Chiết Ánh Trăng

Chương 92: Chương 92: Vân Dã x Doãn Vân Y






(2) Ái mộ lẫn nhau.

Nỗi lòng của thiếu nữ tâm đã trở thành bí mật không thể nói ra.

Nhưng cũng bởi vì xác định nỗi lòng của mình, rốt cuộc không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả.

Doãn Vân Y bắt đầu nỗ lực kiểm soát phản ứng của mình trước mặt Vân Dã.

Khi đi phát bài, đi ngang qua chỗ ngồi của Vân Dã, thiếu niên làm bài làm được một nửa, nằm trên bàn nghỉ ngơi, tay phải cầm cây viết đặt trên mép bàn.

Đồng phục của Doãn Vân Y móc vào bút của Vân Dã.

Vân Dã bởi vì động tĩnh này, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cậu nhập nhèm, sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại nhìn bút trong tay, thuận miệng nói: "Cậu muốn à." Tùy tiện nhét bút vào trong túi cô: "Cho cậu."

"...... Cảm ơn."

Doãn Vân Y ôm sách bài tập về chỗ ngồi, lấy bút từ trong túi ra, Vẽ trên giấy hai lần, bất tri bất giác, cô viết xuống câu kia.

【 tớ thích cậu. 】

【 Vân Dã. 】

Lấy lại tinh thần mình viết cái gì, Doãn Vân Y hoảng loạn gạch bỏ hai câu này, bên cạnh có bạn học đi qua, cô lập tức đóng vở lại, nhét vào trong ngăn kéo.

Từ Diêu học một lớp khác, tan học lại đây nói cho cô trước: "Vân Y, cậu có biết nhiều người gửi thư tình cho Vân Dã không? Thầy giáo còn gọi phụ huynh kìa, lo lắng Vân Dã yêu sớm đó."

Doãn Vân Y giấu đi cảm xúc, hỏi: "Nhiều người thích Vân Dã vậy sao?"

"Đúng vậy, trước đây tớ cũng viết thư tình." Từ Diêu cười tủm tỉm nói, "Nhưng mà cậu ta không để ý, không bao lâu tớ lại thích một người khác."

Cô thất thần mà làm bài, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng cao gầy của cô gái lớn hơn bọn họ vài tuổi đang nhìn xung quanh, đôi mắt gần giống Vân Dã.

Kia không phải là ' phụ huynh' Vân Dã chứ.

Doãn Vân Y đứng lên, đi qua nhìn vài lần, ở góc cầu thang, cô thấy cô gái và Vân Dã đang nói chuyện. Vân Dã dựa vào khung cửa sổ gỗ cũ kỹ sau lưng.

Cô gái hỏi cậu: "Những thư tình đó, viết ở trước bàn của em sao?"

Vân Dã: "......"

Ngữ khí cô gái kinh ngạc: "Thật khiến người ta không thể tin được, cư nhiên có người sẽ coi trọng em chị." Cô ấy bắt đầu cười: "Có lẽ là cô gái đẹp như vậy."

Vân Dã nghẹn nửa ngày, nói: "...... Không phải."

Trong giọng cậu không thể nhịn được nữa: "Vân Li chị ồn quá."

"Chờ lát nữa chủ nhiệm lớp của em sẽ mắng chị sao?" Vân Li thở dài: "Chậc, Vân Dã, em có thể đừng gây chuyện nữa được không."

"Nhiều nhất chỉ là mắng em thôi......" Vân Dã không kiên nhẫn nói, thấy Vân Li ủ rũ cụp đuôi, cậu giãy giụa trong chốc lát, xú mặt trấn an nói: "Chị giúp em thu phục chủ nhiệm lớp đi, đêm nay bao chị đi ăn."

Vân Li hồ nghi mà nhìn cậu một cái: "Em trả tiền hay chị trả?"

Vân Dã bị cô vạch trần, khóe mắt cong lên, đúng lý hợp tình nói: "Chị trả ấy."

Vân Li: "......"

Hai chị em nói xong, rồi đi lên lầu, thấy thế, Doãn Vân Y thu người lại, chạy chậm về phòng học.

Trở lại chỗ ngồi, tim cô đập thình thịch, bởi vì nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ mà cảm thấy chột dạ.

Bắt đầu làm bài tập, Doãn Vân Y bỗng nhiên có chút xuất thần.

Vừa nãy nhìn cách Vân Dã với Vân Li ở chung, trông rất tự nhiên lại thân thiết, tựa như cô với Doãn Dục Trình vậy.

Cô có chút hâm mộ.

Không lâu sau, Vân Dã trở về thu dọn cặp sách, trong ấn tượng của Doãn Vân Y, mới bị thầy giáo huấn xong thì nên mặt thối hoặc là khóc sướt mướt. Vân Dã thoạt nhìn có chút bực bội, nhìn cô một cái, vác cái túi định trực tiếp chạy lấy người.

Doãn Vân Y cảm thấy cậu là người không thể hiện cảm xúc.

Cô ra vẻ đứng đắn mà làm đề trong chốc lát, không muốn bởi vì câu hỏi mình khiến cho ồn ào. Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn Vân Y viết một câu trên tấm thẻ nhỏ, không xoay người, trực tiếp từ trước ra sau đặt trên bàn cậu.

【 tớ cũng thường bị giáo viên phê bình, cậu không cần buồn đâu. 】

Cuối cùng còn kèm theo gương mặt tươi cười 【:)】.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.