Vân Li cũng không nghĩ tới lúc này chẳng phân biệt được uốn lưỡi, trước đó cô luyện hơn mười phút.
Thấy anh không có nghị lực gì, Vân Li xụ mặt nói: "Trông anh rất không vui vẻ gì cả."
Phó Chí Tắc cảm thấy buồn cười: "Anh rất vui vẻ."
Vân Li bất mãn: "Nếu vui vẻ, anh phải tỏ vẻ chút chứ."
"Tỏ vẻ thế nào?"
Trước màn ảnh, Vân Li khép ngón trỏ với ngón giữa lại, lòng bàn tay dán ở trên môi, vẫy nhẹ về phía trước, nhìn anh làm cái tư thế hôn gió. Bày tỏ xong, cô nhìn chằm chằm anh: "Cứ tỏ vẻ như vậy."
"......"
Phó Chí Tắc không biết làm sao cô lại nghĩ ra động tác phóng đại như thế, thấy cô khăng khăng mà nhìn chằm chằm mình, lấy lý do cự tuyệt: "Tên còn đọc chưa chính xác."
"......"
Bị nói trúng, Vân Li túng quẫn nói: "Em luyện tập nhiều vậy, tranh thủ sang năm nói đúng."
Phó Chí Tắc: "Sang năm nói không đúng thì sao?"
"Vậy mỗi năm sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, sẽ có một năm có thể nói đúng." Vân Li nghiêm mặt nói, "Anh đừng xem thường em ——"
Phó Chí Tắc còn tưởng rằng cô muốn nói chuyện tiếng phổ thông của mình, Vân Li lại cười nói: "Em có thể ở cùng anh cả đời."
Cho nên hẳn là, có rất nhiều cơ hội nhỉ.
"Em quay lại đền bù sinh nhật cho anh, làm bánh kem cho anh." Vân Li cũng mới biết hôm qua anh ăn sinh nhật vào đêm giao thừa, vội vàng chuẩn bị chùm đèn để chúc mừng từ xa.
"Đều không quan trọng." Phó Chí Tắc không thèm để ý nói, trên mặt ra vẻ trấn định, trong giọng nói lại có chút thúc giục: "Quay về sớm một chút."
......
Sau khi gặp Doãn Vân Y ở Nam Vu, kỳ nghỉ của Vân Dã về cơ bản là dành cho việc học. Hại chị em mỗi ngày cơm ba bữa chạm mặt.
Vân Vĩnh Xương với Dương Phương không có học sinh nghỉ dài, sau năm mới, chỉ có hai chị em ở nhà.
Nghĩ tới dạ dày Phó Chí Tắc không tốt, Vân Li liền thừa dịp nghỉ đông học chút mánh khóe nấu cháo, rồi đăng một loạt video nấu cháo trên trạm E.
Sau khi hạ quyết tâm sửa đổi tính cách, Vân Li về cơ bản thường phát livestream nửa tiếng mỗi buổi tối, nội dung phần lớn cũng chỉ là tâm sự với fans về đề tài nào đó.
Dần dần, ngày càng có nhiều fans theo dõi thường xuyên.
Trung gian có fans khiến cho cô chú ý, cái efe chưa bao giờ bật mic, lại thường xuyên trả lời cô ở làn đạn lần trước.
Ví dụ, Vân Li: "—— blogger là chúa rối rắm, phải cân nhắc hồi lâu nói một câu với những người khác."
efe: 【tâm tư bà xã tinh tế 】
Vân Li: "—— blogger luôn nói chuyện tẻ nhạt với những người không quen trước mặt."
efe: 【lời bà xã nói gãi đúng chỗ ngứa】
Vân Li: "—— blogger có chút sợ xã hội, nhận chuyển phát nhanh với khi lấy cơm hộp đều kêu em trai nghe điện thoại."
efe: 【 tâm tư bà xã kín đáo 】
"......"
Thật sự là chim trĩ đều có thể thổi thành phượng hoàng.
Nhưng mà, đoạn biễu diễn tự mình nói ra nhận rất nhiều sự đồng cảm, các fan sôi nổi bày tỏ chính mình cũng không thích tiếp nghe với gọi điện thoại, đặc biệt khi đối diện là người xa lạ.
Những sự kiện cô từng dùng một lần để phán xét bản thân, đều xảy với rất nhiều người. Cho tới nay chuyện mà cô tự ti, giờ phút này lại có vẻ như tầm thường chả có gì lạ.
Là cô luôn sống trong thế giới của riêng mình.
Tự tiện phân loại mình thành một đám người đặc biệt, che lại hai mắt lo cho bản thân mà tự ti khổ sở, này lại không phải là một loại tự kiêu sao.
Không ít fans bật mic thuật lại chuyện hướng nội của mình đã trải qua, có khi là với họ hàng, có khi là đồng nghiệp, bao hàm không ít xã giao chết chóc chuyện xưa, trong lúc làn đạn thì cũng có rất nhiều người khác ủng hộ cổ vũ. Mặc dù đều là người xa lạ không quen biết nhưng đều nguyện ý dùng những lời lẽ ấm áp an ủi lẫn nhau.
Vân Li nhìn, trong lòng ấm áp.
Đề tài dần dần ra ngoài.
【 bà xã ới, em trai đâu rồi a a a a 】
【 hôm nay huấn luyện xã giao của cá mặn kết thúc nhó, mở triển lãm cá nhân cho em trai đi】
【em trai à mẹ yêu con】
Lúc đầu thời điểm Vân Li quay video, Vân Dã sẽ liên tiếp xuất hiện trước máy quay, trong bốn năm nay không ít fan cũ chứng kiến cậu trưởng thành, mà cô nhìn tới mười sáu năm. Ngay từ khi cậu được sinh ra, Vân Li liền có ký ức.
Từng bước một nhìn cậu bi bô tập nói rồi bập bẹ bằng hai chân sau trưởng thành một thiếu niên vui vẻ như bây giờ. Vân Li rơi vào suy nghĩ, nếu sau này cô thật sự ở lại Nam Vu, cơ hội gặp mặt Vân Dã sẽ rất ít.
Vân Li kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Hôm nay cơm nước xong thì Vân Dã nói mình đau bụng, Vân Li còn trêu chọc Dương Phương làm đồ ăn hạ độc cậu. Lúc này cậu ngủ dưới chăn bông, Vân Li đi vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của cậu, xoa xoa đầu.
Vân Dã tỉnh, thấy là cô, đem mặt từ biệt: "Tránh ra, em muốn đi ngủ."
Vốn dĩ muốn làm một chị gái tiêu chuẩn trong chốc lát, Vân Li giận sôi máu: "Đi thì đi, ngày mai chị liền về Nam Vu."
Vân Dã lập tức ngồi dậy, "Em kêu chị trắng ra chứ đâu kêu chị đi."
Cậu nhíu nhíu mi, "Lúc này mới số 8."
Vân Li nói: "Trở về đền bù sinh nhật cho anh rể em." Cô cố ý nói: "Ừm, có thể em chị không thể hiểu, rốt cuộc chị là yêu đương cái kia."
Không hiểu sao bị đút cơm chó vào mồm, Vân Dã câm nín mà đắp chăn. Vân Li vỗ vỗ tay đứng dậy, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của Vân Vĩnh Xương, "Yêu đương với ai?"
"......"
Cách âm ở nhà không tốt lắm, khi Vân Li gọi Phó Chí Tắc phần lớn chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện, vẫn luôn không bị Vân Vĩnh Xương phát hiện mối quan hệ của họ.
Vân Dã ló đầu ra khỏi chăn bông, lộ ra ánh mắt đồng cảm, Vân Vĩnh Xương liếc mắt cậu một cái: "Được lắm, cánh cứng nhỉ, hợp tác với chị mày gạt chúng ta à."
"......"
Màn đêm im lặng bao trùm nỗi tức giận dâng trào.
"Người nào?"
"Đồng nghiệp con."
"Nói chuyện bao lâu?"
"Một tháng."
"Nhà ở đâu?"
"Nam Vu......"
Vân Vĩnh Xương sắc mặt nháy mắt chìm xuống: "Không chỉ có muốn chạy tới Nam Vu học nghiên cứu, còn định gả bên kia đúng không? Bộ Tây Phục chúng ta không có đàn ông à?"
Sớm đoán được sẽ diễn biến thành kết quả này, Vân Li ôn tồn nói: "Ba có thể cho con tự do hơn trong tình yêu được không......."
"Cho cái tự do gì! Mày đi Nam Vu bị người ta khi dễ, chúng ta không ở bên kia ai trút giận cho mày?" Ông hệt như trong quá khứ, trực tiếp đánh nhịp nói: "Quay lại đó chia tay với thằng đó, con mới nhiêu tuổi, muốn tìm cũng phải tìm ở Tây Phục."
Vân Li như bị đâm vào tim.
"Con không cần ai trút giận cả, chính con có thể tự bảo vệ mình." Cô tức giận trong lòng.
Cô không rõ, từ nhỏ đến lớn cô luôn cẩn thận dè dặt với không làm phiền Vân Vĩnh Xương chuyện gì, ông lại luôn cảm thấy cô không có tài cán gì.
Vì sao luôn có ba mẹ luôn cảm thấy rằng con cái của họ nên đi theo quỹ đạo cuộc sống mà họ đặt ra.
"Con đã gặp bố mẹ anh ấy, ba mẹ anh ấy cũng không phải là người không nói đạo lý, đều là giáo sư tây khoa đại."
Vốn dĩ muốn cho Vân Vĩnh Xương có thể chấp nhận họ nhiều một chút, sau khi câu nói này nói ra chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi, ông tức giận đến mức mắng vài câu, trực tiếp đống sầm cửa mà đi.
Vân Li lạnh mặt trở về thu dọn hành lý, nghĩ đến mấy lời ông nói, trong lòng khó chịu không chịu nổi.
—— mày còn trộm gặp ba mẹ thằng đó sao?
—— trong mắt mày còn có tao không?
—— bây giờ là chê tao bằng cấp thấp muốn trèo cành cao sao?
Vân Vĩnh Xương không nói đạo lý, Vân Li cũng không phục tùng như trước kia. Vừa lúc có một thân thích làm tiệc thôi nôi, nhân lúc ba mẹ hai người ra ngoài phụ giúp, sáng sớm đã đi ra ngoài, Vân Li nhân lúc bọn họ đi, cũng kéo vali bước ra ngoài, giương mắt, vừa khéo nhìn thấy Vân Dã ra khỏi phòng.
Dường như vừa mới rửa mặt xong, ngọn tóc Vân Dã rối tung, mang theo bọt nước, trên mặt còn có một vết ngủ nông. Cậu gục mí mắt xuống, hỏi: "Đi thật sao?"
Vân Li ừ một tiếng.
Vân Dã đút túi quần rồi đứng đó.
Lối đi nhỏ hẹp hòi, ánh đèn u ám.
Thiếu niên mặt mày đen nhánh, dáng người cao ráo, mặc bộ đồng phục bóng chày rộng rãi.
Xa cách luôn sinh ra một cảm xúc không biết tên, bầu không khí được nhuộm đẫm sự trầm mặc với u tối, tăng thêm một loại ý vị không tồn tại vô căn cứ.
Kết hợp với căn nhà trống trải này, vào giờ phút này Vân Dã dường như có rất nhiều thân phận.
—— bỏ lại đứa bé mới lớn.
Vân Li lưỡng lự giây lát, lải nhải nói: "Tối mai ba mẹ mới trở về. Hai ngày này chỉ có em ở nhà một mình, thì ăn ở bên ngoài đi."
Vân Dã nhìn cô: "Ò."
Vân Li: "Hoặc là gọi cơm hộp."
Vân Dã: "Ò."
Vân Li: "Nếu không nữa thì qua nhà cô nhỏ ăn cũng được."
Vân Dã: "Ò."
"......" Liên tiếp ba lần chỉ có một chữ, phảng phất dẫn theo cảm xúc. Vân Li không rõ tình huống, lại hiếm khi tính tình tốt hỏi, "Sao chỉ có phản ứng này? Em có ý kiến gì với chị sao?"
"Không có," Vân Dã nói, "Cảm thấy giống kỳ nghỉ vậy."
"?"
Vân Dã nghiêng đầu, chậm rãi thuật lại: "Ăn ở ngoài, gọi cơm hộp, ăn ở nhà cô nhỏ......" Cậu tạm dừng, hỏi: "Thần kỳ đấy?"
Vân Li không nghe hiểu: "Gì cơ?"
Vân Dã nhún vai: "Chị đi rồi đổi lại là em khỏi cần xuống bếp."
Vân Li: "......"
Đột nhiên bị cậu trào phúng công khai như vậy, Vân Li nói xong, Vân Dã xách vali của cô đi về phía huyền quan.
Vân Li thật sự không nghĩ tới, nấu cho Vân Dã hai gói mì ăn liền, là có thể khiến cậu oán hận sâu sắc như vậy.
Sau khi xuống lầu, Vân Li nhìn mắt di động. Quay đầu, đối với Vân Dã đang giúp xách va li: "Được rồi, chị đi đây. Em về làm bài tập đi, chị đến nhà ga thì có vài con đường à."
"Chị đi xe buýt?" Vân Dã đặt vali xuống, "Không phải chị còn kéo cái vali sao?
"Cũng không nặng."
"Chị không mệt sao, em đưa chị ra sân bay."
"Sao đưa đây?" Vân Li buồn cười, "Đi xe bus với chị nha?"
"Sao có thể." Vân Dã kiêu ngạo mà nhướng mày, từ trong túi móc ra chìa khóa xe, ở trong tay ước lượng hai lần, "Em lái xe."
"......"
Lời này nghe khiến người ta cảm động.
Nhưng nếu có thể đổi thành, điều kiện tiên quyết là Vân Dã là người trưởng thành.
Vân Li cảm thấy mình nên cảm động hơn.
Cô không thể tin tưởng mà gõ vào đầu cậu: "Em lấy chìa khóa xe của ba ở đâu thế?"
Lần này đột nhiên không kịp phòng ngừa, Vân Dã nhíu mày: "Ở trên bàn."
"Vậy để nó lại trên bàn đi," Vân Li không nhịn được lại gõ cửa cậu một chút, "Nó là vẫy chào với em sao em cũng phải lấy nó."
"Em có thể không động thủ?" Sau hai cú đánh liên tiếp, Vân Dã nén lửa, "Em cũng không phải sẽ không lái."
Lời này Vân Dã nói không phải giả.
Sau khi ba Vân Vĩnh Xương làm huấn luyện viên tại trường dạy lái xe trong hơn mười, cậu không có việc gì làm thì sẽ chạy đến đó. Mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, đã có thể lái xe.
Kế tiếp một đường, Vân Li ra vẻ là một người chị gái, nghiêm túc giáo dục Vân Dã. Cố gắng làm cho cậu hiểu, ở tuổi này của cậu, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Toàn bộ quá trình Vân Dã không rên một tiếng.
Tới nhà ga, Vân Li cũng giáo dục xong. Nhìn vẻ mặt vô cảm của Vân Dã, cô không khỏi nghĩ lại mình có phải nói quá mức hay không.
Vân Li thở dài: "Chị cũng không muốn mắng em, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của em ——"
Còn chưa nói xong, Vân Dã bỗng nhiên duỗi tay, chặn một chiếc taxi.
Vân Dã không trả lời, mở cửa ghế sau, nhét cô vào trước. Rồi sau đó tự mình nói với tài xế: "Tài xế, là phiền mở cốp sau ạ. Chúng cháu đến sân bay Tây Phục."
Có người xa lạ ở đây, Vân Li lập tức an tĩnh. Ngồi vào vị trí bên trái, cô không được tự nhiên mà lấy di động, gửi cho Vân Dã tin nhắn: 【? 】
Vân Li: 【??? 】
Rất mau, Vân Dã cũng cũng cất hành l, lên xe.
Vân Li: 【 em làm gì đấy. 】
Vân Dã: 【 em cho thuê tiền này. 】
Vân Li: 【 không phải bản thân chị tự đi à, em đi chuyến đi chuyến về biết nhiêu tiền không. 】
Vân Dã: 【 em bắt xe buýt về. 】
Dọc theo đường đi Vân Dã không gửi thêm tin nhắn nào, đưa cô đến cửa soát vé, cậu mới nói nói: "Chị cứ ở Nam Vu đi, không vừa ý thì hẳn về Tây Phục."
Nghĩ nghĩ, bản thân cậu nói thêm: "Tuy nhiên, ở chung với ba mới là điều không vừa ý nhất."
"......"
-
Ngay khi đến lối ra, Vân Li liền nhìn thấy Phó Chí Tắc đứng ở bên cạnh. Hai ngày hậm hực đột nhiên đột nhiên thuyên giảm, cô kéo hành lý chạy tới, lao vào trong lòng ngực anh.
Phó Chí Tắc lập tức không đứng vững, lui về phía sau một bước: "Nhẹ chút chứ."
Vân Li cười nói: "Ăn nhiều thịt hơn đi, bằng không người khác nói bạn trai em yếu ớt"
"Yếu ớt?" Phó Chí Tắc lặp lại từ này, ngay từ đầu Vân Li chỉ muốn đùa một chút, thấy anh để ý như thế, vừa định giải thích, liền bị anh kéo đến một nơi ít người.
Vân Li: "Ban ngày ban mặt, anh không thể......"
Cô chưa nói xong.
Phó Chí Tắc đã nâng cằm cô lên, trong con ngươi đen có sự nhớ mong thấu xương. Anh nói tiếp lời của cô: "Không thể yêu đương sao?"
"......"
Sau khi lên xe, Phó Chí Tắc: "Hôm nay đặc biệt về?"
Vân Li: "Ừ......"
Một vài đèn đường cũ kỹ ngang ven đường, đèn xe đằng trước thường xuyên sáng lên, Vân Li trầm mặc mà ngồi trên ghế lái, hình ảnh cãi nhau với Vân Vĩnh Xương còn quay cuồng trong đầu.
"Tới Thất Lí Hương Đô thu dọn đồ đạc trước không?" Phó Chí Tắc nhìn cô vài lần, Vân Li thất thần gật gật đầu.
Hai tuần không gặp, Vân Li nhìn thấy anh lại không vui như mong đợi, Phó Chí Tắc dừng xe dưới lầu ở Thất Lí Hương Đô, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không, mới xuống máy bay có chút mệt." Vân Li lấy lại tinh thần, nhìn mặt anh, đột nhiên hỏi: "Chúng ta bên nhau bao lâu rồi?"
Phó Chí Tắc: "46 ngày."
Chưa đầy hai tháng.
Có vẻ như cũng chưa phải lúc để phát sầu vì chuyện này.
Sau khi trở về căn hộ, Vân Li chỉ thu dọn một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết với quần áo.
"Chủ nhà nói sẽ trừ tiền cọc ba tháng khi hủy hợp đồng, tương đương với việc chỉ tiết kiệm hai tháng thuê, em muốn giữ cái chung cư này, nếu chúng ta có lớp học buổi sáng có thể ở bên này ngủ."
"Quay lại lấy một ít quần áo của anh đến đây đi, tuy rằng cái tên cuồng biến thái còn chưa bắt được, nếu có anh ở đây, chắc gã cũng không dám xuất hiện đâu."
Vân Li thỏa đáng mà sắp xếp những thứ này, lại thấy Phó Chí Tắc ngồi trên ghế sô pha nhìn mình, Vân Li dừng lại động tác: "Làm sao vậy?"
Phó Chí Tắc: "Ở đây chỉ có một cái giường."
Vân Li: "Em không để anh ngủ sô pha đâu."
"......"
Phó Chí Tắc dừng một chút, sau đó chậm rãi hỏi: "Chúng ta ngủ cùng một giường nhé?"
Vân Li có chút do dự gật gật đầu, cô tin tưởng Phó Chí Tắc làm người, hơn nữa cơ hội ngủ ở bên này lại không nhiều lắm.
Mới vừa lên xe, liền nghe anh hỏi: "Khi nào có lớp buổi sáng?"
"......"
Khi hỏi câu hỏi này, vẻ mặt anh cực kỳ đứng đắn, mặt Vân Li bất giác mà phiếm hồng, thấp giọng nói: "Còn chưa chọn lớp xong."
Sau khi đến Giang Nam Uyển, Phó Chí Tắc tự mình đi đến tủ lạnh cầm thịt ra đông. Anh rất thành thạo trong việc nấu cơm, nấu bữa tối mà không cần sự giúp đỡ của Vân Li.
Vân Li muốn uống chút rượu, Phó Chí Tắc mở một chai rượu whisky, rót cho cô một ly nhỏ với Sprite.
Trên bàn cơm có đèn ngủ nhỏ phát sáng.
Toàn bộ quá trình Phó Chí Tắc nhìn Vân Li, cô đang nghĩ chuyện gì đó, phản ứng thường xuyên chậm nửa nhịp. Uống hai chén nhỏ xuống bụng, sắc mặt Vân Li bất biến giữa vạn đời vạn biến, nhưng trong mắt đã ướt át.
"......"
Đêm vẫn chưa bắt đầu, Phó Chí Tắc cũng không muốn kết thúc như này.
Anh duỗi tay lấy chén rượu Vân Li, Vân Li lại cáu kỉnh: "Ngày thường anh uống nhiều như vậy, bây giờ anh dám không cho em uống coi, em liền, liền......" Cô gập ghềnh chưa nói hết câu.
Phó Chí Tắc không hề men say mà nhìn cô: "Liền thế nào?"
"Liền xóa WeChat của anh!"
"......"
Những lời này quả nhiên có lực uy hiếp hiệu quả. Anh không tiếp tục cản cô, Vân Li nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của anh, sinh ra dục vọng muốn hủy diệt rất mạnh, cô túm cổ áo anh, kéo anh đến sô pha.
"Sao anh luôn làm vẻ mặt này chứ?" Cô bực bội nói.
Phó Chí Tắc: "Nên làm vẻ mặt nào?"
Vân Li trước kia không uống rượu, cũng không biết mình không chỉ có tửu lượng kém, mà nhân phẩm rượu không tốt. Hai người giằng co một hồi, cô không nghĩ tới đáp án, ngoan cố nói: "Dù sao không thể có vẻ mặt này."
Người trên sô pha để cô túm cổ áo, cười khẽ.
Phảng phất như trong tiếng cười của anh nghe ra sự miệt thị, Vân Li nhìn thẳng vào anh, vươn tay tùy tiện mà nhéo mặt anh.
"Nơi này là nhà em." Nhéo cho đã, Vân Li đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng, Phó Chí Tắc phủ nhận: "Là của chúng ta."
Chờ cô mệt mỏi, anh mới từ phía sau lấy ra cái hộp nhỏ: "Quà." Tương tự như hộp khảm trai đưa cho cô trước đó, Vân Li không tiếp tục mượn rượu làm càn, nhận hộp.
Cô nghiêng đầu: "Là sinh nhật em sao?"
Phó Chí Tắc: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết kế tiếp hẳn là có chút áp lực, các bảo bối có thể truân nhiều một ít lại xem ~
======================
T2103507032022