“Đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Vân Định Quyền
khi đọc xong bức thư này, không thể tận mắt chứng kiến hắn giết Vân Thừa Cương.” Triệu Hiểu Phù cười khoái trái nhưng trong mắt thì lại dần rưng rưng ánh nước.
Nhìn dung nhan kiều diễm động lòng người, đôi mắt
rưng rưng muốn khóc của nàng ta, lòng Vân Phỉ dâng lên sự cảm thông và
thương tiếc. Hồng nhan bạc mệnh, nàng ta xinh đẹp khuynh quốc khuynh
thành như thế nhưng cuộc đời lại đầy bi ai, khiến người ta phải thở dài.
Tại sao những ngươi phụ nữ xinh đẹp này đều phải mang nghiệp chướng vì
những gã đàn ông vô tình vô nghĩa kia? Lâm Thanh Hà, Úy Lâm Lang, thậm
chí là Anh Hồng Tụ, nghĩ cho kỹ lại thì bọn họ cũng chỉ là những người
bị hại, cho dù tiếp tay cho kẻ xấu nhưng kẻ đầu sỏ đều là những gã đàn
ông độc ác tàn nhẫn, bị quyên thế làm mờ mắt kia.
Vân Phỉ nhẹ nhàng
nắm lấy tay Triệu Hiểu Phù: “Quận chúa, Vân Phỉ ta là người yêu ghét rõ
ràng, có ân tất báo, có thù tất trả. Ngày sau, nếu quận chúa nếu có việc cần ta giúp đỡ thì cứ phái ngườỉ tới tìm ta, ta mãi mãi là bằng hữu của quận chúa và thế tử.”
Triệu Hiếu Phủ gật đầu, nhìn sâu vào mắt nàng. “Trước kia ta vốn rất hận cô, ta bị cha cô cưỡng đoạt, cô lại gả cho vị hôn phu của ta. Nhưng không ngờ cô lại khoan dung độ lượng như thế, lấy đức báo oán nhiều lần cứu giúp bọn ta. Cô tốt với ta, ta sẽ nhớ mãi
trong lòng. Ngày sau gặp lại ta sẽ coi cô là bằng hữu.”
Vân Phỉ dịu dàng đáp: “Hiểu Phù, hãy quên mọi chuyện đi, bắt đầu lại từ đầu.”
Triệu Hiếu Phủ rưng rưng nước mắt, mỉm cười: “Được, bắt đầu lại từ đầu.”
Phục Linh nói nhỏ: “Công chúa, đến giờ rồi nên đi thôi.”
Lúc này trời đã sáng, Triệu Hiểu Phù thay bộ quần áo thái giám ra, ăn mặc giống như Phục Linh.
Vân Phỉ thuận lợi dẫn Triệu Hiểu Phù xuất cung giống như lần trước.
Ra khỏi cửa cung, cấm vệ quân hộ tống Vân Phỉ đến thẳng Ân Minh Tự. Vân
Phỉ đã sớm thông báo cho Triệu Sách, bảo hắn lẻn vào chùa đợi ở chỗ Tô
Thanh Mai.
Lần này Triệu Sách giả trang thành một quý phu nhân đến
chùa thắp hương, sau đó thừa dịp không ai để ý, được Bạch Thược dẫn vào
viện của Tố Thanh Mai, giấu hắn ở trong phòng phía đông.
Khi Vân Phỉ
dẫn Triệu Hiểu Phù tới thì hắn đã đợi ở đấy khá lâu. Đẩy cửa phòng ra,
Triệu Hiểu Phu kích động gọi một tiếng ca ca. Triệu Sách đứng dậy, nắm
chặt tay nàng ta, vẻ mặt cũng hết sức kích động.
Vân Phỉ nói với Bạch Thược: “Mau lấy những thứ ta bảo em chuẩn bị ra đây, nhanh chóng thay đồ cho họ.”
“Nô tì đã chuẩn bị xong hết rồi.” Bạch Thược, mở một tay nải, lấy ra hai bộ quần áo, đều là quần áo bằng vải bình thường dân chúng hay mặc, mội bộ
màu xám tro, một bộ màu xanh.
Vân Phỉ nói: “Quận chúa hãy mặc bộ màu
xám vào, giả làm một bà lão.” Triệu Sách và Triệu Hiểu Phù mặc quần áo
vào, Bạch Thược lại xõa mái tóc của Triệu Hiểu Phù ra búi thành một búi, ở bên ngoài bọc một lớp vải màu xám tro. Sau đó bôi vài thứ lên mặt
nàng rồi dùng khăn trùm đầu lại, nếu không nhìn kỹ thì giống hệt một bà
lão đã quá năm mươi.
Triệu Sách vẫn cải trang thành một cô gái trẻ, như thế khi hắn đỡ Triệu Hiểu Phù thì người ta sẽ tưởng là hai mẹ con.
Chuẩn bị sẵn sàng, Vân Phỉ nhìn ngắm hai người một lượt, cảm thấy không còn
chút sơ hở nào rồi mới nói: “Chia tay tại đây, chúc hai vị thuận buồm
xuôi gió.”
Triệu Sách nhìn nàng, ánh mắt xa xăm, giống như có hàng
vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng hắn chỉ cười cười: “Cô đã biết tin úy
Trác đã chết hay chưa?”
Lưu ngự y đã sớm nói cho Vân Phỉ biết Úy Trác không còn sống được bao lâu nữa, sẽ không qua hết năm nay. Nhưng khi
đột nhiên nghe được tin này, Vân Phỉ vẫn kinh ngạc một chút, nàng mỉm
cười, nói: “Ta đã sớm không còn quan hệ gì với Úy gia.”
Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm: “Cô… bảo trọng.”
Vân Phỉ mỉm cười, gật đầu: “Đa tạ, hai người cũng bảo trọng. Bạch Thược, em đưa họ ra ngoài đi.”
Triệu Hiểu Phù và Triệu Sách cùng ra ngoài, khi đến cổng thì hai người đông thời dừng bước, quay lại nhìn Vân Phỉ.
Vân Phỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay với họ. Bất giác, lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác mất mát. Có lẽ trên đời này, thật – giả, trắng – đen, ân – oán,
đúng – sai đều không có tuyệt đối. Hai huynh muội bọn họ đã trở thành
bằng hữu của nàng không biết từ lúc nào. Còn cái người mà nàng đã từng
yêu và tin tưởng kia thì đã trở nên xa cách.
Troi bắt đầu có tuyết
rơi lả tả, tuyết dần dần rơi càng ngày càng dày hơn. Vân Phỉ ăn trưa với Tô Thanh Mai xong, ngồi thêm nửa canh giờ rồi mớí bắt đầu lên đường về
cung.
Suốt dọc đường, xe đi rất chậm. Vân Phỉ cố ý kéo dài thêm thời
gian để Triệu Sách và Triệụ Hiểu Phù có thể đi xa thêm một chút. Hôm
nay, Vân Thừa Cương và Vân Vĩ đều vào cung mừng lễ, đúng là một cơ hội
tốt hiếm có.
Vân Phỉ về tới Thục Hòa Cung thi Lâm Mạc Sầu vội vàng
chạy tới nghênh đón, rồi nói nhỏ: “Quý phi nương nương mất tích, khắp
hoàng cung đều đang tìm. Lúc nãy hoàng thượng phái người sang hỏi, bảo
nếu công chúa về thì lập tức tới ngự thư phòng ngay.”
Vân Phỉ mỉm
cười: “Không vội, ta hơi đói rồi, mang chút điểm tâm và trà nóng lên
đây.” Lúc nãy ở trong chùa toàn là thức ăn chay, Vân Phỉ vẫn chưa no.
Lâm Mạc sầu hơi lo lắng, nhưng cũng không dám làm trái ý công chúa, vội
vàng mang điểm tâm và trà lên. Vân Phỉ chậm rãi ăn bánh xong, cảm thấy
cả người trở nên ấm áp thì mới đứng dậy đi.
Phục Linh vội vàng khoác
thêm cho nàng chiếc áo choàng bằng da chồn trắng, đội mũ che tuyết lên
cho nàng. Hai cung nữ che dù, đoàn người đi về phía ngự thư phòng. Trên
đường đi, thỉnh thoảng lại nhìn thấy cung nữ thái giám vội vàng qua lại, có lẽ là đang tìm Triệu Hiểu Phù khắp nơi.
Tiền Trung đang lo lắng
đứng gác trước cửa ngự thư phòng, thấy Vân Phỉ thì vội vàng đội tuyết
chạy tới: “Công chúa, hoàng thượng đang đợi người đấy!”
Vân Phỉ gật đầu: “Ta vừa trở về, xảy ra chuyện gì vậy, sao trong cung lại loạn thế này?”
Tiền Trung nói nhỏ: “Quý phi nương nương mất tích, hoàng thượng phái người tìm khắp hoàng cung mà vẫn không thấy tăm hơi.”
“Nói bậy nói bạ, sao lại không thấy đâu được chứ.” Vân Phỉ mìm cười bước lên bậc thềm, Tiền Trung đích thân vén màn lên cho nàng, một luồng khí ấm
áp chợt ùa tới.
Bên trong ngự thư phòng ấm áp như mùa xuân, Vân Định
Quyền ngồi sau long án với bộ mặt tức giận và sốt ruột, thấy Vân Phỉ
tiến vào thì lập tức đứng dậy hỏi: “Hôm nay Quý phi có ghé sang cung của con không?”
Vân Phỉ lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Không có ạ. Mới sáng sớm con đã xuất cung đến Ân Minh Tự, vừa mới trở về mà.”
Vân Định Quyền nghiêm giọng hỏi: “Con không dẫn nàng ấy xuất cung đấy chứ?”
Vân Phỉ nói: “Phụ hoàng, con đi thăm mẹ, sao phải dẫn Quý phi theo?”
Vân Định Quyền tìm khắp hoàng cung mà vẫn không thấy Triệu Hiểu Phù nên hơi nghi ngờ rằng Vân Phỉ dẫn Triệu Hiếu Phủ xuất cung, nhưng lúc này thần
sắc của Vân Phỉ vô cùng trấn tĩnh, không có chút hoảng loạn bối rối nào.
Vân Phỉ bước tới, nói: “Phụ hoàng, tuy COM không gặp Quý phi nhưng khi vừa
trở về, cung nữ nói sáng nay có một tiểu thái giám của Quý Hoa cung đưa
một bức thư và một miếng ngọc bội.”
Vân Định Quyền ngẩn ra, sau đó lập tức hỏi: “Tiểu thái giám nào? Đồ đâu?”
“Lúc ấy con đã đi Ân Minh Tự nên không biết tiểu thái giám nào đưa tới. Khi
con về thi đã nghe nói Quý phi mất tích, nhìn thấy thư và ngọc bội thì
liền cảm thấy kỳ lạ cho nên không dám bóc thư ra, vội vàng đưa đến cho
phụ hoàng.”
Vân Phỉ dè dặt đặt bức thư và ngọc bội lên long án.
Miếng ngọc bội này vừa nhìn là biết ngọc bội bên mình của nam tử, Vân Định
Quyền không kịp nhìn kỹ thì vội vội vàng vàng mở thư ra.
Vân Phỉ đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào sắc mặt hắn chuyển từ trắng sang xanh, sau đó từ xanh sang xám, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Phụ hoàng!”
Hai mắt Vân Định Quyền long lên sòng sọc, tay thì ôm lấy ngực, thân mình
lảo đảo đi lấy thanh kiếm trên tường, dùng sức rút ra. Kiếm chưa ra khỏi vỏ thì hắn đã ngã lăn xuống đất.
Bức thư trên long án nhuộm đầy máu tươi giống như những đóa hoa mai nở rộ trong rừng mai, rực rỡ mà kỳ dị.
Vân Phỉ nhìn Vân Định Quyền nằm bất tỉnh dưới đất mả không nhúc nhích, qua một lúc sau mới chậm rãi bước tới.
Một vệt máu dính nơi khóe miệng của hắn, đôi mày rậm của Vân Định Quyền cau chặt lại, sắc mặt xanh xám như mặt người chết, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Vân Phỉ từ tốn ngồi xuống, ngắm nhìn hắn, một giọt lệ bỗng từ trong khóe
mắt nhỏ xuống, rơi vào sàn gạch vàng bóng loáng như gương.
Vân Phỉ
cười trong nước mắt: “ Cuối cùng ông cũng có ngày hôm nay. Cuối cùng ông cũng phải nếm trải cảm giác đau như kiếm xuyên tim. Ông có từng nghĩ
tới mẹ tôi ngày ngày phải sống trong nỗi đau như tim vỡ ấy chưa? Ông có
từng nghĩ trong trái tim của bà có bao nhiêu vết thương hay chưa?”
Nàng đứng dậy, lau nước mắt, thở dài một hơi. Một luồng hơi trắng từ miệng
nàng bay ra, lượn lờ trong không khí. Bao nhiêu oán hận tích tụ trong
lòng bấy nhiêu ngày qua đều được giải thoát ra ngoài giống như làn hơi
ấy.
Bên ngoài tuyết đã che kín mặt đất, trời đất mội màu trắng xóa, trong sạch không sao tả xiết.
Vân Phỉ quay người bước tới cạnh cửa, vén rèm lên, nói với Tiền Trung ngoài cửa: “Hoàng thượng ngất xỉu, mau gọi ngự y Chương Tùng Niên.”
Tiền Trung nghe thế thì mặt trắng tái, lập tức dẫn hai tiểu thái giám chạy như bay trong trời tuyết.
Một lúc sau, Chương Tùng Niên đến, Tiền Trung dẫn hắn bước vội vào ngự thư phòng.
Vân Phỉ nói: “Hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu, Chương đại phu mau xem xem là có chuyện gì.”
“Công chúa, sao hoàng thượng lại ngất xỉu?” Chương Tùng Niên lập tức đặt hòm thuốc trên vai xuống, lấy kim châm ra.
“Chắc là bị kích động.” Vân Phỉ quay đau nói với Tiền Trung: “Tiền công công, hoàng hậu vẫn đang tịnh dưỡng, không thể ra ngoài. Hoàng thượng xảy ra
chuyện lớn thế này, mau mời Đức phi và Đoan vương tới đây.”
Bởi vì sắp tết nên chắc chắn lúc này Vân Thừa Cương và Vân Vĩ đều đang ở Ý Đức cung.
Tiền Tung vội nói: “Lão nô phái người đi mời ngay.”
Vân Phỉ quay đầu nhìn Vân Định Quyền đang nằm dưới đất, Chương Tùng Niên
cầm kim châm vào vài huyệt vị trên mu bàn tay hắn. Vân Định Quyền rên
lên khe khẽ, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, nghe thều thào.
Một lát sau, cuối cùng thì hắn cũng mở mắt ra.
Vân Phỉ đỡ lấy cánh tay hắn, giả vờ như không biết gì, sốt sắng hỏi: “Phụ hoàng, người làm sao thế?”
Vân Định Quyền chống tay, từ từ đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cạnh long
án rồi ngồi xuống. Hắn nhìn bức thư trên long án, ánh mắt trở nên thâm
độc, hung tàn và sắc lạnh.
Bốp một tiếng, hắn đập tay lên mặt bàn một cái. Hắn thường xuyên tập võ, sức mạnh hơn người, cái đập này lại trong cơn phẫn nộ nên những thứ trên bàn bị chấn động đến rung lên.
Ngay sau đó, hắn vung tay gạt hết cục chặn giấy, nghiên mực, bút lông trên bàn xuống đất rồi quát lớn: “Người đâu!”
Tiền Trung đứng ngoài cửa lập tức bước vào: “Hòang thượng, có nô tài.”
“Lập tức triệu Đoan vương.” Vân Định Quyền vừa nghĩ tới đứa con trai trưởng
mà mình gửi gắm nhiều hy vọng và lấy làm tự hào này thì hận tới nỗi cả
người run lên.
Vân Phỉ nói: “Phụ hoàng, lúc nãy người đột nhiên ngất
xỉu, con quá lo lắng, không dám tự quyết định nên đã phái người mời Đoan vương và Đức phi nương nương tới đây rồi.”
“A Phỉ, con lui ra đi.”
“Dạ, phụ hoàng bảo trọng thân thể.”
Vân Phỉ ra khỏi ngự thư phòng, lòng hết sức tiếc nuối vì không thể tận mắt
chứng kiến cảnh cha con Vân Định Quyền và Vân Thừa Cương trở mặt thành
thù, chém giết lẫn nhau.
Nàng chờ đợi bao lâu nay chính là vì một
ngày này. Rời khỏi ngự thư phòng, nàng không lập tức trở lại Thục Hòa
cung, mà đứng trên hành lang cách Đức Dương điện không xa, lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, Vân Thừa Cương và Đức phi cùng đến, đi vào Đức Dương điện. Vân Phỉ nhìn theo hai người bước vào ngự thư phòng.
Một lát sau, ngự thư phòng truyền ra tiếng thét chói tai thê lương của phụ nữ.
Vân Phỉ quay đầu nói với Phục Linh: “Em an bài một người ở lại này thám thính tin tức, có động tĩnh gì, tức khắc báo lại.”
Trên đường về Thục Hòa cung, tuyết rơi càng dày. Trên hành lang chín khúc
rơi đầy bông tuyết, tạo thành một đường tuyết dài trên đường ven hành
lang.
Vân Phỉ co ro hai tay, bước lên con đường tuyết ấy. Những bông
tuyết bay lả tả trên mũ nàng, ngẫu nhiên có vài bông đọng lại trên hàng
mi nàng, ẩm ướt lành lạnh, khóe mắt cay cay được cảm giác mát lạnh này
vỗ về an ủi. Nàng mỉm cười, vươn lòng bàn tay tiếp được một bông tuyết,
lẩm bẩm nói: “Mẹ, người xem, ông trời có mắt, thiện ác có báo. Chúng ta
rốt cục đã báo được thù.”
Phục Linh thấp giọng nói: “Công chúa, trời rất lạnh, người nên mau hồi cung đi.”
Vân Phỉ ngoái đầu nhìn lại cười: “Ta một chút cũng không lạnh, trong lòng ta lúc này rất ấm áp, giống như có lửa vậy.”
Đã rất lâu rồi Phục Linh không được thấy Vân Phỉ vui vẻ thoải mái như vậy. Da thịt như ngọc trở nên ửng hồng vì tuyết lạnh, ánh mắt trong như hồ
nước sáng lấp lánh. Nụ cười rạng rỡ và thanh thoát ấy, giống như là một
cơn gió xuân thổi qua một vùng tuyết trắng xóa giữa trời đông rét mướt,
đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.
Rất nhanh, tin tức được truyền đến, Đoan vương ý đồ mưu phản bị ban chết. Đức phi không biết dạy con, bị biếm thành Đức tần.
Vân Phỉ không ngờ Vân Thừa Cương lại chết nhanh như vậy, nàng lại một lần
lãnh giáo được sự ngoan độc của Vân Định Quyền, cho dù là con trai ruột
thì hắn cũng không buông tha. Một khi chạm đến hoàng quyền địa vị của
hắn, hắn liền không chút nào nương tay.
Trong cung đã xảy ra chuyện như vậy, không khí lại trở nên ngột ngạt khó thở.
Mùa xuân này là mùa xuân đầu tiên từ khi Đại sở khai quốc, cho nên Vân Định Quyền đã sớm chuẩn bị ăn mừng long trọng một phen. Yến hội được tổ chức vào đêm hai mươi tháng chạp, tại Bồng Lai cung, mời gia quyến của các
công thần trong triều đến dự tiệc, xem ca múa.
Mặc dù trong cung xảy
ra biến cố, nhưng cung yến vẫn cử hành theo lệ. Hôm giao thừa, đại tuyết lại buông xuống, từ chiều liền bắt đầu rơi, càng rơi càng lớn. Đám quần thần đội tuyết mà đến, chạy tới Bồng Lai cung. Trong Bồng lai cung rộng lớn, không khí ấm áp như mùa xuân, cắm đầy mai đỏ, nến thắp sáng rực
như ban ngày.
Triều thần mặc quần áo mới, gia quyến ăn mặc lộng lẫy,
kiều diễm động lòng người. Không khí long trọng linh đình, khắp nơi đều
lộ vẻ thái bình thịnh vượng.
Đáng tiếc, Vân Định Quyền trong bộ long
bào kia lại có vẻ mặt như bệnh nặng mới khỏi, trong bữa tiệc chỉ miễn
cưỡng nở nụ cười, tự nhiên không vui, sắc mặt không tốt lắm.
Ngồi bên cạnh hắn không còn là ái phi Triệu Hiểu Phù, mà là hoàng hậu Lâm Thanh
Hà. Lâm Thanh Hà hậu sản vừa mới khôi phục, thân thể còn rất suy yếu,
ngồi một lát liền cáo từ. Đức tần bị biếm, khí sắc càng tệ, son phấn
thật dày cũng không che dấu được vẻ tiều tụy già cả của bà ta. Vì bị Vân Thừa Cương liên lụy, Vân Vĩ cũng bị thất mất sủng, trong bữa tiệc hết
sức trầm mặc, Vân Thúy cũng như vậy, không còn vẻ dương dương tự đắc như mọi khi nữa.
Mặt ao hoa quỳnh đóng băng thật dày, trơn bóng trong
như gương. Buổi tiệc ca múa long trọng được tổ chức trên mặt băng ấy.
Các vũ nữ xiêm áo rực rỡ múa hát uyển chuyển trên mặt băng, tuyết rơi lả tả đầy trời, những dải lụa đỏ trong tay vũ nữ bay lượn trong làn tuyết, nhẹ nhàng phiêu dật, như thơ như họa, hệt như tiên cảnh.
Vân Phỉ
nhìn cảnh ca múa tưng bừng náo nhiệt này, không khỏi nhớ tới mự mình ở
Ân Minh Tự. Ngồi bên cạnh nàng, A Tông cũng nhớ tới mẹ, thấp giọng nói:
“Mẹ ăn tết có một mình…”
Vân Phỉ lặng lẽ nắm tay A Tông, thấp giọng
nói: “A Tông, tỷ đã phái người báo cho mẹ biết chuyện trong cung, mẹ
nhận được món quà năm mới này thì chắc chắn sẽ rất vui mừng, đệ nói có
đúng không.”
Vân Tông gật đầu, hai tỷ đệ nhìn nhau cười.
Cung yến
tan, Vân Phỉ mang theo A Tông trở lại Thục Hòa cung. Trong phòng đốt địa long ấm áp, trong bình có cắm một cành mai, hương bay vào mũi. Xa xa
ngoài cung, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo rộn rã.
Vân Phỉ nhớ
tới người mẹ trong Ân Minh Tự của mình, trong lòng hết sức nhơ mong.
Trong đêm tối cô đơn lạnh lẽo như vậy, một mình bà làm bạn với thanh
đăng cổ phật, kham khổ cô đơn. Nàng từng nghĩ sau khi báo thù sẽ mang A
Tông và mẹ đi thật xa. Nhưng hiện tại, nàng lại đổi ý. Nếu Vân Định
Quyền không thể sinh con được nữa, thì hắn chỉ còn lại hai đứa con trai
là Vân Vĩ và Vân Tông.
Có vết xe đổ của Vân Thừa Cương, chắc chắn Vân Định Quyền sẽ nảy sinh khúc mắc với Vân Vĩ. Vậy thì đúng như Triệu Hiểu Phù đã nói, Vân Tông sẽ trở thành nhân tuyển cho ngôi vị thái tử.
Nhưng nếu nàng không đi, thì đứa bé trong bụng phải giấu giếm như thế nào
đây? Trừ phi nàng lập tức gả cho Tống Kinh Vũ, nhưng dù vậy, đứa bé này
chưa đủ tháng mà sinh ra thì cũng sẽ làm cho Vân Định Quyền hoài nghi.
Tay nàng bất tri bất giác đặt lên bụng, đứa bé này rất ngoan, giống như
biết được tình cảnh gian nan của mẹ, mà không hề giày vò hành hạ nàng.
Nàng thỉnh thoảng chỉ buồn nôn, không ai có thể nhận ra nàng đang có
thai.
Nàng nằm trên giường, mơ màng đi vào giấc ngủ. Trong mơ, nàng
lại nhìn thấy tình cảnh mình và Lâu Tứ An chạy trối chết ở nơi đồng
không mông quạnh trong đêm ấy, nàng vừa sợ vừa mệt, trán đám mồ hôi,
hoảng hốt và bất lực. Đột nhiên, có người ôm lấy nàng, trên môi lành
lạnh như có tuyết, một cảm giác lạnh lẽo ùa tới, khiến ở trong mơ mà
nàng cũng phải rụt cổ lại.
“A Phỉ.” Bên tai có tiếng ai gọi khẽ, nàng mơ mơ màng màng biết mình đang nằm mơ, trong mộng nhìn thấy người mình
không muốn gặp nhất. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu lên vô ý thức lắc lắc đầu, đột nhiên tay chạm phải một gương mặt lạnh lẽo, nàng nhất thời kinh hãi bừng tỉnh.
Không chờ nàng kêu ra tiếng, một bàn tay đã bưng kín miệng nàng.
Vân Phỉ mở to mắt, kinh hoàng phát hiện bên cạnh mình có một người. Bởi vì
là đêm giao thừa, trong tẩm cung còn giữ lại một cây nến đỏ, khiến nàng
nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Úy Đông Đình!
Vân Phỉ kinh ngạc đến
nỗi quên kêu to, này quả thực là đang nằm mơ. Nhưng lòng bàn tay ấm áp
trên môi cùng sức lực không mạnh không nhẹ kia và cả sự thâm tình lẫn
kích động trong mắt y, tất cả đều chân thật đến không thể chân thật hơn. Nàng tròn mắt khôm dám tin. Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, làm sao
hắn có thể đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trên giường của nàng được.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, Úy Đông Đình cũng nhìn nàng
không chớp mắt. Ánh mắt của hai người đan vào nhau, như chỉ trong chốc
lát nhưng cũng như đã thật lâu.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng dời tay, thấp giọng nói: “A Phỉ.”
Vân Phỉ lập tức ngồi bật dậy, tấm chăn trượt khỏi bờ vai nàng, lộ ra chiếc
áo ngủ màu hồng nhạt, tôn lên dung nhan kiều diễm như ngọc, yểu điệu như sen của nàng.
Úy Đông Đình kéo chăn lên đắp lại cho nàng, thuận thế
nắm tại hai vai nàng. Vân Phỉ nhìn hắn đầy phòng bị. Ngoài điện im phăng phắc, cung nữ gác đêm không có một chút động tĩnh gì.
Nàng trấn định lại, hỏi: “Sao chàng lại ở đây, chàng vào bằng cách nào?” Nàng thậm chí còn nghi ngờ phải chăng hắn biết bay, biết băng tường vượt nóc mới có
thể xuất hiện trước mặt nàng lúc đêm khuya thế này. Đúng là không thể
tưởng tượng được.
“Ta vào bằng mật đạo.”
“Mật đạo?”
“Phải, trong lãnh cung có một mật đạo, thông ra ngoài cung.”
“Không phải chàng ở Giang Đông sao, sao lại ở đây?”
Úy Đông Đình nói: “Nói ra thì dài lắm, thời gian cấp bách, nàng đi theo ta trước đã, sau đó ta sẽ giải thích mọi chuyện sau.”
Vân Phỉ nhẹ nhàng cười lạnh: “Sao ta phải đi theo chàng?”
“A Phỉ, nàng hãy nghe ta nói. Linh Tuệ không phải là con gái của ta, nó là con gái của tỷ tỷ, còn Triệu Mân không phải là con trai của tỷ ấy.”
Vân Phỉ kinh ngạc nhìn y, lập tức liền hiểu ra. Thì ra là thế, thảo nào
thái độ của Úy Lâm Lang đối với tiểu hoàng đế lại thờ ơ lãnh đạm, nhìn
như nghiêm khắc, nhưng lại có một loại xa cách không nói lên được.
“A Phỉ, ta không phải có ý muốn gạt nàng, chẳng qua không ngờ cha ta lại
đột nhiên đón Linh Tuệ tới, khiến nàng hiểu lầm.” Mặt Úy Đông Đình đầy
vẻ áy náy: “A Phỉ, để nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, nàng đối xử với ta như thế nào, ta cũng không có ý kiến. Nhưng nàng đi theo ta
trước đã, về sau hãy từ từ tính sổ với ta.”
“Ta sẽ không đi theo
cháng.” Vân Phỉ xoay người nằm xuống, giọng lạnh lùng như nói với người
xa lạ: “Ta và chàng đã sớm nhất đao lưỡng đoạn.”
Úy Đông Đình quýnh lên, ấp úng hỏi: “A Phỉ, nàng muốn thế nào mới chịu đi theo ta?”
Vân Phỉ ngồi bật dậy, tất cả oán hận chôn sâu bao ngày qua nay bạo phát ra. Nàng nắm chặt tay, giọng run run nói: “Chàng là gì của ta chứ? Vì sao
ta phải đi theo chàng? Lúc ta suýt bị cha chàng hại chết, chàng ở đâu?
Đêm hôm khuya khoắt ta chạy trối chết tại nơi đồng không mông quạnh,
chàng ở đâu? Chàng nói dẫn ta đi liền dẫn đi sao? Thật tức cười, chàng
có tư cách gì, chàng tưởng chàng là ai.”
Úy Đông Đình á khẩu không trả lời được, đột nhiên bế cả nàng và chăn lên.
“Chàng buông tay, chàng định làm gì, ta gọi người đó.” Vân Phỉ vừa giật mình vừa giận, tay lập tức vung lên giáng vào mặt y.
Một tiếng chát vang lên giòn giã, lòng bàn tay đau khiến Vân Phỉ giật mình, y không né tránh, cứ đưa mặt mà chịu cái tát này.
“A Phỉ, hôm nay nàng không muốn đi cũng phải đi. Những gì ta nợ nàng, sau này ta sẽ dùng cả đời để bù lại.”
Vân Phỉ vội vàng định giãy dụa nhưng Úy Đông Đình đã điểm vài cái trên người nàng, Vân Phỉ thân mình mềm nhũn, liền ngất đi.
Úy Đông Đình giở chăn ra, thay quần áo cho nàng. Khi mặc váy cho nàng, tay y bỗng khựng lại một chút. Thắt lưng Vân Phỉ vốn rất nhỏ nhắn, một vòng tay là có thể nắm hết, nhưng hiện tại bụng nàng có hơi nhô lên một
chút, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thể nào phát hiện ra.
Y ngây người, ánh mắt lướt từ bụng lên mặt nàng, ngơ ngẩn nhìn dung nhan gầy yếu, đột nhiên hốc mắt ươn ướt . « Xem Chương Cũ Hơn