Chiết Ánh Trăng

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Bây giờ mà cô tiếp tục túi vải thì không tốt chút nào. Biết cậu ta có ý tốt, Vân Li chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn túi vải vài lần, yên lặng nhét cây bút kỷ niệm vào trong túi.

Đặt hộp thiết bị VR cùng AR trên bàn, Phó Chí Tắc nhấn nút khởi động mắt kính VR, từ góc độ thấu kính Vân Li thấy chợt lóe sáng lên.

Sợ anh cảm thấybản thân xen vào việc người khác, Vân Li mất mấy chục giây mới mở miệng: “Cần tôi giúp không?”

Phó Chí Tắc tùy tiện chỉ cái vị trí cách đó một mét: “Cô đứng đó, tôi chỉnh vị trí.”

Anh kêu Phó Chính Sơ đứng đối diện với Vân Li, bản thân đến chỗ ở giữa của hai người, thành thạo mà mang mắt kính VR.

Có lẽ đang điều chỉnh góc cạnh của thế giới ảo, anh nắm tay cầm, hướng về phía trước, chậm rãi tới gần Vân Li.

Hai người tựa hồ hình thành một không gian độc lập với thế giới bê ngoài, đứng trên cùng một con đường, người đàn ông như tu đạo sĩ lưu lạc bên ngoài, khí tức âm u nháy mắt cắn nuốt không gian của cô.

Khiến cô định lui về phía sau, nhưng lại khát vọng anh tiếp tục tiếp cận.

Phó Chí Tắc cách cô khoảng một bước chân, dùng tay cầm dọc chung quanh cô vẽ ra một họa ra mộ vòng tròn ảo.

“Xong rồi.” Sau khi vẽ xong, Phó Chí Tắc một tay tháo kính xuống, sợi tóc xoã tung, anh nhìn về phía Vân Li, lễ phép mà nói: “Cảm ơn“.

Tiếp theo đó là kiểm tra xem các thiết bị khác có bình thường không.

Phó Chí Tắc cũng mang theo một thùng nhỏ, bên trong chất thật dày hai xấp sách tuyên truyền, theo điều khoản tài trợ của EAW, xã đoàn “Phán Cao” cần giúp họn phân phát những sách tuyên truyền này.

Phó Chính Sơ cũng chú ý tới, mở to hai mắt nhìn: “Hôm nay phải phát xong sao?”

Bộ dáng đứa trẻ không thể tin tưởng lần đầu nhìn thấy quái vật hình thù kỳ lạ, thấy thế, Vân Li không khỏi hơi nhếch miệng: “Không phải em kéo tài trợ sao?”

“Nói như vậy thì không sai, nhưng mà, cũng hơi quá trớn rồi, em chỉ có một mình mà.” Khuôn mặt Phó Chính Sơ đau khổ, “Này cũng thật quá đáng, EAW chỉ tài trợ chúng ta một phần à.”

Phó Chính Sơ đã quên mất hai phút trước, cậu ta còn khoe với Vân Li việc EAW tài trợ một kinh phí đáng kể.

Thấy Phó Chí Tắc không nói gì, cậu ta lại nói: “Cậu nhỏ à, cậu không cảm thấy gì sao?”

“Không cảm thấy gì.”

“Tại sao!!”

Phó Chí Tắc liếc nhìn cậu một cái: “Không phải của cậu.”

Miệng thì kêu thảm, nhưng hành động Phó Chính Sơ vẫn không dám chậm trễ, ôm một nửa sách tuyên truyền quay lại. Vân Li thấy thế, cảm thấy mình không có việc gì, cũng làm theo: “Chị giúp em một phần.”

Không đợi cậu ta trả lời, Vân Li ôm một nửa còn lại.

Phó Chính Sơ không khỏi nhìn Phó Chí Tắc, giống nhìn quái nhân: “Cậu nhỏ, cậu nhìn xem, đây là sự chênh lệch giữa cậu và chị Li Li.”

Phó Chí Tắc lười phản ứng, tản mạn mà nói câu “Đợi chút“.

Cầm một nửa xấp kia của Vân Li đặt nó lên bàn.

Phó Chính Sơ lắp bắp hai lần: “Cậu nhỏ sao cậu không lấy của cháu?”

“Bởi vì......” Phó Chí Tắc hờ hững: “Đây là sự chênh lệch giữa người với người.”

“......”

Vân Li ôm sổ tay đi theo phía sau Phó Chính Sơ, đột nhiên tai phải lại cuồn cuộn nóng lên.

Câu nói vừa rồi kia......

Tuy rằng nghe như là cà khịa Phó Chính Sơ, nhưng ít nhiều gì tựa hồ cũng đang nói, cô có chỗ đặc biệt.

“Chị Li Li, em đi bên kia, chị ở bên này nhá, không cần đi xa đâu. Nếu nắng nóng, chị có thể tránh ở dưới lều.” Phó Chính Sơ sau khi nói xong liền đi hướng khác của sân trường.

Hiện tại vẫn còn rất nhiều người, Vân Li không bao lâu thì phát được khá nhiều sách tuyên truyền. Tương đối may mắn chính là, đứng ở vị trí hiện tại này có thể thấytoàn cảnh của banner cuốn kia.

EAW cử Phó Chí Tắc tới trường học tuyên truyền chắc chắn là một lựa chọn chính xác —— Ngoại hình Phó Chí Tắc rất ưu thế nhanh chóng thể hiện ra tới.

Hầu hết những người xếp hàng là các cô gái, rnhiều người đi theo nhóm.

Lần đầu tiên, Vân Li làm người ngoài cuộc nhìn Phó Chí Tắc làm việc.

Anh đứng ở bên cạnh, dhướng dẫn sinh viên cách sử dụng VR với thiết bị, đồng thời dùng giấy các-tông dựng thành khu an toàn tạm thời để tránh những va chạm khác.

Thoạt nhìn thờ ơ, cũng không có nụ cười, tất cả động tác không thấy chủ động nhiệt tình, nhưng cũng không thấy chậm trễ hay thiếu kiên nhẫn gì cả.

Lòng Vân Li nghĩ cách, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phó Chí Tắc, lại vội vàng quay đi, cố tình phát tờ rơi cho người đến từ hướng khác.

Giống như là một tên trộm, tự lừa dối mình.

Vân Li có chút ảo não, tuy rằng cô là chủ nhân của đôi mắt này, nhưng cô không thể kiểm soát được nó đặt ở vị trí nào.

Vào bốn giờ mười lăm phút, số người giảm nhiều, sách tuyên truyền cũng phát gần hết.

Vân Li quay trở lại lều, một số thành viên trong gian hàng mệt mỏi đến mức nằm bò trên bàn, thậm chí còn dùng khăn giấy che mắt, ngủ ngoắc cần câu.

Phó Chính Sơ mang thùng nước đến, thấy Phó Chí Tắc bên kia có không ít người xếp hàng, liền nhét hai chai vào tay Vân Li: “Sao cậu nhỏ bên kia còn nhiều người thế, chị Li Li, chị lấy chai nước đưa cho cậu nhỏ đi, em còn phải phát tờ rơi ạ.”

Vân Li cầm hai chai nước đến bên Phó Chí Tắc.

Anh vẫn đang làm việc, một sinh viên đang thể nghiệm vừa lúc hỏi anh: “Là ấn nút bên phải ạ?”

Phó Chí Tắc: “Ấn phía dưới bên phải, sau khi ấn xuống có thể lấy vật phẩm.”

Cũng không biết có nên cắt ngang công việc của anh không, Vân Li đứng một bên an tĩnh mà chờ.

Chưa được vài giây, Phó Chí Tắc nhìn cô duỗi tay, lòng bàn tay hướng lên trên.

Vân Li sửng sốt, ăn ý đưa nước qua.

Ánh mắt anh nhìn thẳng, dừng lại ở khu sinh viên thể nghiệm, ánh mắt mỏi mệt. Mượn dư quang, Phó Chí Tắc mở nhẹ nắp chai, sau đó vặn lại cho cô.

Lại lấy một chai nước khác, sau khi mở ra uống một ngụm rồi đặt ở chân bàn.

Thoạt nhìn là động tác vô ý thức.

Vân Li phản ứng chậm nửa nhịp, mới ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Cô cẩn thận nhìn chằm chằm nắp bình kia một vòng vặn ra phòng trộm hoàn, tựa như thấy được bàn tay Phó Chí Tắc bao trùm.

Sau khi trở lại quầy hàng, Vân Li còn có chút xuất thần. Này tựa hồ cũng không phải là một sự việc khó lường, lại cào ngực cô ngứa.

Vân Li thuộc dạng người sau khi gặp phải thất bại, liền sẽ co đầu rút cổ trốn trong góc tránh né người khác.

Rất nhiều lần Phó Chí Tắc cứng đầu cứng cổ, khiến Vân Li hạ quyết tâm tránh xa sản phẩm đông lạnh này, khả năng vẫn là những loại mặt hàng đông lạnh lâu năm chưa viết rõ phương pháp rã đông.

Nhưng rất nhiều chi tiết, lại dẹp đi ý định sự trốn tránh trong đầu cô.

Cô không tự giác mà đem ánh mắt khóa trên bóng dáng lạnh lùng kia, giống như đứa trẻ ăn trộm kẹo, nụ cười không tự chủ tràn ra khóe môi.

Trong đội chỉ còn lại vài người, Phó Chí Tắc đưa mắt nhìn xung quanh, trời cũng tối dần, rất nhiều gian hàng đã dọn dẹp xong xuôi.

Một cô gái gỡ thiết bị xuống, anh cúi đầu điều chỉnh độ dài đầu đội, nghe cô gái kia hỏi: “Em có thể lấy phần thưởng này không?”

Phó Chí Tắc quay đầu lại nhìn lướt qua.

Trong tay cô gái cầm một túi vải, trên bàn chỉ còn một ít giấy bút lưu niệm.

Thấy anh không nói chuyện, cảm thấy có chút u sầu, cô ấy bất an hỏi: “Có thể chứ?”

Trầm mặc một lúc lâu.

Phó Chí Tắc tiếp tục đeo thiết bị cho người tiếp thê, ngữ khí bình tĩnh.

“Xin lỗi, cái này vừa rồi có người muốn, đổi cái khác đi.”

......

Vân Li giúp Phó Chính Sơ khép lều trại, cuộn banner, vuốt vuốt mẫu đăng ký rồi đặt vào trong thùng. Phó Chính Sơ chào hỏi những người khác, kêu bọn họ di chuyển bàn làm việc và lều trại để lại văn phòng.

“Cậu nhỏ, cậu thu dọn xong chưa?” Phó Chính Sơ tùy tiện khoác bả vai Phó Chí Tắc, “Nhanh lên nhanh lên nào, chúng ta đi ăn cơm.”

Trên bàn còn thừa mấy phần thưởng, nhìn thấy còn một túi vải, Vân Li dừng một chút. Cô trộm chú ý đến sắc mặt Phó Chí Tắc, lại nhìn Phó Chính Sơ.

Do dự nửa ngày, chờ đồ đạc được thu dọn không gần hết, cô mới lấy hết can đảm hỏi: “Tôi có thể chơi một chút không?”

“Chị Li Li, trước kia chị đi EAW chưa chơi qua sao?” Phó Chính Sơ hỏi.

Cảm giác như bị Phó Chính Sơ phá đám, Vân Li sẽ không nói dối, đành phải nhỏ giọng nói: “Chưa từng chơi...... Hoàn toàn giống nhau.”

Có lẽ cô chột dạ, lúc này có cảm giác thời gian trôi chậm lại rất nhiều.

Phó Chí Tắc một tay khảy khảy máy ép ảnh còn sót lại trên bàn, khóe mắt lười biếng khẽ nâng: “Phần thưởng còn lại là túi vải.”

Ý cua anh là, vào lúc này nếu cô muốn tham gia, sẽ không thể lựa chọn phần thưởng khác.

Vân Li: “Tôi chỉ muốn thể nghiệm một chút.”

Cô tận lực làm cho bản thân thoạt nhìn chân thành: “Phần thưởng gì đó, đều được cả, không quan trọng.”

Trong không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tựa hồ nghe được tiếng cười thấp thấp từ yết hầu của Phó Chí Tắc, hơi không thể nghe thấy.

Đang lúc Vân Li định xác nhận thêm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Chí Tắc trước sau như một trầm mặc không lên tiếng.

“Chị Li Li muốn cái túi vải này đúng không? Cứ trực tiếp lấy đi, có giữ cũng không dùng đâu ạ.” Không đợi Vân Li miệt mài theo đuổi, cuối cùng Phó Chính Sơ nhìn ra tâm tư của Vân Li, đúng lúc mà nhét túi vải vào trong lòng ngực Vân Li.

“Coi như là ——” cậu ta suy nghĩ một lý do cực hay, “Tri ân người chơi lâu năm!”

Phó Chí Tắc cất thiết bị vào miếng xốp, sau khi cài khóa an toàn rồi bỏ vào cốp xe, tựa hồ mấy cái đó đều không liên quan tới anh.

Ba người đến nhà ăn có tiếng ở lầu hai.

Nhà ăn có tiếng đã nổi danh bên ngoài, Nam Lý Công cũng từng bị trêu chọc là môi trường nuôi cấy người nổi tiếng. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại dân thành phố Nam Vu với khách du lịch đến đây chơi.

Đây là lần đầu tuê Vân Li đến nhà ănnổi tiếng trên Internet, cô trong đội ngũ phấn phô ở Tây Phục, Phó Chí Tắc và Phó Chính Sơ đều đến khu ẩm thực Hàn Quốc.

phấn phô: là một nền tảng mua bán mỹ phẩm ở nước ngoài, cung cấp cho các chủ cửa hàng những nguồn sản phẩm làm đẹp chính hãng trên khắp thế giới.

Sau khi Vân Li lấy, Phó Chính Sơ ở lối ra chờ cô.

Phó Chí Tắc tìm được một vị trí, đứng ở kia chờ bọn họ.

Cả hai người đều gọi cơm nắm rong biển, đặt ngay ngắn trên đĩa men gốm màu đen, điểm khác biệt duy nhất là số lượng của Phó Chính Sơ gấp đôi Phó Chí Tắc, có một ly Coca khác.

“Cậu nhỏ, cậu chỉ lấy đũa cho mình cậu thôi à?” Ngữ khí Phó Chính Sơ không thể tin tưởng.

Phó Chí Tắc im lặng nhìn đôi đũa nằm trên đĩa Phó Chính Sơ.

“Không sao đâu, tôi quên cầm.” Vân Li đặt đĩa thức ăn lên bàn rồi vội vàng hoà giải.

Nhìn dĩa miến thoạt nhìn mộc mạc nhạt nhẽo, có mấy cọng bún bên trong, ngay cả một chút nước luộc cũng không có.

So với bộ dáng lòng đầy căm phẫn củaPhó Chính Sơ, thì Phó Chí Tắc không quá để ý, kêu cô đợi một chút,đứng dậy lấy đũa đũa muỗng cho cô. Còn nhân tiện mang theo hai cái chén ăn vặt về, đặt vào đĩa của Vân Li.

Rõ ràng là vừa nãy không lấy đũa vì đĩa quá nặng, Vân Li ngượng ngùng mà nhìn Phó Chí Tắc, thấp giọng nói cảm ơn.

Phó Chính Sơ ngồi xuống liền hỏi: “Chị Li Li, chị là Tây Phục sao?”

Người Tây Phục thích ăn mì, Vân Li cũng có một khoảng thời gian không ăn, ở nhà ăn nhìn thấy liền nhịn không được gọi một phần.

Quấy hai lần mì trong chén, vì nóng quá nên ngồi đợi.

Vân Li gật gật đầu: “Đúng vậy, trước kia chị vẫn luôn học ở Tây Phục.”

Phó Chính Sơ: “Học bá của Tây khoa đại sao?”

Nghe thấy tên Tây khoa đại, Phó Chí Tắc dừng đũa, cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Tây khoa đại: đại học khoa học kỹ thuật Tây Nam

“Chị sống một khu nhà bình thường owrr Tây Phục.” Vân Li ngượng ngùng mà lắc lắc đầu: “Tây khoa đại gần như là trường đại học tốt nhất, người bình thường chưa chắc thi vô đó được.”

“Đúng vậy, vị ngồi bên cạnh em là người không bình thường.” Phó Chính Sơ phi thường tán thành gật gật đầu.

“À ừ......” Vân Li ra vẻ hồ đồ, mất tự nhiên mà nói với Phó Chí Tắc: “Anh từ tây khoa đại à?”

Phó Chính Sơ đầy mặt khiếp sợ: “Chị Li Li, chị không biết cậu nhỏ của em đến từ tây khoa đại sao, năm đó ổng còn là Trạng Nguyên kỳ tuyển sinh đại học thành phố Nam Vu mà, cờ dây còn treo trước nhà của chúng ta kìa.”

“Rất lợi hại.” Phản ứng bình thường của Vân Li khiến cho Phó Chính Sơ chú ý, Vân Li lập tức biểu hiện ra biểu tình khoa trương, “Quả thật là quá lợi hại!”

Phó Chí Tắc: “......”

======================

CN130123012022

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phó-người vô hình- Chí Tắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.