Chỉ thấy Bất Hối họa trên giấy một đám tiểu nhân, lão đại khá lớn, thân thể có vẻ nhỏ, có trên mặt đất bò, còn có trèo cây, săn thú. Mỗi một cái tiểu nhân trên mặt đều có biểu tình khoa trương phong phú.
"Mau để cho hoàng tổ mẫu nhìn xem!" Nhìn thấy bức họa này, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cục ngồi không yên trực tiếp từ trên điện đi xuống túm lấy bức họa trong tay Bất Hối thưởng thức.
"Đây là lúc Cảnh Thiên hai tuổi chưa đi được bao lâu đã leo cây, kết quả leo đi lên liền không xuống được. Ừ, đây là lúc Cảnh Thiên năm tuổi theo phụ hoàng hắn ra ngoài săn thú, sau đó bỏ đi một mình cùng một con gấu đen sống ba ngày. . . . . ." Thái Hoàng Thái Hậu mỗi lần nhìn đến một tiểu Chiến Cảnh Thiên chỉ nói một lần, ánh mắt nhu hòa từ bức họa thấy được nơi xa hơn, giống như trở lại khoảng thời gian trước.
Những thứ này đều là Thái Hoàng Thái Hậu ban ngày nói cho Bất Hối nghe. Khi Bất Hối vừa mới họa, nhớ lại ánh mắt từ ái của Thái Hoàng Thái Hậu khi đó liền nảy sinh đem những cái này vẽ ra tới kích thích.
Bất quá thời điểm vẽ tranh cũng có một điểm khó, đó chính là mặt Chiến Cảnh Thiên ngày thường đều là một bộ lạnh như băng, hồi ức của Thái Hoàng Thái Hậu lại là một tiểu lưu manh, nàng đúng là hao phí thật lớn khí lực mới có thể tưởng tượng ra được.
"Hoàng tổ mẫu quá thích! Về sau đến bồi hoàng tổ mẫu nhiều chút, sẽ nói thêm cho ngươi một chút chuyện Cảnh Thiên trước đây. . . . . ." Thái Hoàng Thái Hậu kéo Bất Hối qua kích động nói. Nàng đã cô đơn lâu lắm rồi.
"Ngươi ——"
Khi Chiến Cảnh Thiên nghe Thái Hoàng Thái Hậu nhớ lại cũng đi xuống, không biết làm gì nhìn Bất Hối, cao hứng cũng không phải, sinh khí cũng không phải.
"Tấm thứ hai là tặng cho ngươi!"
Lúc Bất Hối vừa mới họa cũng đã họa thêm một bức, hiện tại đưa một phần trong đó cho Chiến Cảnh Thiên. Phía trên họa là hắn lạnh như băng, mặt đen, tức giận, còn có một bộ dáng là kinh ngạc.
"Dám đùa cợt bổn vương, xem trở về như thế nào thu thập ngươi!" Chiến Cảnh Thiên mặt vẫn thối như cũ, hung tợn đối nàng nói xong, nhưng khóe môi hơi gợi lên cùng khẩu khí thoải mái lại tiết lộ ra nội tâm hắn đang vui thích.
Bất Hối không để ý hắn, hiện tại nàng đã hiểu nam nhân này thâm trầm hết sức, có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận hắn thích .
"Tốt, hiện tại các vị đã họa xong rồi, bắt đầu bình phán đi!" Trong lòng Chiến Cảnh Nhân đối với Bất Hối họa Chiến Cảnh Thiên cảm thấy hết sức hứng thú, nếu có cơ hội nhất định cũng để cho nàng họa hắn một bức.
"Các vị đại thần cảm thấy người nào họa tốt nhất?"
"Cựu thần cho rằng Phượng cô nương họa tốt nhất, giống như đúc, thập phần sinh động!"
"Lão phu cũng cho là Phượng cô nương họa là tốt, biểu tình nhân vật khoa trương hài hước, rất mới mẻ độc đáo!"
. . . . . .
Lần này tất cả đều nói Bất Hối họa tốt. Nói thực ra những thứ nàng họa chỉ có thể nói là khéo léo còn thắng là vì mới mẻ độc đáo, những đại thần này sở dĩ nói như vậy phần lớn nguyên nhân là vì thủ khúc Quảng Lăng tán vừa rồi quá sâu nhập lòng người.
Lâm Tuyết Nhu mặt xanh mét, nàng không rõ vì cái gì mỗi lần đều là Bất Hối chiến thắng, trong lòng rất khó chịu.
"Hạ Lam cho rằng họa tốt nhất hẳn là Tâm Nhu công chúa, Tâm Nhu công chúa kỹ thuật thuần thục, hạ bút lực đạo chắc chắn, chọn nhân tài lại càng hợp với tình hình. . . . . ." Hạ Lam trong lòng cũng không cam tâm, khi nàng đánh đàn đã bị thương ngón tay cho nên thời điểm vẽ tranh chịu ảnh hưởng rất lớn, chỉ bằng một nửa trình độ bình thường của nàng.
Trong ba người còn lại, nàng đối Lâm Tuyết Nhu cùng Bất Hối đều chán ghét cực kỳ, không có khả năng để cho hai nàng chiến thắng, cho nên cuối cùng nàng quyết định tiến cử Yến Tâm Nhu.
Nàng dứt lời, trong điện vang lên tiếng nức nở.
Chiến Cảnh Thiên đối với tâm tư Bất Hối đã hết sức rõ ràng, nàng cư nhiên dám phủ định Bất Hối, không thấy được vị kia gia chuẩn bị giết người sao?!
"Trẫm cảm thấy Hạ tiểu thư nói có lý, Phượng cô nương họa tuy mới mẻ độc đáo nhưng không đủ để chiến thắng, cho nên trận đấu lần này người thắng trận là Tâm Nhu công chúa."
Yến Tâm Nhu kinh ngạc trừng hai mắt không dám tin nhìn Chiến Cảnh Nhân, thật sự để cho nàng thắng? Đè nén nội tâm đang mừng như điên xuống đối với Chiến Cảnh Nhân cúi lạy: "Cám ơn Chiến hoàng."
Bất Hối đối với kết quả này cũng không có chút phản ứng nào, nàng sở dĩ đáp ứng khiêu chiến cũng không phải vì muốn đạt được cái gì. Một là muốn làm cho Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, hai là nàng thấy Chiến Cảnh Thiên hôm nay cũng không vui vẻ cho nên mới họa. Hiện tại hai người kia đều đã vui vẻ, mục đích của nàng đã đạt được.
Chiến Cảnh Nhân cố ý không nhìn tới ánh mắt giết người của Chiến Cảnh Thiên: "Không cần cảm tạ, nói một chút yêu cầu của ngươi đi, là hiện tại nói ra hay là muốn về sau mới nói?" Hắn cũng không tin trước mặt chúng thần hắn dám làm như thế nào, nếu là sau này thì phủi mông chạy lấy người.
"Tâm Nhu hiện tại đã nghĩ xong, Tâm Nhu hi vọng Chiến hoàng đồng ý đám hỏi hai nước, đem Tâm Nhu gả cho Chiến Vương gia." Yến Tâm Nhu vừa nghe Chiến Cảnh Nhân hỏi lập tức đem tâm ý nói nói ra, sau đó thẹn thùng nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, sắc mặt càng đỏ, tim nhảy dựng, không nghĩ tới hắn nhìn gần càng anh tuấn.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện cũng không sợ hãi kinh ngạc. Khi tam công chúa Yến quốc vừa xuất hiện liền biết mục đích của nàng cho nên đều đang chờ đợi Chiến Cảnh Thiên trả lời.
Bất Hối tâm đột nhiên trở lên khẩn trương, tay đặt ở trong tay áo xiết chặt, hơi hơi nhíu mi cũng đang đợi câu trả lời của hắn. Ánh mắt Bách Lý Hề vẫn đặt ở trên người Bất Hối, hiện tại nhìn đến thần sắc của nàng nhịn không được nhíu mi, trong lòng không ngừng suy nghĩ . . . . . .
Ngay khi tất cả đại điện đều đã khẩn trương đợi Chiến Cảnh Thiên trả lời, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này làm cho Bất Hối tâm càng căng thẳng, chẳng lẽ hắn nguyện ý?
Nhưng khi lòng nàng chìm đến đáy cốc, Chiến Cảnh Thiên kiên định nói: "Bổn vương không đáp ứng!"
Hắn cười, chỉ bởi vì hắn thấy được một tiểu nữ nhân nào đấy khẩn trương mà thôi! Những người khác cùng hắn không có quan hệ gì.
Oanh!
Trong điện mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, hắn đây là đang kháng chỉ?
Mà Yến quốc công chúa muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn tài có tài, quan trọng nhất là nàng mang đến tài phú vô cùng, hắn cư nhiên liền cự tuyệt như vậy?!
Nghe vậy, vẻ mặt vô lại của Chiến Cảnh Nhân nghiêm túc lên, nhíu nhíu mày tăng thêm giọng điệu hỏi: "Hoàng đệ, đừng quên năm năm trước ngươi đã đáp ứng với hoàng tổ mẫu hôm nay sẽ tuyển phi!"
Chiến Cảnh Thiên vừa nghe, quanh thân tản mát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, cười lạnh nói: "Hoàng thượng không phải cũng đáp ứng rồi sao? Vương Phi của Bổn vương để cho bổn vương tự mình chọn lựa!"
"A..., vậy kết quả là?" Chiến Cảnh Nhân coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết rõ còn cố hỏi.
Chiến Cảnh Thiên xoay người nhìn thoáng qua Bất Hối bên cạnh cúi đầu suy tư, trong con ngươi tràn ngập ôn nhu, nhẹ nhàng dắt tay nàng, nâng đầu nàng lên, thâm tình nhìn nàng kiên định nói: "Nàng, Phượng Bất Hối! Sẽ là Vương Phi duy nhất cả đời này của bổn vương!"
Xôn xao!
Tuy đối với kết quả này đã sớm có dự liệu, nhưng người chung quanh vẫn bị kinh sợ, nhìn Bất Hối nhao nhao nghị luận.
Đột nhiên, ánh mắt Chiến Cảnh Thiên lạnh như băng quét qua các vị đại thần trong điện làm cho bọn họ rùng mình, đều bị khí thế vương giả quanh thân hắn chấn trụ!
Tiếp theo, hắn lời nói xoay chuyển, đối với chúng thần trong điện nói: "Hơn nữa, bổn vương kiếp này chỉ có một vị Vương Phi!"