Đi ra từ bãi đậu xe dưới đất, sau hành lang thật dài là ánh đèn sặc sỡ ngày hội, ven đường có người xách rổ bán hoa hồng.
Phó Chí Tắc dừng lại, cầm một đóa từ bên trong.
Tiểu cô nương quyết đoán nói: "Một trăm."
Vân Li: "......"
Cô còn chưa kịp ngăn cản, Phó Chí Tắc đã trực tiếp thanh toán.
Là kiểu dáng đeo ở trên tay.
Anh nâng cổ tay cô, luồn tay cô qua vòng của dải ruy băng.
"Nhìn khá xinh đẹp." Vân Li nâng tay quan sát một lúc, tuy rằng không phải là tiền của cô, nhưng từ Phó Chí Tắc bỏ tiền túi ra, cô cũng đau lòng.
Cô nhấp nhấp môi, tiếp tục nói: "Giống như IQ bị đánh thuế.". Google ngay trang ~ T г Ц м t г u у e Л .VЛ ~
"......"
Lời này nói ra, Vân Li ít nhiều gì cảm thấy mình có chút không biết tốt xấu, cô tìm lý do hợp lý: "Trong tình yêu, chỉ số IQ bằng 0, Trạng Nguyên khoa học tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi."
Phó Chí Tắc: "......"
Một chút lãng mạn nhỏ bị Vân Li đập tan tác, Phó Chí Tắc không nói lời nào đi về phía trước.
Sau khi vào trung tâm mua sắm, Phó Chí Tắc đi toilet, khi bước ra, lại thấy trong tay Vân Li cầm một bông hồng.
Vân Li đeo cho anh, anh không phản kháng, cười như không cười nói: "Vừa rồi có người nói đây là thuế chỉ số IQ." Anh dừng một chút, "Còn nói chỉ số IQ của anh bằng không."
"Anh quá mang thù rồi." Vân Li bình luận, "Việc này đã qua năm phút."
"......"
Phó Chí Tắc không hé răng, khẽ kéo tay cô bước lên lầu.
Trên cổ tay của hai người đều có hai đóa hoa hồng, thỉnh thoảng lại cọ sát.
Sau khi ăn xong, hai người trở về Giang Nam Uyển, Phó Chí Tắc đi tắm trước.
Bản thân Vân Li trở về phòng, ngồi trên giường dựa vào tường.
Chắc là...... mọi thứ đều ổn đi?
Vân Li phát ngốc một lúc, còn nghĩ đến cuốn album hồi chiều.
Không muốn chìm đắm trong cảm xúc này, cô nằm xuống giường rồi gọi cho Vân Dã.
Thiếu niên trả lòi, vẻ mặt thối mà khoe tấm bưu thiếp mới nhận được cho cô coi.
Vân Dã: "Em gửi tin nhăn cho Oai Oai."
Oai Oai —— Vân Li tự động liên kết với tên viết tắt Y Y trong tên Doãn Vân Y, cô nhíu nhíu mi: "Không phải em ấy không có di động sao?"
歪歪: Oai Oai viết gần giống 祎: Y
Vân Dã: "Anh trai cô ấy cho cô ấy một chiếc máy cũ, cái loại chỉ có thể gọi điện nhắn tin ấy."
Vân Li thấy cậu vuốt cằm suy tư hồi lâu, nửa ngày cũng chưa gửi tin nhắn xong, không khỏi nói: "Em đã gửi cái gì?"
Vân Dã: "Một."
Vân Li: "Cái gì?"
Vân Dã giải thích nói: "Sợ ba mẹ cô ấy tra di động, sớm muộn gì em gửi một cái, tiêu biểu chào buổi sáng và buổi tối tốt lành."
Vân Li bật cười: "Trâu bò."
Cô không lưu tình mà trào phúng: "Gửi một cái mà lâu như vậy."
Vân Li: "Em sẽ không cảm thấy tự ti khi ở cùng Doãn Vân Y sao?"
Vân Dã hoang mang mà nhìn ống kính.
Vân Li bổ đao: "Em ấy xinh đẹp hơn em rất nhiều."
"Tự ti em sẽ không theo đuổi, làm gì tự mình chuốc lấy khổ chứ." Vân Dã không kiên nhẫn nói, gãi gãi đầu tóc mình, kéo ống kính ra xa một chút: "Tự mình xem, em xứng đôi với cô ấy không."
"......"
Câu trả lời của Vân Dã đánh trúng điểm đau của Vân Li.
Thấy vẻ mặt cô hậm hực, Vân Dã sửng sốt: "Anh rể khi dễ chị?"
Vân Li nặng nề mà thở dài: "Chị và anh rể của em có chút cảm giác khoảng cách, cũng rất nhiều chuyện anh ấy cũng chưa nói với chị."
"Ha?" Nghe vậy, Vân Dã đứng dậy đi toilet, không đem này thành một chuyện: "Không phải đi hỏi anh ấy là được à."
"Hỏi......" Vẻ mặt Vân Li tràn ngập khó xử, "Chị không biết nói thế nào, chị mày muốn tập đến bất lực đây."
"Không thể nào?" Vân Dã nhìn về phía màn ảnh, mang theo châm chọc mà cười một tiếng, như có chút tức giận: "Vân Li, chị đừng có mà ở nhà thì khí thế, ở bên ngoài thì chịu ủy khuất đó nha."
Cậu gục mắt, không quan tâm đến phản ứng của cô, vẻ mặt thiếu đòn: "Nếu là lời này em phải đứng về phía lão ba rồi."
"......"
Vân Dã đang đánh răng, bàn chải đánh răng thọc một bên mặt to gấp đôi so với bình thường, cậu hàm hồ nói: "Thịt kho tàu đông lạnh lần trước chị cho em có độc, hôm nay em ăn buồn nôn."
Phun bọt ra, cậu oán trách nói: "Cảm thấy không ổn đấy."
Vân Li trong lòng rối bời, trực tiếp phản bác nói: "Là em nghỉ ngơi không tốt đấy, Đừng thức khuya viết bưu thiếp cho cấp Doãn Vân Y."
Vân Dã đoán được tâm tình cô không tốt, trò chuyện với cô cho tới lúc mình ngủ.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Li mở livestream, sự thật chứng minh cô không nên cậy mạnh, fans đã sớm phát hiện ra cô không có trạng thái, cảm xúc hạ xuống, cô đành phải qua loa đóng livestream.
Tâm tình cô không tốt, ngủ rất trằn trọc.
Nửa tỉnh nửa mơ, phòng trong mang chút ánh sáng đèn ngủ.
Vân Li mở mắt quay lưng về phía cửa, Phó Chí Tắc vẫn luôn đứng ở cửa, qua một hồi lâu đi đến phía sau cô.
Vân Li nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô đợi một hồi lâu, lrồi lại bước vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại, một đường hướng về phía trước, dừng lại trước bông hồng —— cô không chịu gỡ xuống.
Cô mơ mơ màng màng ngủ, không biết anh ở đó bao lâu.
Đại học Nam Vu khai giảng sớm, Vân Li thay mặt cho EAW phụ trách đến đại học tiến hành tuyên truyền giảng giải xuân chiêu.
Lần đầu tiên phát biểu ở nơi công cộng như vậy, mấy ngày nay Vân Li khẩn trương, cũng may Phó Chí Tắc tập luyện với cô hai ba ban đêm.
Chờ tuyên truyền giảng giải kết thúc, đã hơn ba giờ chiều.
Di động có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Vân Vĩnh Xương.
Vân Li nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mới trở về điện thoại.
Vân Vĩnh Xương không trách cô không nghe điện thoại, giọng điệu bình tĩnh: "Ba mang cho con cái chăn mùa xuân, ở cửa thuê phòng của con."
"......"
Này đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, Vân Li thậm chí còn chưa nhận tin mật báo từ Vân Dã mật báo.
"Vâng...... Con mới tan tầm, con sẽ bắt taxi trong hai mươi phút. " Vân Li lo sợ bất an mà gửi tin nhắn cho Phó Chí Tắc.
Cuộc gặp gỡ giữa hai cha hai không diễn ra như nước với lửa trong tưởng tượng thế.
Vân Vĩnh Xương mang theo chiếc túi lớn, hai cái mền trong đó.
Vân Li lẩm bẩm nói: "Con không thiếu chăn......"
"Chăn mùa xuân với chăn mùa đông, Nam Vu lạnh hơn Tây Phục." Khuôn mặt Vân Vĩnh Xương cứng nhắc nói, thấy Vân Li phát ngốc, ông cứng rắn nói: "Ngốc làm gì, mở cửa!"
Tình thương cha con cảm động chỉ duy trì vài giây, Vân Li bật đèn, rót một cốc nước cho Vân Vĩnh Xương, ngữ khí ông đông cứng: "Còn nói chuyện với cậu ta?"
Vân Li gật gật đầu.
Vân Vĩnh Xương nắm quyền, ngữ khí chân thật đáng tin: "Đêm nay kêu cậu ta tới, đi ra ngoài ăn cơm."
Vân Vĩnh Xương nhất quyết muốn bắt taxi một mình, có lẽ ngồi xe của Phó Chí Tắc chính là chiếm tiện nghi của anh.
Ông lạnh lùng nói: "Ba không thiếu xe ở Tây Phục."
Vân Li biết ông không chấp nhận Phó Chí Tắc là chuyện của Nam Vu.
Trong taxi, trong lòng Vân Li rối bời, cô tới tới lui lui biên soạn tin nhắn cho Phó Chí Tắc, muốn nói thêm cho Phó Chí Tắc về việc đi làm ở Tây Phục, rồi lại cảm thấy không ổn.
Vân Li: 【 ba em hy vọng em vềTây Phục. 】
Cô có một tia khó có thể nói rõ cảm thấy thẹn.
CÔ không muốn làm Phó Chí Tắc cảm thấy, Vân Vĩnh Xương là người khó có thể ở chung.
Một khi có cân nhắc như vậy, mọi lời nói và hành động của cô đều lo trước lo sau.
Phó Chí Tắc đặt ghế lô của một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Nam Vu.
Vân Li vừa xuống taxi, Phó Chí Tắc không ở ghế lô, mà là ở cửa chờ bọn họ.
Thần thái anh bình tĩnh tự nhiên.
Cô đột nhiên thả lỏng một chút.
Vân Vĩnh Xương từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, khách khí hỏi với Phó Chí Tắc.
Trên bàn cơm bầu không khí cũng còn hài hòa, thẳng đến khi Vân Vĩnh Xương đột nhiên hỏi: "Không đi học? Là bằng cấp gì?"
Vân Li buông chén đũa, giành trước trả lời: "Anh ấy học đại học ở tây khoa đại."
Vân Vĩnh Xương à một tiếng, tiếp tục hỏi: "Không học tiếp sao?"
Phó Chí Tắc bình tĩnh nói: "Tiến sĩ ở tây khoa đại ạ."
Vân Vĩnh Xương nghe tiến sĩ tại tây khoa đại, biểu tình tốt lên, rốt cuộc vượt qua một nửa tây khoa đại sinh viên tốt nghiệp đều lưu tại Tây Phục.
Không bị lừa gạt, Vân Vĩnh Xương chỉ ra nơi kỳ lạ nhất, "Cậu bằng tuổi con gái tôi, hiện tại còn chưa tốt nghiệp sao? Sao không đi học?"
"......"
"Cháu tạm nghỉ học."
Ngữ khí anh bình đạm, đều không để ý miệng lưỡi.
Vân Li có thể cảm nhận rõ ràng, hai chữ tạm nghỉ học vừa ra, biểu tình Vân Vĩnh Xương cứng đờ.
Cô cảm thấy một trận hít thở không thông.
Vân Vĩnh Xương cự tuyệt Phó Chí Tắc đưa bọn họ về, cũng từ chối món quà của anh, thái độ rất rõ ràng.
Trên đường trở về, Vân Vĩnh Xương lạnh nhạt nói: "Con tìm bạn trai kiểu gì vậy, ngay cả đi học còn không xong."
"Là chỉ nhìn trúng bề ngoài của nó?"
Thấy Vân Li không hé răng, ông hít sâu hai hơi: "Cha mẹ cậu ta là giáo sư, ba không có bản lĩnh gì, nhưng ít ra ba còn có thể dạy dỗ con cái đi học."
Vân Li chịu không nổi ông hạ thấp Phó Chí Tắc như vậy, nhưng lại không muốn cãi nhau với ông ở bên ngoài, cắn môi không nói lời nào.
"Ba đã thấy nhiều người ăn qua cơm hơn con, nhìn tâm ý của thằng nhóc này chính là có vấn đề." Vân Vĩnh Xương lải nhải nói một đường, "Con không cần lo đến điều kiện gia đình cậu ta thế nào, ngay cả cậu ta còn đi học không xong nữa là."
Người trong mắt thế hệ của Vân Vĩnh Xương, cuộc sống chính là cay đắng, ngọt bùi, sao lại phải tiếp tục chứ.
Ông không hề hiểu vấn đề gì có thể buộc một người tạm nghỉ học.
Vân Li chịu không nổi nói một câu "Ba có thể dừng lại bên ngoài một chút không?" Vân Vĩnh Xương mới câm miệng.
Tài xế nghe suốt chặng đường, khi xuống xe còn nói với Vân Li: "Cô gái à, cái chuyện này đôi khi phải nghe ý kiến của trưởng bối đấy, đừng bị tình yêu làm cho mờ mắt."
Sau khi trở về, Vân Li không hề cãi nhau với Vân Vĩnh Xương, vô luận ông nói cái gì, Vân Li chỉ khăng khăng hai câu ——
"Con yêu đương với anh ấy là tự do của con, ba đừng động vào."
"Anh ấy nghỉ chứ không thôi học, ở Nam Vu hay Tây Phục là tự do của anh ấy, ba đừng động vào."
Hiếm khi cô biểu hiện ra bộ dáng tường đồng vách sắt cứng đầu cứng cổ như thế, sau khi Vân Vĩnh Xương nói thêm vài câu, tràn đầy tức giận trực tiếp đặt vé trở về trong đêm đó
Vân Vĩnh Xương quay về vội vàng, để lại mọi thứ lộn xộn.
Thời khắc ông đóng cửa lại, Vân Li mới hoãn lại.
Cô có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Vân Li cũng không sợ Vân Vĩnh Xương phản đối, cô cũng không để bụng Phó Chí Tắc nghỉ chứ không thôi học.
Kết quả tệ nhất chính là Vân Vĩnh Xương không thích Phó Chí Tắc, cô chịu đựng mấy năm, Vân Vĩnh Xương bị buộc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhả ra.
Ngồi ở trên sô pha, chậm rãi, cảm xúc khổ sở bao phủ Vân Li.
Cô mở điện thoại, sau buổi cơm tối, Phó Chí Tắc vẫn chưa nhắn tin cho cô. Cô đưa vào mấy chữ, lại xóa từng chữ.
Đã gửi tin nhắn nói cho anh Vân Vĩnh Xương đi rồi.
Đồng hồ chạy chậm lại, đã gần mười giờ cô mới nghe được tiếng mở cửa.
Hai người tầm mắt giao hội, Phó Chí Tắc ở cửa đứng một hồi.
Anh chậm rãi đi đến bên cô, cúi xuống, dùng tay ôm lấy cái gáy cô rồi ôm vào trong lòng ngực mình.
=================
T5165310302022