Sau khi đại sư kết thúc nghi thức bắt quỷ, trên tường dần dần hiện ra tám chữ: "Phật tổ hiển linh, bình an hưng thịnh!"
Tám chữ này xuất hiện, trong đám người càng thêm oanh động.
Đây là Phật tổ hiển linh sao? Ý tứ này là nói, về sau sẽ không còn có quỷ quái xuất hiện nữa?
"Chúng ta rốt cục có thể quay về ở rồi. . . . . ."
"Đại sư rốt cục đều đã đem quỷ bắt được, khấu tạ đại sư! Khấu tạ Phật tổ!"
"Khấu tạ đại sư! Khấu tạ Phật tổ!"
. . . . . .
Tiếp theo, tin tức này lan truyền nhanh chóng, trong Hoàng thành lại nhấc lên một đạo cuồng triều, Bất Hối cảm thấy cũng không sai biệt lắm, sau đó đem tin tức muốn mở tiệm truyền ra ngoài.
Ngọc khí từ xưa có ngụ ý là cát tường như ý, mà rất nhiều người còn dùng ngọc khí để trừ tà, nghe nói đeo đồ bằng ngọc có thể cho một chút không sạch sẽ gì đó cách xa, cho nên cửa hàng này Bất Hối định dùng mở tiệm ngọc khí.
Giai đoạn trước đa chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ cần trang hoàng cửa hàng một chút là được, Bất Hối sai người tìm thủy tinh trân quý đến đây chế thành quầy, sau đó đem trang sức đặt ở bên trong.
Cửa tiệm bên cạnh lại làm quán thịt nướng, hai tiệm cùng lúc trang hoàng, đồng thời khai trương, ngày khai trương định vào ba ngày sau.
Sauk hi chuyện ma quái được giải quyết, từ quỷ phố đã biến thành quý phố, rất nhiều chưởng quầy trước đấy, còn có rất nhiều người muốn mở tiệm sau khi biết được tin tức liền nhao nhao muốn mua cửa hàng, cho dù cao hơn giá thị trường cũng không tiếc, nhớ ngày đó bọn họ đều mở tiệm ở đây, đối với nơi này rất biết rõ, nơi này là dãy phố bên nhiều người qua lại nhất trong hoàng thành, mặc kệ bán cái gì lợi nhuận cũng không tầm thường.
Bất Hối hao phí khí lực như vậy mới mua lại cửa hàng, đương nhiên không có khả năng bán ra, nàng cũng không phải là thánh nhân, lúc trước những người đó đều quỳ cầu nàng mua cửa hàng này, nàng không mượn cơ hội ép giá đã rất có lương thiện rồi, sau cùng nàng tìm một vài người làm việc nhìn có vẻ chắc chắn, đem một vài cửa hàng xung quanh cho người khác thuê, cứ như vậy những người đó đều hết sức hài lòng.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết, cửa hàng này có Phật tổ hiển linh, cho dù đã từng phát sinh sự tình gì cũng không sợ, ai dám cùng Phật tổ đối nghịch?
"Sư muội, chiêu này thật lợi hại, hiện tại liền chờ kiếm tiền đi." Tuy lúc trước Bách Lý Hề đã biết đại khái Bất Hối muốn làm gì, nhưng bây giờ nhìn thấy lại không nhịn được kinh ngạc, chiêu này quá tuyệt.
Ánh mắt Triệu Đình Xương cũng nóng cháy nhìn Bất Hối, hắn từng lo lắng dãy phố này từ lúc còn phồn hoa đến khi suy sụp hắn đều xem ở trong mắt, nghĩ tới rất nhiều biện pháp nhưng dù làm như thế nào cũng không thể khôi phục, không nghĩ tới nàng lại làm được dễ dàng như vậy.
"Vẫn phải cám ơn sư huynh trong khoảng thời gian này cho phối trí dược, nếu không cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy, Triệu chưởng quỹ trong khoảng thời gian này cũng vất vả, tối hôm nay ta mời mọi người đến Bát Tiên Lâu họp gặp, như thế nào?" Bất Hối là thật tâm cảm tạ các nàng, bằng vào một mình nàng sẽ không đạt được hiệu quả này, vừa lúc đã lâu không có tin tức của Bát Tiên Lâu, lần này liền đi nhìn xem.
Bát Tiên Lâu, nhất định phải loại bỏ khỏi Hoàng Thành.
Đối với đề nghị của Bất Hối, Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương đều ngoài ý muốn, bọn họ đều biết Bất Hối là chủ tử chân chính của quán lẩu Long Phượng, hai nhà hẳn là đối lập mới đúng, vì sao cần tới cửa hàng của đối thủ ăn cơm, lập tức nghi ngờ hỏi: "Bát Tiên Lâu?"
"Đúng, nghe nói lại tới tân đồ ăn nữa, chúng ta liền đi nếm một chút."
*
Sau khi giải quyết xong chuyện tình cửa hàng bên này, Bất Hối về tới vương phủ, mới vừa trở lại cửa Vương Phủ liền nhìn đến khuôn mặt Chiến Nguyên lo lắng chờ ở nơi đó, thấy nàng trở về khẩn trương đón chào: "Phượng cô nương ngươi đã trở lại, Lý công công bên người Thái Hoàng Thái Hậu đã chờ thật lâu, bởi vì chuyện ám sát, hiện tại muốn người vào cung."
Bất Hối vừa nghe, chân mày hơi nhíu lại, chuyện này không phải xong rồi sao? Như thế nào còn tìm nàng tiến cung?
"Đi thôi!" Nhìn thoáng qua công công đứng ở cửa đã đông lạnh đến phát run nói một câu, dẫn đầu lên xe ngựa hướng hoàng cung mà đi. Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không hại nàng, có thể là cầu tình cho Lâm Tuyết Nhu, nếu thật là như vậy nàng cũng không truy cứu, dù sao chủ mưu là Yến Tâm Nhu.
Lần này có thể là do sốt ruột nên đi không tới một canh giờ đã đến, vừa xuống xe ngựa liền thấy được vẻ mặt tiều tụy củaChiến Cảnh Thiên, thương tổn của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đã nhiều ngày phải xử lý chuyện Lâm Thành cho nên nhìn có chút mỏi mệt, nhưng tuyệt đối nhìn không ra bộ dáng hắn từng bị thương tổn.
Trong lòng Bất Hối có một tia đau lòng: "Phát sinh sự tình gì sao?"
"Trở về sẽ cùng ngươi nói, lát nữa ngươi đi gặp hoàng tổ mẫu, yên tâm, nàng sẽ không thương tổn ngươi!" Chiến Cảnh Thiên không coi ai ra gì ôm thắt lưng Bất Hối hướng phía sau đi đến, đối với thần sắc quan tâm của nàng trong lòng cực kỳ ngọt ngào, tất cả mỏi mệt lập tức cũng không thấy.
"Hoàng tổ mẫu cát tường!" Bất Hối đi vào tẩm cung Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt thi lễ, đối với vị lão nhân này trong lòng nàng cảm thấy thân thiết.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy nàng đến đây, trên mặt cũng lộ ra tươi cười thật lòng, thân thủ kéo nàng qua, hơi trách cứ nói: "Tới tới, cho ai gia nhìn xem, không phải nói sẽ vào cung bồi ai gia sao, như thế nào sai người tìm ngươi lại lâu như vậy mới đến."
Bất Hối không phải quên tới thăm nàng, chẳng qua trong lòng nàng bài xích hoàng cung này nên không tới mà thôi.
"Bất Hối đã nhiều ngày muốn tiến vào vấn an hoàng tổ mẫu, nhưng ta vẫn nhớ muốn dẫn hoàng tổ mẫu ra ngoài ăn lẩu." Nàng lần này quyết định thời điểm khai trương tiệm ngọc khí phải cho Thái Hoàng Thái Hậu đi cắt băng, như vậy buôn bán về sau nhất định sẽ càng thuận lợi, hơn nữa có hoàng gia chống lưng, còn ai dám tìm đến làm khó?
Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra nụ cười hiền lành, bất quá giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại tối sầm xuống, thở dài một hơi bất đắc dĩ nói: "Tâm Nhu hài tử kia đã cùng ta nói bị người khác mê hoặc, cư nhiên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo kia, theo lý là nên chém nhưng nhà mẹ đẻ ai gia chỉ có một hài tử này, cho nên. . . . . ."
*
Trên đại điện trong triều đình vẫn u ám, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Lâm Thành làm phản, không có một chứng cớ chứng minh hắn vô tội, hôm nay sẽ phải phán quyết, vẻ mặt các vị đại thần đều căng thẳng cúi đầu đứng ở kia, đương nhiên, trong đó cũng có người cao hứng, tỷ như Hữu tướng, tuy cúi đầu nhưng khóe miệng giơ lên rất khẽ biểu hiện hắn giờ phút này tâm tình rất tốt.
Lâm Thành quỳ gối giữa đại điện, chỉ hai ngày đã bị hành hạ thành bộ dáng chật vật, Chiến Cảnh Thiên vẫn như cũ ở bên cạnh không mở miệng, cùng đợi Chiến Cảnh Nhân hạ chỉ.
"Thái Hoàng Thái Hậu đến!"
Ngay lúc không khí khẩn trương tới cực điểm, bên ngoài điện truyền đến tiếng kêu của tiểu thái giám, các vị đại thần đồng loạt quay đầu, sắc mặt khác nhau nhìn Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu đã qua ba đời hoàng đế, cũng vì Chiến quốc làm không ít chuyện, tướng quân phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, hiện giờ xảy ra chuyện khẳng định không thể làm ngơ, không nghĩ tới hôm nay mới có thể tới.
Bất Hối cũng theo Thái Hoàng Thái Hậu tới, sắc mặt cũng không khá lắm, Chiến Cảnh Thiên khẩn trương đi tới dùng ánh mắt hỏi nàng phát sinh chuyện gì, Bất Hối nhìn hắn mỉm cười một cái, ý bảo nàng rất tốt, sau đó đứng ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.
"Hoàng tổ mẫu hôm nay tới là?" Chiến Cảnh Thiên sai người chuẩn bị chỗ ngồi cho Thái Hoàng Thái Hậu, biết rõ còn cố hỏi.
Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu đều là thần sắc đau thương, nói cháu ngoại mình làm phản, nàng không tín , nhưng nàng không thể xen vào chuyện trên triều đình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người già đi rất nhiều, vô lực đáp: "Hoàng thượng không cần để ý ai gia, ai gia chẳng qua là muốn nhìn xem kẻ không nên thân này có thật sự làm phản hay không."
Chiến Cảnh Nhân biết chuyện này sẽ làm nàng thương tâm, cũng không nhiều lời, quay đầu nhìn về phía đại điện: "Hoàng đệ, nói một chút kết quả hai ngày này điều tra đi!"
Chuyện này quá mức trọng đại, cho nên đối với người nào cũng không yên tâm, chỉ có thể đem việc này giao cho Chiến Cảnh Thiên.
"Thư đã xác nhận, đúng là Lâm tướng quân tự tay viết, trong một tháng gặp sứ thần Hiên Viên Quốc sáu lần, mật đạo kia cũng là thông hướng quân doanh Lâm tướng, phó tướng của hắn đã nhận tội, là Lâm tướng quân bày mưu đặt kế . . . . . ."
Chiến Cảnh Thiên đem những chứng cớ này từng cái trình lên, mặt không chút thay đổi nói lại làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn nghĩ như thế nào.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Nhân giận dữ, lập tức hạ chỉ: "Lâm Thành lớn mật, Chiến quốc đối với ngươi không tệ, ngươi lại là thân cữu cữu của trẫm, nhưng lại làm ra chuyện bậc này, kéo ra ngoài chém, mặt khác, người Lâm gia lưu đày ra quan ngoại, vĩnh viễn không thể nào bước vào Hoàng Thành nửa bước."
Hắn vừa hạ ý chỉ, thần sắc các đại thần trong điện khác nhau, nhóm trung thần không tin Lâm Thành sẽ làm việc này, nhưng sự tình là Chiến Vương gia điều tra ra, vậy không phải là giả, đối với việc làm phản của hắn nhao nhao đau lòng.
Những người trong ngày thường hay đối đầu cùng Lâm Thành lại là không cam lòng, chẳng qua là giết một người, dựa theo luật lệ nên giết cửu tộc, xem ra hoàng thượng vẫn để cho Thái Hoàng Thái Hậu mặt mũi.
Bất quá mặc kệ như thế nào, kết cục chỉ có một, đó chính là Lâm Thành lần này phải chết không thể nghi ngờ.
Khóe miệng Lâm Thành gợi lên nụ cười tự giễu, nghĩ Lâm gia bọn hắn nhiều thế hệ trung lương, lại rơi vào kết cục như vậy, cũng may hoàng thượng nhớ đến Thái Hoàng Thái Hậu mà buông tha Lâm gia, Tuyết Nhu cũng sẽ không có việc gì .
"Phụ thân, hu hu. . . . . . Phụ thân. . . . . ."
Ngay khi sự tình vừa chấm dứt, Lâm Tuyết Nhu khóc chạy tiến vào, lao vào Lâm Thành khóc rống, trước kia nàng hận hắn không quan tâm nàng nhưng sau khi biết được chuyện này, toàn bộ oán hận đều không có, nàng sở dĩ luôn cùng hắn đối nghịch, làm ra nhiều chuyện bốc đồng như vậy chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của hắn thôi, không có tình thương của mẹ, tình thương của cha cũng khó cầu như thế sao?
"Tuyết Nhu, phụ thân thực xin lỗi ngươi" Lâm Thành vốn đã chờ chết, nhưng nhìn thấy nữ nhi đột nhiên xuất hiện, nước mắt không ngừng được rơi xuống, mình luôn bận việc quân vụ xem nhẹ đứa nhỏ này, cho nên mỗi lần nàng gây họa hắn cũng rất tức giận, vốn định trách cứ nhưng lại cảm thấy mình thua thiệt nàng, hắn không có tư cách quản nàng, cho nên vẫn phóng túng dẫn đến nàng càng ngày càng tùy hứng.
Nghe nói như thế, Lâm Tuyết Nhu càng khóc lớn hơn nữa, nàng không nghĩ tới Lâm Thành sẽ nói như vậy. Nói như vậy, phụ thân cũng để ý đến nàng không phải sao: "Phụ thân, ngươi nhất định sẽ không làm như vậy, là bọn hắn oan uổng ngươi, hu hu. . . . . . Phụ thân, không cần bỏ lại Tuyết Nhu hu hu. . . . . ."
Lâm Thành ôm nàng vào lòng, hắn vẫn khát vọng có một gia đình giống như dân chúng bình thường, vẫn khát vọng có một ngày nữ nhi của mình sẽ trốn ở trong lòng hắn mặt làm nũng, lần đầu tiên cảm thấy mình vì nước bán mạng có phải thật sự sai lầm rồi hay không?
Trong đại điện phụ tử hai người khóc thê thảm làm cho mọi người rung động, rất nhiều cựu thần phải lấy áo chặn nước mắt.
Thấy vậy, Chiến Cảnh Nhân hơi nhíu mi, trầm giọng nói: "Dẫn đi."
Ra lệnh một tiếng, lập tức liền có người đi lên đem Lâm Thành mạnh mẽ kéo xuống, Lâm Tuyết Nhu khóc hô bắt lấy góc áo Lâm Thành không rời, nhưng vẫn không thể ngăn cản những người đó dẫn Lâm Thành đi, vô lực ngồi sững trên đại điện khóc lớn, sau khi nhìn bóng lưng Lâm Thành ở ngoài điện biến mất, vùng vẫy đứng lên nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên mặt không chút thay đổi, Chiến Cảnh Nhân tức giận, còn Bất Hối đang ngồi bên cạnh hoàng tổ mẫu vẫn yêu thương mình.
"Ha ha. . . . . ."
Thực buồn cười, một người là người nàng yêu, một người là người yêu thương nàng nhất, nhưng cuối cùng bọn hắn lại giết phụ thân nàng.
Một bên cười một bên hướng tới Chiến Cảnh Nhân đi đến, tất cả mọi người biết trong lòng nàng đau khổ, cho nên cũng không ai ngăn cản nàng.
Một bước, hai bước, tiếng bước chân càng ngày càng trầm trọng, khoảng cách với Chiến Cảnh Nhân cũng càng ngày càng gần.
Bá!
Trong tay nàng không biết khi nào có hơn một cây chủy thủ, mắt lộ ra hung quang, hung tợn đánh tới Bất Hối.
Đối với đột nhiên chuyển biến này, rất nhiều người cũng không phản ứng kịp, bọn họ đều cho rằng nàng muốn đi chất vấn Chiến Cảnh Nhân, không nghĩ tới nàng lại đột nhiên chuyển hướng về phía Bất Hối đứng bên cạnh Chiến Cảnh Nhân cùng Thái Hoàng Thái Hậu.
Bất Hối khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, muốn giết nàng? Nàng còn không có năng lực này!
Ngay tại Lâm Tuyết Nhu xuất hiện trước người nàng một khắc, nàng nhanh chóng túm lấy chủy thủ trong tay nàng chuyển hướng bụng dưới của nàng.
Phập!
Một đao đi vào, máu từ vết đao liền phun ra, Bất Hối hướng bên cạnh chớp lóe dễ dàng trốn được, máu lập tức phun đến đại điện, mùi máu tươi dày đặc lập tức tản ra ngoài khiến người buồn nôn.
Lâm Tuyết Nhu liền như vậy vô lực ngã xuống, khóe môi nhếch lên như có như không mỉm cười, thật tốt, rốt cục được giải thoát rồi!
"Thái y, mau gọi thái y!" Theo nàng ngã xuống còn có Thái Hoàng Thái Hậu hai mắt trợn ngược cũng ngất đi, Chiến Cảnh Nhân ngồi ở bên cạnh nàng nhanh chõng đỡ lấy lập tức lớn tiếng truyền thái y tiến vào.
Rất nhanh thái y liền tiến vào, một đám thái y vây quanh Thái Hoàng Thái Hậu, trong điện nhất thời loạn thành một đoàn, Bất Hối nhìn thoáng qua, từ trên điện đi tới bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, vài người rất nhanh cũng đến đây nâng Lâm Tuyết Nhu xuống, lau dọn vết máu trên đại điện, các đại thần này cũng bị biến cố luân phiên này làm cho kinh hãi trở tay không kịp.
Chiến Cảnh Thiên mang theo Bất Hối thừa dịp hỗn loạn ly khai, sự tình đều đã giải quyết, không còn chuyện của bọn họ.
Bên trong xe ngựa, Bất Hối trốn ở trong lòng hắn, ngửi hương vị trên người hắn trong lòng mới kiên định lại, quả nhiên nàng cùng hoàng cung bất hòa, về sau vẫn ít đi là tốt.
"Mệt mỏi không, nằm ngủ một lát đi, đến Vương Phủ sẽ gọi ngươi." Chiến Cảnh Thiên tìm vị trí thoải mái ôm nàng.
"Lâm tướng quân thật sự làm phản sao?" Bất Hối hôm nay đến hoàng cung mới biết được việc này, lần trước nàng ở trên đường nhìn thấy Lâm Thành cảm thấy đó là một người cực kỳ người chính trực, nàng không tin hắn sẽ phản quốc.
Chiến Cảnh Thiên không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Ngươi tin sao?"
"Nhưng có người tin!" Này cũng là nàng thấy kỳ lạ nhất, không ai tin tưởng Lâm Thành phản quốc, nhưng đã hạ chỉ, không có đường sống quay lại.
Chiến Cảnh Thiên sờ sờ tóc nàng mềm mại, cười nhạt nói: "Hoàng huynh cũng không phải kẻ ngốc."
Bất Hối vừa nghe liền minh bạch. Đúng vậy, việc này Chiến Cảnh Thiên cũng không quản nàng còn muốn nhiều như vậy làm gì, vẫn nên nghĩ đến chuyện ba ngày sau khai trương đi.
*
Sáng sớm hôm sau, Bất Hối ở trong nhà phác thảo việc ngày ấy khai trương, Tiểu Huệ tức giận tiến vào.
"Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng ngu ngốc, Lâm tướng quân là người tốt như vậy làm sao có thể phản quốc, hiện tại dân chúng bên ngoài đều đang mắng hắn." Tiểu Huệ càng nói càng khí, như là giết phụ thân nàng vậy.
"Ngươi không sợ hoàng thượng nghe được sao?" Bất Hối buồn cười, đứa nhỏ này sau khi tự sát một lần về sau lá gan thật là lớn, cư nhiên dám mắng hoàng thượng.
Tiểu Huệ thần thái không sợ hãi giống trước kia, thở phì phì nói: "Hừ, dù sao hắn cũng không nghe được, hơn nữa, nhiều người đều đang mắng như vậy." Địa vị Lâm Thành ở trong lòng dân chúng không thấp, cho nên những dân chúng này đều không tiếp thu được chuyện hắn phản quốc.
Thấy vậy Bất Hối dừng bút trong tay hỏi: "Lâm tướng quân hôm nay thật sự chém đầu?"
"Hi vọng không phải thật sự, rất nhiều người đều đến nhìn, vốn là ở bên trong hoàng thành diễu phố thị chúng, sau đó chém đầu ở ngoài Ngọ môn trước mặt mọi người, nếu không có Ngự Lâm quân ngăn cản, những dân chúng này đã xông lên . . . . . . Trên đường còn có người muốn đi cướp tù, nhưng đều bị ngăn cản, ai. . . . . ." Tiểu Huệ như là tận mắt thấy, than thở cùng Bất Hối nói.
Nghe vậy, Bất Hối nhíu nhíu mày, tiếp theo hỏi: "Người Lâm gia đâu?"
"Người Lâm gia cũng đã bị đưa đi, ở giữa lại mang theo một cái quan tài, nghe người ta nói đó là Lâm Tuyết Nhu ." Tiểu Huệ nói tới chỗ này mày cũng nhíu lại, nàng không biết Lâm Tuyết Nhu là bị Bất Hối giết, chỉ có chút thở dài, tuy nàng cũng rất chán ghét Lâm Tuyết Nhu nhưng đây cũng là một mạng nói mất là mất, vẫn lại là có chút tiếc hận.
Sau khi nghe tiểu Huệ miêu tả, Bất Hối mày giãn ra, nhìn lại vẻ mặt Tiểu Huệ vẫn đang phẫn hận cười nhạt nói: "Về sau không cần cùng người khác đang đàm luận việc này, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra."
Tiểu Huệ phát tiết một phen tâm tình cũng bình phục lại, nghe Bất Hối nói lại có chút sợ hãi ngậm chặt miệng không nói thêm gì.
Buổi chiều Bất Hối đem Linh Nhi ở trong lao dẫn ra ngoài, chuyện này còn chưa giải quyết xong, tuy lần này không có chứng cớ chỉ hướng Yến Tâm Nhu, nhưng cũng không thể để nàng tiếp tục ung dung tự tại như vậy được.
"Tiểu thư, trong cung truyền đến tin tức, nói là để cho người mang theo nha hoàn này vào cung."
Phượng Yêu vừa đem Linh Nhi dẫn lên, thánh chỉ trong cung đã tới, xem ra nhất định là Yến Tâm Nhu chạy vào cung đi.
"Nếu hạ thánh chỉ, như thế chúng ta liền đi một chuyến đi." Bất Hối không có gì sợ, Yến Tâm Nhu muốn dụng hoàng mệnh áp nàng, đó là không có khả năng.
"Tiểu thư, Vương gia hiện tại không ở đây, nếu không chúng ta đợi Vương gia trở về rồi cùng đi?"
Chiến Cảnh Thiên hôm nay bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều là sáng sớm đã đi, Phượng Yêu sợ Bất Hối đơn độc tiến cung có nguy hiểm liền đề nghị chờ hắn trở về lại đi.
"Không có việc gì, bọn họ không dám làm gì ta, đi thôi." Bất Hối đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc nàng có thể đi thăm Thái Hoàng Thái Hậu.
Phượng Yêu thấy vậy, sai người trói Linh Nhi lại cũng vào cung.
Đại điện trong Hoàng cung, đã không còn không khí khẩn trương như hôm qua, Chiến Cảnh Nhân khép hờ hai mắt ngồi trên long ỷ, thần sắc có chút tiều tụy, hôm nay Yến Tâm Nhu mang theo sứ thần Yến quốc tiến đến, nói thị nữ của nàng bị giam giữ ở Vương Phủ, muốn Chiến Cảnh Nhân hạ chỉ thả ra, hơn nữa muốn lấy thánh chỉ lần trước Yến Tâm Nhu thắng được.
Chiến Cảnh Nhân hôm nay cực kỳ mỏi mệt, vốn tưởng rằng sự tình rốt cục đi qua, nhưng lại có nữ nhân không có đầu óc tới gây chuyện, hắn thật tình cảm thấy hoàng đệ kiên trì là đúng, quả nhiên những nữ nhân này đều không phải thứ gì tốt.
Hắn làm sao không phải cho rằng như vậy, cho nên hậu cung đến nay mới có hai vị quý phi, nhưng thân phận hoàng đệ không tầm thường, hắn muốn chỉ cưới một người, ai, tự giễu cười cười, đương sự không gấp, hắn lo lắng cái gì?
"Tham kiến Hoàng Thượng." Bất Hối rất nhanh liền đến, đối với Chiến Cảnh Nhân nói một tiếng, ngay cả lễ cũng không làm, thân phận của nàng có thể không hành lễ, mà Chiến Cảnh Thiên cũng đã nói qua nàng thấy bất luận kẻ nào cũng có thể không quỳ, thiên hạ này còn không có kẻ nào có thể nhận nổi nữ của hắn nhân quỳ lạy.
Đối với vô lễ của Bất Hối, những đại thần này tuy bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mọi người đều biết nàng là nữ nhân của Chiến Cảnh Thiên, Chiến Cảnh Thiên sủng ái nàng vô độ, sớm muộn gì cũng trở thành Vương Phi, có lẽ về sau vị trí còn có thể rất cao, bây giờ vẫn không nên kiếm chuyện.
"Công chua Yến quốc nói ngươi giam giữ tỳ nữ của nàng, không biết có việc này không?" Chiến Cảnh Nhân chậm rãi mở hai mắt nhìn Bất Hối, hắn cảm thấy đối với nàng càng ngày càng quen thuộc, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.
"Đúng, có việc này, tỳ nữ bên người Tâm Nhu công chúa đêm khuya lén lút đọt nhập vào Đông Uyển trong Vương Phủ, ý đồ hạ độc trong giếng nước, nhân chứng, vật chứng cũng lấy được!" Bất Hối nhìn thoáng qua Yến Tâm Nhu hơi chút hiển tiều tụy, trong lòng thập phần khinh bỉ, nàng lúc trước phái nha hoàn đến Đông Uyển nên có chuẩn bị này.
"Cái gì? Hạ độc?" Chiến Cảnh Nhân lập tức lấy lại tinh thần, này cũng không phải là việc nhỏ, nếu thật là hạ độc, như thế, nhìn thoáng qua sứ thần Yến quốc cùng Yến Tâm Nhu, những người này cũng không thể giữ lại!
"Hu hu. . . . . . Ngươi nói bậy, công chúa, Linh Nhi không phải đi hạ độc, hu hu. . . . . . Công chúa cứu ta. . . . . ." Linh Nhi vốn cho rằng hôm nay đi tới hoàng cung, gặp Hoàng Thượng còn công chúa nhà mình, mình nhất định sẽ không có việc gì, nhưng vừa nghe Bất Hối nói như vậy lập tức sợ hãi, nàng không muốn chết, hai ngày nay ở trong địa lao nàng rất sợ hãi.
Trong ánh mắt Yến Tâm Nhu nhìn Linh Nhi có một tia chán ghét, ngày thường không phải rất thong minh sao, hiện tại hoảng cái gì, nếu không vì nàng biết quá nhiều bí mật thì nhất định không quan tâm đến nàng.
Liếc mắt nhìn Bất Hối một cái, trong lòng càng thêm hận, nàng phái rất nhiều người ẩn vào Vương Phủ giết Linh Nhi, nhưng ngay cả nơi Linh Nhi bị nhốt cũng không tìm được. Bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng sứ thần Yến quốc tìm đến Chiến Cảnh Nhân.
Bất quá trước mắt còn cần giải thích rõ ràng chuyện này, Linh Nhi chết càng tốt, nhưng là không thể để nàng mang tội danh hạ độc, như vậy sẽ liên lụy đến mình, cho nên lúc Chiến Cảnh Nhân tức giận vội vàng quỳ xuống, nhu nhược nói: "Hoàng thượng, Linh Nhi không phải đi hạ độc, Linh Nhi kỳ thật là. . . . . ." Tiếp theo, nàng lại đem chuyện ngày ấy nói một lần, dù sao hiện tại Lâm Tuyết Nhu đã đã chết, trên đời này trừ Linh Nhi cũng không ai biết người sau lưng sai sử là mình.
"Hoàng đệ trúng độc?" Chiến Cảnh Nhân nghe đến đó sắc mặt càng thêm khó coi, đối với Bất Hối hỏi.
"Hoàng thượng yên tâm, có Hoa Thiên Thần ở đây ai cũng không hại hắn được." Bất Hối nhìn thấy Chiến Cảnh Nhân thật lo lắng, biểu tình trên mặt cũng dịu đi một chút, mở miệng giải thích nói.
Chiến Cảnh Nhân rốt cục buông xuống, tiếp theo hỏi: "Chuyện Tam công chúa nói đúng là sự thật?" Đã nhiều ngày phải xử lý chuyện Lâm Thành, cho nên Chiến Cảnh Nhân cũng không biết chuyện Lâm Tuyết Nhu hạ độc.
"Có phải sự thật hay không hiện tại đều không thể nào khảo chứng, lúc bắt được Linh Nhi nàng đã đem dược vật đổ vào trong giếng, Hoa Thiên Thần lập tức đổ giải dược vào, rốt cuộc có phải độc dược hay không cũng không rõ ràng, cho nên khẩn cầu hoàng thượng cho phép ta dẫn nàng trở về thẩm vấn, tin tưởng định có thể tra ra chân tướng." Bất Hối vốn muốn giết Linh Nhi nhưng khi nhìn đến Yến Tâm Nhu nàng liền thay đổi chủ ý.
Hôm nay Yến Tâm Nhu xuất hiện trên đại điện khẳng định là không muốn Linh Nhi rơi vào trong tay nàng, như thế Linh Nhi nhất định biết rất nhiều bí mật.
Nghe được Bất Hối nói, yến tâm nhu vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi tim lại thót lên, hôm nay Linh Nhi phải chết.
Bốp!
Một khi quyết tâm, nàng lập tức đi ra hung hăng đánh một cái tát lên mặt Linh Nhi đang nức nở, nặn ra vài giọt nước mắt, quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, là Tâm Nhu quản giáo không nghiêm, Tâm Nhu có thể dùng đạo thánh chỉ khi mới tới Chiến quốc đạt được kia đổi một mạng của Linh Nhi hay không, Linh Nhi từ nhỏ đã làm bạn bên người Tâm Nhu, chúng ta tuy là quan hệ chủ tớ nhưng đã sớm tình như tỷ muội . . . . . ."
Linh Nhi nghe đến đó, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin, công chúa lại có thể vì nàng sử dụng đạo thánh chỉ kia? Nàng từ nhỏ đã đi theo công chúa, công chúa đối nàng cũng rất tốt, nhưng nàng không nghĩ tới công chúa lại để ý nàng như vậy, giờ khắc này nàng cảm thấy cho dù chết vì công chúa nàng cũng tình nguyện.
Thánh chỉ?
Bất Hối nghĩ một hồi, đúng rồi, ngày ấy nàng vẽ tranh thắng chiếm được một đạo thánh chỉ của Chiến Cảnh Nhân, lúc ấy muốn gả cho Chiến Cảnh Thiên nhưng bị cự tuyệt.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Nhân nhíu mi, quân vô hí ngôn, trước mặt đại thần cùng sứ thần Yến quốc hắn là không thể đổi ý, nhìn thoáng qua Bất Hối, trong lòng có quyết định, Linh Nhi kia khẳng định là không hạ độc, nếu không hiện tại sao có thể nhìn thấy Yến Tâm Nhu cùng Linh Nhi?
"Ngươi đã quyết định sử dụng đạo thánh chỉ này, trẫm liền chấp thuận ngươi đem nha hoàn này đi."
Nghe đến đó, Yến Tâm Nhu rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, nhưng lời nói Chiến Cảnh Nhân đột nhiên xoay chuyển, lại đánh nàng vào vực sâu: "Tuy có thể bỏ qua cho nàng một mạng, nhưng dù sao nàng cũng đã tự tiện xông vào cấm địa Vương Phủ, mục đích không rõ ràng, Chiến quốc tuyệt không chấp thuận nàng lưu lại, cho nên, ngay hôm đó Tam công chúa mang theo nàng về nước đi."
Về nước?
Yến Tâm Nhu không cam lòng, nếu lúc trước có lẽ nàng sẽ chọn mang Linh Nhi ly khai, nhưng hiện tại không được, nàng không thể trở về.
"Hu hu. . . . . . Chiến hoàng, Tâm Nhu không thể liền như vậy ly khai, Yến quốc trên dưới đều biết Tâm Nhu tới hòa thân, nếu trở về như vậy, cũng như bị từ hôn, Tâm Nhu không còn mặt mũi sống ở trên đời này, hu hu. . . . . ." Dứt lời, đứng dậy hướng phía cột trong điện đâm tới.
Sứ thần Yến quốc cũng tới rất nhiều người, như thế nào có thể để nàng thật sự đụng vào cột, cho nên nửa đường đã bị ngăn lại, tiếp theo tập thể quỳ trên mặt đất cầu xin.
Bất Hối cười lạnh, đối với biểu diễn càng ngày càng trơ trẽn của nàng, không còn mặt mũi?
Phi!
Nàng làm việc này còm muốn giữ mặt mũi.
Chiến Cảnh Nhân nhíu mày, lúc này mới nghĩ đến thân phận Yến Tâm Nhu, nếu một công chúa hòa thân bị đưa về nước, kia không khác đem quan hệ hai nước xé rách. Tuy Yến quốc là một tiểu quốc, nhưng bọn họ lại vô cùng giàu có, nếu về sau giúp đỡ Hiên Viên Quốc, này đối Chiến quốc mà nói đúng là đả kích lớn.
"Hoàng thượng, an nguy của Vương gia quan trọng, cho nên Chiến quốc không thể lưu lại người muốn mưu hại hắn, mà Tâm Nhu công chúa lại muốn lưu lại. Không bằng như vậy đi, để Tâm Nhu công chúa tự quyết định đi, là dùng đạo thánh chỉ này đổi lấy Linh Nhi về nước hay là chọn chính nàng ta lưu lại." Bất Hối quyết định giúp Chiến Cảnh Nhân một lần, đem đề ném lại cho Yến Tâm Nhu, để tưh nàng ta chọn, xem nàng tới cùng làm sao bây giờ.
Yến Tâm Nhu đang khóc thương tâm đột nhiên ngừng lại, sững sờ nhìn Bất Hối, không nghĩ tới nàng lại đưa ra cái chủ ý như vậy, trong lúc này không biết nên trả lời như thế nào.
Chiến Cảnh Nhân mày cũng giãn ra, nhìn nữ tử toàn thân ung dung trong điện, hắn hiện tại có chút minh bạch vì sao hoàng đệ không phải nàng không cưới.
Linh Nhi vừa rồi tràn ngập hi vọng cũng từ những lời của Bất Hối mà trở nên tuyệt vọng, nhìn công chúa, trong lòng hi vọng công chúa có thể mang nàng trở về.
Nửa ngày, Yến Tâm Nhu mới phản ứng kịp, nhìn thoáng qua Linh Nhi, đi tới lau nước mắt cho nàng, ôm nàng thâm tình nói: "Thực xin lỗi Linh Nhi, bản cung không có biện pháp cứu ngươi, ngươi biết bản cung đã cùng phụ hoàng trở mặt . . . . . ."
"Linh Nhi không trách công chúa, công chúa có thể lấy thánh chỉ tới cầu tình cho Linh Nhi, Linh Nhi đã cực kỳ cảm kích, Linh Nhi sẽ vì công chúa cầu nguyện . . . . . ." Hai người các nàng khóc thương tâm, nhìn vô cùng cảm động.
Nhưng người trong điện lại không có gì nghĩ như vậy, vốn một cái tỳ nữ cũng không đáng lãng phí một đạo thánh chỉ.
Trong lòng Bất Hối càng thêm khinh bỉ Yến Tâm Nhu, một bộ giả mù sa mưa thực ghê tởm, làm kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết, thật không biết xấu hổ.
Thanh danh trọng yếu như thế sao? Nếu là người bên cạnh mình, nhất định sẽ không tiếc tất cả cứu về.
Ngay lúc nàng không kiên nhẫn muốn ly khai, Chiến Cảnh Nhân hạ chỉ, hắn cũng thấy ghê tởm hai người đang quỳ trên điện kia, chán ghét mở miệng: "Nếu Tam công chúa chọn chính mình lưu lại, như thế trẫm ân chuẩn, đội ngũ hòa thân trước sẽ ngụ ở trong khu vực quản lý Yến quốc đi, trẫm sẽ nhanh chóng tìm người cùng công chúa hòa thân."
Nếu ưu đãi đã đưa tới cửa, vì cái gì không cần? Hòa thân cũng không nhất định phải gả cho hoàng tộc, lấy chênh lệch giữa hai nước Yến quốc cùng Chiến quốc, chỉ hôn nàng cho đại thần Chiến quốc cũng hợp tình hợp lý.
Chiến Cảnh Nhân hạ thánh chỉ, phất phất tay tan triều, không cho Yến Tâm Nhu cơ hội, dẫn đầu rời đi.
Bất Hối nhìn thoáng qua Yến Tâm Nhu đang kinh ngạc, không để ý tới nàng, sai người mang Linh Nhi rời đi, nàng phải cẩn thận thẩm thẩm.
Các đại thần trong điện cũng lục tục rời đi, Yến Tâm Nhu tùy ý sứ thần Yến quốc kéo nàng ly khai, trong lòng đã tuyệt vọng, hòa thân? Cùng ai hòa thân? Trừ Chiến Cảnh Thiên, nàng người nào cũng không nguyện ý.
Sau khi mọi người tán đi, Bất Hối nâng Linh Nhi đang khóc ngất lên xe ngựa, sai người ra roi thúc ngựa trở về Vương Phủ, đồng thời mệnh Vô Ảnh hồi Vương Phủ tìm Hoa Thiên Thần tới.
Nghĩ lại tới vừa rồi khi các nàng rời đi, Yến Tâm Nhu căn bản là không nhìn Linh Nhi liếc mắt một cái. Nhất định là đã yên tâm mới không thèm để ý, các nàng vừa rồi tiếp xúc lâu như vậy, có rất nhiều cơ hội hạ độc, cho nên khẩn trương bắt mạch cho Linh Nhi, quả nhiên trúng độc, hơn nữa ở giữa lưng của nàng phát hiện một cái tú hoa châm, trên châm có kịch độc!
"Tiểu thư, ngươi không cùng chúng ta trở về sao?" Phượng Yêu thấy Bất Hối ở lại hoàng cung hết sức lo lắng."Không có việc gì, ta đi nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, buổi tối để Chiến Cảnh Nhân phái người đưa ta trở về, nếu Vương gia hỏi, cũng có thể để hắn tiến cung đón ta." Bất Hối bị các nàng quan tâm cảm thấy mình là búp bê dễ vỡ.
Sau khi tiễn Phượng Yêu mới tìm đường tới nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu hôm nay khí sắc đã tốt hơn nhiều, bất quá tinh thần còn chưa ổn định, ngồi ở bên cửa sổ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong vài chục năm nay, làm nhiều như vậy, có đáng giá không?"Hoàng tổ mẫu." Bất Hối nhìn thấy nàng, trong mắt cũng có một tia thương cảm, chậm rãi đi đến bên người nàng kêu một tiếng.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa thấy nàng đến đây, trên mặt rốt cục nở nụ cười, kéo nàng tới để nàng ngồi ở bên người: "Về sau ngươi phải tiến cung đến bồi hoàng tổ mẫu nhiều một chút, hậu cung này thật quạnh quẽ ."
Người càng già càng sợ cô đơn, cho nên người lớn tuổi đặc biệt thích tiểu hài tử."Nhất định, không bằng mấy ngày nữa Bất Hối mang người ra ngoài dạo đi!" Bất Hối cảm thấy khi tâm tình ngưới ta đang buồn bực thì nên ra ngoài, càng ở một mình lại càng dễ sinh bệnh.
Nghe vậy, Thái Hoàng Thái Hậu cũng động tâm, nhưng nghĩ đến ra ngoài phiền toái như thế liền đau đầu, lắc lắc đầu cự tuyệt."Hoàng tổ mẫu yên tâm, vài ngày nữa cửa hàng làm ra lễ vật sinh nhật cho hoàng tổ mẫu sẽ khai trương, để hoàng tổ mẫu đi cắt băng, như thế nào, Vương gia sẽ âm thầm bảo hộ, sau đó chúng ta lại đi quán lẩu ăn lẩu, bảo đảm người sẽ thích."
Mục đích ban đầu của Bất Hối là để Thái Hoàng Thái Hậu tới cắt băng, nhưng hiện tại cũng không riêng gì cửa hàng, cũng là để cho tâm tình Thái Hoàng Thái Hậu dễ chịu một chút."Làm như vậy sẽ tăng thêm phiền toái cho những chủ quán này đi." Thái Hoàng Thái Hậu biết rõ nàng sẽ mang đến cho những người đó oanh động, nàng đã từng xuất cung một lần, quá mức hỗn loạn.
"Yên tâm đi, những thứ này Bất Hối sẽ an bài, các nàng nếu có thể mời hoàng tổ mẫu đến cắt băng, kia đúng là vinh hạnh của các nàng." Thái Hoàng Thái Hậu quả thật tâm động, gật đầu đáp ứng, bất quá đối với Bất Hối nói còn không hiểu rõ, cho rằng mình đã lâu không xuất cung cho nên lần đầu tiên Bất Hối nói cũng không muốn hỏi, hiện tại nếu quyết định ra ngoài, khẳng định muốn hỏi
"Ngươi nói cắt băng là cái gì?" Bất Hối khóe miệng giật giật, nàng quên lúc này vẫn không rõ cái này, kế tiếp không khí cực kỳ hòa hợp, Thái Hoàng Thái Hậu tâm tình cũng thoải mái. Mắt thấy trời sắp tối, khi Bất Hối tính toán rời đi Chiến Cảnh Thiên lại tìm đến đây."Các ngươi hai đứa hài tử này, nếu cảm tình tốt như vậy, khi nào thì thành thân, ai gia thật muốn ôm chắt trai." Chiến Cảnh Thiên cùng Bất Hối ngọt ngào là chuyện Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng nhất trong khoảng thời gian này. Chiến Cảnh Thiên cũng là vẻ mặt chờ mong nhìn Bất Hối, hi vọng nàng đáp ứng, hắn đã đợi thật lâu.
"Cái kia, chờ cha mẹ ta đồng ý." Bất Hối thật sự là không biết trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ có thể dùng lý do ban đầu của Chiến Cảnh Thiên, chờ cha mẹ nàng đồng ý. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không so đo, ở trong mắt nàng đã sớm nhận định Bất Hối là cháu dâu, hơn nữa Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đều có phu thê chi thực, chạy cũng không thoát, nếu muốn đợi cha mẹ nàng đồng ý thì cứ từ từ đi. Sauk hi Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên trở lại Vương Phủ, Hoa Thiên Thần chuyển lời đã mang người đi, để cho nàng yên tâm, hiện tại chuyện còn lại là khai trương cửa hàng ngọc khí, đợi hai cửa hàng này đi vào quỹ đạo sẽ trở lại Phượng quốc.
*
Sau khi Yến Tâm Nhu bị mang tới sơn trang ngoài thành, lập tức bị mang tới phòng Chiến Cảnh Hiên, mới vừa đến cửa liền nghe thấy thanh âm trong phòng mặt khiến người mặt hồng tim đập, nàng vừa vào cửa liền thấy Chiến Cảnh Hiên trên người không một mảnh vải, một tiểu nha hoàn đang ở trên thân hắn ra sức vận động.
Thấy nàng đi vào, tiểu nha hoàn kia vẫn không dừng lại, giống như đã luyện thành thói quen, thần sắc Chiến Cảnh Hiên vừa đổi, đẩy tiểu nha hoàn trên người ra. Tiểu nha hoàn kia không nghĩ tới Chiến Cảnh Hiên lại làm như vậy, nhưng không dám có một câu oán hận, khẩn trương cầm y mặc lên rồi ra ngoài.
Sau khi tiểu nha hoàn kia rời khỏi, Chiến Cảnh Hiên xoa xoa thân thể vẫn chưa mặc quần áo, trực tiếp đi tới bên người Yến Tâm Nhu, một tay ôm nàng vào trong ngực, một tay ở trên thân thể mềm mại của nàng sờ loạn, đem môi tiến đến bên tai nàng: "Tiểu mỹ nhân của ta như thế nào khóc, nhìn này khóc đến sưng mắt lên, thật làm cho bổn vương đau lòng."
Yến Tâm Nhu trong lòng chán ghét, muốn phun cũng không dám phun, muốn tránh thoát nhưng khí lực của nàng không bằng hắn, cho nên tránh không thoát. Hai ngày này nàng mỗi ngày đều nhận hết hành hạ, Chiến Cảnh Hiên chính là một kẻ biến thái, mỗi ngày biến đổi các loại hành hạ nàng.
Sau ngày đầu tiên hắn cưỡng ép nàng, buổi tối ngày thứ hai liền mang hai cái nha hoàn đến cùng nàng. Nàng đường đường là một công chúa, khi nào thì chịu được loại vũ nhục này, nhưng nàng không có biện pháp phản kháng.
"Lại không nghe lời, xem bổn vương như thế nào thu thập ngươi."
Yến Tâm Nhu đã sớm chết tâm khi nghe thấy hắn nói như vậy cũng phải run rẩy: "Ngươi muốn làm gì?" Tối hôm qua sau khi nàng nghe được hắn cùng một nha hoàn khác nói những lời này, sự tình phía sau. . . . . .
"Ngươi nói bổn vương muốn làm cái gì, yên tâm đi tiểu mỹ nhân, bổn vương làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn ngươi?" Dứt lời, Chiến Cảnh Hiên trực tiếp đem nàng ném tới trên giường, người cũng đè ép lên.
Thanh âm vùng vẫy, tiếng la khóc, tiếng nam nhân gầm nhẹ không ngừng truyền ra, nhưng đột nhiên toàn bộ thanh âm đều im bặt.
Chiến Cảnh Hiên đen mặt nhìn dưới thân, sắc mặt càng âm trầm.
Yến Tâm Nhu muốn cất tiếng cười to, ông trời rốt cục nghe được tiếng lòng nàng, hắn cư nhiên không được!
Một người nam nhân không thể thừa nhận chính chuyện này, nhìn nữ nhân tuyệt mỹ dưới thân lại không thể làm gì, chỉ có lần đầu tiên hắn mới có cảm giác, về sau hoàn toàn không kích thích được hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười dâm đãng, gần đây hắn nghĩ được một loại biện pháp có thể làm cho hắn tái khởi ** . . . . . .
"Người tới, đi đem mấy con chó săn ở hậu viện tới!"