Nghe được Chiến Cảnh Thiên nói, trong mắt Hiên Viên Thần càng ngày càng mờ trầm, khi nhìn Bất Hối bên cạnh hắn, trong mắt lóe ra càng thêm nóng cháy quang mang, một ngày nào đó hắn muốn nhìn, Chiến Cảnh Thiên là muốn giang sơn, hay là muốn mỹ nhân!
Lời sau cùng của Chiến Cảnh Thiên là dùng nội lực chuyển ra ngoài, thanh âm cuồng vọng lượn vòng trên không, thật lâu không tiêu tan, đồng thời, cũng ở trong lòng mỗi người thật lâu không tiêu tan.
Trong lòng mỗi người đều nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Trong mắt những nam nhân kia, nữ nhân chỉ là loại phụ thuộc, nếu có thể mang đến lợi ích thật lớn cho mình đều có thể hy sinh, chỉ cần có tiền, có quyền, dạng nữ nhân gì không chiếm được?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chính mình đã từng đưa nữ nhân mình yêu ra ngoài, tuy đạt được lợi ích thật lớn, nhưng từ đó về sau tâm liền trống rỗng, cho dù có nhiều nữ nhân cũng không bằng một người kia, hối hận sao? Có lẽ, bất quá kia có năng lực thế nào, nữ nhân nhất định là để đổi lấy lợi ích.
Hôm nay nghe được Chiến Cảnh Thiên nói, trong lòng hỏi lại, thật sự so với cái gì cũng trọng yếu hơn sao?
Nhưng mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, hiện tại trong lòng đều là vô cùng bội phục Chiến Cảnh Thiên, thời điểm có ích lợi bọn hắn sẽ đẩy nữ nhân của mình ra, nhưng Bất Hối là Công Chúa Phượng Quốc, há lại cho người nước khác tùy ý đẩy tới đẩy đi.
Muốn nói rung động nhất là nữ nhân đứng ở chỗ này, ai không hy vọng có thể có được một nam nhân yêu mình như vậy, đặc biệt những nữ nhân bởi vì lợi ích bị đưa ra ngoài, vẫn cho là vận mệnh nữ nhân từ xưa, nhưng, Chiến Cảnh Thiên lại cho các nàng hi vọng, có thể có rất nhiều nam nhân cũng như hắn, chẳng qua là các nàng không gặp được mà thôi.
Nhớ tới cảnh ngộ chính mình, cùng đã từng yêu nhau, trong mắt đều nén lệ, nếu mình lúc trước gặp được nam nhân như Chiến Vương. . . . . .
Ban đầu còn có vài người cảm thấy, nếu Bất Hối cùng Hiên Viên Quốc Thái Tử định thân, hiện tại hôn ước còn chưa giải trừ nên tuân thủ nữ tắc, không nên cùng Chiến Cảnh Thiên cùng một chỗ, nhưng giờ phút này, tất cả đều nghiêng về Chiến Cảnh Thiên, loại nam nhân này, cho dù chết cũng phải nắm chặt.
Trong lòng Phượng Uyển Tuyết lại càng không bình tĩnh, rất không dễ dàng để nàng trở thành hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì nàng ra ngoài dạo một vòng có thể đạt được nam nhân tốt như vậy? Khóe miệng gợi lên nụ cười độc ác, nhất định sẽ không để nàng như nguyện.
Giờ phút này, ánh mắt Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần vẫn chăm chú nhìn nhau, hết sức căng thẳng!
Người chung quanh cũng khẩn trương, trong lòng suy đoán, nếu bọn hắn đánh nhau, rốt cuộc là ai mới có thể chiến thắng?
"Ha ha. . . . . . Bổn Vương thật cao hứng hai vị đều có thể tham gia trận đấu thuyền rồng lần này, nhị vị sao không ở trong trường thi đấu hảo hảo đọ sức một phen?" Phượng Kình Thương tháy hai người kia sắp đánh nhau, đúng lúc xuất hiện làm người hoà giải.
Trận đấu lần này là hắn phụ trách, không thể xảy ra vấn đề gì, huống hồ, nghe xong lời vừa rồi kia, đối với Chiến Cảnh Thiên cũng là thập phần khâm phục.
Chính hắn cũng yêu một nữ nhân, nhưng thân phận bọn hắn không thể quang minh chính đại cùng một chỗ, hắn đối với cái vị trí kia không chút quyến luyến, nhưng vì nàng, vì sau này có thể không cần lén lút, hắn nguyện ý đi tranh đoạt.
Trải qua Phượng Kình Thương hòa giải, Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần thu hồi ánh mắt, khóe miệng gợi lên quét xuống cười lạnh, chờ mong trận đấu kế tiếp.
"Cám ơn ngươi!"
Bất Hối nắm thật chặt tay hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, tuy biết hắn sẽ không lấy mình ra làm tiền đặt cược, nhưng khi nghe hắn nói lời kia vẫn cảm động vạn phần, nam nhân này có thể vì nàng vứt bỏ giang sơn, như thế, nàng cũng có thể hỗ trợ hắn chiếm lấy giang sơn này!
Chiến Cảnh Thiên biết suy nghĩ của nàng, nữ nhân của hắn vốn để sủng, không cần nàng cảm động, chỉ cần nàng vui vẻ là được, cho nên mâu quang nhất chuyển, ở bên tai nàng nói nhỏ nói: "Như vậy không có thành ý, nếu thật sự muốn cảm tạ tướng công hãy mau bồi dưỡng sức khỏe thật tốt, vi phu đã đợi hai mươi mấy năm."
Nghe vậy, Bất Hối đỏ mặt lên, nàng chờ đợi so với hắn còn dài hơn, kiếp trước thêm kiếp này, hơn bốn mươi năm.
Đánh giá nam nhân này từ đầu đến chân, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ vô khuyết, nàng đúng là nhớ đến đã lâu, nếu không, đợi trận đấu kết thúc trở về trực tiếp lao vào?
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng khẳng định sẽ không nói với Chiến Cảnh Thiên như vậy, quay đầu trừng mắt Hoa Thiên Thần, thấp giọng nói: "Lang băm!"
Đối với một cử động kia của nàng, Chiến Cảnh Thiên trong lòng cười trộm, cũng quay đầu nhìn Hoa Thiên Thần liếc mắt một cái, cũng phun ra hai chữ: "Lang băm!"
Hoa Thiên Thần vốn ở phía sau cùng Phượng Yêu nói chuyện, bị hai người bọn hắn danh kỳ diệu mắng mạc, chính mình lại như thế nào trêu chọc đến bọn hắn .
Nam Cung Tuyệt vẫn cúi đầu đi ở phía sau, nghe Chiến Cảnh Thiên nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy trong đầu một đạo linh quang hiện ra, lập tức đã nghĩ thông xuốt, chấp niệm trong lòng cũng buông xuống, nếu thích nàng, như thế nên hi vọng nàng hạnh phúc, Chiến Cảnh Thiên là nam nhân đáng phó thác, nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc.
Như chính mình sao, chỉ cần nhìn thì tốt rồi, đợi sinh nhật nàng đi qua là có thể trở lại trước kia sinh sống, loại cuộc sống tiêu dao tự tại này mới thích hợp với mình.
Bất quá trước khi trở về, nhất định phải giải quyết một chuyện, nếu đã cho Lưu Vân ra mặt thì phải liên quan tới cùng, coi như mình không chiếm được nàng, như thế đem nha hoàn của nàng mang đi cũng được, không tính chịu thiệt!
Chuyện vẫn hoang mang rốt cục tháo ra, trong lòng cũng trở nên thoải mái, khóe miệng cao cao kiều lên, nghĩ đến sau khi nữ nhân hung dữ kia gả cho Lưu Vân thì toàn bộ đều nghe theo mình, bảo nàng nấu cơm nàng phải nấu cơm, bảo nàng đấm chân nàng phải đấm chân, rất thích ý.
Xì!
Nghĩ đến đây vui vẻ bật cười.
"Cười gì vậy?"
Nguyên Bích vẫn theo ở phía sau, Nam Cung Tuyệt ngay ở bên cạnh nàng, thời điểm bắt đầu toàn thân hắn đều đã tản ra dày đặc đau thương, ngay lúc nàng suy nghĩ nên an ủi như thế nào, hắn lại đột nhiên nở nụ cười.
Nghe vậy, Nam Cung Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Nguyên Bích, khóe miệng tươi cười lớn hơn nữa, giống như nàng hiện tại liền cung kính bưng trà đưa nước cho hắn.
"Ngốc tử!"
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng Nguyên Bích mao mao, toàn thân cũng không được tự nhiên, mắng nhỏ một tiếng bước về phía trước.
Thấy nàng đi, Nam Cung Tuyệt cũng bước nhanh đuổi theo, nàng nhanh hắn cũng nhanh, nàng chậm hắn cũng chậm.
"Nam Cung Tuyệt, ngươi tới cùng muốn làm gì?" Nguyên Bích rốt cục phát hỏa, chung quanh rất nhiều người nhìn, bị nam nhân này nhìn chăm chú toàn thân không được tự nhiên, trên mặt càng ngày càng nóng, muốn cách hắn xa một chút cũng không thể như nguyện.
"Ha ha, khi nào thì đồng ý việc hôn nhân này?" Nam Cung Tuyệt mặc kệ nàng thế nào, hắn vẫn là cái tính chuyện muốn làm ai cũng ngăn không được.
Hắn nói vừa xong, mặt Nguyên Bích liền đen, thì ra là vì chuyện này, trong lòng không hiểu vì sao mất mác như vậy, không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Nam Cung Tuyệt hiện tại đúng là đem ánh mắt trên người Bất Hối đều chuyển tới trên thân thể nàng, công lực hắn cũng không phải là người bình thường có thể chống cự : "Này, ngươi còn cưa trả lời ta, việc hôn nhân này ngươi tới cùng có đồng ý hay không?"
"Tiểu nương tử, ngươi liền đồng ý đi."
"Đúng vậy, người ta có thành ý như vậy, bộ dáng lại tốt như vậy, liền gả đi!"
"Gả đi!"
. . . . . .
Các nàng theo ở phía sau, bên người có rất nhiều dân chúng, vừa rồi thanh âm nói chuyện không nhỏ, cho nên rất nhiều người nghe được, những đại nương xuất hiện nhao nhao khuyên nhủ Nguyên Bích.
"Sao lại thế này?"
Phía sau nháo như vậy, Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên cũng nghe được, đi đến bên cạnh Nguyên Bích cùng Nam Cung Tuyệt bị đoàn người vây vào giữa hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Nguyên Bích ửng đỏ, vẻ mặt e lệ đứng ở nơi đó, đầu đầy mồ hôi, Nam Cung Tuyệt cười tít mắt đứng ở một bên nhìn nàng, ánh mắt thập phần bì ổi.
"Tiểu thư, người mau đuổi hắn đi." Nhìn thấy Bất Hối, Nguyên Bích như nhìn đến cứu tinh lập tức chạy tới, cáu giận nhìn Nam Cung Tuyệt, chẳng lẽ hắn không nhìn ra những người chung quanh hiểu lầm sao?
"Phượng Nhi, ngươi làm cho nàng đồng ý việc hôn nhân này đi." Nam Cung Tuyệt vừa thấy Bất Hối khẩn trương cười đã đi tới, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Bích.
"Thì ra là người bên người Thất Công Chúa, Công Chúa khiến cho nàng gả đi."
"Đúng vậy, vị công tử này đúng là rất si tình."
"Bộ dáng lại anh tuấn như vậy, công tử, ngươi suy xét cân nhắc ta đi."
. . . . . .
Người vây xem biết rõ thân phận Bất Hối, cũng nghe được Chiến Cảnh Thiên vừa mới nói những lời này, hiện tại những người đó đối với tình yêu của các nàng vô cùng hâm mộ, hiện tại lại gặp được một đôi như vậy, đương nhiên hi vọng cũng có thể thành gia quyến.
Mãi đến lúc này, Nam Cung Tuyệt mới hậu tri hậu giác phát hiện, người chung quanh lầm, nhìn Nguyên Bích tức giận đến đỏ mặt, trong lòng cũng hết sức băn khoăn, quan trọng nhất là xin lỗi Lưu Vân.
"Đều ngậm miệng, không được nói ." Phát hiện sai lầm, đương nhiên phải ngăn cản, nhưng hắn không thể nói thẳng, đây là nương tử của thuộc hạ, cho nên chỉ có thể làm cho bọn họ ngậm miệng.
Nhưng hắn vừa nói, người vây xem đều nở nụ cười, tuy ngậm miệng không nói nhưng ái muội trong mắt so với nói cái gì đó càng thêm lực.
Lại là nam nhân sợ vợ!
Nam Cung Tuyệt vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng thở dài một hơi, thôi, sai lầm rồi liền sai lầm đi! Dù sao chỉ cần Lưu Vân hiểu là được.
Bất Hối thấy hắn lại thành thật theo ở phía sau, tiếp tục mang theo vài người hướng bên hồ đi đến, trong lòng ngầm suy nghĩ, biểu tình Nguyên Bích vừa rồi rõ ràng cho thấy đối với Nam Cung Tuyệt hữu ý, nhưng Nam Cung Tuyệt lại vẫn tác hợp cho Lưu Vân, ai, thật sự là rối bòng bong.
Lại qua một ly trà nhỏ, hiện tại đã có rất nhiều người tới nơi này, rất nhiều nam tử đều chỉ mặc một kiện áo ngoài ở nơi đó cùng đợi, vừa thấy liền là tham gia thi đấu.
Hiên Viên Thần đến chậm hơn một chút so với các nàng, hiện tại ngồi ở ghế tựa chờ, phía sau theo mấy nam tử trang phục giống nhau, đồng dạng còn có hai hắc y nữ tử, khuôn mặt băng lãnh đứng ở kia.
Sau khi Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đến chỗ, tự nhiên là có người đưa tới ghế dựa, các nàng trực tiếp đi qua ngồi xuống, cùng đợi trận đấu bắt đầu.
"Bên kia là Hắc Ưng tiêu cục, bọn hắn rất có khả năng chiến thắng trận đấu lần này, đầu lĩnh Hắc Ưng trời sinh thần lực, thời điểm tuổi trẻ được cao nhân chỉ điểm, hiện tại cũng được coi như là cao thủ một phương, về sau sáng lập một cái Hắc Ưng tiêu cục, ở trong Phượng quốc thập phần có danh tiếng."
Hôm qua Bất Hối trở về nói việc này, Nam Cung Tuyệt liền sai người đi góp nhặt tư liệu, sáng sớm tư liệu liền đến tay, hiện tại giới thiệu cho Bất Hối.
"Hơn nữa còn có một tổ thực lực cũng có vẻ mạnh, chính là Hắc Đao môn bên kia, môn phái bọn hắn năm gần đây mới quật khởi. Tuy quật khởi trễ, nhưng trong đó cao thủ nhiều như mây, không ngừng có những nhân vật thành danh ẩn nấp đã lâu trên giang hồ gia nhập, bất quá môn chủ bọn hắn cực kỳ thần bí, cũng không biết thân phận của hắn, Sở Mạc giống như cùng bọn chúng có quan hệ."
Nói tới chỗ này, Nam Cung Tuyệt nhíu nhíu mày, lần trước có người ra bạc để Ám Ảnh Lâu điều tra bối cảnh Phong Thập Tam, về sau Nam Cung Tuyệt cho người đi thăm dò một hồi, đúng là người của Hắc Đao môn, mà chuyện này lại cùng Sở Mạc có quan hệ.
Nhắc tới Hắc Đao môn, Bất Hối không hề xa lạ, từ lần đầu tiên trên đường ngẫu nhiên gặp nhau, cho đến lần cứu Kỳ Vân, sau cùng một lần là ám sát chính mình, mỗi lần tiếp xúc đều khác nhau, nhưng thực lực cũng không phải thượng thừa, còn tưởng rằng là một ít môn phái, không nghĩ tới cư nhiên ẩn tàng sâu như vậy.
Chuyện Nam Cung Tuyệt là lâu chủ thiên hạ đệ nhất tình báo lâu, Chiến Cảnh Thiên đã nói với nàng, ngay cả Ám Ảnh Lâu cũng không thể điều tra ra chủ tử sau lưng, thật đúng là thần bí, khi nhìn Hiên Viên Thần bên kia liếc mắt một cái, chẳng lẽ là người của hắn?
"Ngươi sau này trở về giúp ta tra một chuyện." Tiếp theo ở bên tai Nam Cung Tuyệt nói nhỏ.
Lần trước nàng bị ám sát, ‘Hắc Sát’ của Chiến Cảnh Thiên đã bị những người đó cầm đi, vẫn chưa lấy lại, lần này nhất định phải nghĩ biện pháp đoạt lại, đồng thời, những kẻ thương tổn người của hắn cũng không thể buông tha, từ sau lúc Thất Bảo bị lấy máu xem ra, Trương Thiết quải rất có khả năng còn sống, lần này liền đích thân giải quyết hắn.
Nhìn thấy Bất Hối cùng Nam Cung Tuyệt dựa vào gần như thế, một nam nhân nào đấy đương nhiên không muốn, một tay kéo nàng trở về bên cạnh mình. Đối với phản ứng của hắn, Bất Hối dở khóc dở cười, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
Kế tiếp Nam Cung Tuyệt lại đem mấy tổ dự thi khác giới thiệu một chút, tuy thực lực cũng không tệ, nhưng đối với bọn hắn mà nói vẫn là không đáng xem.
Bất quá trong đó có mấy đội ngũ cũng rất đặc biệt, đội ngũ Mai Thành, tham gia đều là thương nhân Mai Thành, còn có đội Phượng Thành, là nhi tử đại thần trong triều, còn có một một vài tiểu đội quốc gia khác tạo thành.
Lại qua một ly trà nhỏ, trận đấu lập tức liền muốn bắt đầu, lúc này Lưu đại nhân đi tới, hắn là chủ trì trận đấu lần này, trước cần tiên tuyên bố quy tắc trận đấu một chút.
"Các vị đều đã đã biết đến thôi, phương thức trận đấu năm nay không giống những năm qua, bởi vì phần thưởng năm nay rất đặc biệt, cho nên gia tăng độ khó trận đấu. Trừ thi đấu một người cùng thi đấu phân tổ ra, còn thêm vào một trận đấu, bất quá cụ thể đến lúc đó mới có thể tuyên bố."
"Thi đấu cá nhân các vị đều đã rất rõ ràng, chính là phái ra tuyển thủ mạnh nhất trong đội ngũ mình, bởi vì nhiều người tham gia nên sẽ tiến hành một vòng đấu loại, mười ba người đến đích trước sẽ tham gia trận chung kết sau cùng, đấu đội cũng như vậy."
"Đấu cá nhân về nhất được mười điểm, về nhì được tám điểm, thứ ba được sáu điểm, thứ tư được bốn điểm, thứ năm được hai điểm. Đoàn thể thi đấu cũng như vậy, sau cùng cộng tổng điểm mười đội cao nhất được tham gia trận đấu sau cùng. . . . . ."
Những quy tắc này mọi người đến dự thi đều biết, cho nên không có hứng thú gì, lại thêm vào trời nóng, một đám cúi đầu sắp ngủ thiếp đi, thấy vậy, Lưu đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói ra nội dung nhóm người đến dự thi quan tâm nhất: "phần thưởng trận đấu Lần này trừ mười vạn lượng bạc ra, còn có một khối huyết ngọc vô giá cùng một viên Hồi sinh đan võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ."
Khi phần thưởng được nói ra, trong đám người liền sôi trào, vốn đang không có tinh thần liền phấn chấn dâng lên.
Dân chúng bình thường hưng phấn là vì mười vạn lượng bạc kia, nhóm người thương nhân là vì khối huyết ngọc vô giá kia, võ lâm nhân sĩ tự nhiên là bị hồi sinh đan hấp dẫn.
Nghe nói Hồi sinh đan có công hiệu khởi tử hồi sinh, chỉ cần người còn có một hơi thở, sau khi ăn là có thể nhặt về một cái mạng, xem ra Hắc Đao môn kia rất có khả năng là hướng về cái này.
"Trận đấu năm nay trừ bỏ nhưng phần thưởng này ra, còn có hai đội ngũ đặc biệt tham gia, là Chiến Vương gia Chiến quốc, cùng Hiên Viên thái tử Hiên Viên Quốc, hai đội ngũ này có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết."
Lý đại nhân vừa nói xong, đám người phía dưới liền sôi trào, vừa rồi chỉ là một vài người biết Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần sẽ tham gia thi đấu, ban đầu còn tưởng bọn hắn tới quan sát.
Quan tâm nhất là những đội ngũ dự thi, trong lục quốc người nào chưa từng nghe qua Chiến Vương cùng Hiên Viên Thái Tử, bọn hắn muốn dự thi, mình còn có thể lấy phần thưởng sao?
Nhưng trận đấu này quy định mọi người trong lục quốc đều có thể tham gia, cũng không quy định thân phận gì không thể tham gia, cho nên hiện tại bọn hắn tham gia ai cũng không thể nói gì, đều đã nhận mệnh, hi vọng đạt được hạng ba bốn, lấy ít tiền trở về, coi như là không uổng công.
Bất quá Hắc Đao môn vẫn như cũ không chút sở động, mỗi người đều lạnh nhạt đứng ở nơi đó, giống như chuyện bên ngoài không quan hệ với bọn bọ.
"Hoàng Thượng làm sao có thể lấy ra Hồi sinh đan?"
Sau khi Lý đại nhân tuyên bố quy tắc thi đấu, Nguyên Bích nghi ngờ hỏi, bình thường có được loại bảo vật này nên giữ lại chính mình dụng mới đúng.
"Ngu dốt, đương nhiên không phải Hoàng Thượng lấy ra, nghe nói là có một vị tài chủ vô cùng thích trận đấu này, cho nên liền lấy ra Hồi sinh đan ngẫu nhiên đạt được, hắn nói mình là thương nhân không cần cái này, còn không bằng đưa cho người cần."
Trước những thứ này Nam Cung Tuyệt đã điều tra rõ ràng, cho nên Nguyên Bích hỏi lập tức đáp.
Tuy giải thích này hợp tình hợp lý, nhưng Bất Hối vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, cho dù là thương nhân không dùng đến, cũng có thể lấy đi bán, hoặc là đổi lấy một nhân tình cũng được.
Bất quá mặc kệ thế nào cũng không mắc mớ tới nàng, nàng chỉ cần trợ giúp Chiến Cảnh Thiên thắng được trận đấu này là được.
Trước là đấu vòng loại, các nàng không cần tham gia, cho nên có thể ngồi ở bờ quan sát.
Nơi các nàng ngồi là vị trí tốt nhất, phía trên là lều che ánh mặt trời, còn có rất nhiều hạ nhân hầu hạ trái cây và điểm tâm, giống như là ra ngoài dạo chơi.
Kế tiếp Phượng Kình Thương lại đại biểu hoàng thất nói chuyện, chờ hắn lui xuống, trận đấu này mớ bắt đầu.
Tham gia lần trận đấu này có hơn trăm đội, những người này cũng không phải lập tức đều nhảy vào trong nước, mà là mấy chục đội một lần. Thông qua bọn xem ra, bình thường đã luyện tập rất nhiều, động tác thành thạo, tốc độ rất nhanh, khoảng cách mỗi đội trong lúc đó rất ít, cạnh tranh hết sức kịch liệt.
Vừa rồi Nam Cung Tuyệt giới thiệu tiêu cục Hắc ưng dẫn đầu lên sân khấu, bọn hắn không hổ là người kỳ vọng đứng đầu trận đấu này, công phu tổng tiêu đầu Hắc Ưng rất cao, một con thuyền nhỏ dưới sự chỉ đạo của hắn chèo rất nhanh, một đường dẫn đầu, không chút ngoài ý muốn đạt được hạng nhất.
Những đội ngũ kế tiếp cũng không có kỹ thuật cùng công lực như Hắc Ưng, tốc độ tuy cũng rất nhanh, nhưng không có gì đặc biệt.
Quá chừng nửa canh giờ, chỉ còn lại một tổ sau cùng, trong tổ Hắc Đao môn tham gia trận đấu cá nhân không nghĩ tới là nữ tử, trên mặt nữ tử này không có một tia biểu tình, toàn thân tản ra lãnh khí.
Nàng vừa xuất hiện, làm cho Bất Hối hứng thú, nàng muốn nhìn xem cao thủ Hắc Đao môn là trình độ gì.
Theo tiếng ra lệnh, một tổ thuyền rồng này cũng chạy ra ngoài, rất nhiều người khi nhìn thấy người của Hắc Đao môn là nữ tử, trong lòng thập phần khinh bỉ, một đám vô cùng thoải mái đi qua người nàng.
Thời điểm bắt đầu, vị nữ tử này cũng không phải rất nhanh, chỉ một lát, tất cả đội ngũ đều vượt qua nàng, nhưng ở phía sau, tốc độ của nàng bắt đầu nhanh.
Những nam nhân này trong lòng cũng coi thường nàng, thời điểm thuyền của nàng vượt qua, mấy cái thuyền rồng để ngang không cho nàng đi qua, giờ phút này trên mặt hắc y nữ tử rốt cục có một tia biểu tình, chỉ thấy miệng nàng nhấc lên mỉm cười tàn nhẫn, đột nhiên gia tốc, đâm vào thuyền rồng phía trước.
Vốn thuyền rồng chạm nhau là chuyện bình thường, phía sau muốn đuổi kịp và vượt qua, phía trước ngăn cản nhất định phải đánh, nhưng ngoài ý muốn lại xuất hiện, chỉ thấy thuyền rồng bị nàng đánh lên lập tức bị đâm cho nứt ra, kẻ dự thi cũng từ trên thuyền rồng rớt xuống.
"A!"
Những người này đều biết bơi, rơi xuống cũng không sợ, nhưng đáng sợ nhất là bọn hắn rơi xuống mái chèo của người nữ tử kia liền đến, trực tiếp đưa bọn họ chụp trở lại trong nước, máu lập tức liền từ trong hồ nước lan ra.
"Không xong, giết người!"
Biến hóa này làm cho người ta trở tay không kịp, mọi người vội vàng nghĩ cách cứu kẻ dưới nước, nhưng ở phía sau, thuyền rồng của nàng vẫn tiếp tục, nháy mắt mấy cái thuyền rồng che ở phía trước nàng đều bị đâm nứt ra, mà kẻ dự thi rơi xuống nước trùng hợp đều đánh lên mái chèo của nàng.
Những thuyền rồng dẫn đầu phía trước đã quẹo trở lại, bọn hắn chèo quá mức chuyên chú, căn bản không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, hiện tại xoay người vừa thấy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Những người tới dự thi này rất nhiều đều là dân chúng tự phát, bọn hắn cũng không phải vì đoạt giải, chẳng qua là muốn cảm thụ lạc thú trong đó mà thôi, nếu phải bỏ mạng thật không đáng giá.
Nhưng bọn hắn muốn tránh cũng không còn kịp rồi, người nữ tử Hắc Đao môn kia chèo thuyền nhất hoành, trực tiếp đem những cái thuyền rồng này ngăn lại, kẻ dự thi nhao nhao bị chụp vào trong hồ, sau cùng tất cả thuyền rồng dự thi đều bị hủy hết, toàn bộ người cũng rơi vào trong nước, chỉ còn lại một mình nàng!
Nhìn Thuỷ Hồ trong suốt đã bị máu nhiễm thành màu đỏ, nhiều người trực tiếp đứng lên, tiếng gọi ầm ỉ không ngừng, quan sai cùng một vài người dự thi nhao nhao nhảy vào hồ nước cứu người, lúc này, hắc y nữ tử kia cũng chèo thuyền rồng lên bờ.
"Nhị cẩu tử. . . . . ."
"Tướng công. . . . . ."
"Ngươi cái này ác ma giết người, ta liều mạng với ngươi."
. . . . . .
Người nhà những người này nhao nhao chạy đến bên hồ khóc thét lên, đồng thời cũng có rất nhiều người nghĩ tới đi tìm hắc y nữ tử kia liều mạng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng, nàng lấy ra một cây đao.
Vốn tưởng rằng nàng lấy đao phản kháng, cho nên người qua tìm nàng liều mạng thối lui trở về, nhưng lúc này, chuyện khiến người chấn kinh đã xảy ra.
Chỉ thấy nàng đem đao hướng về phía cổ chính mình.
Xoẹt!
Máu phun ra, người cũng ngã xuống.
Nàng cư nhiên tự sát!
. . . . . .
Trong lúc này bên hồ lặng im không nói, cũng không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra, một người như thế nào giết nhiều người như vậy, tiếp theo lại tự sát?
"Các ngươi mau tới đây giúp đỡ, kêu lang trung tới, những người này cũng chưa chết."
Thời điểm mọi người sững sờ, người vừa mới rơi xuống nước được cứu lên, đi lên dò xét phát hiện, những người này cư nhiên chưa chết, nhưng cũng đều bị trọng thương, trên thân bọn họ đều bị đao vẽ ra một lỗ hổng thâm sâu, khi nhìn trên mái chèo người nữ tử vừa rồi kia, quả nhiên có một thanh loan đao.
Hơn nữa phía trước thuyền rồng của nàng cũng cài một thanh đại đao sắc bén, trách không được có thể đem thuyền rồng rắn chắc như thế va chạm vỡ ra.
Trận đấu thuyền rồng đều là kẻ dự thi tự mình chuẩn bị, cho nên không kiểm tra trước, lúc này mới cho Hắc Đao chỗ trống.
Hiện tại biết người không chết, lập tức có lang trung cùng thái y chạy tới, hàng năm trận đấu hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện chút ngoài ý muốn, cho nên đã sớm tìm lang trung, còn thái y là được những đại thần mời đến.
Bất Hối hướng về đoàn người bị thương liếc mắt một cái, tiếp theo ý bảo Hoa Thiên Thần qua, dù sao Phượng Quốc là quốc gia của nàng, vì Phượng Kình Thiên, nàng cũng không hi vọng những người này gặp chuyện không may.
Có Hoa Thiên Thần xuất thủ, tràng diện rất nhanh đã được khống chế, những người bị thương toàn bộ đã được ổn định lại, tiếp theo đều nâng ra ngoài.
Thời điểm Hoa Thiên Thần trở về cau mày nhìn Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên nói: "Đao pháp rất tinh chuẩn, mỗi người đều bị vết thương sâu năm tấc trên lưng, tuy thương tổn rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, nhưng không đủ mất mạng, hiển nhiên đối phương từ lúc bắt đầu đã không muốn mệnh những người này."
Nghe vậy, Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên cũng lâm vào trầm tư, chuyện này quá mức kỳ quặc, mục đích đối phương không phải giết người, cũng không phải vì chiến thắng, rốt cuộc là vì cái gì?
Hơn nữa người nữ tử kia cư nhiên khi lên bờ liền tự sát.
"Đại nhân, chúng ta yêu cầu hủy bỏ tư cách thi đấu của Hắc Đao môn."
"Đúng vậy, nếu bọn hắn tham gia, chúng ta liền rời khỏi trận đấu."
. . . . . .
Cách làm của Hắc Đao môn làm cho tất cả tuyển thủ đều hoảng sợ vạn phần, tuy những người đó không chết nhưng cũng bị trọng thương, ai biết một hồi có thể mở ra sát giới hay không.
Xảy ra loại chuyện này đau đầu nhất chính là quan phủ, Phượng Kình Thương mày cũng gắt gao nhăn lại, Hắc Đao môn là đội ngũ tài chủ góp Hồi sinh đan tiến cử.
"Dực Vương, chúng ta đảm bảo loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xuất hiện, trong trận đấu chạm nhau là chuyện bình thường, nếu ngay từ đầu không phải những người đó muốn dùng thuyền rồng va chạm thuyền rồng Hắc Vũ cũng sẽ không bị nàng va chạm, xuất hiện loại này hậu quả liền tự mình gánh vác, mà những người đó cũng chưa chết, chẳng qua bị chút thương tổn mà thôi."
Ngay lúc Phượng Kình Thương muốn hạ lệnh, Hắc Đao lại đứng ra một vị Hắc y nhân hướng Phượng Kình Thương nói, tạm dừng một chút lại tiếp tục nói: "Hơn nữa Hắc Vũ đã lấy cái chết tạ tội, chuyện này có thể coi như chấm dứt!"
Hắn nói không mang theo một tia nhiệt độ, nhưng lại có lý, quả thật là những người đó nhìn thấy Hắc Vũ là nữ nhân, muốn khi dễ nàng, không nghĩ tới chính mình bị đụng phải, mà chết xác thực chỉ có một người, lại là Hắc Đao môn.
Nghe xong Hắc y nhân nói, tiếng gọi ầm ĩ chung quanh ít đi một chút, trong trận đấu loại chuyện hãm hại lẫn nhau quả thật có phát sinh, chẳng qua không tàn nhẫn như vậy.
Phượng Kình Thương do dự một hồi, nhìn người dự thi trong sân, lại nhìn thoáng qua Hiên Viên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên mở miệng nói: "Nếu còn xuất hiện loại chuyện này, đem toàn bộ giam giữ trị tội."
Dứt lời, người chung quanh mặc dù có oán giận, nhưng cũng không mở miệng phản bác, nếu triều đình đã quyết, cự tuyệt thi đấu là vô ích, bọn hắn không tham gia, không có nghĩa là những người khác không tham gia, ngược lại bọn họ giảm bớt đối thủ cạnh tranh, sau cùng dưới lợi ích toàn bộ đều thỏa hiệp.
Sau cùng tổ mỗi đội lại phái ra một người dự thi, khi trận đấu bắt đầu, toàn bộ đều cách người dự thi của Hắc Đao môn rất xa, lần này là trận đấu thật, không có gì ngoài ý muốn xuất hiện, sau cùng Hắc Đao môn đạt được thứ nhất.
Sau khi một người thi đấu kết thúc lại tiến hành trận đấu đoàn thể, một canh giờ sau cũng có kết quả, tổng hợp lại thành tích hai trận đấu tiến vào trận chung kết.
Hắc ưng tiêu cục cùng Hắc Đao môn đều ở trong đó, kết thúc vòng đấu loại cũng qua một buổi sáng, Bất Hối ban đầu còn có thể nhìn tới vài lần, sau cùng nằm ở trong lòng Chiến Cảnh Thiên ngủ, sớm biết đã không tới sớm như thế.
Vị trí Hiên Viên Thần đối diện vị trí các nàng, nhìn nàng không chút phòng bị ngủ ở trong lòng Chiến Cảnh Thiên, ỷ lại hắn như thế, trong ngực càng ngày càng buồn bực, làm hắn sắp hít thở không thông, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại.
Mà trong lòng Phượng Uyển Tuyết cũng ghen ghét, vì cái gì mệnh nàng luôn luôn tốt như vậy, đợi trận đấu buổi chiều nhất định làm cho nàng đẹp mặt.
Nhìn người khác thi đấu, còn tưởng rằng thuyền rồng rất dễ thao tác, nhưng đợi chính mình làm mới biết cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, nhất là đoàn thể thi đấu, cần phối hợp lực đạo, phương hướng cùng đều phải xem trọng.
Rốt cục lợi dụng khoảng thời gian giữa trưa này có thể khống chế thuyền rồng. Hiên Viên Thần bên kia cũng tìm một con thuyền đơn giản tập một chút, các nàng là chân chính tám lạng nửa cân.
Trận đấu buổi chiều rất nhanh liền đi tới, trận đấu lần này quan phủ phái người đặc biệt kiểm tra tất cả thuyền rồng dự thi, để ngừa xuất hiện chuyện buổi sáng.
Sau trận đấu buổi sáng còn mười ba đội ngũ dự thi, thêm Bất Hối bên này cùng Hiên Viên Thần là mười năm.
Tuy những đội ngũ này buổi sáng đã thi dấu một hồi, đối với bọn hắn không công bằnh, nhưng ai cũng không dám oán giận, trong lòng bọn họ cũng hiểu, cho dù bọn hắn còn toàn lực vẫn không sánh bằng hai vị kia.
Đầu trận đấu là thi đấu cá nhân, Chiến Cảnh Thiên bên này lên sân khấu là Vô Ảnh, mà Hiên Viên Thần bên kia lên sân khấu là Vô Tâm, quyết định này làm cho tất cả mọi người vạn phần kinh ngạc, chánh chủ cư nhiên đều không lên sân khấu.
Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần nhìn nhau cười lạnh, cuộc đua của bọn hắn là ở sau cùng.
"Sư huynh đã lâu không gặp." Vô Ảnh nhìn Vô Tâm đi tới, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, lên tiếng chào hỏi.
Vô Tâm ngẩn ra, đem Vô Ảnh cùng tiểu nhân trong trí nhớ kết hợp, không nghĩ tới cư nhiên là hắn, thanh âm hơi kích động nói: "Vô Ảnh sư đệ?"
Hai người bọn họ là đồng môn, về sau Vô Tâm được Hiên Viên Thần chọn đi, mà Vô Ảnh lại theo Chiến Cảnh Thiên, hai người bọn hắn sau khi tách ra đã mười mấy năm không gặp, thời điểm Vô Tâm rời khỏi sư môn niên kỷ Vô Ảnh còn nhỏ, trong lúc này không dám nhận thức lẫn nhau.
Về sau mơ hồ biết bọn hắn đứng ở hai phe đối địch, càng không thể liên hệ.
Vô Ảnh cười, Vô Tâm đương nhiên lý được giải hàm nghĩa hắn cười, tuy biết hai người sớm muộn gì cũng trở thành đối thủ, nhưng không nghĩ tới tới nhanh như vậy, coi như là diễn tập cũng được.
Bởi vì Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần không tham gia trận đấu, cái này cấp cho đội ngũ khác một chút mong đợi.
Theo một tiếng ra lệnh, mười chiếc thuyền rồng đồng thời vào nước, có thể tiến vào trận chung kết đều có chút năng lực, tốc độ vô cùng nhanh, dẫn đầu là Hắc Ưng, tiếp theo là người Hắc Đao môn, bọn hắn chuẩn bị cho trận đấu này đã lâu, cho nên đối với thuyền rồng thao tác rất quen thuộc.
Vô Tâm cùng Vô Ảnh hôm nay đều là lần đầu tiên thao tác thuyền rồng, tuy giữa trưa ở trên hồ đã thử vài lần, nhưng cũng không phải thập phần thuần thục, cho nên vẫn rơi xuống sau cùng.
Nhìn thấy trình độ bọn hắn toàn trường rộ lên, còn tưởng rằng bọn hắn sẽ lập tức dẫn đầu, bất quá người vây xem rất nhanh phát hiện, bọn hắn đều là lần đầu chèo thuyền rồng, có trình độ này đã hết sức kinh người.
Nhưng chuyện kinh người còn đang ở phía sau, chờ bọn hắn thuần thục ưu thế liền từ từ thể hiện ra, lợi dụng nội lực phối hợp, tốc độ càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền đuổi theo, tiến sát Hắc Ưng cùng Hắc Đao môn.
Người Hắc Ưng cùng Hắc Đao môn tự nhiên biết phía sau có hai thuyền rồng đuổi theo, càng thêm liều mạng chèo, tại thời khắc mấu chốt có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, tốc độ kia nhanh hơn rất nhiều thời điểm bọn hắn huấn luyện bình thường.
"Nhanh lên, nhanh lên, cũng sắp đuổi theo."
"Vượt qua, vượt qua, đã chạy song song."
"Trời ạ, này hai người này không phải người, rõ ràng thời điểm bắt đầu cảm thấy bọn hắn đều là sơ học, như thế nào sau một hồi liền vượt qua như vậy."
"Vượt qua, vượt qua Hắc Đao môn, không hổ là người của Chiến Vương!"
"Người của Hiên Viên Thái Tử cũng rất lợi hại, bọn hắn vẫn cùng tiến lên."
. . . . . .
Trận đấu buổi chiều này, bởi vì có hai người bọn hắn gia nhập càng thêm kích thích, đám người vây xem đều đứng dậy vì bọn họ tăng sức mạnh, nhất là hi vọng bọn hắn vượt qua người Hắc Đao môn.
Qua một vòng, mắt thấy liền muốn đến chung điểm, Hắc Đao môn đã ở vào vị trí thứ tư, Hắc Ưng vẫn đứng đầu, Vô Ảnh, Vô Tâm song song thứ hai, vẫn gắt gao bám sát thuyền Hắc Ưng không rời, tuy tiến triển rất chậm, nhưng vẫn từ từ đuổi theo.
Vô Ảnh nhìn còn có hơn mười thước liền đến chung điểm, ánh mắt trầm xuống, Vương gia để mình tham gia là tin tưởng mình, làm sao có thể để Vương gia mất mặt, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, sau cùng hít vào một hơi, mạnh mẽ hướng trong nước đánh tới, thừa lực nhanh chóng huy động mái chèo, rốt cục vào lúc cuối cùng vượt qua.
Đồng dạng, Vô Tâm cũng dùng phương pháp giống hắn, vẫn như cũ cùng hắn đồng thời đạt tới chung điểm.
Sau khi kết thúc trận đầu, đội ngũ Chiến Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Thần đặt song song đệ nhất, Hắc Ưng thứ hai, Hắc Đao thứ ba.
"Vương gia, Vô Ảnh thỉnh cầu trách phạt." Vô Ảnh vừa lên bờ, liền hướng về Chiến Cảnh Thiên quỳ xuống.
"Đứng lên đi, kết cục phải tận lực."
Chiến Cảnh Thiên nhìn hắn một cái, Vô Ảnh đi theo hắn mười mấy năm, đối với hắn thập phần hiểu biết, vừa rồi hắn có cơ hội thắng, tuy không biết vì sao hắn lại cố ý thả nước, nhưng tin tưởng hắn sẽ không phản bội mình.
Nghe vậy, Vô Ảnh đứng dậy đứng ở phía sau, lúc này trong mắt đã tràn ngập kiên định.
Vừa rồi hắn quả thật có cơ hội thắng, bất quá lúc còn ở sư môn, Vô Tâm vẫn rất chiếu cố hắn. Khi đó hắn còn nhỏ, thường xuyên bị người khi dễ, có khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn, thời điểm huấn luyện thường xuyên bởi vì quá đói mà té xỉu, khi đó là Vô Tâm cầu tình mới không bỏ quên hắn.
Hơn nữa công phu của hắn đa số cũng đều là Vô Tâm dạy, ở trong lòng hắn Vô Tâm cũng giống như phụ thân. Hắn bây giờ coi như hoàn trả ân tình trước đây, thời điểm về sau ở trên chiến trường giao thủ liền không có băn khoăn.
Trận đấu thứ hai là đoàn thể thi đấu, đoàn thể thi đấu yêu cầu tám tuyển thủ tham gia, trong đó tất phải có ba người là nữ tử, Bất Hối, Nguyên Bích, Phượng Yêu vừa lúc đủ ba người, bất quá Phượng Yêu thụ thương trong người không thể ra lực, chỉ có thể đi lên cho đủ số.
Bên người Chiến Cảnh Thiên cơ hồ đều đã nam tử, trận đấu này là nhất thời nảy lòng tham, cho nên cũng không có thời gian điều người tới.
"Phượng Yêu, lát nữa lên thuyền ngươi cứ ngồi ở bên trong là được, mặc kệ phát sinh sự tình gì cũng không cần tham dự, chỉ cần ngồi là tốt rồi, đây là mệnh lệnh, nhất định phải vâng theo."
Bất Hối lường trước trận đấu nhất định lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, thời điểm cá nhân thi đấu cùng Hiên Viên Thần đều đứng nhất, cho nên lần này đoàn thể thi đấu nhất định phải đạt được đệ nhất mới được.
"Tiểu thư ta ——"
"Dạ!"
Phượng Yêu vốn đang muốn nói gì, bất quá lúc nhìn đến ánh mắt Bất Hối đem lời nói nuốt trở vào, trong lòng thầm hận chính mình giúp không được gì.
"Yên tâm đi, bản thần y nhất định sẽ dùng lực chèo, làm luôn phần của Yêu Nhi nữa." Hoa Thiên Thần đúng lúc trêu chọc nói.
"Lưu Vân, ngươi cũng dùng lực cho gia."
Nam Cung Tuyệt hiện tại rất hăng hái, mặc kệ cái gì đều đem Lưu Vân lôi ra, kỳ thật Chiến Cảnh Thiên không tính toán để Lưu Vân cùng Nam Cung Tuyệt tham gia, nhưng Nam Cung Tuyệt xung phong nhận việc, hơn nữa lại cứng rắn kéo Lưu Vân vào, Lưu Vân đáng thương lại bị chủ tử bán đứng.
Bất quá thấy hắn cùng Hoa Thiên Thần nói như vậy, trong lòng Phượng Yêu cũng thong xuốt, nàng tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ thắng.
Trận này Chiến Cảnh Thiên vẫn không tham gia mà lấy người khác thế thân, người này cũng vẫn đi theo bên người Bất Hối, nhưng mỗi lần đều là Vô Ảnh ra mặt, đối hắn ấn tượng không sâu.
"Phương pháp chèo thuyền rồng. . . . . ."
Hiện tại trong những người này, kỹ thuật thuần thục nhất là Vô Ảnh, hắn nói đơn giản phương pháp chèo thuyền cho mọi người
Kỹ xảo đều đã thuộc lòng, trận đấu cũng bắt đầu. Thời điểm buổi sáng Bất Hối để người đi tìm một cái trống lớn, hiện tại di chuyển đến đầu thuyền rồng, nàng lại ngồi ở trước mặt trống, đối với cử động kia của nàng tất cả mọi người đều rất tò mò, nhưng tin tưởng nàng làm như vậy nhất định có lý do.
Buổi sáng hôm nay Bất Hối xem thi thuyền rồng phát hiện thuyền trống rất, ở hiện đại trên truyền đều có một người đánh trống, lợi dụng tiếng trống cổ động tinh thần mọi người, nhưng nơi này cũng không có, cho nên nàng mới chuẩn bị một cái, có lẽ sẽ phát sinh hiệu quả không tưởng.
Đội bên Hiên Viên Thần kia Bất Hối chỉ nhận ra một người, Phượng Uyển Tuyết, hiện tại cũng thay cả người trang phục hắc sắc, nàng ngày thường nhìn thập phần nhu nhược, hiện tại như thế cảm thấy có một chút tư thế oai hùng, nhưng nàng cho rằng tựa vào cái này có thể thắng sao?
Mười năm đội ngũ đã chuẩn bị tốt chờ bắt đầu, bất quá trước khi bắt đầu, mọi người đối với người trên thuyền Bất Hối thập phần tò mò, phối hợp quá quỷ dị.
Theo ra lệnh một tiếng, mọi người đều đã ra sức chèo, vẫn như cũ là thuyền rồng Bất Hối cùng Phượng Uyển Tuyết đi phía sau.
Đối với việc các nàng này không quen, tất cả mọi người đều không khinh xuất, có Vô Tâm cùng Vô Ảnh đi trước, đều thời khắc phòng bị, quả nhiên như bọn hắn dự liệu, người trên hai chiếc thuyền rồng này không quá bao lâu liền thuần thục nắm giữ kỹ thuật, tốc độ cũng từ từ đuổi theo.
Nhưng trên thuyền rồng Bất Hối chỉ có sáu người chèo, cho nên lực nhỏ chút, rơi vào vị trí sau cùng
"Đông! Đông! Đông. . . . . ."
Đúng lúc này, Bất Hối khép hờ hai mắt, điều chỉnh cảm xúc, tiếp theo đem nội lực dồn trên hai tay, đập lên mặt trống.
Tứng tiếng trống hiên ngang phát ra, tinh thần mọi người trên thuyền rồng chấn động, đột nhiên cảm thấy khí lực hơn vài phần, toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tay trống là "Linh hồn" của thuyền rồng, trong trận đấu toàn bộ hành động đều nghe theo nhịp trống dẫn đường. Những người này tuy không được huấn luyện chuyên môn, nhưng rất nhanh liền minh bạch ý tứ Bất Hối, dựa theo tiết tấu nàng gõ tính toán lại.
Bất Hối vốn tinh thông âm luật, lúc này gõ là một khúc trống trận có thể phấn chấn lòng người, hiện tại ở phía sau, nhịp trống càng thêm dày đặc, người trên thuyền rồng cũng theo nhịp trống của nàng nhanh hơn.
Hiện tại ý chí chiến đấu của mọi người đều đã điều động ra, tốc độ nhanh như bay, rất nhanh vượt qua mấy cái thuyền rồng phía trước, hơn nữa lập tức đuổi tới vị trí thứ hai, ở giữa Hắc Đao môn cùng Phượng Uyển Tuyết.
Phượng Uyển Tuyết vẫn đang đắc ý, cho rằng lần này rốt cục có thể thắng Bất Hối, không nghĩ tới các nàng lại đột nhiên đuổi theo, mà người Hắc Đao môn cũng hết sức kinh ngạc, trong lòng nổi lên ác ý, thuyền rồng đột nhiên thay đổi phương hướng.
Nếu Bất Hối tiếp tục chèo, khẳng định sẽ bị đụng vào, nhưng nếu đổi phương hướng cũng sẽ bị vẫn ngăn chặn, đột nhiên, lúc này Phượng Uyển Tuyết cũng mang theo thuyền rồng tính toán trở lại, phương hướng kia đúng là hướng về thuyền rồng các nàng.
Thuyền rồng Bất Hối vừa lúc bị vây ở chính giữa.
Bành!
Tiếp theo, vang lên một tiếng va chạm mãnh liệt. . . . . .