Dịch: Mon
***
Nghe được hai chữ ‘hôn ước’, tim nàng như bị ai bóp chặt. Nhưng lúc này nghe được ba chữ ‘người yêu cũ’ thì giống như có một thanh kiếm xuyên qua tim nàng.
Nàng rất muốn rộng lượng, muốn cười trừ một cách khoan dung, nhưng tại sao nở một nụ cười cũng khó khăn đến thế. Thậm chí nàng có thể dễ dàng tha thứ cho những gì Triệu Sách làm với mình, nhưng ba chữ ‘người yêu cũ’ lại giống như một tảng đá đè nặng lên tim nàng, cho dù nàng có phí sức cỡ nào thì vẫn không thể đẩy ra.
Bàn tay đặt trên vai nàng của Úy Đông Đình bất giác nắm chặt. Nàng cố đứng vững, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, nói trái với lương tâm: “Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này, nhưng đây đều đã là chuyện của quá khứ, ta sẽ không để trong lòng.”
Triệu Sách nói: “Ta nói cho cô chuyện này là muốn cho cô biết cha con Úy Trác luôn là những người xem hôn nhân làm trò đùa. Trong mắt Úy Đông Đình, cô và Hiểu Phù là gì thì chắc cô cũng hiểu rõ, đừng để sau này giẫm lên vết xe đổ của mẹ cô.”
Úy Đông Đình ôm lấy vai Vân Phỉ, lạnh lùng nhì Triệu Sách, nói: “Trong lòng ta, Vân Phỉ mãi mãi là thê tử, không cần ngươi nhắc nhở, cũng không cần ngươi phải bận tâm.”
Triệu Sách cười đạm mạc, đứng dậy, phủi phủi mông rồi đi ra ngoài. Cho dù rơi vào bước đường cùng nhưng trên người hắn vẫn có phong thái hiên ngang ngạo nghễ, hắn ném lại vài tiếng cười lạnh rồi đi mất.
Vân Phỉ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn, nụ cười yếu ớt cố nở trên môi cũng không giữ được nữa, sắc mặt trắng như tuyết. Đời này nàng hận nhất là những người như cha nàng: lừa gạt, lợi dụng phụ nữ, bội tình bạc nghĩa. Nàng vẫn luôn nhủ với mình rằng không được giẫm lên vết xe đổ của mẹ, nhưng bây giờ, phải chăng nàng đã đi sai đường?
Úy Đông Đình nghe những lời Triệu Sách nói thì rất lo lắng, lúc này thấy sắc mặt Vân Phỉ như thế thì biết là xảy ra chuyện lớn, vội vàng nói: “A Phỉ, nàng nghe ta nói đã.”
“Ta không sao, chàng không cần phải giải thích.” Vân Phỉ bước ra khỏi phòng, trả kiếm lại cho Tiếu Hùng Phi, cười nói tiếng cảm ơn rồi quay người đi mất, bước chân vừa nhanh vừa vội.
Trước mặt mọi người, Úy Đông Đình không tiện gọi nàng lại. Khi quẹo qua chỗ ngoặt, y mới vội vàng bước thật nhanh, gọi: “A Phỉ, nàng nghe ta nói đã.”
Vân Phỉ xách váy mà chạy, mặt thì ướt đầm đìa, không ngờ là giận tới mức trào nước mắt. Thật mất mặt, thật vô dụng, nàng không muốn bị y nhìn thấy nên chạy càng nhanh. Đáng tiếc vẫn bị y chạy theo bắt được, từ sau ôm eo nàng lại.
Nàng cố sức cạy tay y ra, vừa ngắt vừa nhéo nhưng y vẫn không chịu buông tay, ôm nàng thật chặt trước ngực.
“A Phỉ, nàng nghe ta nói đã.”
“Ta không muốn nghe.” Nhớ tói dung nhan tuyệt sắc của Triệu Hiểu Phù, nàng cảm thấy cổ họng vừa khô vừa rát như vừa ăn một quả trám chua chua chát chát, chua đến nỗi không kìm được nước mắt. Thì ra đều là gạt người, cái gì mà vừa gặp đã yêu nàng, không biết vừa gặp đã yêu bao nhiêu người rồi, đồ lừa đảo!
Bởi vì cả đời mẹ đều bị cha lừa gạt nên nàng ghét nhất là bị đàn ông lừa gạt.
Úy Đông Đình vội vàng giải thích: “Đúng là ta từng có hôn ước với Triệu Hiểu Phù, nhưng ta chỉ mới gặp cô ta có vài lần thôi, không phải người yêu cũ gì hết.”
“Hừ, ai mà tin.”
Nàng không giãy ra được nên liền dùng khuỷu tay chọt vào người y. Y xoay người nàng qua, vừa thấy nước mắt ào ra như suối đổ trên mặt nàng thì không nhịn được, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Nàng đang ghen sao?”
Nàng ngang ngạnh phản bác: “Ai ghen, chẳng qua ta chỉ giận chàng lừa gạt ta.”
Trái tim vốn đầy mật ngọt nay đổi thành giấm chua, lại còn là giấm lâu năm. Ngay cả nước mắt chảy ra ngoài cũng chua lè.
“A Phỉ!”
Nàng không ngẩng đầu lên, cúi đầu, nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu bị sút chỉ. Úy Đông Đình không còn cách nào, đành phải nâng cằm nàng lên. “A Phỉ, không phải như nàng đã nghĩ đâu.”
“Chàng là kẻ lừa đảo, lừa đảo!” Mặt nàng còn đầy nước mắt, cúi người xuống giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của y. Lần này không phải làm nũng, cũng không phải đang dỗi. Úy Đông Đình cảm giác được sức của nàng rất mạnh, dường như đã thật sự tức giận, giống như là một con báo đang nổi điên.
Y vội vàng bế nàng lên, bước nhanh về phòng ngủ.
Vân Phỉ vừa tức giận vừa bực bội, cứ đá hai chân, hét: “Thả ta xuống, mau buông tay ra.”
Kêu được mấy tiếng, nàng đột nhiên nhìn thấy Thu Quế và Vãn Phong đang đứng trên hành lang. Chuyện xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, nàng không muốn để hai nha hoàn chê cười nên lập tức không giãy giụa nữa, cũng ngại không hét lên nữa, vùi mặt vào lòng y, dụi qua dụi lại, lau nước mắt vào áo y.
Thu Quế và Vãn Phong trợn tròn mắt nhìn, nhìn một lúc thì lập tức cụp mắt xuống, giả vờ như không thấy gì hết.
Úy Đông Đình làm như không thấy hai cô nha hoàn đang há hốc mồm kia, ôm Vân Phỉ đi thẳng vào phòng, chân đá ra sau một cái, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Vào trong phòng, Vân Phỉ lại bắt đầu giãy giụa, vừa đánh đấm y, vừa la hét: “Thả ta xuống, kẻ lừa đảo này!”
Úy Đông Đình bước nhanh về phía giường, thả nàng xuống đó.
Vân Phỉ bật dậy định chạy ra ngoài, Úy Đông Đình vội vàng nắm eo nàng kéo lại. Để không cho nàng chạy nữa, y đè lên người nàng luôn. Vân Phỉ đưa tay định đánh y nhưng vết thương trên cổ tay lại bị đau. Nàng nhìn mảnh vái băng bó trên tay mình, nước mắt lại tuôn rơi.
Úy Đông Đình lúng ta lúng túng lau nước mắt cho nàng, trong lòng vừa vui mừng bởi nàng đã ghen vì mình, nhưng rồi lại thấy lo vì không biết nên dỗ nàng thế nào. Y luống cuống tay chân, quýnh đến nỗi trán toát cả mồ hôi.
“A Phỉ, ta chưa từng thích nàng ta, thật đấy.”
Vân Phỉ hung dữ nhìn y: “Ta không tin, nàng ta đẹp thế kia mà. Ta là nữ nhi mà còn động lòng khi nhìn nàng ta, chàng lại là đàn ông, hơn nữa còn là… đồ háo sắc.”
Úy Đông Đình bị oan uổng đến nỗi tháng sáu có tuyết rơi[1], vội nói: “Ta háo sắc bao giờ?”
“Chàng còn không háo sắc sao? Hôm qua, sáng nay chàng…” Nàng không tiện nói tiếp, vừa tức giận vừa thẹn thùng, mặt cũng đỏ lên, trừng y thật hung dữ.
Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười, dịu dàng nói: “A Phỉ, ta thích nàng, cho nên mới như thế. Ta cũng chỉ như thế đối với mình nàng thôi.”
Mặt Vân Phỉ nóng lên, câu này nghe vừa thuận tai vừa dễ chịu, giống như có một một thau nước lạnh giội vào dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Nàng bĩu môi, hừ một cái: “Ta không tin nàng ta đẹp như thế mà chàng không động lòng.”
“Ta chỉ động lòng với một mình nàng thôi. Trong mắt ta, trên đời này không có cô nương nào xinh đẹp hơn nàng hết, ta vừa gặp là đã…”
Lòng Vân Phỉ thấy ngọt như mật, nhưng vẫn dữ dằn hỏi: “Đã thế nào?”
“Đã, đã…” Úy Đông Đình lúng túng, mặt cũng hơi đỏ lên.
Vân Phỉ thấy thế thì ngẩn ra. Loại người mặt dày như y mà cũng biết mắc cỡ sao? Chắc chắn là nói dối nên mới đỏ mặt.
“Đồ lừa đảo, đã có hôn ước với người khác rồi mà còn giấu giếm ta.” Nàng giận đến nỗi nói năng không suy nghĩ, hung hăng đẩy y ra: “Tên tàn hoa bại liễu này!”
Tàn hoa bại liễu… Úy Đông Đình vừa quýnh quáng vừa tức cười. “A Phỉ, trừ nàng ra, ta chưa từng chạm qua bất cứ người nào khác.”
Lòng Vân Phỉ càng cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng thì vẫn không tha cho y. “Ta không bao giờ tin lời của kẻ lừa đảo như chàng nữa, ta muốn về Kinh Châu.”
Úy Đông Đình ôm chặt lấy nàng. “Ta sẽ không để nàng đi nữa đâu, cả đời cũng không buông tay. Nàng đã là người của ta rồi, đừng hòng rời xa ta.”
Vân Phỉ nghe được câu này thì lòng vừa ngọt ngào vừa chua chát, cơn tức giận cũng tan biến. Thật ra nàng đã không còn chỗ nào để đi nữa. Nhà của cha đã không còn là mái nhà năm xưa nữa rồi. Có thêm một Lâm Thanh Hà, thêm một Triệu Hiểu Phù, và cả một Anh Thừa Cương.
Chẳng qua là trong một sớm một chiều, nàng chưa thích ứng ngay với việc mình đã là thê tử của người ta. Trong tiềm thức, hôn lễ của nàng và Úy Đông Đình chỉ là công cụ để Úy Trác lợi dụng, không giống như là thật.
“Chẳng phải lần trước chàng đã thả ta về đó sao? Sao lần này lại không chịu?”
Úy Đông Đình cười. “Lần trước để nàng đi là vì nàng không thích ta, ta cũng không muốn nàng khó xử vì bị kẹt giữa ta và cha nàng. Ai ngờ nàng lại thích ta đến thế, thích đến độ… ghen tuông ghê gớm như thế này, làm sao ta để nàng đi được nữa.”
Vân Phỉ xấu hổ: “Bớt chảnh chọe đi, ai ghen chứ?”
“Vậy sao nước mắt lại chua thế này?” Y liếm khóe mắt của nàng một cái, cười với vẻ bỡn cợt.
Mặt Vân Phỉ đỏ ửng nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận. “Không có.”
Úy Đông Đình nghiêm túc nói: “Hôn ước với Triệu Hiểu Phù đã hủy bỏ mấy năm trước rồi, nàng chưa từng hỏi tới, mà ta cũng không cảm thấy chuyện này quan trọng đến mức phải nói với nàng. Lúc đính hôn, nàng ta chỉ mới mười tuổi, sau đó bọn ta chỉ gặp nhau trong cung có mấy lần mà thôi.”
“Thật không?”
“Thật mà, nếu không tin thì sau này có cơ hội, nàng hỏi nàng ta mà xem. Ta chỉ gặp nàng ta có…” Úy Đông Đình chau mày lại, nghĩ ngợi một lát. “Bốn làn mà thôi.”
Vân Phỉ vốn đã hết giận, vừa nghe câu này thì lại nổi xung. “Chàng xem chàng nhớ rõ như vậy, rõ ràng là trong lòng còn nhớ tới nàng ta.”
Úy Đông Đình biến khéo thành vụng, hận tới mức muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.
Nha đầu này mà giở chứng ngang ngược thì đúng là khiến người ta đau đầu, y cũng không định giải thích gì nữa, càng giải thích càng rối thêm. Cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, giải thích chẳng bằng cởi quần áo. Y cúi đầu xuống, phong kín đôi môi khéo ăn khéo nói lại xinh xắn đáng yêu kia, rồi cởi thắt lưng nàng ra.
Vân Phỉ bị hôn tới mức đầu óc choáng váng, không còn sức chống đỡ. Đợi khi hoàn hồn lại thì mới phát hiện quần áo của mình đã bị ném rải rác dưới chân giường.
Nàng vội vàng kéo chăn che người mình lại, thẹn thùng đánh bàn tay đang sờ soạng khắp nơi của y. “Chàng làm gì vậy?”
“Không ngoan thì phải bị trừng phạt.”
“Ta không ngoan chỗ nào.”
Nàng kích động đá chân, nhưng lại bị y nhân cơ hội này chen vào giữa hai chân nàng.
“Chẳng phải lúc nãy khóc lóc om sòm đòi rời xa ta sao? Xem ra ta phải nhắc nhở nàng một chút, nàng đã là người có phu quân, tuyệt đối không thể có ý nghĩ bỏ chồng bỏ con.”
Vân Phỉ thật không biết nói gì với sức lực dư thừa của người này. “Chẳng phải khi sáng chàng đã…” Động tác của y quá mạnh mẽ, câu này của nàng nói trong ngắt quãng, giống như là những tiếng nỉ non.
Y nằm đè lên trên người nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng. “Thành thân lâu như thế mới chịu cho ta, nàng tính xem còn nợ ta bao nhiêu lần, hôm nay phải trả cho hết.”
Nàng sợ tới mức hai chân nhũn ra, mở to đôi mắt rưng rưng nước mà nhìn y: “Ta trả từ từ không được sao?”
Úy Đông Đình không nhịn được, bật cười. “Cũng được, để nàng trả cả đời cũng không hết.”
[1] Ví von Úy Đông Đình bị oan như Đậu Nga, một người phụ nữ hàm oan mà chết. Trước khi chết nàng đã khấn: tuyết rơi giữa tháng sáu, che phủ cho xác nàng. Sau khi nàng chết, lời khấn được ứng nghiệm như một minh chứng cho sự vô tội của nàng.