Chiết Ánh Trăng

Chương 55: Chương 55: Chương 54




Nơi này?

Trên giường?

Trên giường!!!!

Vân Li không phải là con nít, nên có đủ số hình ảnh đều hiện ra trong đầu. Cô nghiêm túc nghĩ lại vấn đề này, thời gian bên nhau của hai người quá ngắn. Vân Li dùng ngữ khí không thương lượng: "Chiêu đãi sau nha."

"......"

Phó Chí Tắc đã khép lại mắt, cô vừa nói như vậy, anh lại mở mắt, vùi đầu vào tóc cô: "Không chỉ có tiếp đãi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Anh ôm người trong lòng ngực, trong đầu không ngừng phát lại cảnh tượng cô gặp chuyện, một cảm giác nghẹt thở khó tả.

Buồn ngủ cực kỳ, Phó Chí Tắc lại ngủ không được. Anh dứt khoát đứng dậy đi tắm rửa. Khi nước nóng dội vào người, anh nhớ đến món quà mà Phó Đông Thăng cố ý chạy đi mua cho Vân Li.

Đó là một chuyện qua quít bình thường, rất nhiều người lần đầu tiên ra mắt ba mẹ nhà trai, đối phương đều sẽ đưa quà gặp mặt.

Chỉ là một việc như vậy, làm hắn ý thức được, chuyện tương tự hết sức bình thường, lấy trạng thái của anh trong quá khứ đều là rất khó xảy ra với Vân Li.

Có thể anh sẽ thường xuyên thương tổn cô, bản chất với thằng cuồng biến thái kia cũng không khác gì.

Tắm rửa xong, Phó Chí Tắc mới phát giác mình không mang quần áo vào, anh nhíu nhíu mi, dùng khăn tắm quấn quanh người.

Khi trở về phòng, Vân Li còn ở đó, tỉ mỉ nhìn nến thơm trên đầu giường.

"......"

Anh quên mất vụ này.

"Anh tắm xong rồi à, cái nến thơm này......" Vân Li quay đầu, nhìn thấy □□ ngực anh, bọt nước còn theo tóc nhỏ giọt trên người anh với trên sàn nhà, mặt mày người đàn ông dính hơi ẩm, nhạt nhẽo mang theo nhu hòa.

"Người nọ bị cảnh sát bắt, nhân tiện anh phải về tới." Phó Chí Tắc bình thản ung dung nói, đi đến tủ lấy một bộ đồ ngủ.

Vân Li hồi lâu vẫn chưa định thần lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phó Chí Tắc, những giọt nước đọng trên làn da trắng nõn quá mức, anh nghiêng đầu, mái tóc ướt sũng dán lên má, Vân Li nhìn chằm chằm giọt nước trượt dài từ cổ đến sườn xương quai xanh, xuống chút nữa là đến ngực, bụng, dừng lại trên khăn tắm màu trắng.

"Còn chưa xem đủ?" Anh cầm áo ngủ, trong lời nói mang theo mê hoặc, "Tới gần chút nữa xem đi."

Vân Li thất thố mà dùng tay che đôi mắt: "Bây giờ em đi ra ngoài."

Xem xong rồi mới che đôi mắt.

Cũng chỉ có cô mới làm được thôi.

"Không cần." Anh nói xong, Vân Li định ở chỗ cũ, chỉ là xoay người, phía sau truyền đến tiếng anh thay quần áo.

Vân Li tim đập như trống, chỉ chốc lát sau, đưa khăn lông cho cô, chính mình ngồi xuống mép giường.

"Giúp anh lau tóc đi?"

Vân Li dịch chuyển phía sau anh, từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy cổ áo mở rộng của anh, cô chậm rãi lau tóc cho anh, chính nhân quân tử nói: "Anh không cài cúc áo à."

"Lúc 5 giờ 17 phút chiều nay, có người nói phải là người hiểu rõ anh nhất." Phó Chí Tắc bình tĩnh mà thuật lại lời cô nói, kéo tay cô lên cổ áo của mình, "Bây giờ không cần hiểu rõ sao?"

"......"

Vân Li bình tĩnh hơn anh, từ phía sau cài cúc áo thứ nhất.

Cô chậm rãi chà lau tóc của anh, động tác rất nhẹ, tầm mắt Phó Chí Tắc bị khăn lông che lại, cảm nhận được hơi ấm của cô sau người. Trong phòng an tĩnh, kiều diễm vô hạn lúc nãy giờ phút này lại biến thành ấm áp.

Anh cúi đầu, hướng về phía trước giữ chặt tay cô, đưa lên môi mình hôn.

Vân Li tâm tình cũng không tồi, sau khi lau khô cho anh, chỉ vào những máy bay không người lái hỏi: "Mấy đó đều là mô hình sao?"

"Không phải, đều là đồ thật." Thấy bộ dáng Vân Li cảm thấy hứng thú, ngữ khí anh mặc kệ nói: "Có thể cầm chơi."

Mỗi một cái này trông khá đắt, Vân Li cũng không dám chơi, nhớ tới cái video người máy kia bị biến thành video khôi hài, hiện tại nhãn blogger còn nhiều cái gây cười.

Học chính là ngành khoa học công nghệ, Vân Li thỉnh thoảng vẫn sẽ nghĩ ra một ít video khoa học kỹ thuật, liền hỏi nói: "Có thể mượn máy bay không người lái này để quay video tháng không? Có thể yêu cầu anh giúp không."

"Ừ." Phó Chí Tắc sờ sờ môi dưới của cô, "Có thù lao không?"

Anh thực sự chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, Vân Li không được tự nhiên nói: "Cũng đâu nhất thiết yêu cầu anh giúp."

Anh hơi câu môi, làm bộ không nghe thấy câu này, Vân Li hiểu ý anh, giãy giụa trong chốc lát: "Em trai em xuất hiện trên máy quay đều không cần thù lao......"

Cũng không phải chưa thấy qua hai chị em ở chung khi Vân Li cường thế, Phó Chí Tắc không khỏi nói: "Em ấy không dám muốn."

"......"

"Cho nên, có thù lao không?"

"......"

Hai người cũng làm rất nhiều hành vi thân mật, Vân Li cân nhắc, cũng không lỗ, liền thuận miệng đáp ứng: "Vậy cũng được."

"Có thể trả trước không?" Anh chỉ chỉ môi mình, "Hôn ở đây."

"......"

Dính nhau hồi lâu, Vân Li nhớ tới lời anh nói vừa rồi, cố gắng duy trì hình tượng của mình:"Em cũng không đối với em trai em như vậy đâu□□."

Phó Chí Tắc nghịch tóc cô: "Em không □□." Nhớ tới cuộc nói chuyện trong bệnh viện buổi chiều, mỗi lần Vân Li hỏi anh gì đó đều phải xác nhận nhiều lần, bộ dáng hoàn toàn khác đối với Vân Dã.

Cảm thấy đối với cô không quá công bằng, anh dừng lại một lúc, mới nói nói: "Li Li, bất kể em làm gì hay nói gì, anh đều thích em sẽ không bởi vậy mà thay đổi."

Vân Li ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh có thể đối với em □□ chút."

Ánh mắt anh bình thản, cho Vân Li động viên vô hạn, chờ đợi một lát, cô chậm rì rì hỏi: "Thế lần trước em hỏi anh cái thẻ trường, là của ai?"

"......"

Phó Chí Tắc ngón tay đùa bỡn sợi tóc cứng đờ.

Bầu không khí như đông cứng trong giây lát.

Vân Li mẫn cảm mà cảm nhận được, cô hỏi một điều không nên hỏi rồi.

"Khi còn nhỏ, anh ấy đã qua đời." Ngữ khí anh không hề gợn sóng, tiếp tục chơi tóc cô, ý đồ làm mình phân tâm: "Cho nên không muốn đề cập đến chuyện của anh ấy."

Vân Li nghe vậy thì cả người cứng đờ, cô lập tức ngồi thẳng, mâu thuẫn nói: "Thực xin lỗi, em không nghĩ tới, em không nên......"

"Li Li." Phó Chí Tắc ngắt lời cô, kéo kéo tay cô, "Không cần xin lỗi."

Anh tiếp tục nói: "Vốn dĩ em nên biết."

Vân Li cảm thấy mình không nhìn được mà bóc vết sẹo của anh, cúi đầu không nói chuyện. Một bàn tay phủ lên, trấn an mà xoa xoa đầu cô, mới vừa tắm xong, tay anh nóng hơn bao giờ hết.

Vân Li lại đỏ hốc mắt.

-

Ở hoàn cảnh lạ lẫm, Vân Li không thể ngủ được, cô trằn trọc rất lâu. Cô nhớ lại những vấn đề về tính cách của mình, sợ giao tiếp với người lạ, thiếu quyết đoán, luôn nhạy cảm với những gì người khác nói và làm.

Cũng không phải là không tốt, dù sao nhiều năm như vậy cô cũng đến đây như thế. Chẳng qua, hầu hết thời gian, đều không có kết quả tốt.

Đặc biệt là đêm nay.

Nước mắt rơi trên gối, cô cảm thấy mình tổn thương đến Phó Chí Tắc.

Vân Li chưa từng đắm chìm đắm trong tâm trạng tủi thân này, hơn nửa đêm mở livestream.

Rất nhiều Fans là con cú, chỉ chốc lát sau số lượng người xem tăng tới mấy trăm người, cô chọn chút gởi thư.

"Tại sao lại phát sóng trực tiếp vào lúc nửa đêm? —— nhớ mọi người trong nhà này."

"Cá mặn mấy vạn năm không cập nhật —— đều bị gọi là cá mặn, tìm một cơ hội vùng lên vậy."

"Làm hòa với anh trai ở quán cà phê rồi sao? —— đang yêu đương, đừng nhớ mong."

Những lời này khơi mào sóng to gió lớn, làn đạn một đống a a a a mất bà xã rồi, Vân Li nhìn cảm thấy hài: "Yên tâm, blogger tạm thời vẫn là bà xã trong nhà mọi người nha." Cô dừng một chút, "Sau này cũng không chắc chắn."

Cũng không quên dự tính ban đầu của mình, Vân Li thanh thanh giọng nói: "Mọi người trong nhà ơi, muốn nhờ mọi người một chuyện——"

"Blogger muốn rèn luyện kỹ năng của mình một chút, mọi người trong nhà tới tâm sự với blogger đi."

Cái tương tác này cũng khá quỷ dị, không ít fans xung phong nhận việc. Các fan nói chuyện còn sợ hãi rụt rè so với cô, thay vào đó cô bị bắt thành người tổ chức cuộc trò chuyện.

Sau một giờ, hiếm khi có được cảm giác thành tựu từ giao tiếp, Vân Li mới bình yên đi vào giấc ngủ.

......

Phó Chí Tắc vẫn không cải thiện, lúc tỉnh dậy lúc hai giờ, anh cũng không ngủ được, mở ngăn tủ ra, trong đó có vài loại thuốc ngủ. Nhớ tới Vân Li, anh không nói gì mà đóng ngăn kéo.

Biết không ngủ được, anh ra thu dọn tàn thuốc và chai rượu để lại từ lần trước.

Ba mẹ đã phát rất nhiều tin nhắn, đa số là việc ăn uống đầy đủ và chăm sóc bản thân thật tốt. Chỉ có một cái mơi nhất là, có bạn gái, chăm sóc mình thật tốt mới có thể chăm sóc cô.

Cuộc sống sa đọa gần hai năm, lâu đến nỗi, anh không biết cuộc sống bình thường sẽ như thế nào.

Trong tháng qua ở cùng với Vân Li, anh nấu ăn cho cô, dành cả ngày ngốc cùng cô, mới biết được, hóa ra cuộc sống của anh cũng có thể trở về quỹ đạo.

Anh cũng muốn chăm sóc cho cô.

Anh muốn cho cô cuộc sống bình thường.

Như trả lời cho chính mình, anh cầm lấy di động, trả lời vâng với ba.

Mối quan hệ với cha mẹ anh vẫn luôn rất lãnh đạm, trong chỗ sâu đều sự yêu thương lẫn nhau, nhưng Phó Chí Tắc không có thói quen giao tiếp với bọn họ.

Chần chờ một lát, đã gửi cho họ bức ảnh chụp chung của mình với Vân Li.

Hơn 6h, Phó Chí Tắc đến cửa hàng tiện lợi 24h ở dưới lầu 24h để mua đồ ăn sáng.

Khi Vân Li tỉnh dậy, Phó Chí Tắc đang ngồi ở phòng khách, trên bàn đặt sữa bò và bánh mì nướng với trứng chần.

Rèm cửa ở cửa sổ sát đất với ban công được mở rộng, ánh sáng mặt trời lọt vào, trên ban công sạch sẽ sáng ngời.

Nhìn đồng hồ, 8 giờ rưỡi.

"Em còn nói phải chăm sóc anh một ngày 3 bữa......"

Phó Chí Tắc hâm nóng trứng chần trong lò vi sóng, đặt trước mặt cô: "Ai chăm ai, đều giống nhau cả."

"Đúng rồi, món quà mà chú và dì tặng cho em, là dây chuyền á." Vân Li nhấp một ngụm sữa bò, "Hơi đắt, em hơi xấu hổ khi nhận nó."

"Ba mẹ anh thích em, nhận đi." Phó Chí Tắc thay cô xé nhỏ bánh mì nướng, Vân Li cảm thấy mình giống như em bé to xác, có chút kháng cự: "Em sẽ tự làm ——"

"Chú dì nói gì vậy?" Có thể được ba mẹ của đối phương tán thành, trong lòng Vân Li vẫn khá vui vẻ, Phó Chí Tắc nói: "Nói em khá tốt, kêu anh chăm sóc em."

Sau đó, như sợ bị cướp công, lại bổ sung câu: "Nhưng mà, anh muốn chăm sóc em, không có quan hệ gì với bọn họ."

Sau khi ăn sáng, Phó Chí Tắc dẫn Vân Li đi dạo quanh Giang Nam Uyển, từ nhỏ anh ở chỗ này lớn lên, anh rất quen thuộc diện mạo của mỗi cái cửa hàng mười mấy năm trước.

Sau khi ăn cơm bên ngoài, hai người trở về Giang Nam Uyển đợi, điện thoại rung lên, Vân Li cầm lên xem.

Doãn Dục Trình: 【 Vân Li, buổi chiều tôi đón em trai cô. 】

Doãn Dục Trình: 【 chỗ tôi có hai tấm vé xem phim lúc 7 giờ tối, tối nay Vân Y phải đi học lớp bổ túc, nếu không cần thì có chút lãng phí. 】

Vân Li suy đoán anh ta muốn gặp mặt biết về tình hình của Vân Dã, liền nói: 【 vậy để tôi hỏi Vân Dã có muốn đi không. 】

Doãn Dục Trình: 【 bộ phim này tôi khá muốn xem, cô nguyện ý đi chung không? 】

Vân Li ngẩn ra.

Ý tứ này...... Vân Li lại vén vén,ngày càng cảm thấy anh ta có ý đó.

Cô cẩn thận nhớ lại, xác định năm trước anh ta có gặp cô với Phó Chí Tắc.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, Phó Chí Tắc để ý đến, nhìn về phía cô. Vân Li chủ động đưa điện thoại cho anh, anh nhìn cái, lãnh đạm nói: "Định cạy góc tường à?"

"Em về trước." Vân Li lấy qua di động, gõ vào 【 không được 】.

"Đợi chút." Phó Chí Tắc ngăn cô gửi, lấy điện thoại, ở trên màn hình gõ vài cái, bấm gửi đi.

【 bạn trai tôi không đồng ý cho tôi một mình đi với con trai khác, ngại quá. 】

【 lần trước anh cũng gặp qua bạn trai tôi rồi nhỉ. 】

Nhìn giao diện trò chuyện này, Vân Li chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Ngày xưa những chàng trai mà có xu hướng tỏ vẻ ái muội với Vân Li tỏ vẻ quá ái muội khuynh hướng nam tính đều bị cô xóa, đến lượt Doãn Dục Trình thì cô lại có chút rối rắm.

Cô hỏi Phó Chí Tắc: "Muốn em xóa anh ta không, cảm giác hơi xấu hổ."

Phó Chí Tắc nhìn cô một cái: "Xóa."

Cô vào mục xóa, lại ấn hủy bỏ, xoay người hỏi Phó Chí Tắc.

"Nhưng Vân Dã yêu thầm em gái của anh ta, em xóa như vậy, Liệu họ có nghĩ rằng em không thân thiện không."

"......"

"Giận chó đánh mèo trên người Vân Dã, em đây không phải đã huỷ hoại hạnh phúc cả đời của thằng nhóc sao?"

"......"

"Hơn nữa có thể anh ta cũng không có ý đó, khả năng chính là tìm ai đó đi xem phim chung với anh ta."

"......"

Doãn Dục Trình không trả lời tin nhắn, Vân Li ngồi ở chỗ cũ rối rắm một trận, đồng thời đưa ra một vài lý do chính đáng.

Cô ở kia lầm bầm lầu bầu nửa ngày, Phó Chí Tắc bên cạnh dựa vào trên sô pha, lười nhác mà nhìn cô, đột nhiên cười, ngữ khí không có độ ấm: "Được nhỉ."

Vân Li ngẩng đầu: "?"

"Xóa WeChat của anh dứt khoát như vậy."

"......"

Nợ cũ vạn năm trước bị lôi rai, Vân Li lâm vào trạng thái ngáo ngơ, cô giả bộ bình tĩnh nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói: "Hóa ra là anh biết à, sao anh không nói với em."

Phó Chí Tắc liếc nhìn cô một cách không thương tiếc.

Cho nên, anh biết, không vạch trần, nhưng hiện tại trong lòng không cân bằng.

"Em cũng không dứt khoát vậy đâu." Vân Li khô cằn mà giải thích, Phó Chí Tắc khoang ngực, chờ cô nói.

Cô cẩn thận mà nhớ lại một lát, mới nói nói: "Lúc ấy cũng rối rắm hồi lâu mới xóa đấy......"

"......"

Phó Chí Tắc bị tức cười.

Vừa lúc Doãn Dục Trình gửi lại tin nhắn: 【 ngại quá, tôi hiểu lầm chút chuyện rồi. Vậy để Phó Chí Tắc đưa cô đón Vân Dã đi, vé xem phim có thể cho hai người. 】

"Rất hào phóng." Phó Chí Tắc bình luận.

Vân Li giờ phút này vẫn cảnh giác cao độ, cẩn thận hỏi anh: "Vậy WeChat này vẫn xóa không?"

Phó Chí Tắc nhìn cũng không sinh khí: "Không cần."

Lời tuy như thế, mãi cho đến khi buổi chiều, Phó Chí Tắc không nói gì, có vẻ như việc ở chung không có khác biệt gì so với bình thường.

Vân Dã đến Nam Vu lúc 3 giờ chiều, sau khi nhìn thấy hai người đón mình thiếu chút thì hóa đá.

Cậu đối với trạng thái yêu đương của Vân Li còn dừng lại ở giai đoạn theo đuổi người ta bị thất bại, sao mới qua cuối kỳ thôi liền thoát fa rồi.

Vân Li với Vân Dã nói chuyện suốt chặng đường, Phó Chí Tắc đảm đương một tài xế đủ tiêu chuẩn. Sau khi đến chung cư, Vân Li dùng máy chiếu để chiếu phim cho cấp Vân Dã, còn mình thì vào bếp cắt táo.

Vân Dã theo sau, cuối cùng có chỗ cho hai chị em ở một mình, cậu buồn bực đến không được: "Sao chị yêu đương không nói cho em biết?"

"Quản chuyện người lớn làm gì."

Vân Dã: "Chị còn đón giao thừa với anh ấy luôn à?"

Vân Li nhìn hắn: "Đúng thì sao?"

"Thấy sắc quên em trai!" Vân Dã tức giận đến mức giật lấy điện thoại cô, "Trả bao lì xì giao thừa lại cho em."

"Nằm mơ đi cưng."

Hai người đang đánh nhau trong bếp, Phó Chí Tắc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dựa cửa phòng bếp.

"Anh trai." Vân Dã thu liễm hành động, hô cái, liền chạy ra phòng khách.

Cô đeo tạp dề, có một khoảng thời gian dài là Phó Chí Tắc nấu ăn, lần cuối nhìn thấy bóng dáng này là chuyện của mấy tuần trước.

Phó Chí Tắc kéo cửa phòng bếp, áp vào Vân Li, nhiệt độ cơ thể chợt rõ ràng, trong phòng có tiếng Vân Dã đang chơi TV, Vân Li lo lắng anh sẽ tiến vào, nhỏ giọng nói: "Em......"

Hai tay anh vòng qua bên hông cô, mang chút trừng phạt mà hôn mặt cô: "Làm sao vậy? "

Vân Li: "...... Không." Cô câm nín, cắt táo trên thớt.

"Xóa anh đi," bị bỏ rơi một góc, lời anh nói còn có chút buồn bực cười, "Bây giờ còn không chủ động như vậy."

================

CN121006032022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.