"Lý tướng quân!" Bất
Hối không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy hắn, giây lát suy nghĩ liền
biết, nhất định là hắn nhận được tin tức cho nên đến cứu nàng. Lúc trước cứu nam nhân này là chuyện mà cả đời Phượng Bất Hối làm đúng duy nhất.
Lý Mộc Dương vừa nghe Bất Hối nhận ra hắn, trong mắt cũng tràn ngập ý
cười, thời điểm hắn từ Chiến quốc nhận được tin tức có người ám sát nàng liền trở lại điều tra. Vừa tra được tin tức của nàng biên cương lại xảy ra chuyện, hôm nay từ biên cương trở về mới vừa vào thành liền nghe
thuộc hạ bẩm báo tin tức Bất Hối, lúc ấy hắn thật cao hứng, vội vàng ra
ngoài nghênh đón, nhưng lại biết được có người muốn hãm hại nàng, cho
nên ra roi thúc ngựa chạy tới.
Nhìn Bất Hối trước mặt, nàng
cùng lần đầu tiên gặp nhau như thay đổi một người, tuy bề ngoài không có biến hóa nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.
"Cảm tạ Lý
tướng quân giải vây." Bất Hối thấy Lý Mộc Dương nhìn chằm chằm nàng nhịn không được mở miệng nói, hiện tại chung quanh có rất nhiều dân chúng,
cũng không muốn lại truyền ra cái gì.
Nghe vậy, Lý Mộc Dương mới từ trong đánh giá phản ứng kịp, thần sắc trên mặt có chút mất tự
nhiên, thoáng xấu hổ nói: "Bản tướng nghe được tin tức, nói có người bị
mê hoặc tiến đến hãm hại công chúa, cho nên liền lập tức chạy đến, công
chúa không có việc gì là tốt rồi."
Bất Hối đối với ấn tượng
về hắn là rất tốt, ở Chiến quốc gặp mặt cũng hiểu được hắn có thể giao
hảo, về sau hắn đột nhiên rời đi. Tuy không tự mình nói cho nàng, bất
quá lại để cho người đưa cho nàng một khối lệnh bài, để nàng về sau rời
khỏi Chiến quốc gặp phiền toái gì có thể lấy khối lệnh bài kia tìm hắn,
vừa rồi còn muốn sử dụng đây, không nghĩ tới người khác lại đến đây.
"Chúng ta vào thành đi." Những dân chúng xung quanh cùng thủ thành đã bị người của Lý Mộc Dương bắt hết, thủ thành cũng đổi thành người của hắn, sau
khi chuyện bên này giải quyết xong liền muốn vào thành.
"Oa? Vị này chính là Tam hoàng tử Bách Lý quốc? Công chúa trong khoảng thời
gian này ở tại Bách Lý quốc sao?" Lý Mộc Dương vừa muốn đáp ứng, lại
thấy Bách Lý Hề cùng Nam Cung Tuyệt bên cạnh Bất Hối, bộ dáng Nam Cung
Tuyệt hiện tại có chút thê thảm cho nên chỉ nhận ra Bách Lý Hề.
Bách Lý Hề tuy không thường xuất hiện trước mặt người trong lục quốc, nhưng
đã từng tới Phượng quốc cho nên Lý Mộc Dương nhận ra hắn, hắn bây giờ
còn không biết Bất Hối ở Chiến quốc, còn tưởng rằng là Bách Lý Hề cứu.
"Vẫn nên để sư muội nói cho tướng quân đi, chúng ta nếu còn không vào thành, dân chúng phía sau đều bị chậm trễ." Bách Lý Hề đổi đề tài, ấn tượng
của hắn đối với Lý Mộc Dương cũng rất tốt, Bất Hối từng nói qua với hắn
chuyện đã cứu Lý Mộc Dương, biết trong lòng hắn vẫn muốn báo ân cho nên
sẽ không thương tổn Bất Hối .
Lý Mộc Dương có chút kỳ quái
với cách xưng hô của Bách Lý Hề đối Bất Hối, Công Chúa không phải ở am
ni cô cầu phúc sao? Làm sao có thể thành sư muội của Tam hoàng tử Bách
Lý quốc? Tuy nội tâm nghi hoặc nhưng nhìn đoàn người phía sau xếp hàng
chờ tiến vào hắn cũng phát hiện nơi đây không phải nơi nói chuyện, tự
mình mở màn xe để Bất Hối lên xe hắn mới xoay mình lên ngựa cùng hướng
bên trong thành đi đến.
Phượng thành là hoàng thành của
Phượng quốc tự nhiên là rất phồn hoa, nhưng lại mang theo uyển chuyển
hàm xúc của Giang Nam, tươi mát tao nhã, nơi này so với Mai Thành sôi
động hơn một chút. Dân chúng trên đường chỉ mặc một tầng áo đơn mỏng
nhạt, nhất là nữ tử, ngoài thân chỉ khoác lên một tầng lụa mỏng, đường
cong duyên dáng như ẩn như hiện, hình thành một phong cảnh mỹ lệ.
Nữ tử Phượng quốc không giống ở Chiến quốc cao lớn đầy đặn, các nàng rất
nhỏ xinh, bộ dáng vô cùng ôn nhu, làm cho người ta nhịn không được muốn
ôm vào lòng. Bất Hối nhìn chung quanh, phát hiện độ cao của nàng thật sự là ngoại tộc, cùng nam tử cũng không sai biệt lắm.
Bất Hối
cùng Phượng Yêu ngồi ở bên trong xe ngựa, hiện tại rèm xe đã vén lên,
trên mặt Bất Hối lại mang theo cái khăn che mặt nhìn phong cảnh trên
đường phố.
Trong mắt Phượng Yêu hiện lên tia hưng phấn:
"Tiểu thư, vẫn là Phượng quốc xinh đẹp đi, quan trọng nhất là, rốt cục
không cần mặc nhiều y phục như thế." Không phải nàng không thích Chiến
quốc, thật sự là bị mùa đông rét lạnh dọa sợ.
Bất Hối cười
nhạt không nói, vẫn quan sát cửa hàng hai bên đường, tuy phồn hoa nhưng
lại không thể sánh bằng Chiến quốc cùng Mai Thành, bất quá cửa hàng cũng không thiếu, hơn nữa đại khái có thể nhìn ra bên trong cũng rất tinh
xảo.
Thời tiết nơi này có vẻ nóng bức, còn có chút ẩm ướt,
càng thích hợp ăn lẩu, xem ra đã nhiều ngày muốn đem quán lẩu mở ở đây.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía hoàng cung, Nam Cung Tuyệt cũng tới một lần,
sưng đỏ trên mặt hắn còn chưa lui xuống, nói chuyện rất lao lực, sau
cùng Bất Hối mới hiểu được, thì ra hắn không muốn tiến cung cho nên đi
trước, đợi mặt khỏi hẳn sẽ trở về tìm nàng.
Nửa canh giờ sau rốt cục đến hoàng cung, hoàng cung Phượng quốc cũng rất nhu hòa, trong
hoàng cung nơi chốn cầu nhỏ nước chảy, bên trong có một cái hồ rất lớn,
trong hồ hoa sen đang nở rất kiều diễm, còn có mấy con uyên ương chơi
đùa vui vẻ ở bên trong.
Bất Hối cảm thấy Phượng Hoàng rất
biết hưởng thụ, mỗi ngày ở nơi phong cảnh như họa này thực nhàn nhã, về
sau đem chuyện tình này giải quyết xong sẽ trở về Mai Thành xây một sơn
trang như vậy.
Đi về phía trước có rất nhiều hoa viên nhỏ,
trong hoa viên trăm hoa đua nở, rất nhiều hồ điệp, ong mật ở phía trên
bay tới bay lui, trong bụi hoa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy cung nữ đang hái hoa.
Bách Lý Hề lo lắng Bất Hối một mình cho nên
cũng tiến vào, Lý Mộc Dương cũng phải trở về phục mệnh, cũng đồng khởi
tiến cung, trên đường cung nữ đều nhận ra Lý Mộc Dương cùng Lưu đại nhân không ngừng thi lễ. Các nàng chưa thấy qua Bất Hối, không biết thân
phận của nàng cho nên không quỳ lạy, Bất Hối cũng không để ý, nàng vốn
không thích bị người quỳ lạy.
Đợi các nàng đi qua các tiểu
cung nữ mới bắt đầu thảo luận, "Lý tướng quân thật sự là càng ngày càng
anh tuấn, hi vọng có thể tiến cung nhiều một chút để có thể nhìn nhiều
vài lần."
"Vị nam tử ôn hòa mới vừa cùng hắn vào kia cũng thật anh tuấn, xem khí chất kia có thể là hoàng tử nước nào."
"Các ngươi cũng đừng lộ vẻ háo sắc, không thấy vị nữ tử bên cạnh bọn hắn kia sao, Lý tướng quân cùng vị hoàng tử kia vẫn cùng nàng nói giỡn."
"Ngươi nói nàng có phải tiến đến cùng Lý tướng quân hòa thân hay không, nếu
như thực như vậy ta cũng hết hy vọng, nam tử như Lý tướng quân cũng chỉ
có nữ tử như vậy mới xứng."
"Đúng vậy, ta cũng thấy, tuy
nàng mang khăn che mặt, bất quá vẫn có thể nhìn ra đại khái bộ dáng
nàng, bộ dáng thật đẹp, cho dù là đại công chúa cũng không xinh đẹp như
thế."
"Xuỵt, lời này cũng không thể nói lung tung."
. . . . . .
Địa vị Lý Mộc Dương trong lòng người ở Phượng quốc cùng địa vị Chiến Cảnh
Thiên ở Chiến quốc giống nhau, rất nhiều nữ tử đều cực kỳ sùng bái hắn,
tình nhân trong mộng của nữ tử trong khuê các cũng đều là hắn, bất quá
cũng giống nhau, hắn đối những nữ tử này không có hứng thú.
Bất Hối tự nhiên là chú ý tới ánh mắt những tiểu cung nữ này nhìn Lý Mộc
Dương, cảm thấy buồn cười, xem ra từ xưa bề ngoài xuất sắc đều sẽ bị
nhiều người ái mộ.
Ước chừng qua một nén nhang các nàng rốt
cục đi tới đại điện hoàng cung Phượng quốc, lúc này vốn đã hạ triều
nhưng hôm nay lại ngoại lệ, các vị đại thần đều vẻ mặt phẫn nộ đứng ở
trên điện.
"Hoàng thượng, chúng thần tuyệt không thể tiếp
thu một công chúa không có đức hạnh, huống hồ chuyện này nếu như bị
người của Hiên Viên Quốc biết, như thế nhất định sẽ phái binh tấn công
Phượng quốc."
"Chúng thần mong hoàng thượng có thể mau chóng hạ chỉ."
. . . . . .
Phượng Kình Thiên chau mày nhìn những thần tử dưới điện, hôm qua nhận được mật hàm của Lưu đại nhân truyền lại, hôm nay Bất Hối có thể trở lại, vốn
thật cao hứng nhưng không nghĩ tới hôm nay lâm triều lại có người thượng tấu, nói Bất Hối không ở trong am ni cô mà ở cùng nam tử khác.
Chuyện Bất Hối ở Thanh Phong sơn hắn vẫn chưa để lộ ra ngoài, nếu bây giờ nói
ra cũng chắc chắn trở thành ngụy biện lấy cớ, đều do chính mình, lúc
trước vì muốn khi Bất Hối từ Thanh Phong sơn trở về có thể được người
trong nước kính yêu cho nên mới nghĩ ra lời nói dối kia.
"Lý tướng quân đến!"
"Thất công chúa đến!"
"Tam hoàng tử Bách Lý quốc đến!"
. . . . . .
Ngay lúc Phượng Kình Thiên không biết nên lựa chọn như thế nào, ngoài điện truyền đến tiếng hô của tiểu thái giám.
Phượng Kình Thiên cả đời chỉ có bảy vị công chúa, không có bất luận hoàng tử
gì, Bất Hối là người nhỏ nhất, bởi vì nàng từ nhỏ đã rời khỏi Phượng
quốc cho nên vẫn chưa có phong hào gì, không biết vì sao sáu vị công
chúa còn lại cũng đều không có bất luận phong hào gì.
Trong
điện đại thần nhao nhao quay người, Thất công chúa từ lúc năm tuổi đã
rời khỏi Phượng quốc, bọn hắn vẫn chưa bao giờ gặp nàng, hiện tại vừa
thấy, tuy trên mặt mang mạng che mặt nhưng trên người phát ra tuyệt đại
tao nhã cùng Duệ Quý Phi lúc trước giống nhau.
Nhìn thấy Bất Hối chậm rãi từ ngoài điện đi tới, mỗi một bước đều làm trong lòng
Phượng Kình Thiên nhấc lên gợn sóng thật lớn, Tâm nhi cũng từng một đầu
lụa mỏng ở bên cạnh Phượng Thủy Hồ chầm chậm đi về phía hắn, chỉ liếc
mắt một cái hắn liền yêu nàng, nhưng về sau. . . . . .
"Bất Hối tham kiến phụ hoàng."
"Lý Mộc Dương khấu kiến Hoàng Thượng."
"Bách Lý Hề bái kiến Phượng Hoàng."
Mấy người Bất Hối đã bái lạy hắn một hồi nhưng ánh mắt Phượng Kình Thiên
vẫn dừng lại ở trên người Bất Hối, trong lòng sớm đã hãm nhập giữa vô
hạn hồi ức, căn bản là không thấy mấy người bọn họ nói, mãi đến khi các
nàng làm lại một lần nữa mới đưa hắn từ trong hồi ức kinh tỉnh.
"Nhanh đứng dậy." Người trên điện đều có thể nghe ra thanh âm run rẩy của
Phượng Kình Thiên, để cho trong điện một chút người càng thêm ghen ghét.
Bất Hối cũng đánh giá phụ thân thân thể này, bề ngoài xem ra chỉ trên dưới
ba mươi tuổi, quanh thân tản ra cảm giác thành thục, thêm uy nghiêm
hoàng gia, lại càng dị thường anh tuấn, trách không được khối thân thể
này xuất sắc như vậy.
Trên đại điện, những người đó cũng từ
trong kinh ngạc giật mình tỉnh lại, trong đó trong mắt một vị đại thần
hiện lên một tia ám mang, đột nhiên quỳ gối trên đại điện nói: "Hoàng
thượng, chuyện Thất công chúa không tuân thủ khuê dự?" Trong lòng cũng
đang nghi hoặc, theo lý nàng không vào thành được mới đúng, bất quá khi
nhìn đến Lý Mộc Dương bên cạnh nàng coi như minh bạch, nhất định là Lý
Mộc Dương xuất chinh trở về gặp được cùng đi vào.
Nghe vậy, Bất Hối nội tâm cười lạnh, xem ra ngoài thành chẳng qua là món khai vị, chính chủ đang ở chỗ này chờ.
Phượng Kình Thiên mày cũng gắt gao nhăn lại, những người này châm ngòi lặp đi
lặp lại nhiều lần, nhất định là có người sai sử, người phía sau màn hắn
cũng có thể đoán được vài phần, mục đích là cái gì hắn cũng minh bạch,
bình thường đánh nhau còn chưa tính, cư nhiên đem chủ ý đánh ở trên
người Bất Hối, xem ra phải dọn dẹp lại triều chính.
Bởi vì
Phượng Kình Thiên dưới gối không có nhi tử, hơn nữa từ khi Duệ Quý Phi
rời đi liền không nạp phi nữa, ngay cả phi tử cũng không sủng hạnh, cũng chỉ có bảy vị công chúa, cứ như vậy người kế thừa ngôi vị hoàng đế
tương lai liền nổi lên tranh luận, rất có khả năng sẽ chọn một vị trong
chi thứ Phượng quốc lập làm thái tử.
Bất quá trong lịch sử
Phượng quốc cũng không phải chưa từng có nữ hoàng, cho nên mấy vị công
chúa cũng có cơ hội, trong bảy vị công chúa có ba vị có sức cạnh tranh,
một là đại công chúa đã thành thân, hai là lục công chúa, còn một vị
chính là nữ nhi của Duệ Quý Phi Bất Hối.
Duệ Quý Phi năm đó
mới vừa vào cung đã có được tất cả chuyên sủng của Phượng Kình Thiên,
vốn Phượng quốc cũng có thực lực tranh đoạt thiên hạ nhưng Phượng Kình
Thiên là vì nàng mà buông tha, cho nên những người đó mới lo lắng Phượng Kình Thiên sẽ đem giang sơn giao cho Bất Hối.
Bất Hối từ
nhỏ đã không ở triều đình, mà Duệ Quý Phi cũng không phải người trong
nước, điều này làm Bất Hối ở trong triều không có thế lực gì, những
người này cũng đã sớm chia bè kết cánh căn bản là không dung được nàng.
Nếu nàng kế thừa ngôi vị hoàng đế, như thế kế hoạch của bọn hắn liền
thất bại toàn bộ.
Còn một điểm, ngoại giới vẫn đồn Bất Hối
vô tài vô đức, tư chất ngu ngốc, hơn nữa nhát gan yếu đuối, căn bản là
không thích hợp trở thành vua của một nước, cho nên ngay cả những người
trung lập cũng không hy vọng nàng trở thành thái tử.
"Hoàng
nhi cùng Lý tướng quân đều là hôm nay trở về, hơn nữa Tam hoàng tử Bách
Lý quốc cũng đến, việc này ngày khác tái nghị." Phượng Kình Thiên biết
Bách Lý Hề cũng ở Thanh Phong sơn cho nên đối với xuất hiện của hắn
không hề ngoài ý muốn, hắn hiện tại muốn hỏi Bất Hối một chút rốt cuộc
là chuyện gì xảy ra.
Những lời nói của các đại thần này hắn
sở dĩ không có biện pháp phản bác, là vì lần trước Lưu đại nhân trở về
nói Bất Hối ở Chiến Vương Phủ, lại có chuyện Chiến Vương chuyên sủng một vị nữ tử, làm cho tâm của hắn cũng phải dao động.
Nữ nhi
của mình có thể được tướng công yêu thương hắn rất cao hứng nhưng thân
phận Bất Hối đặc biệt, nàng đã có hôn ước, hơn nữa nàng trước kia yêu là thái tử Hiên Viên, làm sao có thể đột nhiên chuyển biến? Chẳng lẽ là bị Chiến vương ép buộc?
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, cho nên muốn khẩn trương đem Bất Hối mang trở về cẩn thận hỏi.
"Hoàng thượng, dân chúng Phượng quốc đều đang chờ đáp án, Thiên Tử phạm pháp
tội như thứ dân!" Vị đại thần quỳ trên mặt đất kia nhất quyết không tha
khóc kêu một cái tình thâm ý thiết.
Theo lý thuyết là một
thần tử không dám bức bách Hoàng Thượng như vậy, bất quá nếu bỏ qua hôm
nay, dựa theo mức độ yêu thích của Hoàng Thượng đối với Duệ Quý Phi nhất định sẽ không định tội Bất Hối, hắn hôm nay chỉ cần bức bách Hoàng
Thượng xử trí Thất công chúa, như thế về sau khi đại công chúa đăng cơ,
khi đó chính mình nhất định trở thành công thần, cho dù hiện tại Hoàng
Thượng trách tội thì như thế nào, dù sao hắn sống cũng đã lâu rồi.
Cùng hắn, các đại thần khác tự nhiên cũng quỳ gối trên điện, thỉnh cầu
Phượng Kình Thiên tra rõ việc này, những người còn lại đều vì người mà
mình ủng hộ kế thừa ngôi vị hoàng đế mà phụ họa, cả triều văn võ cư
nhiên không ai vì Bất Hối nói chuyện.
"Vô liêm sỉ, các ngươi lại dám bức bách Hoàng Thượng như vậy, biết phải bị tội gì sao? Bịa đặt vu hãm Công Chúa, các ngươi biết phải bị tội gì sao? Công chúa ở am ni
cô vì nước cầu phúc, sau khi trở về chẳng những không biết cảm ơn lại
đối với Công Chúa ác ý hãm hại, các ngươi còn là người sao?"
Lý Mộc Dương rốt cục nghe không nổi nữa, không nghĩ tới Bất Hối mới vừa về nước liền rước lấy nhiều chuyện như vậy, trách không được lần trước trở về lại bị ám sát, lần trước là hắn không có ở đó, lần này tuyệt đối
không cho phép có người khi dễ nàng, cho dù nàng không ở am ni cô thì
như thế nào, cho dù thật sự cùng nam nhân khác cùng một chỗ thì đã có
sao, cả đời này, hắn đều bảo hộ nàng!
Mọi người trên đại
điện không nghĩ tới Lý Mộc Dương đột nhiên phát hỏa, tuy hắn chỉ là một
võ tướng, Chiến thần Phượng quốc, nhưng hắn ngày thường vô cùng ôn hòa,
chưa bao giờ thấy hắn phát đại hỏa như vậy. Còn có, hắn vẫn không tham
dự các đảng phái phân tranh, vẫn là người các đảng phái muốn mượn sức.
Đối với bảo hộ của Lý Mộc Dương, trong lòng Bất Hối hết sức ấm áp, nam tử
này cùng sư huynh giống nhau, đối với mình đều là thật tình quan tâm,
mặc dù có người bảo hộ thật tốt nhưng đối với những người muốn đuổi tận
giết tuyệt này nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Chậm rãi
quay đầu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua các vị đại thần, đưa sắc mặt xấu xí của bọn họ xem ở trong mắt, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh,
hôm nay trước hết dùng ngươi nhóm người này khai đao.
Bị tầm mắt của Bất Hối đảo qua, trong lòng mọi người đột nhiên không hiểu cảm thẩy hoảng sợ, đứng ở nơi đó câm như hến.
Lưu đại nhân có chút vui sướng khi người gặp họa, vị công chúa này cũng
không phải dễ chọc, lần đầu tiên gặp mặt chính mình chẳng qua là thái độ hung hãn một chút đã bị phạt quỳ mấy canh giờ, hôm nay những người này
có thể ăn quả đắng.
Phượng Kình Thiên thấy Lý Mộc Dương đột
nhiên phát hỏa trong lòng cũng nghi hoặc, vị thần tử này đối với hắn đều rất lạnh nhạt, không nghĩ tới cư nhiên bảo hộ nữ nhi của mình. Đồng
dạng, Bất Hối cho hắn rung động cũng rất lớn.
Bất Hối năm
tuổi bị đưa đến Thanh Phong sơn, khi mười tuổi về nước một lần, khi đó
chính mình cũng gặp nàng, lá gan rất nhỏ, nhìn thấy người lạ sẽ trốn ở
một bên, trên người làm sao có thể có cái loại khí thế bức người này?
"Phụ hoàng, Bất Hối muốn phụ hoàng làm chủ cho nữ nhi, danh dự của một nữ tử rất quan trọng, Bất Hối không muốn chịu nỗi oan này." Bất Hối thu hồi
ánh mắt từ trên thân của những người kia, sau đó trên mặt thay một bộ
thần sắc đau thương đối với Phượng Kình Thiên thỉnh cầu nói.
Phượng Kình Thiên nghe Bất Hối nói như vậy có chút nghi hoặc, những người đó
nếu dám bức bách hắn, nhất định là có chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng
nghe ý tứ của Bất Hối, nàng thật trong sạch?
"Hoàng nhi yên tâm, Phụ Hoàng nhất định làm chủ cho ngươi."
Những đại thần đang quỳ trên điện cũng không sợ, bọn hắn đã phái người tìm
hiểu, thiên chân vạn xác không có khả năng sai lầm, Thất công chúa kia
nhất định là muốn hù dọa bọn hắn, sau đó thoát tội.
Có những lời này của Phượng Kình Thiên, Bất Hối đi đến bên cạnh vị đại thần ầm ĩ nhất, ôn nhu mở miệng nói: "Không biết vị đại thần này xưng hô như thế nào? Ngươi lại như thế nào biết được chuyện của bản cung? Có chứng cớ
sao?"
Vị đại thần này thấy thần thái Bất Hối tự nhiên không
có chút sợ hãi nào, trong lòng cũng có một tia không xác định, ngẩng đầu dùng khóe mắt đảo về phía những người phía bên kia, nhưng đã bị Bất Hối chặn lại cái gì cũng không nhìn tới, trong mắt có chút lo lắng, sau
cùng kiên trì nói: "Cựu thần họ Trần, còn chứng cớ, tuy cựu thần không
có, nhưng trên người công chúa có!"
Bất Hối nội tâm cười
lạnh, nếu những người này hôm nay không đợi trong điện muốn hãm hại
mình, như thế bọn hắn giờ phút này có thể nhận được tin tức ở cửa thành, cũng sẽ không chết thảm như vậy.
"Trần đại nhân nói cho bản Công Chúa, trên người bản Công Chúa có chứng cớ gì?" Thanh âm Bất Hối
thoáng có chút run rẩy như là sợ hãi bị phát hiện.
Trần đại
nhân vừa nghe, biết Bất Hối đây là chột dạ, trong lòng vui vẻ, quỳ trên
mặt đất eo cũng đứng thẳng lên, thần sắc trên mặt cũng thoải mái rất
nhiều, cũng không tiếp tục để ý tới Bất Hối mà hướng về Phượng Kình
Thiên nói: "Hoàng thượng, nếu Công Chúa nói mình trong sạch, như thế cựu thần khẩn cầu để ma ma trong cung nghiệm thân cho công chúa, chân tướng như thế nào sẽ biết."
Lời vừa nói ra trong
điện rộ lên, ở thời đại này, nếu bức bách một nữ tử đi nghiệm thân, mặc
kệ là vì nguyên nhân gì, nữ tử này có trong sạch hay không, danh tiết
của nàng cũng đã bị hủy, không nghĩ tới Trần đại nhân lại dám nói như
thế.
Nghe vậy, Phượng Kình Thiên tức giận, hắn nhiều lần
tha thứ dễ dàng không có nghĩa là hắn thật sự là cho phép có người
thương tổn nữ nhi của mình như vậy, một chưởng đập xuống bàn phẫn nộ
quát: "Lớn mật, các ngươi muốn làm phản, lại dám đối với Công Chúa như
thế, kéo ra ngoài đánh năm mươi đại bản."
Khụ khụ!
Bởi vì hắn quá mức kích động, hung hăng ho lên, đại thái giám bên người
nhanh đưa lên một ly trà, vỗ vỗ phía sau lưng hắn tiêu trừ tức giận của
hắn.
Ánh mắt Bách Lý Hề chăm chú khóa trên người Trần đại
nhân, trong lòng thống hận chính mình không có biện pháp trút giận cho
Bất Hối, bất quá nếu hắn dám nói một câu nữa, cho dù cùng Phượng quốc
khai chiến hắn cũng phải giết hắn.
Lý Mộc Dương lại càng
sinh khí, mắt như phun ra lửa, tay nắm chặt thành quyền, từng bước một
hướng về phía Trần đại nhân, nếu hắn còn dám nhiều lời một chữ, kiếm
trong tay sẽ xuyên qua bụng hắn.
Đối với tức giận của Hoàng Thượng, ánh mắt giết người của Bách Lý Hề, còn có Lý Mộc Dương từng
bước một đi tới phía hắn, trong lòng Trần đại nhân tràn ngập sợ hãi,
không nghĩ tới một công chúa luôn ở bên ngoài lại có ảnh hưởng lớn như
vậy.
"Phụ hoàng, nghe nói Thất muội trở lại, như thế nào còn không thấy nàng? Mấy người tỷ muội chúng ta đúng là đợi đã lâu." Khi
không khí đang khẩn trương, bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm êm tai như hoàng oanh.
Tiếp theo, một đạo bóng dáng màu vàng nhạt
giống Bất Hối tiến tới, vẻ mặt vui sướng nói: "Thất muội muội, thật là
ngươi, đã cao lớn như vậy, mau để Tam Hoàng tỷ nhìn xem."
Bất Hối đối với tiếp xúc của người khác đều cực kỳ phản cảm, lui về phía
sau một bước khéo léo né tránh ra. Đang suy tính một chút nữ tử trước
mắt, mặt trái xoan tiêu chuẩn, da thịt tuyết trắng như gốm sứ, hai đạo
lông mày thật dài, hai mắt sáng ngời, môi son xinh xắn, cười rộ lên bên
miệng có hai cái má lúm đồng tiền, giờ phút này đang mở to hai mắt kinh
hỉ nhìn chính mình.
Nàng một thân lụa mỏng màu vàng nhạt,
dáng người cũng không phải cao, cảm giác như chim nhỏ nép vào người,
nhìn qua nhỏ xinh đáng yêu. Bất Hối nhẹ nhàng nhíu mi, ấn tượng của nàng đối với nàng ta không hề khắc sâu, bất quá nàng nhớ Tam Hoàng tỷ khi
còn nhỏ thích bám theo mình, khi đó nàng rất béo, mấy vị công chúa còn
lại đều khi dễ nàng không cùng nàng chơi đùa, không nghĩ tới lại trở nên xinh đẹp như vậy.
"Thất muội muội có phải cũng không nhận
ra ta hay không, chúng ta đã tám năm không gặp mặt, oa, trên mặt ngươi
mang theo lụa mỏng làm cái gì?" Tam công chúa nhiệt tình kéo Bất Hối qua kể rõ, coi người chung quanh như không tồn tại.
"Uyển Đình, chú ý thân phận, nơi này là đại điện, mang Thất muội ngươi đến hậu hoa
viên đi." Tuy Phượng Kình Thiên nói như đang trách cứ Tam công chúa,
nhưng tức giận trong giọng nói cũng không có, hắn không hy vọng Bất Hối
bị nghiệm thân, hiện giờ Tam công chúa xuất hiện vừa lúc vì hắn giải khó khăn.
"Thất muội muội đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi nhìn
chỗ ngươi ở, rất đẹp, phụ hoàng nửa tháng trước đã sai người thu thập
cho ngươi." Tam công chúa lôi kéo Bất Hối đi ra ngoài điện.
Lần này cũng không có người dám ngăn đón, vừa rồi rõ ràng Hoàng Thượng đã
tức giận, mà đối với Bất Hối vừa rồi nhìn bọn hắn, cái nhìn kia trong
lòng vẫn còn sợ hãi, hiện tại đều ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.
Bất Hối đưa tay từ trong tay Tam công chúa rút ra, đi đến vị trí ban đầu
từ trên cao nhìn xuống Trần đại nhân, việc này bọn hắn muốn xong như
vậy, nàng vẫn còn không nguyện ý.
Người trong điện đối với
phản ứng của Bất Hối đều kinh ngạc đứng im, trong lúc này không biết nên phản ứng như thế nào, theo lý thuyết, không phải nên cùng Tam công chúa rời đi sao? Như thế nào lại trở lại?
Lý Mộc Dương cũng có
chút nghi hoặc, kỳ thật tuy hắn có thể vì nàng giết người, nhưng cũng
không hy vọng nàng bị nghiệm thân, này đối với danh dự của nàng không
tốt.
"Hôm nay không trả lại trong sạch cho bản cung ai cũng
đừng nghĩ rời khỏi nơi này." Bất Hối thật nổi giận, nếu hôm nay liền như vậy thôi, như thế sau này các nàng còn có thể nghĩ ra càng nhiều âm mưu đối phó mình, hôm nay liền cho các nàng một cảnh cáo, muốn tính kế nàng cũng cần phải cân nhắc suy nghĩ!
Lời này không chỉ nói Trần đại nhân một người, mỗi vị đại thần ở đây đều đừng nghĩ trốn.
Nghe vậy, đại thần trong điện đáy lòng đều trở nên luống cuống, không nghĩ
tới Bất Hối lại dám ở lần đầu tiên về nước, trước mặt Phượng Kình Thiên
uy hiếp bọn hắn, có một số việc có lẽ bọn họ nghĩ quá đơn giản, từ nay
về sau thật sự phải cẩn thận hành sự .
"Bất Hối, ngươi có
biết ngươi đang làm cái gì hay không?" Phượng Kình Thiên sắc mặt cũng
khó xem, không nghĩ tới nữ nhân này lại làmnhư thế, chẳng lẽ nàng không
biết hậu quả làm như vậy sao?
Kỳ thật Bất Hối thật đúng là
không biết nghiệm thân sẽ phá hoại danh dự các loại, bất quá cho dù biết nàng cũng sẽ không để ý. Hơn nữa, dù người trong thiên hạ đều để ý thì
như thế nào, nàng biết có một người nhất định sẽ không để ý. Nghĩ đến
đây, đột nhiên phát hiện mặc dù mới chỉ cách hơn mười ngày nhưng trong
lòng đã bắt đầu nhớ hắn, nhất định phải mau chóng xử lý xong chuyện
Phượng quốc chạy trở về bồi hắn tết nguyên tiêu.
"Không phải nói nghiệm thân sao? Lại vẫn thất thần làm gì, đem ma ma nghiệm thân
dẫn tới." Bất Hối căn bản là không đem Phượng Kình Thiên để ở trong mắt, chuyện hôm nay nàng bắt đầu ấn tượng đối với Phượng Kình Thiên cũng
không tệ lắm, nhưng khi hắn nói chỉ đánh Trần đại nhân năm mươi đại bản
liền không cao hứng, hiện tại thấy hắn ngăn trở lại càng thấy không vui.
"Ngươi ——" Phượng Kình Thiên không nghĩ tới Bất Hối lại dám phản bác lời của
hắn, sắc mặt cũng hết sức khó coi, hung hăng lườm nàng một cái quay đầu
không thèm nói chuyện.
Nhìn thấy không có ma ma tới nghiệm
thân, những đại thần trong điện cũng đều cúi đầu không nói, Bất Hối nội
tâm cười lạnh, cho rằng như vậy nàng liền không biện pháp sao?
Tam công chúa không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng mấy ngày nay vẫn chờ Bất Hối trở về , vốn nhận được tin tức nói nàng hôm nay trở về, nhưng ở tẩm cung ngồi chờ lại không thấy đến, sau cùng có người nói cho nàng Bất
Hối ở trong điện Kim Loan, nàng vừa tìm tới lại nghe được chuyện nghiệm
thân, trong sạch có chút choáng quáng, mặc dù không biết đã xảy ra
chuyện gì, nàng vẫn hiểu tính nghiêm trọng.
"Thất muội nếu
muốn nghiệm thân để cho hoàng tỷ đến đi." Tam công chúa nghĩ nàng đem
Bất Hối dẫn đi, sau đó tại dẫn tới là có thể, như vậy là có thể vì Bất
Hối chứng minh rồi.
Bất Hối trong lòng suy nghĩ, Tam công
chúa nàng không hề quen thuộc, cũng không biết mục đích của nàng là như
thế nào. Hơn nữa, nàng hôm nay đột nhiên vào thời điểm mấu chốt xuất
hiện trên đại điện cực kỳ khả nghi, không thể không có tâm phòng bị
người, cho dù nàng hôm nay chứng minh chính mình trong sạch, ngày sau
nếu lại đổi ý thì nên làm cái gì bây giờ.
"Cám ơn Hoàng tỷ,
bất quá Bất Hối nghĩ nếu các vị đại nhân trong điện cũng không tin tưởng bản Công Chúa trong sạch, như thế nên để các vị đại nhân tận mắt nhìn
thấy mới được." Nàng vừa nói vừa muốn động thủ, cánh tay lại bị Lý Mộc
Dương nắm chặt, ánh mắt ngăn cản nàng làm như vậy.
Nghe lời
của nàng xong, các đại thần trong điện đều tin tưởng nàng trong sạch,
không nghĩ tới nàng lại không để ý danh tiết chính mình, xem ra bọn hắn
hôm nay thật chạy trời không khỏi nắng.
Bất Hối đối với Lý
Mộc Dương ôn nhu cười, tách hai tay của hắn ra, tiếp theo ở trên đại
điện vén ống tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, một vết chu sa đỏ thẫm xuất hiện trước mặt mọi người, đồng thời, cũng làm vài người thương tâm, trong lòng vì nàng đau lòng.
Kỳ thật Bất Hối
không biết bọn họ vì cái gì lại ngăn cản nàng, tuy nghi hoặc nhưng cũng
không mở miệng. Thời đại này chứng minh trong sạch rất đơn giản, chẳng
qua để cho bọn họ nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay nàng là có thể.
Khi mọi người trong điện thấy rõ thủ cung sa trên cánh tay nàng, Lý Mộc
Dương cùng Tam công chúa khẩn trương đem ống tay áo của nàng để xuống.
Bất Hối cũng không ngăn trở, nàng cũng không sợ cái gì. Ở hiện đại nữ
sinh không phải thoải mái mặc bikini ở bờ biển, ngay cả không mặc gì
cũng có, chỉ lộ ra một đoạn cánh tay thì tính cái gì.
Bất
quá kế tiếp nên thu thập những người này, nhìn Trần đại nhân mặt xám như tro tàn suy sụp ngồi dưới đất, từng bước một tiêu sái đến trước mặt
hắn.
Nàng vốn là đứng ở phía trước Trần đại nhân, ba bốn
bước là có thể đi tới, nhưng nàng không hề sốt ruột, từng bước từng bước đi về phía hắn, mỗi một bước đi của nàng Trần đại nhân lại hướng về
phía sau một bước, mỗi một bước của nàng giống như đang hung hăng dẫm
nát tâm hắn.
"Trần đại nhân cũng biết vũ nhục trong sạch của bản Công Chúa phải bị tội gì?" Lời của nàng khinh khinh phiêu phiêu nói ra nhưng lại như búa tạ nện trong lòng từng đại thần ở đây, bọn hắn
đương nhiên biết phải bị tội gì.
Bùm bùm!
Tất cả các đại thần trong điện dù là đương triều Tể tướng, hay là quan to nhất phẩm đều không ngoại lệ toàn bộ quỳ gối trên mặt đất. Một khắc này bọn
hắn mới hiểu được, Công Chúa không tiếc hy sinh danh tiết chính mình
cũng phải làm như vậy, mục đích chính là thu thập bọn hắn, kiếp nạn hôm
nay khó tránh.
Phượng Kình Thiên không nghĩ tới Bất Hối lại
quyết tuyệt như thế, giống nàng năm đó, trong lòng giống như bị xe
nghiền qua, đang nhìn mấy vị các đại thần đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt đảo qua: "Người tới, Trần đại nhân vũ nhục Công Chúa đương triều, tước
đi mũ quan lôi ra Ngọ môn chém đầu, Thất công chúa vì nước cầu phúc mười ba năm, đặc biệt phong làm Hộ Quốc Công Chúa, bãi triều."
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng thần biết sai rồi, Hoàng Thượng tha
mạng!" Trần đại nhân lập tức xụi lơ trên mặt đất, hắn không nghĩ tới hôm nay là ngày hắn chết, tuy biết cũng vô dụng vẫn điên cuồng khóc hô, chỉ cầu có thể miễn tội chết.
Đối với kết cục của Trần đại
nhân, những đại thần trong điện đã sớm dự liệu tới, nhưng không nghĩ tới Hoàng Thượng lại phong Bất Hối làm Hộ Quốc Công Chúa!
Bây
giờ bảy vị công chúa đều không có phong hào, hơn nữa phong lại là Hộ
Quốc Công Chúa, phải biết rằng cùng hộ quốc nhấc lên quan hệ, sự tình đã khác trước, chỉ có vì nước làm ra cống hiến trọng đại mới có thể có
phong hào này, hơn nữa địa vị sau này của nàng cơ hồ ngang àng với Hoàng Thượng, tương lai cho dù là ai đăng cơ cũng không lay động được địa vị
của nàng.
Bất Hối nhẹ nhàng nhíu mi, nàng đối với danh hiệu
cũng không có cảm giác gì, trong lòng nghĩ liền như vậy buông tha những
đại thần này, trong lòng thật sự không thoải mái.
"Chúng thần chúc mừng Hộ Quốc Công Chúa!"
. . . . . .
Các vị đại thần thấy Hoàng Thượng cư nhiên không trị nàng đắc tội trong
lòng hết sức cao hứng, mà thân phận Bất Hối hiện tại cũng không như
trước, khẩn trương quỳ xuống dập đầu.
"Thần cho rằng Hoàng
Thượng làm nư vậy không ổn." Ngay lúc các vị đại nhân quỳ lạy muốn đứng
dậy bãi triều, Lý Mộc Dương hướng về Phượng Kình Thiên quỳ xuống.
Nghe vậy, Phượng Kình Thiên nghi hoặc nhìn về phía Lý Mộc Dương, chính mình
phong hào cho Bất Hối, hắn nên cao hứng mới đúng, làm sao có thể phản
bác? Trong lòng có chút mất hứng, chuyện hôm nay Bất Hối ở trên đại điện chứng trong sạch khẳng định sẽ có người truyền ra ngoài, cho nên mới
ban phong hào cho nàng, như vậy sẽ không có người dám đánh chủ ý nàng,
khẩu khí có chút không vui nói: "Lý ái khanh cảm thấy có gì không ổn?"
Bất Hối cảm thấy ấm áp, nàng hiểu Lý Mộc Dương muốn nói cái gì.
Lý Mộc Dương cũng không để ý tới sắc mặt Phượng Kình Thiên, lạnh lùng mở
miệng nói: "Hộ Quốc Công Chúa vì nước cầu phúc, ngay cả hạnh phúc bản
thân cũng có thể vứt bỏ, nhưng ngày đầu tiên hồi triều chẳng những không được nhiệt liệt hoan nghênh, ngược lại còn bị vũ nhục như vậy, Hoàng
Thượng tính toán buông tha những người này như vậy sao?"
Phượng Kình Thiên không nghĩ tới Lý Mộc Dương lại là mục đích này, nhìn nhìn
Bất Hối toàn thân tao nhã, còn có các đại thần mặt xám như tro tàn,
không phải hắn không muốn xử trí, chẳng qua là không muốn tạo thêm kẻ
thù cho nàng.
Lý Mộc Dương làm sao không biết Phượng Kình
Thiên lo lắng, nhưng như vậy có thể tiêu trừ những người đó tính kế sao? Sẽ không! Cho nên nhất định không thể buông tha bọn hắn như vậy, tiếp
tục mở miệng nói: "Thần hôm nay ở cửa thành bắt được một chút ngu
chúng*, khi công chúa vào thành các nàng mọi cách chặn lại vũ nhục Công
Chúa. . . . . ."
*dân chúng ngu dốt
Phượng Kình Thiên không nghĩ tới những người đó lại dám làm như thế, hắn vẫn kỳ quái Bất
Hối làm sao có thể quyết tuyệt như vậy, trong lòng lửa giận tăng lên,
phẫn hận nhìn chúng thần trong triều: "Người tới, những đại thần vũ nhục Hộ Quốc Công Chúa, nhưng niệm tại bọn hắn đã từng có công lao, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, kéo ra ngoài mỗi người đánh hai mươi đại
bản, ngày mai không được bất kỳ kẻ nào nghỉ bệnh, nếu sáng mai ít một
người, như thế liền trực tiếp xử trảm."
Thánh chỉ hạ xuống,
những đại thần này muốn nói cái gì cũng không được, hai mươi đại bản,
không chết cũng khó mà đi lại, hơn nữa không cho phép nghỉ bệnh, lần này Hoàng Thượng là thật tức giận.
Từ khi Duệ Quý Phi rời đi,
Phượng Kình Thiên liền không tàn nhẫn như ngày xưa, chỉ cần không quá
phận, như thế hắn cũng sẽ không truy cứu, vì vậy lá gan những đại thần
này càng lúc càng lớn, mới có ngày hôm nay bức bách Bất Hối. Hiện tại
xem ra, Hoàng Thượng lại khôi phục khí phách lúc còn trẻ.
Bốp bốp. . . . . .
Ngự Lâm quân kéo những đại thần này xuống trực tiếp ở ngoài cửa điện bắt
đầu hành hình, thanh âm gậy đánh vào da thịt vang vọng trong hoàng cung, còn có tiếng la khóc thê thảm không dứt bên tai, này cũng là lần trừng
phạt nặng nhất từ khi khai quốc tới nay, cũng là trừng phạt nhân số tối
đa một lần.
"Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì hay không." Trong ngự thư phòng, giờ phút này chỉ có hai người
Bất Hối cùng Phượng Kình Thiên, Phượng Kình Thiên vẻ mặt tức giận nhìn
Bất Hối giáo huấn nói.
Bất Hối khóe miệng gợi lên một tia
trào phúng, bởi vì nàng đánh những những thần tử này làm cho hắn thẹn
quá thành giận sao?"Phượng Hoàng đây là muốn xử trí Bất Hối sao?"
Nghe vậy, Phượng Kình Thiên tức giận càng mạnh, quát lớn: "Ngươi đây là cái
gì thái độ, mấy năm nay Thanh Phong đạo trưởng dạy ngươi cùng trẫm tranh luận như thế sao? Còn có, ngươi vì sao chạy đến Chiến quốc, cùng Chiến
Vương là cái quan hệ gì?"
Hắn tức giận hoàn toàn không chú ý tới Bất Hối gọi không phải là Phụ Hoàng mà là Phượng Hoàng.
"Chẳng lẽ ta như thế nào xuất hiện tại Chiến quốc ngươi thật sự không biết?"
Bất Hối cười lạnh, nàng cũng không tin hoàng thượng một quốc gia lại
không biết nữ nhi mình về nước? Không biết nữ nhi chính mình bị đuổi
giết? Nếu lúc trước lựa chọn cái khác, hiện giờ lại giả bộ từ bi!
"Ngươi ——" Đối với chỉ trích của Bất Hối, Phượng Kình Thiên không phản bác
được, hắn biết chuyện lúc ban đầu, đối với nàng đột nhiên về nước trong
lòng là có chút mất hứng, cho nên sau khi nàng trở về mới không gặp
nàng, về sau hạ nhân bẩm báo nàng rời đi, còn tưởng rằng nàng sau khi
rời đi sẽ hồi Thanh Phong sơn.
Mãi đến khi Lưu đại nhân trở
về nói với hắn, Thất công chúa ở Chiến quốc toàn bộ mạnh khỏe, hắn mới
biết được nàng cũng không hồi Thanh Phong sơn, hắn lại vẫn cố ý giấu
diếm cho nàng, để Lưu đại nhân đi Chiến quốc đón nàng trở về, nàng lại
vẫn ghi hận mình.
Nhìn thấy biểu tình của Phượng Kình Thiên, Bất Hối một khắc cũng không muốn lưu lại, lạnh lùng nói: "Nếu Phượng
Hoàng không có việc gì phân phó, Bất Hối rời đi trước." Nàng không muốn ở trong hoàng cung, đối với nơi này chỉ có tràn đầy chán ghét.
Thông qua sự tình hôm nay Phượng Kình Thiên cũng hiểu tính tình nữ nhi này,
trong lòng thở dài, biết nàng chịu ủy khuất, nếu không phải như vậy nàng cũng sẽ không có thái độ như vậy, nghĩ lại lúc nàng còn nhỏ thường
xuyên bám theo mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phượng Kình Thiên dịu đi chút, nhu hòa nói: "Tẩm cung của ngươi đã sai người thu thập
xong, Trẫm sai người mang ngươi qua đi."
"Phượng Hoàng có lẽ không nghe rõ, Bất Hối không muốn đến ở trong cung."
Đến lúc này Phượng Kình Thiên mới nghe rõ Bất Hối gọi hắn cái gì, không
biết nàng tại sao lại xa lạ như vậy, tức giận công tâm, một búng máu
thiếu chút nữa phun ra, đặt mông ngồi ở ghế tựa thở phì phò, một bàn tay vỗ ngực, một bàn tay lấy chén trà trên bàn.
Thấy vậy Bất
Hối nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng hắn thân thể cũng không khá lắm, trong
lòng có một tia không đành lòng, dù sao đây cũng là phụ thân thân thể
này, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy chén trà đưa cho hắn.
Phượng Kình Thiên uống vào một chén nước tâm lý mới thoải mái chút, hôm nay
cũng không muốn tiếp tục nói, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay ở hoàng cung đi,
Trẫm đem Tình Vũ Lâu thưởng cho ngươi, tối nay để cho người đi thu thập, ngày mai ngươi lại chuyển ra." Dứt lời nhắm mắt nằm ở ghế tựa không
nghĩ muốn mở miệng.
Bất Hối muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của hắn lời cự tuyệt nuốt trở vào, sau đó xoay người rời đi
Nhưng mới vừa ra cửa lại thấy một người đi tới, sau khi nhìn thấy nàng đi về
phía này, trào phúng nói: "Thất muội muội rốt cục trở lại, có thể nhớ
tới Hoàng tỷ."