Chiết Ánh Trăng

Chương 52: Chương 52: Chương 51




"Đội trưởng, mấy cái đồ chắn gió này em xem có nào thích hợp không?" Đường lâm trong tay cầm mấy cái khăn che nửa mặt, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Phó Chính Sơ.

Cô ấy trang điểm tinh tế, đường nét trên khuôn mặt quả trứng ngỗng tinh tế nhỏ xinh.

"Đều có thể." Đối phương khẩn thiết như thế, Phó Chính Sơ nhìn kỹ mới nói lời.

Hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, Đường Lâm hỏi tới: "Tiểu học đệ, chị đang hỏi cái nào thích hợp con gái mang được"

Vân Li nhớ là Đường Lâm lơn hơn Phó Chính Sơ hai bậc. Lần trước cho rằng cô ta nói muốn tiếp cận Phó Chính Sơ chỉ là nói giỡn, ai dè hành động lưu loát như vậy.

Thấy Phó Chính Sơ ấp úng, Đường Lâm không giấu giếm ý định, tiến thêm một bước nói: "Như vậy đi, em giúp chị chọn một cái, để cảm ơn chị đưa em một cái."

"Không cần ạ......"

Phó Chính Sơ biểu tình có chút quẫn bách, gấp gáp mà nhìn về hướng Vân Li bọn họ.

Ngày thường cậu ta sôi nổi khi ở cùng với bọn họ, lảm nhảm một trận, bây giờ lại bị Đường Lâm từng bước ép chặt.

Lúc này Đường Lâm mới chú ý tới sự tồn tại của hai người kia, ánh mắt đầu tiên của cô ấy dừng trên khuôn mặt Phó Chí Tắc vài giây, sau đó chuyển xuống bàn tay mà cô và Phó Chí Tắc nắm chặt, đỉnh mày nhún nhún, rất có thâm ý mà mà làm mặt quỷ với Vân Li.

Có vẻ như không nhớ rõ Phó Chí Tắc.

Những người khác do Phó Chính Sơ mang đến cũng tập trung tại đây.

Hầu như tất cả mọi người sẽ đem ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt xuất chúng của hai người trước mặt, sau đó mới nhìn xuống ta bọn họ.

Vân Li theo bản năng mà muốn tránh khỏi những chú ý đó, cố gắng rút tay ra.

Rút một chút, lực đạo Phó Chí Tắc không lớn, hoàn toàn không cho cô đường sống thoát khỏi.

Khi cô định rút tay ra lần thứ hai, Phó Chí Tắc nhìn cô một cái, Vân Li có loại dự cảm giác không ổn, còn chưa phản ứng lại, bị anh dùng một chút lực kéo vào trong lòng ngực.

Động tác này thu hút một số người khác chú ý, Phó Chính Sơ nhìn thấy tình cảnh này cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng kéo những người khác đi.

Vân Li ổn định thân thể: "Hóa ra da mặt bạn trai em rất dày."

Phó Chí Tắc véo tai cô, đáp lại nói: "Còn chưa đủ."

Vân Li: "......"

Phó Chí Tắc: "Bây giờ không có ai."

Vân Li: "......"

-

Ở trong cửa hàng hồi lau, Vân Li mới chọn xong trang bị rồi rời đi. Không có sự sắp xếp nào khác, cả hai lái xe về EAW, vừa khéo gần đây công ty giới thiệu một số trò chơi mới, có thể chơi trực tuyến.

Hội trường trải nghiệm mở cửa như thường lệ vào cuối tuần. Phó Chí Tắc đến văn phòng Từ Thanh Tống lấy thiết bị, Vân Li ở phòng nghỉ chờ, đụng phải Hà Giai Mộng tới tăng ca.

"Uầy, Nhàn Vân lão sư, cuối tuần còn tới tăng ca à, không đi hẹn hò sao?"

Vân Li cười cười: "Đang hẹn hò......"

"Hẹn hò ở công ty?" Cô ta bừng tỉnh mà cười nói: "Ngày thường công khai chuyện tình cảm ở văn phòng cũng không dễ dàng chút nào, có phải vụng trộm rất kích thích đúng không?"

"......"

Vân Li nhìn cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng suy nghĩ vớ vẩn. Hà Giai Mộng không truy hỏi, đầy mặt u sầu: "Vốn dĩ hôm nay ông chủ nói phải tới công ty, tôi mới đến đây, cứ tưởng có nhiều cơ hội chút, kết quả em họ của anh ấy tới."

"Nhưng mà, quả nhiên là người một nhà, lớn lên rất xinh đẹp." Cô ta tiếp tục nói, tự giác không có cơ hội cùng một chỗ một chỗ với Từ Thanh Tống, cô ta xách túi lên liền kết thúc hành trình tăng ca.

Vân Li cúi đầu nhìn thời gian, đã qua mười phút, Phó Chí Tắc vẫn chưa về.

Do dự một lúc, cô bước đến trước cửa phòng Từ Thanh Tống. Gõ gõ cửa, bên trong Từ Thanh Tống không nhẹ không nặng nói một tiếng "Mời vào".

Đẩy cửa ra, ngoại trừ Từ Thanh Tống với Phó Chí Tắc, trong phòng còn có một cô gái với mái tóc đen dài thẳng, mặc váy đồng phục, ánh mắt cô ấy chỉ dừng lại trên người Vân Li trong chốc lát, tưởng rằng là nhân viên công tác của công ty, hoàn toàn không quan tâm đến.

Gương mặt này, Vân Li có thể chuẩn xác với người trong ảnh.

Thấy cô đến đây, Phó Chí Tắc đi về phía cô.

Lâm Vãn Âm cho rằng anh phải rời khỏi, không bận tâm Vân Li ở đây, nổi giận đùng đùng nói: "A Tắc, đêm giao thừa ngày đó em cũng tới tìm anh, anh trốn tránh em làm chi?"

"......"

"Chị Tòng Thanh nói anh yêu đương, em mới không tin, anh không muốn yêu đương với em, sao anh có thể tìm bạn gái chứ." Lâm Vãn Âm xem nhẹ sự lạnh nhạt của anh, đi theo phía sau anh lải nhải.

Phó Chí Tắc lười phản ứng cô ta, dắt tay Vân Li.

Động tác thân mật này cũng đủ khiến cho Lâm Vãn Âm nhìn chăm chú, ánh mắt cô ta nghiên cứu trên người Vân Li lại hồi lâu: "Cô là bạn gái anh ấy à?"

Không có chờ đối phương trả lời, Lâm Vãn Âm tiếp tục dửng dưng nói: "À, cũng không vướng víu gì, anh nói có bạn gái, em cũng có thể ở cùng với anh."

Vân Li: "......"

Trong ba người, chỉ có cô gái mở to mắt nói chuyện, Từ Thanh Tống đau đầu mà đứng dậy, gắng gượng mở miệng: "Vãn âm, anh mang dẫn em đi dạo xung quanh, cậu nhỏ muốn nói chuyện với bạn, em đừng quấy rầy bọn họ."

"Không được." Lâm Vãn Âm quyết đoán mà cự tuyệt, "Em đặc biệt chạy đến, A Tắc phải dẫn em cơ."

Giọng nói của cô ta mang theo bất mãn cùng trách cứ: "Hơn nữa em không ngại ở cùng với hai người kia đâu, chẳng lẽ bạn gái anh ấy còn để ý thêm em à?"

"Cô để ý không?" Lâm Vãn Âm thẳng tắp hỏi Vân Li.

Vân Li: "......"

Dựa vào thân phận quan hệ họ hàng của mình với Phó Chí Tắc, có lẽ cô ta nghĩ rằng Vân Li sẽ loại trường hợp từ chối ở đây.

Vân Li nhìn chằm chằm ánh mắt khiêu khích của cô ta, cảm thấy trong văn phòng này lạc vào đứa con nít kiêu ngạo, tước khi Phó Chí Tắc can thiệp vào, bình thản mà nói một câu: "Để ý."

Lâm Vãn Âm: "......"

Vân Li giương mắt nhìn phía Phó Chí Tắc: "Em muốn đi về."

Từ Thanh Tống nháy mắt với Phó Chí Tắc, nhân lúc trước khi Lâm Vãn Âm phản ứng liền kéo cô ra ngoài.

Vân Li cũng không rõ yêu cầu của Lâm Vãn Âm, cảm giác như con nhóc được nuông chiều, hai người ra cửa sau, không đi hai bước, Lâm Vãn Âm liền đuổi theo, không thuận theo thì không buông tha mà đi theo phía sau bọn họ cách hai mét.

Bước chân bọn họ đi nhanh, cô ta cũng theo sát, bước chân chậm một chút, cô ta cũng chậm một chút.

"......"

Vân Li nhìn về phía Phó Chí Tắc, anh banh mặt, chút mất kiên nhẫn. Anh dường như muốn thoát ra càng sớm càng tốt, kéo cô đi nhanh một chút.

Thấy hai người hoàn toàn không để ý đến cô ta, Lâm Vãn Âm bực nói: "Em phải mất cả tiếng mới tới được đây đó!" Cô ta dứt khoát nói bất chấp: "Em còn chưa thành niên, anh ném em ở đây, nếu em có mệnh hệ gì thì anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, ba mẹ em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!"

Loại uy hiếp này dường như không có tác dụng gì với Phó Chí Tắc, ngược lại Vân Li nghe được mà hết hồn. Sau khi lên xe, Lâm Vãn Âm vẫn chạy theo hướng của họ, Vân Li chỉ thấy cô ta đứng chỗ cũ thông qua gương chiếu hậu, quăng cặp sách xuống đất.

Hai phút sau khi xe chạy ra ngoài, điện thoại Phó Chí Tắc rung lên điên cuồng, Vân Li nhìn, có vài cuộc gọi là của ba mẹ.

Chắc là Lâm Vãn Âm đã khiếu nại đến trưởng bối vào thời điểm này rồi.

Phó Chí Tắc gọi cho Từ Thanh Tống: "Sao không nói cho tôi cô ta tới đây?"

"Tôi bị tước đoạt quyền tự do cá nhân rồi." Từ Thanh Tống khẩu khí bất đắc dĩ, "Vào cửa thì bị cướp di động."

"......"

Phó Chí Tắc cúp điện thoại.

"Đó là cháu ngoại của anh sao?" Vân Li dựa vào lưng ghế, nhìn phía phía trước: "Lúc trước vô tình nhìn thấy cô ấy gửi cho anh rất nhiều tin nhắn......"

Phó Chí Tắc: "Anh không thấy."

"Cô ấy thích anh sao?"

"......"

"Chắc vậy."

Vân Li khiếp sợ: "Thật đúng chính là nghĩ loạn luân."

"......"

"Vậy anh không muốn cho cô ấy hy vọng, chẳng phải nên trực tiếp từ chối cô ấy không?" Vân Li nhìn chung quanh nhìn, lật lại nợ cũ, "Giống như từ chối em trước kia."

"......"

Phó Chí Tắc đậu xe bên lề đường nhìn về phía Vân Li, khi cô nói lời này không hề giận, thần sắc anh mềm nhũn, tháo dây an toàn rồi cúi người ôm nhẹ cô.

Sau vài giây ôm, anh nâng mặt Vân Li, liếm liếm môi cô, cô ngốc ngốc, nhanh chóng phản ứng lại, ôm cổ anh.

Khi không thể thở được nữa, Phó Chí Tắc mới buông cô ra, thắt dây an toàn cho cô. Vân Li thấy màn hình di động của anh sáng lên, đã mười cuộc gọi nhỡ, chần chờ hỏi: "Ném cô ấy ở bên kia có phải không tốt lắm không?"

Hôm nay nhìn thấy cái tình huống này, Vân Li có thể đoán được Vãn Âm đơn hướng lì lợm la liếm, hơn nữa có trưởng bối chống lưng, cô ta cũng không màng đến thái độ và tình hình của đối phương.

Nhưng mà, nếu Lâm Vãn Âm là vị thành niên lại cố ý chạy tới tìm Phó Chí Tắc, cô ta mà có chuyện gì, quả thật anh không thể tránh khỏi sẽ bị người khác khiển trách.

Vân Li không muốn chuyện này xảy ra.

Phó Chí Tắc nhìn phía cô, Vân Li nửa đùa nửa thật: "Dù sao cũng là cháu ngoại của anh, ở mức độ nào đó cũng rất một lòng với anh......"

Không muốn bàn lại chuyện này, anh cũng nửa đùa nửa thật như đúng rồi: "Hôn chưa đủ sao?"

"......"

Sau khi về đến nhà, Vân Li bị Đặng Sơ Kỳ ném bom dấu chấm liên hoàn.

Đặng Sơ Kỳ: 【cậu ở chung với cậu nhỏ của Hạ Hạ á??? 】

Vân Li không biết cô nàng lấy tin từ đâu, trả lời:【 sao có thể chứ, ai nói với cậu. 】

Đặng Sơ Kỳ: 【 Lâm Vãn Âm ấy, Hạ Hạ nói cô ta post trên vòng bạn bè nói hai ngươi ở chung kìa. 】

Điều này khiến Vân Li bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng cầm điện thoại Phó Chí Tắc đến phòng bếp, anh đang rửa dâu tây, Vân Li hỏi:"Em có thể xem WeChat của anh không?"

Phó Chí Tắc ừ một tiếng, không vội không chậm mà rửa dâu tây, tự mình cắn một nửa, đặt nửa còn lại lên môi cô.

Ngắm nhìn vật phẩm trước mặt, mặt anh có chút mơ hồ, Vân Li nhẹ há mồm, anh đẩy quả dâu vào môi cô, lòng bàn tay dưới môi vuốt ve hai lần.

Vân Li đỏ mặt đẩy đẩy tay anh ra, hốt hoảng nuốt lấy quả dâu.

Tìm kiếm Lâm Vãn Âm trên WeChat, trong cửa sổ trò chuyện, tin nhắn gần đây nhất là tin nhắn thoại, tất cả các tin nhắn trên là '? ', Vân Li kéo lên trên, đều là dấu chấm hỏi vô tận.

"......"

Cô chuyển tin nhắn thoại thành văn bản, theo vài tin nhắn hiện lên, vẻ mặt bình tĩnh của Vân Li cũng có chút tan rã.

【 em cũng chỉ là thích anh, em chưa làm bất cứ điều gì để tổn thương đến anh, sao anh phải như thế với em chứ. 】

【 em thích cậu nhỏ của thì có gì sai sao? 】

【 em không ngại anh có bạn gái, em cũng không cần danh phận, anh để ý em một chút cũng không được sao? 】

Mấy cái tin tức nhìn đến mức Vân Li tức giận, cảm thấy bạn trai của mình bị đạo đức bắt cóc.

Nhấp vào vòng bạn bè của cô ấy, một cái văn án mới nhất: 【 tới tìm cậu nhỏ chơi, cậu nhỏ với bạn gái vội vã về nhà, tôi chính là cẩu độc thân đáng thương ô ô ô 】

Hai người bọn họ có rất nhiều bạn, đầu tiên là nhấn like rất nhiều, bên dưới có thêm một số bình luận nổi bật.

Ba: 【[ cười trộm ]】

Mẹ: 【[ cười trộm ]】

Mẹ trả lời ba: 【ăn mừng khắp nơi [ hoa tươi ][ hoa tươi ]】

Ba hồi phục mẹ: 【[ ngón cái ][ ngón cái ][ ngón cái ]】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.