Chiết Ánh Trăng

Chương 61: Chương 61: Chương 60




Bị sốt cao, Phó Chí Tắc về Giang Nam Uyển lập tức ngủ hai ngày, nửa mơ nửa tỉnh luôn nhìn thấy Vân Li.

Phó Chí Tắc là bị đau tỉnh, bụng đau quặn như bị dao cắt, trán đẫm mồ hôi, trước mặt là trần nhà và đèn trắng của bệnh viện.

Hôn mê hai ngày không ăn, hai năm không ăn uống với uống rượu theo quy luật đã đền đáp anh chỉ sau một đêm.

Phó Đông Thăng thấy anh tỉnh, vội vàng đứng dậy: “Con đừng nhúc nhích, nằm đi.”

Phó Chí Tắc nhíu mày: “Sao lại thế này?”

“Thủng dạ dày. Không phải vấn đề lớn, ba mẹ đã sắp xếp cho con cuộc phẫu thuật vào buổi chiều.” Phó Đông Thăng an ủi nói, “Con trai con đừng sợ nha, tiểu phẫu thôi, ngủ một giấc là ok.”

“......”

Phó Chí Tắc đầu nặng trĩu: “Tang lễ kết thúc rồi ạ?”

Phó Đông Thăng gật gật đầu, an ủi hắn nói: “Đau khổ là bình thường, lão nhân gia già rồi, chúng ta phải chấp nhận chuyện này. Lúc trước con gửi ảnh của Li Li cho ba, ba cho bà ngoại xem. Lão nhân gia hẳn là không có gì tiếc nuối.”

Phó Chí Tắc im lặng một lúc, hỏi: “Bây giờ mấy giờ ạ?”

Phó Đông Thăng nhìn đồng hồ: “Một giờ chiều.”

Loáng thoáng nhớ trước khi ngã xuống là rạng sáng, Phó Chí Tắc hỏi: “Hôm nay ngày mấy ạ?”

“Ngày 26.”

—— hai ngày trôi qua rồi.

Hai ngày không liên lạc với Vân Li.

Môi Phó Chí Tắc trắng bệch, hỏi ông: “Điện thoại con đâu?”

“Con trai, có thể chữa bệnh trước không......”

“Điện thoại ạ.”

Phó Đông Thăng bất đắc dĩ mà đi đến túi xách bên cạnh, lục lọi, lấy điện thoại anh ra. Phải mất mười giây để khởi động.

Trong khi chờ đợi, năm ngón tay Phó Chí Tắc véovào bụng mình.

Sau khi khởi động máy, anh lập tức chuyển sang giao diện trò chuyện với Vân Li.

Tin nhắn từ sáng hôm qua.

Vân Li: 【 em trai em bị bệnh, bây giờ em về Tây Phục, anh có thể cùng về với em không? 】

Không có tin nhắn mới.

“Ba, làm phẫu thuật sau đi.” Phó Chí Tắc mím môi cố gắng đứng dậy.

Khi anh thẳng người, cơn đau dữ dội khiến cả người anh phải cong lại lần nữa. Thân thể anh ngã về một bên, bình truyền nước bị anh kéo xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

-

Hai ngày nay Nam Vu mưa xối xả, mây đen nghìn nghịt khiến người ta không thở nổi. Vân Li trạch ở nhà, làm đề bài mà cô xem không hiểu.

Nam Lý Công đã khai giảng, học kỳ này lớp học tương đối nhiều, cũng tương đối khó, cô không theo kịp chương trình học tuần đầu tiên của lớp.

Nếu Phó Chí Tắc ở đây, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.

Vân Li mệt mỏi vì làm bài, nhìn chằm chằm ghế trống bên cạnh, phát ngốc một lúc.

Trời mưa hai ngày này, Vân Li không nhận được WeChat hay cuộc điện thoại nào của Phó Chí Tắc, cô cô chủ động nhắn vài tin nhưng Phó Chí Tắc cũng không trả lời.

Trong lòng cô khó chịu, nhưng cũng cảm thấy rất bình thường.

Thật giống như, tất cả nên phát triển như vậy.

Phó Chí Tắc không tới tìm cô, hẳn là muốn chia tay đi.

Cô không biết kết thúc một mối quan hệ là như thế nào, rốt cuộc cô chưa thử qua.

Cô cũng không chủ động đi tìm anh.

Hình như cô cũng có chút mệt mỏi.

Vân Li hít hít cái mũi, tiếp tục làm bài, nàng nỗ lực mà duy trì cuộc sống bình thường, tựa như có thể lừa gạt mình, mọi thứ đều ổn cả.

Khi Dương Phương gọi cho cô, Vân Li vắt hết óc đang vật lộn với một vấn đề của đề bài.

Dương Phương ngữ khí có chút nôn nóng: “Em trai con tối qua bắt đầu sốt cao, 39 độ, uống thuốc cũng không đỡ.”

Tính tình bà mềm mại, gặp chuyện cũng sẽ không xử lý. Nghe giọng điệu này, Vân Li cũng không quan tâm lắm, bản thân cô cách một hai năm cũng sẽ phát sốt một lần: “Thằng nhóc đó ở tuổi này còn có thể sốt thành như vậy, tranh thủ đến bệnh viện truyền nước hạ sốt đi.”

“Sốt đến mức mơ màng hồ đồ, nói chuyện cũng không lưu loát, cứ một mực đếm số, vẫn luôn lẩm bẩm từng cái một.” Giọng điệu Dương Phương sốt ruột, “Mẹ kêu ba con nhanh trở về rồi, mẹ đỡ không nổi em trai con đứng dậy đây này.”

Vân Li trấn an bà vài câu, Vân Vĩnh Xương liền về đến nhà.

Vân Li cúp điện thoại, đặt bút trên tay xuống. Suy nghĩ của cô dừng lại, nhớ tới những cuộc điện thoại trước đó, Vân Dã cau mày nói thân thể không được khỏe.

Nhưng nửa giờ sau, Vân Vĩnh Xương gửi tin nhắn: 【 về nhà 】

Đơn giản hai chữ, không có gì giải thích, càng giống như không có thời gian giải thích.

Vân Li không tự chủ mà run rẩy, từ ghế trên đứng lên, nín thở tay run rẩy mở ra app đặt vé, sau vài lần ấn sai liên tiếp, đặt chuyến bay gần nhất.

Thêm thời gian chạy chậm, mọi quá trình đặt vé dường như bị kéo dài vô thời hạn.

Vân Li cầm lấy chứng minh thư, đi ra ngoài không mang theo bất kỳ vật dụng nào khác, gió lạnh không mang về chút lý trí nào cho cô.

Cho dù trước đó hai người có mâu thuẫn gì, thời điểm phát sinh loại việc lớn này, Vân Li vẫn hy vọng Phó Chí Tắc sẽ ở bên cạnh mình.

Vân Li đã nhiều lần gọi cho Phó Chí Tắc, đều không nghe. Cô vội vàng soạn tin nhắn gửi đi, liền bắt taxi đến sân bay Nam Vu.

Nỗi sợ hãi khôn tả bao phủ trong lòng Vân Li.

Biết rõ bây giờ nên lý trí, nhưng trong đầu cô không ngừng hiện lên các loại khả năng đáng sợ, còn không dừng mà xuất hiện những cảnh tượng Vân Dã nói chuyện với cô.

Cho đến khi lên máy bay, Phó Chí Tắc đều không trả lời.

Khi máy bay vừa hạ cánh, Vân Li kết nối lại với Internet, nhìn thấy tin nhắn của Vân Vĩnh Xương, đại não Vân Li trống rỗng.

【 đã ký giấy bệnh tình nguy kịch. 】

【 đi từ từ, không cần vội, hiện tại ở phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân dân. 】

Khi Vân Li đến bệnh viện, Vân Dã được chuyển đến khoa nội trú. Bệnh viện chỉ cho phép một người ở lại, Dương Phương khóc lợi hại, bệnh viện phá lệ để Vân Vĩnh Xương với Dương Phương ở bên trong đợi.

Vân Vĩnh Xương bước ra nói với Vân Li, nói là viêm tụy cấp, kịch liệt giải phẫu an bài vào ngày mai chạng vạng. Dương Phương còn không thể tiếp thu hiện thực, không chịu ra tới.

Viêm tụy cấp là tình trạng viêm cấp tính của tuyến tụy (và đôi khi là các mô lân cận). Các tác nhân thông thường nhất là sỏi mật và uống rượu nhiều kéo dài.

Vân Li ngồi ở hành lang bệnh viện, thất thần nhìn dòng người qua lại, hốc mắt liên tục trào ra nước mắt làm tầm mắt cô mơ hồ. Cô có loại cảm giác không chân thật, luôn cảm thấy Vân Dã hiện tại nên vẫn ở trong trường, không phải nằm trên giường bệnh bên trong.

Cô đột nhiên nhớ tới, nhớ tới Vân Dã nói qua với cô.

Vân Dã nói có gì đó không ổn với cậu.

Cô không để ý.

Rõ ràng cô có thể phát hiện ra sớm hơn.

Trước đây, mỗi lần cô cảm thấy khó chịu một chút, Vân Dã liền túm cô đi bệnh viện.

Một cảm giác tội lỗi cực đại với bất lực nảy lên trong lòng cô.

Vào giờ ăn trưa Vân Li xuống lầu mua cơm hộp, đưa cho Vân Vĩnh Xương với Dương Phương. Vân Vĩnh Xương trông già đi mười tuổi, hốc mắt đỏ bừng: “Về nhà đợi đi, ngày mai giải phẫu rồi qua đây.”

“Ba, con đã biết, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho con ạ.”

“Ừ.” Vân Vĩnh Xương đáp lại rồi quay trở lại phòng bệnh.

Từ cửa lớn khoa nội trú có thể nhìn thấy cửa phòng của Vân Dã, Vân Li tưởng tượng thấy Vân Dã sẽ đột nhiên khỏe lại, tự mình ra ngoài, còn không chút khách khí mà ghét bỏ khuôn mặt ủ rũ của cô.

Nhưng mà đều là bóng dáng người xa lạ.

Vân Li nhịn không được lên mạng tra bệnh này, khi thấy tỷ lệ tử vong là 10%, cô hỏng mất mà khuỵu xuống. Cô không dám tưởng tượng điều tồi tệ nhất, cũng không dám về nhà, lo lắng nửa đêm bệnh tình Vân Dã tăng thêm, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cô cũng không thấy được.

Không bao giờ nghĩ rằng, Vân Dã sẽ dính với hai chữ tử vong.

Ở bệnh viện ngủ cả đêm trên hành lang dài.

Lo lắng bỏ lỡ tin tức, điện thoại của cô luôn luôn mở tiếng.

Tây Phục không lạnh, nhưng nhiệt độ khoảng mười độ ban đêm cũng cũng ngấm đến mức người ta khó chịu. Khi Vân Li tỉnh dậy vào nửa đêm, nhìn đèn sáng dài, không có ai xung quanh.

Cô mở giao diện trò chuyện giữa mình và Phó Chí Tắc.

Đột nhiên, Vân Li rất khổ sở, hai người đã chiến tranh lạnh lâu như vậy, cảm tình gần như tan vỡ. Nhưng bây giờ, cô thực sự hy vọng rằng, Phó Chí Tắc có thể ở bên cạnh cô.

Sáng sớm hôm sau, Doãn Dục Trình gọi điện cho Vân Li, cô không muốn trả lời, nhưng đầu dây bên kia kiên trì gọi vài cuộc.

Sau khi kết nối, người nói chuyện chính là Doãn Vân Y: “Chị, trước kia Vân Dã đều sẽ gửi một cái tin nhắn cho em mỗi ngày, hai ngày nay cậu ấy chưa gửi em, cũng không liên lạc được với cậu ấy. Em muốn hỏi một chút, gần đây Vân Dã có có chuyện gì vậy ạ? “

Vân Li trầm mặc.

Trầm mặc thường đại diện cho tin xấu.

“Có thể nói cho em biết không?” Doãn Vân Y thanh âm mang theo khóc nức nở, “Chị, chúng em còn hẹn gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì không......”

Cảm xúc cô ấy mất khống chế, điện thoại bị Doãn Dục Trình tiếp nhận, anh ta hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Vân Li nói sơ qua về tình hình của Vân Dã.

Khi tỉnh dậy ở lối đi nhỏ của bệnh viện, Vân Li mới phát giác mình đã ngủ một lúc. Doãn Dục Trình gửi tin nhắn WeChat, 2h chiều bọn họ lên máy bay đến Tây Phục.

Khi cả hai đến nơi, đôi mắt của Doãn Vân Y đã sưng đỏ lên vì khóc, kêu tên Vân Dã, Vân Li thất thần mà xoa nhẹ đầu cô ấy.

Vân Li không nói gì mà ngồi ghế trong góc.

Doãn Dục Trình đi tới gần cô ngồi xổm xuống, trấn an nói: “Đừng lo lắng. Viêm tụy cấp là một bệnh rất phổ biến, đưa cậu ấy đến kịp thời, ca mổ sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Vân Li không nghe anh ta nói, cô thấp giọng nói: “Anh ở với Vân Y đi. Tôi muốn đợi một mình.”

Doãn Dục Trình không nói thêm nữa, đặt một chai nước cho cô, rồi ngồi trở lại bên cạnh Doãn Vân Y.

Ca phẫu thuật của Vân Dã diễn ra theo đúng lịch trình, trong quá trình phẫu thuật, Vân Li nhận được tin nhắn trả lời của Phó Chí Tắc.

【 Li Li, chỗ anh có một số việc, mấy ngày nữa sẽ tìm em. 】

Trong lòng Vân Li có một sợi dây căng chặt, chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.

Ca mổ diễn ra tốt đẹp, Vân Dã vẫn chưa tỉnh nhưng bác sĩ nói tính mạng đã qua cơn nguy kịch, Vân Li nhẹ nhàng thở ra.

Buổi sáng ngày hôm sau mới có thể thăm hỏi, Doãn Vân Y không muốn đến khách sạn ở qua đêm, kiên trì ở lại bệnh viện chờ.

Vân Li ngồi ở ghế trên.

Nhìn sang bên cạnh, đầu của Doãn Vân Y gối lên đùi của Doãn Dục Trình, cô gái nhỏ cảm thấy lạnh, thân thể rụt lại, phủ lên áo khoác của Doãn Dục Trình.

Vân Li lúng ta lúng túng hỏi: “Vân Y đến đây, chú dì có biết không?”

“Sao có thể.” Doãn Dục Trình sờ sờ đầu, “Em ấy khóc trước mặt tôi rất lâu, tôi đau lòng em gái tôi, nói với ba mẹ chính là dẫn con bé đi homestay chơi chơi.”

“Từ nhỏ Vân Y sống trong nhung lụa, không nghĩ tới lúc này vì em trai cô có thể chịu khổ như vậy.” Doãn Dục Trình lliếc nhìn chiếc ghế sắt.

Cô ấy với Vân Dã thậm chí không phải là một cặp, chỉ là hai bên có cảm tình.

Sợi dây căn chặt kia chặt đứt, Vân Li có chút sụp đổ, cô đứng dậy, đi đến cuối hành lang, đó là một cầu thang.

Bên trong không có đèn, cô đi vào đi, buổi tối Phó Chí Tắc gọi cho cô mười mấy cuộc, cô trong coi Vân Dã phẫu thuật, đều không nhận được.

Vân Li cho hắn trở về điện thoại.

Bên kia lập tức được kết nối, lâu lắm rồi là thanh âm lại làm cô cảm thấy cực kỳ xa lạ: “Li Li.”

Thanh âm anh rất nhẹ, tựa hồ không có sức lực gì.

Vì sao anh không thể giống Doãn Vân Y chứ, trực tiếp tới tìm cô.

Vì sao cho tới nay, anh không thể thích cô nhiều hơn một chút.

Hốc mắt ướt đẫm, nỗi oán hận cất chứa bấy lâu nay cố gắng tìm một nơi bùng nổ, cô đầy mình bất mãn, khổ sở với thống khổ muốn cho anh biết.

Nhưng cuối cùng cô cũng chưa nói gì.

Cô không định chỉ trích.

Cô chỉ nói một câu ——

“Chúng ta chia tay đi.”

“......”

Điện thoại đối diện trầm mặc rất lâu.

Mỗi một chữ, đều xuyên qua điện thoại, nặng nề mà đánh vào trên người Phó Chí Tắc.

Dường như là ảo giác của Vân Li, trong giọng của anh run rẩy như có như không, Phó Chí Tắc hỏi cô: “Là bởi vì anh không đi tìm em sao?”

Vân Li tâm địa cứng ngắc nói: “Có lý do này, cũng có cái khác.”

“......”

Im ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ồn ào của gió.

Vân Li cho rằng anh sẽ hỏi thêm những câu hỏi khác.

Nhưng thật lâu sau, chỉ có một tiếng hơi không thể nghe thấy——

“Được.”

Mâu thuẫn mới cũ tích tụ cùng một chỗ, Vân Li không nói gì, nhưng cô không nghĩ tới, Phó Chí Tắc sẽ trực tiếp đồng ý.

Vân Li thờ thẫn mà cúp điện thoại.

Cô đi trở lại hành lang, Doãn Vân Y tỉnh dậy, nghẹn ngào nói mình gặp ác mộng.

Vân Li cũng cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng.

Doãn Dục Trình nhìn Vân Li một cái, đem khăn quàng cổ của mình đưa cho cô: “Cô cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Vân Li lắc lắc đầu.

Cả đêm cô không ngủ.

Vào nửa đêm, khi cô giật mình vì tiếng bước chân ngoài hành lang, cô hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Cô và Phó Chí Tắc, chia tay rồi.

......

Vân Dã thức dậy từ sáng sớm, từ phát bệnh đến phẫu thuật, toàn bộ quá trình cậu hầu như không ấn tượng gì, ngáo ngơ mà nhìn nhìn vị trí của mình.

Khi Doãn Vân Y vào thăm, hốc mắt vẫn hồng. Vân Dã ra vẻ nhẹ nhàng, tập trung vào tấm bưu thiếp nhận được lần trước.

Thấy Vân Dã vẫn còn có tinh thần, Vân Li thả lỏng một ít.

Cậu vẫn phải ở bệnh viện một tuần, Doãn Dục Trình với Doãn Vân Y trở về Nam Vu, Vân Li tới bồi giường.

Vân Dã tuổi còn trẻ, nhanh chóng bình phục, qua hai ngày liền nhờ Dương Phương đem bài tập sách vở trong nhà đến đây làm bài, Vân Li có chút ba chấm: “Em liền không thể nghỉ ngơi tốt à.”

Vân Dã với cô ghét bỏ lẫn nhau: “Em muốn thi tây khoa đại, đừng phiền em.”

Vân Li nhìn cậu: “Đừng để bị bệnh nữa.”

Vân Dã đã nghe thấy sự nguy hiểm của quá trình, cụp mắt xuống nói: “Biết rồi.”

-

Khi cậu thiếu niên làm bài, Vân Li sẽ chống cằm xuất thần, bất giác nghĩ về Phó Chí Tắc ở Nam Vu.

Khi Vân Li về xách theo món cháo do Dương Phương đưa, Vân Dã định xuống giường.

Vân Li đè cậu xuống giường: “Đợi.”

“Chết tiệt, em muốn bị trĩ rồi đây này.” Vân Dã bất mãn nói, ngẩng đầu thấy bộ dáng hốc hác Vân Li, lại ngậm miệng.

Vân Li mở cặp lồng ra, là cháo, vẫn còn nóng hổi.

Cô múc một muỗng, thổi thổi đưa tới bên môi Vân Dã.

“......” Vân Dã ghét bỏ mà lùi lại, “Vân Li chị là chị gái của em, chứ không phải là mẹ em, tự em ăn.”

Vân Li nhịn mấy ngày rồi, thấy sắc mặt của cậu rất tốt, liền không thương tiếc gõ vào đầu cậu một cái, lại bắt đầu lải nhải.

“Vân Li.” Vân Dã ngắt lời cô, “Chừng nào chị về Nam Vu?”

“Làm chi?”

“Ồn muốn chết, chị đến bên cạnh anh rể nhắc mãi ấy, em cần môi trường yên tĩnh để phục hồi.” Vân Dã vừa nói ra, sắc mặt Vân Li liền tối sầm lại, cậu sửng sốt, hỏi: “Chị làm sao vậy?”

Vân Li ra vẻ không thèm để ý nói: “Với anh rể em...... chia tay với anh rể cũ rồi.” Cô gượng cười nói: “Không có gì to tát, em tự chăm sóc mình là được.”

“À.” Vân Dã mất một lúc mới phản ứng lại được, “Chia tay? Ai đưa ra?

Vân Li: “Chị đưa ra......”

“Ồ.” Vân Dã gõ thìa vài cái vào cặp lồng, một lát sau, cậu không thể tin tưởng hỏi: “Không phải chị đuổi theo người ta bảy năm sao?”

“Trước kia sao có thể tính, theo đuổi là theo đuổi, chia tay là chia tay, đây là hai chuyện khác nhau.”

“Tại sao lại chia tay?” Vân Dã đầy mặt không hiểu, “Không phải anh rể đối xử khá tốt với chị sao?”

Cậu bổ sung nói: “Đối xử em cũng khá tốt.”

“......”

“Em đừng động.” Vân Li không kiên nhẫn nói, “Anh ấy không thích chị như vậy. Vấn đề giữa chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai.”

Nói đến này, lồng ngực giống như bị một quyền đánh thật mạnh, thanh âm cô nhỏ chút, hồng con mắt cố thuyết phục mình: “Cảm tình phân hợp là chuyện bình thường.”

Cô giương mắt nhìn phía Vân Dã, khống chế được biểu tình bình tĩnh của mình, mu bàn tay lau giọt nước mắt không tự chủ chảy trên gương mặt: “Rất bình thường, đúng không?”

Thời gian quá ngắn.

Ngắn ngủi đến nỗi cô vẫn cảm thấy cảm xúc của mình chưa kịp tiêu hóa. Những nỗi đau đó vẫn còn in đậm trong tâm trí, như những gì mới xảy ra ngày hôm qua.

Vân Dã cũng trầm mặc.

Vân Li là chị gái, ở trước mặt cậu vẫn luôn rất cường thế, chưa bao giờ yếu đuối khi bảo vệ cậu bên ngoài. Loại thời điểm này, cậu không biết phải an ủi như thế nào.

Cậu giống như khi còn nhỏ giữ chặt tay Vân Li, an ủi nói: “Chị, đừng buồn.”

“Chị còn có em đây, chị với Doãn Vân Y đồng vị trí số 1.”

-

Đã lâu không trở lại Nam Vu, thức ăn cho cá của máy cho ăn tự động đã hết sạch, một vài con cá vàng nhỏ cũng đã qua đời.

Lịch sử trò chuyện hai người dừng lại trong cuộc gọi chia tay.

Vân Li: 【chiều ngày mai 2h em đến Giang Nam Uyển để lấy đồ. 】

Trên giao diện nói chuyện phiếm, vẫn luôn hiện ra ' đang chat ', vài phút sau, lại chỉ có một chữ: 【 được. 】

Đến Giang Nam Uyển, Vân Li chỉ lấy đi những thứ không liên quan gì đến Phó Chí Tắc.

Khi cô rời đi, ban công sạch sẽ, lẻ loi mà đặt một chiếc ghế, cô đã để lại chìa khóa.

Cô đã xóa tất cả thông tin liên lạc liên quan đến Phó Chí Tắc, xóa ảnh chụp chung của bọn họ.

Kỳ thực tập EAW cũng đã kết thúc. Không màng đến tiền đặt cọc, Vân Li rời chung cư Thất Lí Hương Đô.

Có rất nhiều kỷ niệm trong chung cư này.

Khi đang thu dọn hành lý, Vận Li mới để ý đến, tấm ảnh chụp chung đã nhét vào sô pha từ lâu, trong khán phòng, anh nhìn phía cô, đầy mặt khó thuần, mà cô co quắp bất an.

Không hiểu sao, cô lại nhét bức ảnh này vào máy tính mình.

Bong bóng con thỏ ở đầu giường đã xẹp khí, bẹp bẹp mà rơi xuống sàn.

Nghĩ lại Halloween năm đó, khi anh kéo cô ra sau, cô như được một lần nữa thấy cặp mắt kia. Vân Li cái mũi đau xót, sau khi nhìn một lần cuối cùng, liền đóng cửa lại.

Đặng Sơ Kỳ đuổi kịp đợt nộp hồ sơ cuối cùng, nhận được thư mời học thạc sĩ từ một trường học ở Anh quốc, cô nàng đến Anh quốc để làm trợ lý nghiên cứu trước thời hạn.

Cơ hội này cũng khiến Vân Li nhớ lại những gì mà thầy hướng dẫn đã từng nói.

Các thủ tục giao lưu ở nước ngoài rất thuận lợi, sau khi thầy hướng dẫn Trương Thiên Thất làm cầu nối, cô sẽ đến một trường đại học ở Anh quốc giao lưu một năm.

Trước sau như một, Vân Vĩnh Xương phản đối, sau khi cô thuyết phục không có hiệu quả liền dứt khoát bỏ mặc.

Vân Li ở Nam Vu cho đến tháng 7.

Thỉnh thoảng, khi nhân viên chuyển phát nhanh gõ cửa, cô sẽ sinh ra một loại ảo giác nhất thời.

Có lẽ anh với những người khác đã hỏi về nơi ở mới của cô.

Có lẽ anh tới tìm cô.

Vào giữa tháng 7, sau khi Vân Li đến Anh quốc thuê phòng ở.

Đặng Sơ Kỳ và cô ở khác thành phố.

Cô giao tiếp với tất cả các loại người lạ một cách độc lập trong thành phố xa lạ này, trong lòng cô vẫn có sợ hãi với kháng cự, nhưng cũng không lui bước.

Sống ở nước ngoài không hề dễ dàng, cô thường xuyên mở các buổi livestream định kỳ để trò chuyện với fans.

Fans thay đổi một vòng lại một vòng.

Mấy fan trung thành sẽ xuất hiện đúng giờ, bao gồm thấy efe lúc trước.

Ma xui quỷ khiến mà, Vân Li mở trang chủ của efe. Trống trơn, trạng thái không giới tính.

Theo thời gian, cả hai chậm rãi thành bạn bè, efe đồng hành cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất ở nước ngoài.

Mấy tháng sau, efe nói gửi bưu thiếp cho cô.

Cô lục tục nhận được, bưu thiếp đều đến từ Tây Phục, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó không phải nét chữ của Phó Chí Tắc, hơn nữa anh hẳn là ở Nam Vu.

Như vậy thì sao.

Đã nửa năm kể từ khi họ chia tay.

Vân Li cảm thấy suy nghĩ mình thật kỳ quái.

Vân Li đi sớm về trễ, toàn bộ tinh lực đều dành cho việc học và cập nhật video ở trạm E.

Ngày đó từ phòng thí nghiệm về nhà, Vân Li đem hộp cơm vào lò vi sóng để hâm nóng.

Trong khi chờ đợi, Vân Li còn đang xem bài đăng nổi tiếng hồi đó.

Sắp tới nó trở lại bảng hot.

Đã lâu rồi,nhưng vẫn có một lượng bình luận mới cuồn cuộn không ngừng.

Cô nhìn thiếu niên trong video.

Bất tri bất giác, Vân Li cũng click mở vào ô trả lời. Truyện Khác

Do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, bắt đầu cân nhắc từng chữ, gõ dòng tiếp theo.

Giống như đang an ủi những người khác, lại giống đang an ủi mình.

—— may mà tôi cũng đủ dũng cảm, ít nhất chạm mặt ánh trăng.

=========================

Tác giả có lời muốn nói: Ô ô.

T6145411032022

Viêm tụy cấp là tình trạng viêm cấp tính của tuyến tụy (và đôi khi là các mô lân cận).

Viêm tuỵ cấp là bệnh tổn thương viêm nhu mô tuyến tuỵ cấp tính từ nhẹ đến nặng và có thể gây tử vong. Viêm tụy cấp ngày càng phổ biến với tần suất mắc vào khoảng 25 - 75 trường hợp/100.000 dân/năm, trong đó 10-30% là VTC nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.