"Anh muốn gặp ba mẹ em trước sao?" Vân Li lúng ta lúng túng lặp lại.
Nhớ tới tính cách của Vân Vĩnh Xương, Vân Li vẫn cảm thấy ông sẽ đâm Phó Chí Tắc bằng mọi cách.
Bất kể ông làm vậy vì muốn tốt cho cô hay là động cơ khác, đây là cách làm khiến Vân Li cực kỳ không thoải mái.
Trong mắt cô, bất cứ kẻ nào cũng không được phép chỉ trích Phó Chí Tắc.
Vân Li do dự nói: "Anh có thể gặp mặt bọn trễ chút được không, tư tưởng ba mẹ em tương đối bảo thủ, có lẽ từ lúc bắt đầu thúc giục kết hôn." Cô nhấp môi dưới: "Hơn nữa, bọn họ sẽ cảm thấy con gái yêu đương lâu sẽ chịu thiệt."
Phó Chí Tắc không tỏ ý kiến, chỉ là thuận theo gật gật đầu.
Thật giống như quan hệ hai người đang tiến triển đột nhiên im bặt trước vấn đề của ba mẹ, trong lòng Vân Li cảm thấy mất mát.
Thoáng nhìn vẻ mặt của cô, Phó Chí Tắc không chút để ý nói: "Tư tưởng của anh cũng tương đối bảo thủ."
"......"
"Cũng có thể ngay từ đầu muốn thúc giục kết hôn." Anh còn ở viết hồ sơ, tầm mắt thậm chí không dời qua, ngữ khí hơi mang hài hước: "Hy vọng em đừng để ý."
Nghe được lời này, Vân Li cũng cười lên: "Vậy anh thúc giục thúc giục xem."
Phó Chí Tắc câu môi, hỏi lại cô: "Em sẽ đồng ý sao?"
Thấy lực chú ý của anh vẫn chưa rời khỏi tờ giấy, Vân Li nhìn chằm chằm anh vài giây, cố ý bày ra bộ dáng rụt rè: "Không đồng ý."
Đoán trước bên trong đáp án, nhưng Phó Chí Tắc vẫn bởi vậy dừng công việc trong tay, nhìn vào mắt cô trong hai giây, như suy tư gì đó nói: "Tư tưởng của em hẳn là cũng tương đối bảo thủ?"
Vân Li: "Ừ."
"Vậy em tới thúc giục kết hôn đi." Phó Chí Tắc dựa lưng vào ghế làm việc, hơi ngả về phía sau, ánh mắt rơi thẳng trên mặt cô, anh cười: "Anh sẽ đồng ý."
Buổi tối, sau khi Phó Chí Tắc đưa Vân Li dưới lầu, cô ngưng lại một lát, không chịu lên lầu. Phó Chí Tắc thuận theo ý cô, dẫn cô dạo chơi tiểu khu.
Sinh nhật của Trần Kim Bình nhắc anh nhớ tới một chuyện, anh rũ mắt nói với Vân Li: "Đền bù hai cái sinh nhật cho em."
Mấy năm nay sinh nhật Vân Li, anh đều bỏ lỡ.
Phó Chí Tắc "Ước hai nguyện vọng đi."
Vân Li đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đôi tay giao nhau đặt ở cằm, nghiêm túc nói: "Em đây hy vọng năm sau A Tắc có thể tiếp tục cho em sinh nhật."
"......" Phó Chí Tắc cười cười, "Lãng phí một điều ước rôì. Anh vốn dĩ sẽ ở đây."
"Vậy em phải sửa điều ước của mình rồi, hy vọng mỗi một năm A Tắc đều có thể cho em sinh nhật." Cô mang theo mong đợi nhín anh, Phó Chí Tắc nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Anh vốn dĩ sẽ vẫn luôn ở đây."
"Cái thứ hai thì sao?"
Vân Li tiếp tục động tác vừa rồi, thành thật nói: "Hy vọng mỗi một năm A Tắc đều có thể cho em sinh nhật."
"......" Phó Chí Tắc cười nhẹ: "Hai cái nguyện vọng này đều giống nhau đấy."
Vân Li mở to mắt, vòng lấy eo anh: "Bởi vì, em rất muốn điều đó thành sự thật."
Cho nên cho dù mọi điều ước giống nhau, đều không quan trọng.
Chỉ cần nó thực hiện, điều ước khác đều không quan trọng.
Phó Chí Tắc còn chưa nói, một giọng nói như sấm sét đột nhiên vang lên.
"Vân Li."
Vân Li sững người tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.
Bình thường mà nói, Vân Vĩnh Xương sẽ không ra ngoài vào giờ này, cho nên cô mới có lá gan mang Phó Chí Tắc đi dạo ở trong tiểu khu.
Vân Vĩnh Xương từ trong bóng tối đi ra, sau khi nhìn rõ mặt Phó Chí Tắc, trên mặt một trận lãnh đạm, không cho Phó Chí Tắc ánh nhìn, trực tiếp về phía Vân Li: "Mày nói chia tay là gạt tao đúng không? Còn liên hợp với Vân Dã gạt tao là trợ giảng của nó?"
Lần thứ hai gặp mặt, thái độ của Vân Vĩnh Xương đối Phó Chí Tắc vẫn ác liệt như vậy, Vân Li đột nhiên ngẩng đầu, trong cơn giận dữ liền muốn hận trở về.
Lại bị Phó Chí Tắc nhẹ đè bả vai, anh tự nhiên nói: "Chào bắc, sau khi cháu về trường thì đảm nhiệm trợ giảng mấy môn chương trình học."
Nghe anh trả lời, Vân Vĩnh Xương hiểu được ý nghĩa trong lời nói, thái độ hơi chút hòa hoãn, không quên chuyện anh tạm nghỉ học, hỏi: "Cậu là về trường học?"
Phó Chí Tắc gật gật đầu.
"Khi nào tốt nghiệp?"
"Sang năm cùng với Li Li ạ."
"Công việc tìm chưa?"
"Vẫn chưa xác định được ạ, nhưng chắc là sẽ chọn ở lại tây khoa kế hoạch lớn lão sư."
"Ồ, sao đột nhiên lại về trường?" Vân Vĩnh Xương không vì đối phương đi học thành công mà lơi lỏng, vẫn muốn làm rõ tình huống của Phó Chí Tắc.
Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn hạ Vân Li: "Muốn phụ trách Li Li, muốn cho cô ấy cuộc sống tốt hơn."
Anh thẳng thắn thành khẩn nói: "Lần trước để lại ấn tượng không tốt cho bác,
lần này là mời bác đến dự lễ tốt nghiệp khi nhận bằng tiến sĩ ạ".
Người đàn ông trước mặt đối đáp không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại chân thành thản nhiên, người cũng ôn nhuận trong sáng, Vân Vĩnh Xương đã không nhiều tính tình lắm, nhưng vẫn là bày ra thái độ trưởng bối nói: "Con gái tôi rất tốt, những thứ đó cậu đều phải làm, là người đàn ông nên chịu trách nhiệm với gia đình của mình." Ông tạm dừng: "Chỉ có điều cũng không cần thiết chờ đến lễ tốt nghiệp đi."
Vân Li: "......"
Phó Chí Tắc: "Nếu bác không ngại, hai ngày nữa cháu muốn thăm hỏi ạ."
Vân Vĩnh Xương: "Hừm, cậu còn ở tại trường đúng không. Thứ sáu đến đây đi, đến lúc đó kêu Li Li đi đón cậu, nhân tiện đón Vân Dã về nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Vân Li: "......"
Không nhiều lời với Phó Chí Tắc, Vân Vĩnh Xương liền mang Vân Li về nhà. Sau khi vào phòng, Vân Li nhẫn nhịn: "Ba, ba không thể có thái độ tốt với người ta một chút sao?"
Nhìn thấy tư thế tranh cãi của cô, Vân Vĩnh Xương hơi cao giọng: "Thái độ của ba không tốt chỗ nào?"
Hoàn toàn bị ông uy hiếp, Vân Li giận nói: "Lần trước ba có thái độ rất tốt với Doãn Dục Trình, chẳng lẽ ba nhất định muốn con cả đời này ở cùng với những người không thích kia sao?"
Vân Vĩnh Xương không nói chuyện.
Vân Li đá giày, đi thẳng vào bếp rót một cốc nước lạnh, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh lại.
Dương Phương nghe được hai cha con lại bắt đầu cãi nhau, vội vàng đi đến cửa phòng bếp, lần Vân Vĩnh Xương không có ý định cãi nhau với Vân Li, ông đanh mặt đi đến phòng bếp, nói: "Rót cho ba ly nước."
Vân Li ngoan cố nói: "Con không rót."
Thấy cô cứng đầu như trâu, Vân Vĩnh Xương chỉ cảm thấy mình lớn tuổi, yên lặng rót ly nước, hỏi Vân Li: "Sao cậu ta tạm nghỉ học?"
Vân Li không muốn nhắc tới chuyện này, không lên tiếng, Vân Vĩnh Xương trừng mắt: "Con là nghĩ đến thời điểm cậu ta tới thì tự ba hỏi ư?"
"......"
Vân Li nhanh chóng nói: "Anh ấy có người bạn tốt lớn lên cùng nhau bị bệnh, vốn là anh ấy mỗi ngày đều theo dõi người bạn kia uống thuốc, nhưng là người bạn kia lén khạc ra. Sau đó người kia phát bệnh liền nhảy lầu. Anh ấy cảm thấy bản thân mình không cẩn thận kiểm tra cậu ấy có nuốt thuốc vào không, liền tự trách rất lâu. Người bạn đó nhảy từ tòa nhà Tây Khoa Đại, cho nên lúc ấy anh ấy về trường sẽ có bóng ma."
Sau khi cô nói xong, cả Vân Vĩnh Xương và Dương Phương đều trầm mặc một lát, Dương Phương nhỏ giọng thở dài: "Hai đứa nhỏ đáng thương."
Thoạt nhìn ba mẹ có thể hiểu Phó Chí Tắc.
Tâm tình Vân Li nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, cô nhìn chằm chằm Vân Vĩnh Xương, sắc mặt tảng băng khẽ biến, hỏi: "Sau này làm thế nào trở về? Lời cậu ta nói tối nay là sự thật sao?"
"Đúng vậy, anh ấy cảm thấy ba phản đối chúng ta ở bên nhau, anh cũng muốn cho con gái ba có cuộc sống tốt hơn." Mấy năm nay ít nhiều gì Vân Li cũng học được chút kỹ xảo nói chuyện, cô nói chuyện mang theo tính chất dẫn đường: "Ba, ba là người giảng đạo lý người, chắc là ba có thể nhìn ra chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, đúng không?"
"Ba thử nghĩ xem, nếu là Vân Dã bởi vì nguyên nhân của con......" Thấy Vân Vĩnh Xương trừng cô, Vân Li lại ngậm miệng, " Vậy cả đời này con cứ như em trai vậy, có lẽ con sa sút tinh thần mười năm tám năm đều có khả năng."
"Cũng coi như là đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa." Vân Vĩnh Xương không đánh giá nhiều, liền ra khỏi phòng bếp.
Hai ngày tiếp theo, Vân Vĩnh Xương cũng chưa hỏi cô về chuyện Phó Chí Tắc, ngược lại là Dương Phương rất nhiều lần hỏi Phó Chí Tắc thích ăn gì, thứ sáu sáng sớm tinh mơ đi chợ mua không ít nguyên liệu nấu ăn tươi.
Trưa hôm đó cả hai về nhà, dọn dẹp nhà cửa cẩn thận không nhiễm một hạt bụi.
Khi đến đón Phó Chí Tắc ở Tây Khoa Đại, Vân Li sửng sốt một chút, anh vô cùng trang trọng, mặc rất chỉnh tề sơ mi trắng quần tây với giày da, xách thuốc lá và rượu trà.
Vân Li vốn dĩ cho rằng, thật sự cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi.
Cô khô cằn nói: "Sao hôm nay anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy?"
"Quà mẹ anh đưa cho, Lễ vật cho ta mẹ, bà ấy kêu anh thay bà truyền đạt lòng biết ơn." Phó Chí Tắc nói, anh theo thói quen mà tới gần Vân Li hôn một cái: "Em đer tâm như vậy, anh cũng không thể rơi lại phía"
Vân Dã chỉ cảm thấy mình lại thừa nhận một vạn điểm bạo kích.
Vân Li còn nhắc nhở anh: "Đừng hôn, Vân Dã ở phía sau kìa."
Vân Dã: "......"
Phó Chí Tắc mới nhận ra sự tồn tại của Vân Dã, biểu tình anh bình tĩnh, đem quà đưa cho cậu: "Em trai, đặt một chút."
Vân Dã tiếp nhận, tùy tay đặt ở ghế sau, Phó Chí Tắc nhìn lướt qua: "Túi màu xanh kia là cho em."
Vốn dĩ Vân Dã héo rũ lập tức có hứng thú, hai mắt sáng lên: "Bây giờ em có thể tháo ra sao?"
Vân Li: "Vân Dã em có thể dè dặt hơn không?"
Vân Dã: "Em là một đại nam nhân mà phải dè dặt cái gì."
Nói xong, cậu nhanh nhẹn mở hộp quà, sau khi nhìn thấy đồ bên trong hoan hô một tiếng.
Vừa vặn là đèn đỏ, tầm mắt Vân Li chạm vào Phó Chí Tắc, cô cười hỏi: "Em có quà không?"
Phó Chí Tắc ừ một tiếng, đẩy bàn tay vươn ra của Vân Li: "Nhưng hiện tại không cho em."
"......"
Vân Li không biết anh chuẩn bị quà gì mà thần bí như vậy, cười hỏi: "Khi nào thì cho em?"
Phó Chí Tắc không trả lời trực tiếp.
"Lúc thời điểm đến."
Một số món quà mà Phó Chí Tắc mang theo là quà của ba mẹ anh tặng Vân Vĩnh Xương với Dương Phương.
Bên trong còn thả phong thư viết rõ bọn họ đi công tác, cho nên lần này không tới chơi, hy vọng Vân Vĩnh Xương với Dương Phương thứ lỗi.
Lễ nghĩa của đối phương chu toàn, Vân Vĩnh Xương không nói nặng lời nào trong suốt quá trình.
Nhưng như Vân Li nghĩ, Vân Vĩnh Xương lôi Phó Chí Tắc uống hết cốc này đến cốc khác.
Cô muốn ngăn cản, Vân Vĩnh Xương phía trên, hoàn toàn không để ý tới cô, một bên Vân Dã cũng túm góc áo cô, cô ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Vân Dã lén gửi cho cô tin nhắn:【chị phải nhường ba với anh rể uống một lần đi, tính cách ba cứ như vậy đấy. 】
Vân Li: 【dạ dày anh rể em không tốt. 】
Vân Dã: 【 vậy được rồi...... Em giúp anh rể hai ly. 】
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ hơn Vân Li tưởng tượng, Vân Vĩnh Xương vỗ bả vai Phó Chí Tắc, lặp lại với anh Vân Li ưu tú, kêu anh nhất định phải đối xử tốt với Vân Li.
Toàn bộ hành trình Vân Li dày vò mà ngồi ở đối diện, tửu lượng Vân Dã không tốt, giúp Phó Chí Tắc chắn mấy chén liền trực tiếp ngủ ngoắc cần câu.
Khi bữa tiệc kết thúc, Vân Vĩnh Xương ngồi ở trước bàn trà, lời nói thấm thía nói: " Tuổi Li Li chúng tôi cũng không nhỏ, cậu sắp tốt nghiệp, tương lai có dự định gì không?"
Theo cái nhìn của Vân Li, này chỉ thiếu nói thẳng ra 6 chữ ' hai đứa con nên kết hôn '.
Cô nhìn xem Phó Chí Tắc bên cạnh đã có chút không vững, anh còn mạnh mẽ chống đỡ ngồi thẳng, trên cổ phiếm hồng.
Vân Vĩnh Xương gằn từng chữ một nói: "Tư tưởng thế hệ này của chúng ta khác với các cô cậu, yêu đương không phải trò đùa, chúng ta thân làm ba mẹ, đối với cuộc hôn nhân của con cái hôn nhân có thể nghiêm túc hơn cô cậu nhiều."
"Ba." Vân Li hô, ngữ khí có chút oán trách.
Vân Vĩnh Xương xem nhẹ lời cô nói, chỉ nói với Phó Chí Tắc: "Chí Tắc à, cô gái tôi rất bướng bỉnh, tôi nói hết mức với con bé, nhưng là làm người đàn ông, cậu cần phải suy xét thật kỹ tương lai của cả hai."
Vân Li không thích nhất loại này của Vân Vĩnh Xương, hễ là vì cô đều phải làm ra bộ dáng quyết định.
Cũng không thích Vân Vĩnh Xương cho rằng cô phải ỷ lại người khác, nên đảm nhận mọi thái độ bởi người đàn ông.
Cô vừa định phỉ nhổ gì đó, bỗng nhiên Phó Chí Tắc kéo tay cô qua, như thể anh hiểu cô nghĩ gì, trấn an mà nhéo nhéo mu bàn tay cô.
Uống rượu nhiều, ngữ khí anh chậm hơn bình thường, nhưng từng chữ rõ ràng.
"Cháu với Li Li, sẽ cùng nhau cân nhắc và chịu trách nhiệm về tương lai của chúng cháu."
Tình yêu của hai người không nên để người thứ ba quyết định, cũng không để bất cứ kẻ trung gian nào quyết định.
Đây là tình yêu thuộc về hai người.
Sau khi đi xuống lầu, Vân Li còn nghĩ về những gì Phó Chí Tắc nói, trong cái nhà này, đáy lòng cô cực kỳ bác bỏ năng lực coi thường của ba cô đối với cô, kiểm soát cô về mọi mặt.
Trước khi đến, cô thực sự lo lắng Phó Chí Tắc vì lấy lòng Vân Vĩnh Xương, sẽ chiều theo ý của Vân Vĩnh Xương —— sẽ như Vĩnh Xương nói, anh làm đàn ông, phải do anh suy xét tương lai của cả người, phải do anh đưa ra quyết định.
Cô chán ghét cái quan niệm này.
Cô luôn rất độc lập, cho dù Vân Vĩnh Xương lên án cô hướng nội như thế nào, không giỏi giao tiếp, Vân Li vẫn tự mình làm được rất nhiều việc. Từ kỳ nghỉ hè năm nhất đã không cần phí sinh hoạt với học phí, một mình đến Nam Vu với Anh quốc nghiên cứu học hỏi, đến cuối cùng tìm được công việc ổn định, tìm được một người bạn trai mình yêu.
Cô không muốn chuyện của mình do bất cứ người nào quyết định cả.
Vừa nãy lời Phó Chí Tắc nói, cũng không coi cô thành cái người phụ thuộc, mà coi cô là nửa kia không thể thay thế trong mối quan hệ của hai người.
Vân Li ôm cánh tay anh, bước chân anh không ổn định như ngày thường, cô nhón chân, hôn vào sườn mặt sườn anh một chút.
Phó Chí Tắc cong môi: "Làm sao vậy?"
"Chỉ hôn chút." Vân Li một cái bước nhanh đứng trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh, mà sau lưng anh vừa xuất hiện một vầng trăng khuyết.
"Em nghĩ thế nào?" Hơi thở ấm áp của Phó Chí Tắc phả vào cổ cô, "Về tương lai của chúng ta, khi nào thì quyết định?
"Anh nói trước, tham khảo ý kiến của anh." Vân Li bị hơi thở của anh cào đến ngứa, cười đẩy cằm anh.
Cô dùng lực không nhỏ, Phó Chí Tắc sờ sờ bị bộ phận bị cô đẩy ra, anh cười nhẹ: "Tốt nghiệp?"
Không lâu nữa là tốt nghiệp rồi.
Phó Chí Tắc lúc này nói những lời này, khó tránh khỏi sẽ làm Vân Li cảm thấy là áp lực Vân Vĩnh Xương đêm nay.
Cô nhíu mày nói: "Anh không cần phải xen vào lời ba em nói hôm nay, ba mẹ em yêu đương phải mất ba năm. Em cảm thấy thời gian này cũng tương đối thích hợp."
Phó Chí Tắc cũng không dao động, lặp lại ý nghĩ vừa rồi: "Tốt nghiệp là có thể quyết định."
Khóe mắt anh mang theo cảm giác say mông lung, mắt đen lại thanh tỉnh nghiêm túc.
Vân Li nhìn về phía mặt anh, tức khắc có chút khẩn trương, cẩn thận suy nghĩ, chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là tốt nghiệp.
Cô thăm dò hỏi: "Cái quyết định là gì?"
Phó Chí Tắc: "Nếu em cảm thấy quá nhanh, có thể đính hôn trước.". Ngôn Tình Hay
Mặt Vân Li không đổi sắc nói: "Khoảng cách giữa đính hôn và kết hôn là bao lâu?"
Người bên cạnh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Vân Li xem ra, chính là làm trò bịa đặt cái đáp án trước mặt cô: "Không biết, có thể là một hai tháng chăng?"
"......"
Thậm chí, anh còn da mặt dày nói tiếp: "Nếu em cảm thấy lâu quá, cũng có thể một hai ngày."
Vậy cái đó và trực tiếp kết hôn thì có gì khác nhau à!!
"Em cũng sợ yêu lâu, em lo lắng anh không chịu trách nhiệm." Phó Chí Tắc nhớ tới lần trước cô qua loa lấy lệ nói với anh, lại giơ tay câu cổ cô, kéo cô về trong lòng ngực mình.
Vân Li chỉ cảm thấy cả người khó thở, cô có thể nghe tiếng tim anh đập nhanh, gần bằng cô.
Thời gian hai người ở bên nhau thực sự quá ngắn, cô vẫn mạnh miệng nói: "Không được, em phải suy nghĩ đã".
Phó Chí Tắc cười: "Vậy em nghĩ đi."
Nói xong, anh dùng cằm cọ cọ tai trái cô.
Vân Li rõ ràng có thể phân tán giọng nói anh trầm thấp ra xung quanh, giấu trong không khí.
Nhưng thanh âm mỏng manh, nói bên tai trái ô, không thể nghe được.
Một chữ cô cũng không nghe rõ.
Anh còn đang nói chuyện, như là đang thử thuyết phục cô.
Vân Li cảm thấy anh say rối tinh rối mù, kiên nhẫn nói: "Em nghe không thấy anh nói."
Phó Chí Tắc men say đã lên đây, vài giây sau, anh rũ mắt nhìn chằm chằm trai trái vừa nãy mình vẫn luôn cọ xát, bừng tỉnh nói: "Nói sai tai rồi."
==========================
T2134321032022