỗ cực kỳ phối hợp.

Nhìn đến Bất Hối toàn thân nam trang, Lý Mộc Dương nghĩ về lần nhìn thấy nàng ở Chiến quốc, tuy ăn mặc khác nhau, bên ngoài bất đồng, nhưng đầy người tao nhã đều là một dạng, làm cho tim hắn đập nhanh.

"Đi thôi, ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào." Bất Hối giả nam trang đã thành thói quen, cũng không chú ý ánh mắt bọn họ, đối với Nam Cung Tuyệt vẻ mặt ai oán nói, hi vọng lần này không cần thái quá, bất quá hình như mỗi lần cùng hắn ra ngoài cũng không có chuyện tốt.

Nam Cung Tuyệt tiếp tục vẻ mặt đau khổ, phẫn hận nhìn Lý Mộc Dương cùng Bách Lý Hề, trong lòng nghĩ, nếu là hai người bọn họ biến mất thì tốt rồi, đột nhiên, nghĩ đến kinh hỉ cho Bất Hối!

Đúng vậy! Hắn cho Bất Hối kinh hỉ, bọn hắn chưa cho, ha ha.

Nghĩ thông suốt liền cao hứng, lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ, lôi kéo Bất Hối đi ra ngoài, bất quá không đợi đi ra cửa cánh tay đặt ở trên người Bất Hối đã bị Nguyên Bích đánh rớt. Vương gia đã ra lệnh, tuy không thể đuổi mấy nam nhân này đi, nhưng phải đảm bảo các nàng cách tiểu thư một khoảng nhất định.

Trên đường không có chút một hạt bụi, dãy phố này là nơi ở của đại thần trong triều hoặc là Vương Hầu Công Chúa, mặt đường đều lát đá, không có đường đất liền không có vẻ lầy lội.

Lúc này rất nhiều đại thần cũng đều lâm triều, từng chiếc xe ngựa đi qua trước mắt các nàng, nhìn thấy các nàng từ trong Phủ Hộ Quốc Công Chúa đi ra đều nhìn kỹ vài lần.

Hiện tại trong Phượng Thành đều lưu truyền chuyện Công Chúa và mấy nam tử kết giao thân thiết, những nam tử kia là mấy vị này đi, sớm như vậy từ trong phủ ra ngoài, chẳng lẽ là nghỉ đêm ở trong này?

Tuy trong đầu suy đoán nhưng không có chứng cứ thiết thực cũng không dám tùy ý thượng tấu, mông đến bây giờ lại vẫn rất đau, chỉ là phân phó ra ngoài, nhất định phải nhìn kỹ càng chút.

Ra khỏi dãy phố này, quẹo một cái là con phố buôn bán lớn nhất Phượng Thành, Túy Bát Tiên mở ở trong này, đồng thời ở cuối phố còn có Bát Tiên Lâu. Bất Hối đã từng nghĩ đều là Sở Mạc mở, bất quá Lý Mộc Dương nói với nang, Túy Bát Tiên có chủ nhân khác, người phía sau hẳn là trong triều, bối cảnh rất lớn, cho nên mới có thể cùng Bát Tiên Lâu đối kháng.

Một con phố lớn như vậy chỉ có hai tửu lâu này có thể nhìn ra, trong lòng tính toán, hai ngày này tìm chỗ mở quán lẩu cùng thịt nướng, cũng không tin không sánh bằng bọn hắn.

Phượng Thành ở trong lục quốc cũng là một cường quốc, cho nên trên đường cũng rất phồn hoa, âm thanh rao hàng không ngừng, các nàng vừa đi tới lập tức liền hấp dẫn vô số ánh mắt, nhất là Nam Cung Tuyệt, hắn thật sự quá yêu nghiệt. Không chỉ như vậy, hắn còn không cự tuyệt, mặc kệ là ai nhìn đều nhiệt tình xem trở về, làm những Tiểu cô nương này, đại thẩm bác gái nhao nhao đỏ mặt, nam nhân bên cạnh đều đã túm nương tử mình ly khai.

Khí chất trên người Bách Lý Hề quá mức sạch sẽ, nhưng lại thu liễm khí tức có rất ít người chú ý tới hắn, trong Phượng Thành người nhận biết Lý Mộc Dương quá nhiều, cho nên ra ngoài đều dịch dung, Bất Hối hôm nay ăn mặc tuy không xấu như thế, nhưng cực kỳ bình thường, nhất là có Nam Cung Tuyệt yêu nghiệt kia vừa so sánh với các nàng liền không dễ bị trông thấy.

"Nếu ngươi còn rêu rao như vậy, ta cho mặt ngươi nở hoa." Nguyên Bích thật sự không chịu nổi, uy hiếp hắn, cảm giác bị người nhìn chằm chằm thực khó chịu, nàng trước kia vẫn ở chỗ tối, ghét nhất bị bị người chú ý, hiện tại toàn thân cũng không thói quen.

Nam Cung Tuyệt cũng phát hỏa, Nguyên Bích cùng Phượng Yêu mỗi lần đều ngăn cách hắn cùng Bất Hối, hôm nay rất không dễ dàng không có Phượng Yêu, nhưng một mình nàng vẫn không để hắn cùng Phượng Nhi tiến thân, cho nên nói móc: "Hừ, ngươi đây là đang ghen tị gia so với ngươi anh tuấn, có giỏi ngươi cũng đi hấp dẫn một cái tới, nhìn ngươi có thể hấp dẫn mấy Tiểu nương tử tới hay không. Không đúng, ngươi là nữ, nên hấp dẫn nam tử, đến đây đi, cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể hấp dẫn hai nam tử tới gia về sau liền tất cả nghe theo ngươi, nếu không thể, về sau không được quấy rầy ta cùng Phượng Nhi."

Trong lòng tính toán, nhìn hắn thông minh như vậy, kế sách cao thâm như vậy cũng có thể nghĩ ra, nếu không phải vì nàng là người bên cạnh Phượng Nhi đã sớm phế đi.

"Lời này là thật?" Nguyên Bích vừa nghe, không những không tức giận mà lại nở nụ cười xác nhận lại với Nam Cung Tuyệt.

Đối với khiêu khích của nàng, Nam Cung Tuyệt có chút nghi hoặc, kỳ thật Nguyên Bích cũng coi như có tư sắc, nếu là ăn mặc một chút ra ngoài cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của ài người, mấu chốt là nàng hôm nay mặc nam trang, lại là cách ăn mặc của thư đồng, làm sao có thể làm được.

"Gia đồng ý" Nam Cung Tuyệt suy nghĩ mấy khả năng đều bị phủ định, hơn nữa âm thầm có người của mình, cho dù có người muốn tới cũng sẽ bị ngăn cản.

Nguyên Bích khóe miệng khinh câu, lộ ra mỉm cười không dễ dàng phát giác: "Tốt, nếu như vậy, như thế để tiểu thư, Bách Lý công tử còn có Lý tướng quân làm người làm chứng, nếu ngươi thua không cho chống chế."

Lý Mộc Dương vừa thấy Nguyên Bích tươi cười liền biết nàng đã có dự tính trước, bọn hắn nhìn Nam Cung Tuyệt cũng chướng mắt, nhao nhao đồng ý, Bất Hối khẽ gật đầu cười nhạt không nói, nàng không nghĩ tới Nguyên Bích cũng có lòng dạ hiểm độc như vậy.

Nam Cung Tuyệt đột nhiên có dự cảm bất hảo, nhưng lời đã nói như nước tạt ra ngoài, há lại cho hắn đổi ý, chỉ có thể kiên trì nói: "Cược liền cược, bất quá phải ở trong một thời gian nhất định, gia cũng không có thời gian cùng ngươi chờ đợi."

"Được." Nguyên Bích vừa nghe, thống khoái đáp ứng, điều này làm cho Nam Cung Tuyệt càng không nắm chắc.

Bất quá Nguyên Bích nói xong cũng không có động tác gì, mà tiếp tục cùng đi theo Nam Cung Tuyệt, lại đi tới đại khái một khắc, Nam Cung Tuyệt đi tới trước cửa Túy Bát Tiên thì ngừng lại, cười nói với Bất Hối: "Phượng Nhi, đến rồi, nhắm mắt lại, chờ ta cho ngươi kinh hỉ."

Bất Hối nhẹ nhíu mi, hắn không lừa nàng chứ, hắn nói kinh hỉ là Túy Bát Tiên? Chẳng lẽ vừa muốn mời nàng ăn cơm?

Nhìn Nam Cung Tuyệt vẻ mặt đắc ý, Bất Hối bất đắc dĩ đem ánh mắt đóng lại, cùng đợi hắn cho kinh hỉ.

Nam Cung Tuyệt hiện tại rất cao hứng, kéo cánh tay Bất Hối qua, bất quá nhìn thấy ánh mắt Nguyên Bích lại chỉ dám bắt lấy góc áo của Bất Hối, tiếp theo đưa Bất Hối vào cửa hàng đối diện Túy Bát Tiên: "Phượng Nhi mở mắt ra đi."

Bất Hối chậm rãi mở hai mắt, nhìn một gian cửa hàng trống không nội tâm nghi hoặc, đây là kinh hỉ cho nàng? Chẳng lẽ?

"Bổn đại gia biết Phượng Nhi thích kiếm tiền, cho nên mua lại cửa hàng này cho Phượng Nhi mở tiệm." Nam Cung Tuyệt cẩn thận quan sát biểu tình Bất Hối, đợi nàng kích động gục trong lòng hắn.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, khi nàng nhắm mắt bị Nam Cung Tuyệt lôi đi liền mơ hồ đoán được.

Hai ngày trước các nàng tới nàng liền nhìn tới nơi này, khi đó nơi này cũng trống không, còn tưởng rằng đang tu tạo, không nghĩ tới thì ra là Nam Cung Tuyệt mua, nhìn trang hoàng trong điếm cùng quán lẩu thập phần giống nhau.

"Nơi này ta rất thích." Nàng cũng không khách khí, nàng hiện tại cần một gian cửa hàng, hơn nữa nếu cự tuyệt Nam Cung Tuyệt cũng sẽ nghĩ biện pháp để nàng nhận, chỉ có thể nhớ ý tốt của hắn trong lòng, về sau mới tới cảm tạ hắn.

Nam Cung Tuyệt đợi hơn nữa ngày lại chờ được một câu như vậy có chút không dám tin, mắt chớp chớp, lại chớp chớp, ở trên chân mình hung hăng véo một cái mới tin tưởng, Bất Hối quả thật chỉ nói một câu như vậy: "Phượng Nhi không có bày tỏ khác sao?"

"Sau khi khai trương nơi này cho ngươi hai phần hoa hồng." Đây là nàng có thể cho tối đa, mỗi cửa tiệm của nàng đều phải cho Chiến Cảnh Thiên phân nửa.

Nghĩ tới đây, trong lòng kia kêu một cái hận, Chiến Cảnh Thiên năm phần, Nam Cung Tuyệt hai phần, như thế nàng cũng chỉ có ba phần, Chiến Cảnh Thiên cái gì cũng không làm lại thành cổ đông lớn nhất, khi gặp lại hắn nhất định phải đàm đạo lại.

Nếu hắn là dám không đáp ứng!

Liền dùng mỹ nhân kế!

Nam Cung Tuyệt cũng không phải muốn chia gì, bất quá nhìn đến Bất Hối vui vẻ cũng không so đo, một ngày nào đó hắn sẽ đả động được nàng.

"Sư huynh, Mộc Dương, chúng ta kế tiếp đi nơi nào." Kinh hỉ của Nam Cung Tuyệt đã nhìn, còn Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương.

Hai người cười, sau cùng Bách Lý Hề mở miệng nói: "Đi thôi, kinh hỉ của chúng ta ở ngay cuối phố."

Nghe đến đó, tâm Nam Cung Tuyệt trầm xuống, cuối phố cũng có một cửa hàng bỏ không.

Quả nhiên, đi đến cuối phố vị trí Bát Tiên Lâu thì ngừng lại, sau đó ở đối diện Bát Tiên Lâu cũng có một tiểu lâu hai tầng trống, Bất Hối không nghĩ tới nàng lập tức đạt được hai gian cửa hàng, có thể khai trương trước khi hết năm.

"Dãy này phố cực kỳ phồn hoa, các ngươi như thế nào lấy được cửa hàng?" Khi Bất Hối nhìn thấy cửa hàng Nam Cung Tuyệt liền có nghi vấn, xem trang hoàng bên trong cũng không phải là ngày một ngày hai có thể làm ra.

"Thời điểm Phượng Nhi rời đi Chiến quốc ta liền mua được, đây là nơi ta tự chọn." Nam Cung Tuyệt vẻ mặt đắc ý nói, thời điểm hắn ở Chiến quốc vẫn điều tra chỗ ở Bất Hối, nhưng cũng chưa tìm được, bất quá khi Bất Hối rời khỏi Chiến quốc, người của hắn tra được nàng muốn hồi Phượng quốc liền suốt đêm chạy đến Phượng quốc mua nơi này.

Cũng là vì như vậy, Chiến Cảnh Thiên đưa Bất Hối ra khỏi thành hắn không nhìn thấy, chờ hắn chạy trở về Chiến Cảnh Thiên đã ly khai.

Bất Hối không nghĩ tới hắn đã sớm mua được như thế, các nàng khi đó gặp mặt không quá vài lần? Tuy nàng rất thông minh nhưng vì chịu thương tổn vì tình, cho nên đối với ở chuyện nam nữ luôn luôn tận lực né tránh.

Chiến Cảnh Thiên vận khí thật tốt, là nam tử đầu tiên nàng gặp được ở thế giới này, bản thân cũng rất thân thiết, lại thêm hắn làm nhiều chuyện cho nàng như vậy, còn vô lại chút, cho nên nàng trong lúc bất tri bất giác liền rơi vào tay giặc.

"Chúng ta cũng không sớm như Nam Cung huynh, cửa hàng này ta từ Chiến quốc trở về liền nhìn tới , khi đó lão bản nói còn mấy tháng nữa liền đến kỳ, ta liền dự định mua lại, chỉ là không đủ tiền, hôm qua cùng Bách Lý huynh nhắc tới hai người chúng ta kiếm tiền đem nơi này mua lại." Lý Mộc Dương đơn giản nói một chút.

Hắn chỉ là một tướng quân, tuy cũng có chút sản nghiệp nhưng không có bao nhiêu tiền, nơi này là phố buôn bán phồn hoa nhất Phượng Thành, một gian hàng là giá trên trời, nếu vì thân phận hắn, cửa hàng này đã sớm bán cho người khác.

"Cái này sao có thể được, tâm ý của ngươi Bất Hối lĩnh, nhưng ta không thể chiếm dụng địa phương của ngươi." Bất Hối vừa nghe dự định lúc trước của Lý Mộc Dương, nhất định là lưu cho mình dụng, dù nàng không tìm được cũng không muốn của hắn.

Đối với Bất Hối cự tuyệt trong lòng Lý Mộc Dương đau một cái, nàng không ngại Nam Cung Tuyệt đưa, vì cái gì không cần của hắn?

Bách Lý Hề nhìn đến vẻ mặt của hắn, cười đi đến Bất Hối bên người nói: "Ban đầu cửa hàng này Mộc Dương huynh là muốn để lại cho ngươi, hắn sau khi từ Chiến quốc trở về vẫn nhớ mãi không quên hương vị lẩu, cho nên mua cửa hàng cho ngươi đem cái lẩu thành tới chỗ này."

Nghe vậy, Bất Hối lúc này mới minh bạch, thì ra Lý Mộc Dương muốn đưa cho Phong Thập Tam, khi đó còn không biết thân phận chân thật của nàng.

Nghe Bách Lý Hề nói xong, Lý Mộc Dương mới hiểu được vì sao Bất Hối không cần cửa hàng của hắn, mày xoắn xuýt rốt cục giãn ra.

Sau cùng Bất Hối cũng đem hoa hồng cửa hàng chia cho hai người bọn hắn, Bách Lý Hề làm Hoàng Tử cũng cần dùng đến tiền bạc, Lý Mộc Dương lại càng, như thế nào có thể để cho hắn lợi ích cũng không có, về sau như thế nào lấy vợ sinh con.

Bất Hối hôm nay hết sức cao hứng, không riêng gì bởi vì hai cửa hàng, mà là bọn hắn quan tâm, không nghĩ tới đời này không chỉ có người quan tâm mà còn tìm được nam nhân yêu thương, còn có nhiều bạn tốt như vậy, xem ra nàng kiếp trước chịu khổ đều được đền bù tại đây.

Nghĩ đến bằng hữu, lại nhớ đến Lâm Phong, nàng có thể cũng xuyên qua hay không? Bất quá mặc kệ có thể hay không, nàng tin tưởng nàng ấy nhất định rất tốt.

Hai cửa hàng kia Bất Hối đã nghĩ được làm cái gì, hiện tại nhìn cũng vô dụng, nàng quyết định mời mọi người đến Túy Bát Tiên ăn một bữa, thời điểm đi về ngang qua mấy gian hàng đều là không, Lý Mộc Dương nghi hoặc thì thầm: "Mấy gian hàng nơi này cũng để không, không biết là ai mạnh tay như vậy?"

Nghe vậy, Nam Cung Tuyệt cũng đi theo oán giận: "Cũng không phải sao, lúc trước gia xem mấy gian hàng này đều để không, nghĩ muốn cùng mua về cho Phượng Nhi, nhưng bọn hắn mặc kệ ra nhiều bạc đều chết sống không bán. Tức chết ta, Phượng Nhi, chờ ngươi khai trương, nhất định phải đem mấy gian hàng này chèn ép, để bọn hắn dám không bán cho ta."

"Đúng vậy, từ bên này đến bên kia tổng cộng có mười gian, bối cảnh cũng rất cường đại, xem ra có thể là một đại thần nào đấy trong triều, cũng có thể là hoàng thất. Sư Muội ngươi cũng phải cẩn thận chút." Bách Lý Hề nhì có vẻ nghiêm túc, có thể ở nơi phồn hoa này mở tiệm, cho dù là tiểu điếm cũng cần phải có bối cảnh.

Mấy người chỉ là nói chuyện phiếm, mặc kệ người phía sau những cửa hàng này là ai cũng cùng các nàng không quan hệ.

"Công tử, chờ một chút." Mới vừa đi được một nửa đường, Nguyên Bích đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người ngừng lại, nghi hoặc nhìn nàng, Nam Cung Tuyệt nhớ lại, nàng hẳn không muốn chơi xấu đi, nhất định không thể cho nàng cơ hội.

Bất Hối nhìn thấy bộ dáng nàng có chút do dự nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy, sảy ra chuyện gì sao?" Nàng phát hiện thời điểm Nam Cung Tuyệt đưa cho nàng gian hàng kia nàng liền là biểu tình này.

Nguyên Bích trong lòng thập phần hỗn loạn không ngừng giao chiến, thấy Bất Hối hỏi nàng, cắn chặt răng, nàng làm như vậy Vương gia nhất định sẽ không trách tội nàng. Sau khi hạ quyết tâm, khóe miệng nâng lên cao, đối với Bất Hối cung kính nói: "Công tử, mười gian hàng này là lễ vật gia tặng cho người, hi vọng người thích."

Nghe vậy, trong mắt Bất Hối tràn ngập kinh hỉ, thời điểm Nam Cung Tuyệt cùng Bách Lý Hề, Lý Mộc Dương đưa cho nàng cửa hàng nàng chỉ có cảm kích, nhưng sau khi nghe Nguyên Bích nói mới có kinh hỉ, không phải cửa hàng ít nhiều, mà là kinh hỉ chỉ có người mình thích mới có thể cho.

"Ngươi nói là hắn đưa, người ở đâu?" Bất Hối hoàn toàn quên chuyện Chiến Cảnh Thiên còn đang ở Chiến quốc, còn tưởng rằng hắn đã đến Phượng quốc, vội vàng tìm kiếm bốn phía.

Nhìn thấy biểu tình của Bất Hối tâm Nguyên Bích mới để xuống, cửa hàng này vốn là Chiến Cảnh Thiên muốn đích thân đưa cho Bất Hối, luôn bí mật tiến hành, nhưng khi nàng nhìn đến Nam Cung Tuyệt cùng Lý Mộc Dương, Bách Lý Hề đều tặng Bất Hối cửa hàng liền nhịn không được, sợ Bất Hối cảm thấy Chiến Cảnh Thiên không để ý nàng.

Nếu về sau mới đưa cửa hàng này, rất có khả năng làm cho tiểu thư hiểu lầm Vương gia mua sau đó, cho nên mới nói ra.

Cửa hàng này Chiến Cảnh Thiên đã mua vài tháng trước, có thể ban đầu hắn đã biết Bất Hối sớm hay muộn cũng muốn trở về, cho nên sau khi nàng mở quán lẩu đầu tiên liền sai người tới Phượng quốc mua mười gian hàng này.

Lúc ấy vì muốn mua cửa hàng này hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng nếu hắn nhìn đến biểu tình hiện tại của Bất Hối, toàn bộ đều đáng giá.

"Công tử, gia không tới, cửa hàng này đã sớm chuẩn bị."

Nghe vậy, Bất Hối lúc này mới tỉnh táo lại, trong lòng ngầm trách mình phản ứng quá độ, sắc mặt có chút đỏ, cũng chỉ có hắn mới có thể chi phối toàn bộ cảm xúc của nàng.

Các nàng ra đi cũng gần nửa tháng, vẫn cảm thấy rất nhanh có thể gặp mặt, trong lòng cũng không thừa nhận nàng nhớ hắn, nhưng dù như thế nào sự thật cũng vẫn ở nơi đó, hắn nhớ nàng bao nhiêu, nàng cũng nhớ hắn bấy nhiêu.

Phản ứng của nàng đều bị ba nam nhân khác xem ở trong mắt, Bách Lý Hề tất nhiên biết là vì ai, hắn cho rằng Bất Hối lựa chọn trở về Phượng quốc liền không để ý hắn như thế, nhưng hiện tại mới biết được, thì ra trong lòng nàng đã dung không được người khác.

Lý Mộc Dương cũng có thể đoán là người nào, nhớ lại bọn hắn lần đầu tiên gặp nhau hắn còn tưởng Chiến Cảnh Thiên là đoạn tụ, khi đó nhìn đến Chiến Cảnh Thiên đề phòng mình, trong lòng lại vẫn cười nhạo hắn, không nghĩ tới người ngốc nhất lại là mình.

Phản ứng lớn nhất là Nam Cung Tuyệt, hắn lần đầu tiên thấy nàng là nhận ủy thác ở Chiến quốc điều tra thân phận Phong Thập Tam, khi đó chính mình bởi vì nhàm chán, nghe nói Chiến quốc mới mở một cửa hàng cực kỳ đặc biệt, vừa lúc gặp được ủy thác này, đối Phong Thập Tam cũng rất tò mò, cho nên mới tự mình đi điều tra nàng.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn cảm thấy đó là một người thú vị, hơn nữa bối cảnh rất cường đại, điều này làm cho hắn nổi lên hứng thú. Lần thứ hai gặp mặt lại phát hiện nàng là nữ tử, này dẫn tới hiếu kỳ của hắn. Trong mắt hắn, nữ tử đều trốn ở phía sau nam nhân, hoặc là âm hiểm giả dối, chưa từng có người như nàng.

Cứ như vậy, hắn đối với nàng càng ngày càng hiếu kỳ, nhịn không được muốn hiểu rõ nàng, khi biết được nàng phải về Phượng quốc, không biết vì cái gì rất muốn cho nàng một kinh hỉ, cho nên liền tự mình chạy tới Phượng quốc mua gian hàng này.

Hắn trong ngày thường làm cái gì cũng dựa vào yêu thích trong lòng, cho nên mãi cho đến lúc này cũng không hiểu được tâm ý của bản thân, mãi đến khi lại nhìn thấy nàng.

Hắn mua cửa hàng xong trở về, ở biên giới Phượng quốc chờ nàng, khi đó trên thân thể nàng tất cả đều là hôn ngân, trong lòng đột nhiên đau, giống như vỡ vụn, chính vì như vậy mới hiểu được hắn đối với nàng là động tình. Đã từng có nhiều nữ nhân vây quanh mình đều thờ ơ, không nghĩ tới lại thích một phụ nữ có chồng, vốn muốn buông tha, nhưng trong lúc vô tình thấy được thủ cung sa trên cánh tay nàng, cứ như vậy tâm của hắn lại nhen nhóm hi vọng.

Nhưng hiện tại, tự giễu nở nụ cười, hắn có thể có được lòng của nàng sao?

Bất Hối không nhận thấy phản ứng của bọn họ, hiện tại trong lòng nàng đều là bóng dáng Chiến Cảnh Thiên, khi nàng bình tĩnh lại, mấy người đã tới Túy Bát Tiên ăn cơm, nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng, mới vừa ăn vài miếng, Nam Cung Tuyệt liền đứng dậy cáo lui, Bách Lý Hề ăn xong cũng cùng Lý Lý Dương ly khai.

Tuy Bất Hối cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng mỗi người đều có bí mật, việc của mình, cho nên liền dẫn Nguyên Bích hồi phủ, suy nghĩ có thể viết cho hắn một phong thơ khen ngợi.

Nhưng, các nàng mới vừa trở lại Phủ Công Chúa, Vô Ảnh hiện ra, thần sắc lo lắng đến bên người Bất Hối: "Chủ tử, có tin tức Phượng Yêu, nàng ở chỗ Hiên Viên Thần."

Nghe vậy, Bất Hối lập tức từ trên ghế đứng lên"Ngươi nói cái gì?" Bởi vì kích động, tay dựa ghế đều bị bóp nát.

Vô Ảnh biết địa vị Phượng Yêu ở trong lòng Bất Hối, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa tới.

Bất Hối mở ra vừa thấy, mặt trên chỉ có mấy chữ: "Tỳ nữ của ngươi ở chỗ Bản Thái Tử."

"Nguyên Bích ngươi đi theo ta, Vô Ảnh ngươi âm thầm điều tới tất cả người có thể điều động đi theo, nếu trong vòng nửa canh giờ chúng ta không ra ngoài, các ngươi liền dẫn người vào, nhất định phải cứu Phượng Yêu ra." Khi Bất Hối biết được Phượng Yêu ở trong tay Hiên Viên Thần liền mơ hồ đoán được, trong lòng tự trách, nàng nhiều ngày không quan tâm nàng, nha đầu ngốc kia nhất định là đi báo thù cho nàng.

Bất Hối cùng Nguyên Bích vừa tới Hiên Viên phủ lập tức có người đem các nàng dẫn vào, Hiên Viên Thần lần này cũng không ở hậu viện, mà ở tiền thính chờ, nhìn thấy Bất Hối đến đây trên mặt lộ ra tươi cười trào phúng.

Kỳ thật Phượng Yêu lần đầu tiên tới đã bị phát hiện, bất quá Phượng Yêu chỉ là ở ngoài viện dạo một vòng liền rời đi, bọn hắn vẫn chưa bắt nàng, vì biết rõ mục đích của nàng, cố ý lập ta một kế hoạch.

Đi đến chính sảnh, Nguyên Bích đã bị ngăn ở bên ngoài, Bất Hối một mình đi vào, nhìn đến Hiên Viên Thần ngồi ở chính giữa, đi thẳng vào vấn đề nói: "Phượng Yêu ở nơi nào?" Đồng thời, nâng nâng nhuyễn kiếm bên hông, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Nghe vậy, Hiên Viên Thần đem thân thể lười biếng tựa vào ghế, trong tay thưởng thức chén trà không, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng: "Không nghĩ tới tâm cơ của ngươi sâu như vậy, muốn dùng phương pháp như vậy tới dẫn tới chú ý của Bản Thái Tử."

Nghe hắn nói xong, trong lòng Bất Hối có chút nghi hoặc, không biết ý tứ trong lời của hắn, chau mày, mặc kệ hắn có ý tứ gì cũng không mắc mớ tới nàng, tiếp tục nói: "Điều kiện gì có thể thả nàng."

"Điều kiện, ngươi có thể cho Bản Thái Tử cái gì?" trào phúng trong lòng Hiên Viên Thần càng ngày càng đậm, thời điểm hắn ở Mai Thành liền thấy chuyện Bất Hối trêu đùa Sở Mạc, khi đó liền biết nữ nhân này rất biết diễn trò.

Hai ngày này cùng nàng tiếp xúc, bộ dáng xa cách, còn tưởng rằng nàng thật sự đổi tính, không nghĩ tới thật sự là lạt mềm buộc chặt, hiện tại lại phái tỳ nữ của mình đến ám sát, nhất định là muốn mượn cớ lấy thân báo đáp đổi lấy an nguy của tỳ nữ nàng.

Mưu kế một vòng tiếp theo một vòng, nếu trước đó không thấy rõ bộ mặt thật của nàng, thật đúng là có thể bị lừa.

Nghe vậy, Bất Hối chau mày, lạnh giọng nói: "Chuyện trước kia có thể không nhắc tới." Tuy hiện tại người nàng hận nhất là Hiên Viên Thần cùng Phượng Uyển Tuyết, bất quá vì Phượng Yêu nàng có thể buông tha báo thù.

Nghe vậy, Hiên Viên Thần hừ lạnh một tiếng, quả nhiên giống như hắn nghĩ, xem bộ dáng của nàng, diễn thật giống.

"Ngươi không muốn nhắc chuyện cũ, Bản Thái Tử vẫn còn không nguyện ý, chỉ có một điều kiện, vào ngày sinh nhật của ngươi từ hôn, hơn nữa giúp ta cưới được Lục Công Chúa." Hiên Viên Thần cũng không muốn tiếp tục cùng nàng chơi, nói thẳng ra mục đích của hắn, nếu không đã sớm đem Phượng Yêu giết, hiện tại hắn muốn nhìn địa vị nha hoàn kia trong lòng nàng như thế nào.

Nguyên bản khi Bất Hối nghe đến nửa câu đầu tâm liền trầm xuống, nhưng nghe đến nửa câu sau trong lòng tràn ra vô hạn kinh hỉ, trong lúc này quên phản ứng.

Nhìn thấy biểu tình của Bất Hối, Hiên Viên Thần chau mày, uy hiếp nói: "Nếu ngươi không đáp ứng, liền chờ nhặt xác nha hoàn của ngươi đi."

Nghe vậy, Bất Hối lúc này mới phản ứng kịp đây là sự thật, kìm nén vui sướng trong lòng, khẩn trương mở miệng nói: "Ta đáp ứng ngươi, người giao cho ta."

Nghe được nàng đáp ứng nhanh như vậy, Hiên Viên Thần không dám tin, chẳng lẽ đây là mưu kế của nàng, muốn dẫn người đi sau này sẽ đổi ý?

Chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, đi đến bên người Bất Hối nhìn nàng, tia vui sướng trong đáy mắt kia tuy ẩn giấu rất sâu nhưng vẫn bị hắn thấy được, tuy chỉ chợt lóe lên nhưng xác định sẽ không sai.

Thấy vậy, trong lòng hắn không biết vì sao có chút nặng nề, nhưng giây lát liền bỏ qua, xem ra nữ nhân này diễn trò lạt mềm buộc chặt càng ngày càng cao, gợi lên khóe môi, lạnh giọng nói: "Bản Thái Tử dựa vào cái gì tin tưởng ngươi đây?"

"Ta ——"

Bất Hối vừa muốn nói ra hứa hẹn của nàng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đánh nhau, nội tâm cả kinh, hẳn không là Vô Ảnh dẫn người xông vào chứ? Bây giờ còn chưa qua nửa canh giờ?

Hiên Viên Thần khóe miệng trào phúng càng lúc càng lớn, mà khi hắn muốn mở miệng lần nữa, bên ngoài lại truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu lại cuồng ngạo: "Chỉ bằng nàng là nữ nhân của Bổn Vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.