Mười sáu tháng hai, Úy Đông Đình xưng đế, lập Vân Phỉ làm hoàng hậu.
Giờ Thìn đến, lễ quan nghênh đón Vân Phỉ đến Đức Dương điện. Bách quan quỳ
nghênh đón ở hai bên lối đi dành cho hoàng đế. Một tấm thảm đỏ có thêu
bản đồ sông núi trải dài đến bậc thềm bằng đá cẩm thạch trước cửa Đức
Dương điện.
Đầu bên kia của thảm đỏ, Úy Đông Đình mặc long bào đen
tuyền đang đứng đợi. Trước nay y vẫn trầm tình, không thích phô trương
nên long bào không dùng màu vàng kim mà dùng màu đen làm nền, thêu bằng
chỉ vàng. Vân Phỉ mặc áo bào màu xanh sẫm, bước lên tấm thảm thêu hình
sông núi để đi về phía y.
Úy Đông Đình vươn tay ra, nắm lấy tay nàng.
Đế – Hậu trẻ tuổi, sóng vai nhau mà đứng. Quần thần phủ phục, tung hô vạn
tuế. Sông núi bao la hùng vĩ giống như một bức tranh, từ từ được mở ra
vào sáng sớm trong tiếng tung hô vang trời.
Vân Phỉ nhìn Úy Đông Đình đang nắm tay mình, có lẽ là bàn tay y truyền tới một sức mạnh khiến
người ta yên tâm nên nàng không hề thấy khẩn trương, không thấy thấp
thỏm, trong lòng xuất hiện cảm giác bình yên đã lâu chưa từng có. Ngước
mắt lên nhìn, trên đầu nàng là bầu trời bao la trong sáng sóm, da trời
xanh biếc như vừa được giội rửa, không một gợn mây, trông có vẻ hết sức
thanh khiết.
Sau khi đại điển đăng cơ và tế trời kết thúc, Vân Phỉ về lại Tiêu Phòng điện, tiếp nhận chúc mừng của các mệnh phụ phu nhân.
Sau khi mọi người đi hết, Tô Thanh Mai cười trong nước mắt, nhìn con gái
mình: “A Phỉ, hôm nay con thật là đẹp, tựa như một viên ngọc đang tỏa
sáng vậy.”
Vân Phỉ ôm lấy cánh tay Tô Thanh Mai, tự nhiên có cảm giảc thương cảm. “Mẹ, lẽ ra người ngồi trên ngai phượng này là mẹ mới phải.”
Tô Thanh Mai ngẩn ra một lát rồi cười bình thản: “A Phỉ, chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa.”
“Mẹ không đi gặp cha sao?”
Tô Thanh Mai lắc đầu: “Con mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ
con đang mang thai nữa đó. Mẹ đi gọi người mang lên vài thứ cho con ăn.”
Vân Phỉ cười gật đầu, nhìn mẹ mình đi khỏi Tiêu Phòng điện. Nhìn bóng lưng, bà vẫn còn trẻ trung uyển chuyển lắm, thế nhưng trong lòng thì đã già
nua và vỡ nát cả.
Lòng Vân Phỉ lại thấy chua xót, ra lệnh: “Kim Đa, đi chuẩn bị mộl bình rượu hoa lê.”
Một đám cung nữ thái giám của hoàng hậu đứng trước một cái sân hẻo lánh nhất ở góc phía bắc của lãnh cung.
Cấm vệ quân canh giữ trước cửa thấy hoàng hậu giá lâm thì vội vàng mở chiếc khóa đồng trên cánh cửa.
Vân Phỉ mặc lễ phục, dẫn hai nội thị bước vào,
Vân Định Quyền đang ngồi trên một chiếc ghế mây, dáng người khô gầy. Bởi vì không chú ý đến tướng mạo nên hắn dường như già đi hơn chục tuổi. Thấy
nàng, hắn bỗng ngẩn người ra rồi lập tức đứng bật dậy.
Hắn nhìn mũ phượng trên đầu nàng, bộ quần áo màu xanh sẫm trên người nàng thì mặt lúc trắng lúc xanh.
“Cha, đây là rượu hoa lê mà cha thích uống nhất.” Vận Phỉ đặt bình rượu trên tay xuống bàn, rót một ly rượu.
Vân Định Quyền coi như không thấy, chỉ nắm chặt hai cánh tay nàng. “Con mau thả cha ra. A Phỉ, con có còn nhớ trước đây cha thường kể cho con nghe
chuyện Sái Trọng hay không?”
Vân Phỉ mỉm cưòi: “Có, con còn nhớ rất
rõ. Trịnh Lệ Công bảo Ung Củ giết nhạc phụ của mình là Sái Trọng, chuyện này bị thê tử của ưng Củ biết được, nàng hỏi mẹ mình, cha và phu quân
ai quan trọng hơn? Bà mẹ nói với nàng ta đương nhiên là cha quan trọng
hơn, bởi vì cha chỉ có một còn đàn ông trong thiên hạ đều có thể làm
chồng. Vì thế, thê tử của Ung Củ nói cho mẹ biết chuyện phu quân của
mình muốn giết cha cho mẹ nghe. Sái Trọng liền giết phu quân của nàng là Ung Củ.”
Từ nhỏ, Vân Định Quyền thường kể chuyện này cho nàng nghe,
nhằm dạy Vân Phỉ lúc nào cũng phải đứng về phía hắn, cho dù sau này gả
cho người ta thì mãi mãi cũng phải làm một con cờ của hắn.
Mắt Vân
Định Quyền lập tức long lên sòng sọc, quát: “Đúng vậy, A Phỉ, ta là cha
ruột của con, con hãy giết Úy Đông Đình, thả ta ra đi. Sau này con sẽ là công chúa cao quý nhất của Đại Sở, ta sẽ lập mẹ con làm hoàng hậu, A
Tông làm thái tử.”
“Hoàng hậu, thái tử?” Vân Phỉ không nhịn được
cười. “Khi ông ung dung đắc ý thì có từng nghĩ đến mẹ tôi hay không? Có
từng nghĩ đến tôi và A Tông hay không? Lúc này mới nhớ đến chúng tôi,
ông không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Sắc mặt Vân Định Quyền cứng đờ, bất giác thả tay Vân Phỉ ra.
Vân Phỉ bưng ly rượu lên, mỉm cười: “Cha, cha đã từng nếm trái cảm giác
mình đang rất hạnh phúc thì bỗng nhiên bị người mình yêu nhất đâm một
kiếm chưa?”
Vân Định Quyền ngẩn ngơ, không nói được câu nào.
“Một
kiếm mà Vân Thừa Cương đâm vào tim cha còn nhẹ hơn rất nhiều một kiếm mà cha đâm vảo lòng mẹ. Cho nên, con phải thay bà ấy bồi thêm một nhát
nữa. Lâm Thanh Hà đã gả cho châu mục Giang Châu: Vạn Quan Lâm, hắn chưa
tới ba mươi tuổi, trẻ hơn cha rất nhiều, cũng lương thiện hơn cha rất
nhiều.”
Mặt Vân Định Quyền tái mét.
“Thật ra, người cắm sừng cha không phải là Triệu Hiểu Phù, cũng không phải Lâm Thanh Hà mà là Anh Hồng Tụ.”
“Vân Thúy bị một tương quân đã hơn năm mươi tuổi của Lâm Thanh Phong chiếm
làm vợ, giống như cha cưỡng đoạt Triệu Hiểu Phù vậy. Cha xem, đây là báo ứng của ông trời đó.” Vân Phỉ thở dài: “Nhưng mà cha cũng đừng quá đau
lòng, bởi vì Vân Thúy không phải là con gái ruột của cha mà lả con của
Anh Hồng Tụ và Vân Thập Thất. Năm ấy cha lấy tiền của mẹ, bảo Vân Thập
Thất mang đến cho Anh Hồng Tụ. Cứ tới lui thường xuyên như thế, hai
người bèn dan díu với nhau.”
Vân Định Quyền đưa tay ôm ngực, loạng choạng vài bước: “Không thể nào! Không thể nào!”
Vân Phỉ lại mỉm cười: “Nếu cha không tin thì con bảo Thập Thất thúc qua nói với cha nhé? Con vẫn luôn lấy làm lạ là tại sao diện mạo cô ta không
giống cha chút nào, cũng không hề giống mẹ mình, thậm chí là tính cách
cũng không giống. Thì ra là giống Thập Thất thúc.”
“Đời này của cha
cứ mưu mô toan tính, rơi vào kết cục hôm nay là bởi vì cha muốn thứ
không thuộc về cha. Đáng tiếc, cha lại vì nó mà mất đi người lẽ ra cha
nên quý trọng nhất. Cả đời này của cha, chỉ có mẹ là người duy nhất thật lòng tốt với cha, vậy mà cha lại khiến cho bà ấy đau lòng. Cho nên, cha có ngày hôm nay đều là báo ứng.”
Mặt Vân Định Quyền đã chuyển sang màu xám.
“Thật ra mấy tháng nay con cứ nghĩ có nên thả cha ra hay không. Nhưng con lo
là nếu thả cho ra thì cha sẽ chết không chỗ chôn thây. Cha biết không,
Lâm Thanh Hà hận cha tới tận xương tủy, Triệu Hiểu Phù cũng hận cha tới
tận xương tủy, Triệu Sách sẽ băm cha thành trăm mảnh mất. Cho nên con
quyết định giữ cha ở đây, nuôi cha cho đến già đến chết.”
Vân Phỉ
đứng đậy đi ra ngoài, đến trước cửa thì đột nhiên nói: “Còn một chuyện
con quên nói cho cha biết A Tông đã đổi tên thành Tô Tông. Ông ngoại
không có con nối dõi nên mới bị cha gạt hết toản bộ gia sản, cho nên A
Tông lấy họ Tô để kế thừa hương hỏa của Tô gia, cùng coi như là cha bồi
thường cho ông ngoại đi.”
Về tới Tiêu Phòng điện, Vân Phỉ thay áo phượng ra, tháo mũ phượng trên đầu xuống.
Trên chiếc mũ phượng nặng trịch có khảm đá quý nhiều màu sắc. Đông hải minh
châu, chín phượng bằng vàng ròng rực rỡ chói mắt. Nàng nhìn chiếc mũ
phượng mà vô số phụ nữ trong hậu cung đều ngấp ngó, tưởng tượng đã có
biết bao nữ nhân từng vì nó mà đấu đá với nhau đến sống chết, thế mà
nàng lại có được nó một cách dễ dàng như thế. Phải chăng vì thứ này có
được quá dễ dàng cho nên nàng mới không thể nếm trải cảm giác mừng rỡ
như điên khi được như ý nguyện không?
Nàng nhìn viên minh châu thật
to được ngậm trong miệng con chim phượng bằng vàng ròng, lẩm bẩm: “Phục
Linh, mẹ ta nói bà chưa từng cầu mong vinh hoa phú quý, cho dù cha có
đưa mũ phượng tơi trước mặt bà ấy thì bà cũng không cần. Cuối cùng thì
ta cũng hiểu được cảm giác của bà rồi. Ta vẫn luôn tham tiền, nhưng bây
giờ thấy chiếc mũ phượng quý giá này thì lại không cảm thấy thích thú
gì. Phục Linh, em nói thế này là sao?”
Phục Linh ở phía sau không trả lời nàng. Vân Phỉ quay đầu lại thì thấy Phục Linh đã lui ra ngoài.
Úy Đông Đình đứng sau lưng nàng, nhìn nàng chăm chú.
Nàng nhìn y, nhất thời không biết nói gì. Con rồng được thêu bằng chỉ vàng
trên nền gấm đen sang sáng lấp lánh, giống như tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy y bỗng hiện lên trước mắt.
Úy Đông Đình bước tới, nằm lấy tay Vân Phỉ, nhìn sâu vào mắt nàng. “A Phỉ, ta biết nàng muốn thứ gì rồi.”
Y đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt.
Tim Vân Phỉ đập mạnh, nàng ngước mắt nhìn y.
Y không nói gì cả, bởi vì y biết đời này nàng ghét nhất là những lời đường mật.
Vân Phỉ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, thì thần: “Chàng sẽ khống giống như cha ta chứ?”
“Ta sẽ không như vậy.”
“Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.”
“Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.”
“Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một
chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?”
Úy
Đông Đình siết chặt tay nàng, nỏi: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều
tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ
nói nàng tốt.”