Chiến Vương Thương Phi

Chương 44: Chương 44




"Tam công chúa như thế nào không tới cùng Yến vương gia?"

Lời này là Chiến Cảnh Nhân hỏi, đối với loại tâm tư tiểu nữ nhân này hắn vừa nhìn đã hiểu, nhất định là vì đệ đệ băng sơn kia.

"Tâm Nhu nhận được thư của phụ hoàng, hoàng huynh vì không muốn chậm trễ chúc mừng Thái Hoàng Thái Hậu cho nên mới tới trước." Thanh âm Yến Tâm Nhu cực kỳ êm tai giống như chim hoàng oanh, trong miệng tuy đang trả lời vấn đề Chiến Cảnh Nhân nhưng ánh mắt ngập nước lại đang sùng bái nhìn Chiến Cảnh Thiên.

"Còn có thư của Yến hoàng? Không giao trẫm nhìn xem sao?" Chiến Cảnh Nhân đã nghe Lâm Tuyết Nhu nói về yêu cầu của Bất Hối, hôm nay hắn muốn nhìn Chiến Cảnh Thiên giải quyết như thế nào. Trong lòng hừ lạnh, ai kêu hắn giấu mỹ nhân lâu như vậy!

Nghe vậy, trên mặt Yến Tâm Nhu là hạnh phúc quang mang, e lệ nhìn Chiến Cảnh Thiên nói: "Tâm Nhu là tới hòa thân, nguyện dùng nửa giang sơn Yến quốc cùng gả nhập Chiến quốc!" Trong lòng vui sướng, tin tưởng với điều kiện này Chiến Cảnh Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt.

Oanh!

Toàn trường trực tiếp bị một tin tức nổ tung, nửa giang sơn?

Bọn hắn không nghe lầm chứ? Quá ngoài dự đoán mọi người!

Yến quốc tuy là tiểu quốc, nhưng lại là quốc gia giàu có nhất trong lục quốc. Nếu được bọn họ ủng hộ, thống nhất thiên hạ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trong điện, những đại thần đúng là cao hứng cực kỳ, quả nhiên ông trời cũng đứng về phía bọn họ.

Bất quá, sắc mặt sứ thần các quốc gia cũng không thật tốt quá. Chiến quốc vốn đã là đại quốc, nếu có được tài phú của Yến quốc, thiên hạ này rất nhanh sẽ rối loạn, lần này trở về phải khẩn trương thương lượng đối sách.

Đồng dạng, cũng có vài người mang theo ghen tị cùng hận ý!

Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam trong lòng ghen tị không thôi. Các nàng dựa vào địa vị nhà mình hi vọng được gả cho Chiến Cảnh Thiên nhưng nửa đường nhảy ra một Bất Hối, hiện tại lại xuất hiện một vị công chúa giàu có như vậy.

Yến Mặc Ly lại càng hận ý, lúc hắn đi Yến Tâm Nhu quả thật muốn đi cùng hắn, nhưng hắn sợ nàng gả đi sẽ mang đi rất nhiều đồ cưới mới tự mình tới trước. Không nghĩ tới phụ hoàng cư nhiên sủng ái nàng như vậy, lấy một nửa giang sơn ra, về sau hắn còn cái gì?

"Tam công chúa mới tới trước ngồi ngồi xuống đi, hôm nay yến hội còn chưa biểu diễn xong, liền cùng chúng ta xem xong đi!" Chiến Cảnh Nhân vẫn nhớ, trong trận này còn có người khiến hoàng đệ hắn cảm thấy hứng thú!

Nếu là trò hay lại bị công chúa đột nhiên tới làm hỏng thì thật là tiếc nuối!

Nghe vậy, Yến Tâm Nhu khóe miệng nhếch lên cao chẳng những không ngồi ngược lại đi về phía trước vài bước: "Tâm Nhu cũng muốn dâng lên một đoạn vũ đạo, vì Thái Hoàng Thái Hậu chúc thọ!"

"Nếu Tâm Nhu công chúa đường xa mà đến, để công chúa bắt đầu trước đi!" Chiến Cảnh Nhân đối với mỹ nhân đều rất ôn nhu, đào hoa nhãn loạn nháy. Trong lòng khẽ thở dài, khối băng kia có cái gì tốt làm sao nhiều mỹ nhân như vậy đều thích hắn?

Yến Tâm Nhu cảm thấy vui vẻ nói: "Tạ ơn Chiến hoàng." Dứt lời, một khúc nhạc không có ở Chiến quốc vang lên, thanh âm là từ từ sứ thần sau lưng nàng truyền ra.

Bất Hối đáy lòng cười lạnh, xem ra vị công chúa này có chuẩn bị mà đến, đối với sắc mặt càng ngày càng đen của Chiến Cảnh Thiên trêu chọc nói: "Chiến Vương gia diễm phúc không ít?!"

"Bổn vương không quan tâm!" Thanh âm vẫn băng lãnh không chút nhiệt độ như cũ.

Bất Hối lúc này mới phát hiện, vị gia này thật là không quan tâm, bởi vì dưới đài hắn cũng chưa nhìn, tuấn mi thâm sâu khép lại như là sự tình gì cũng không liên quan đến hắn.

Nàng cũng không để ý, thưởng thức màn biểu diễn dưới đài.

Theo tiếng nhạc vang lên, Yến Tâm Nhu bắt đầu uyển chuyển múa.

Eo nhỏ nhắn, bước đi uyển chuyển phức tạp, theo vũ đạo của nàng chuông bạc trên làn váy cũng bay lượn, tiếng chuông không hề đột ngột mà hòa vào khúc nhạc làm cho người ta càng thêm say mê. Yến Tâm Nhu say sưa múa trong điện, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc giống như tinh linh làm cho người ta có thể quên toàn bộ ưu phiền. Rất nhanh, khúc nhạc vừa chuyển trở nên nhẹ nhàng, điệu múa uyển chuyển lộ ra phong tình!

Hôm nay biểu diễn rất nhiều tiểu thư đều lựa chọn vũ đạo, nhưng không ai có thể động lòng người giống như nàng, đáy lòng Bất Hối cũng âm thầm tán thưởng. Phong thủy cổ đại thật tốt, có thể nuôi dưỡng ra nhiều mỹ nhân như vậy.

Bốp bốp bốp. . . . . .

Sau khi đoạn múa kết thúc, trong điện vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều làm cho tươi cười trên mặt Yến Tâm Nhu càng sâu, nhưng khi nàng nhìn Chiến Cảnh Thiên đang trong trầm tư, trên mặt lộ ra thần sắc thất bại.

Hắn căn bản không thấy nàng múa!

"Vũ đạo Tam công chúa thật đẹp, kế tiếp Tuyết Nhu sẽ vì các vị dâng lên một đoạn tỳ bà!" Nhìn thấy Yến Tâm Nhu biểu diễn xong, Lâm Tuyết Nhu đã không thể đợi được nữa, đây là nàng mất một năm thời gian tập luyện, nàng tin tưởng nhất định sẽ tươi đẹp kinh bốn!

"Chuẩn!"

Được ân chuẩn, Lâm Tuyết Nhu sai người lấy ra tỳ bà bắt đầu khảy đàn, chỉ thấy nàng hoặc kéo hoặc giữ, tay phải trên tỳ bà tung bay, kỹ xảo thành thạo, vừa thấy liền biết là người trong nghề.

Làm cho mọi người đắm chìm trong âm nhạc, trong đầu hiện ra đông đi xuân tới, đất đai sống ngòi, vạn vật tươi tốt phồn thịnh cảnh đẹp đầu xuân.

"Thưởng!"

Một khúc kết thúc, phản ứng kịp là Thái Hoàng Thái Hậu, người nhà mẹ đẻ cho nàng mặt mũi, trong lòng rất cao hứng, lập tức khen thưởng.

"Cám ơn lão tổ tông khen thưởng." Lâm Tuyết Nhu khinh thường nhìn Yến Tâm Nhu liếc mắt một cái, sau đó cười hướng Thái Hoàng Thái Hậu tạ thưởng, nhưng lại phát hiện ánh mắt Chiến Cảnh Thiên vẫn đặt trên người Bất Hối, hận ý trong lòng vừa áp xuống lại lập tức tăng lên.

Nhìn lại thần sắc Hạ Lam cũng ai oán, còn có Bất Hối một bộ không liên quan đến mình, nghĩ ra một kế: "Lão tổ tông, nghe nói Hạ Lam muội muội chuẩn bị là Quảng Lăng tán thất truyền đã lâu, hơn nữa Hạ Lam muội muội vừa nói Phượng tỷ tỷ am hiểu đàn cổ, không bằng để cho các nàng hợp tấu như thế nào?"

Chiến Cảnh Nhân trong lòng đắc ý, cao trào quả nhiên đãđến!

Hạ Lam không nghĩ tới Lâm Tuyết Nhu sẽ nói như vậy, nếu nàng một người biểu diễn khẳng định sẽ áp đảo hào quang của Lâm Tuyết Nhu, nhưng nếu cùng phượng Bất Hối biểu diễn, người thắng chỉ có thể là Lâm Tuyết Nhu.

Bất Hối nếu không biết đánh đàn, hợp tấu như vậy sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nếu Bất Hối nếu quả thực là cầm nghệ siêu phàm, như thế chính mình cũng chỉ có thể làm nền, đáy lòng xẹt qua một tia lãnh ý, không nghĩ tới Lâm Tuyết Nhu lại trở nên thông minh như vậy!

Trong lòng nàng đem Lâm Tuyết Nhu nguyền rủa vô số lần, mặt không đổi sắc ôn nhu nói: "Phượng tỷ tỷ không phải đã nói sao, nàng không muốn biểu diễn, vẫn là để cho Hạ Lam tự mình biểu diễn đi!" Lúc này, nàng rất cảm tạ ban đầu Bất Hối đã cự tuyệt.

Hạ Lam sau khi nói xong vụng trộm lườm Bất Hối một cái, thấy tâm tư đối phương đặt ở trên người Tam hoàng Bách Lý quốc tử, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đang lúc nàng muốn thu hồi ánh mắt lại phát hiện Bất Hối nhìn sang đối nàng cười tươi đẹp!

Không ổn! mí mắt Hạ Lam nhảy vài cái, trong lòng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Bất Hối khẽ mở môi son, thanh âm ôn nhu hạ xuống: "Ta đồng ý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.