Úy Đông Đình nhìn ‘Tiểu Tô’ đã được tráo đổi kia, vừa tức giận vừa tức cười. Tiểu hồ ly đúng là quỷ kế đa đoan,
dùng trò treo đầu dê bán thịt chó để bịp bợm y. Có điều chiêu mà y giỏi
nhất chính là dùng gậy ông đập lưng ông.
“Đột nhiên ta không muốn mua tấm mặt nạ này nữa.”
Y lấy lại tấm ngân phiếu trên tay Phục
Linh, quay người đi thẳng. Phục Linh đứng ngơ ngác, tình hình này hoàn
toàn ngoài dự liệu của tiểu thư. Nhìn thấy bóng dáng đại tướng quân anh
tuấn phóng khoáng đi trên bờ đê, lúc ấy nàng ta mới hoàn hồn lại, vội
vàng cầm tấm mặt nạ chạy vào trong bếp.
“Tiểu thư, tiểu thư, đại tướng quân tới rồi.”
Hai mắt Vân Phỉ sáng rực lên, hớn ha hớn hở hỏi: “Hắn ta nhìn thấy tháo mặt nạ ra là em thì ngạc nhiên lắm có phải không?”
Phục Linh gật đầu: “Dạ, rất ngạc nhiên, không dám tin luôn ấy.”
Vân Phỉ vừa tưởng tượng đến bộ dạng kinh ngạc đến chết lặng của y khi thấy Phục Linh thì nhịn không được mà khom người cười.
Phục Linh lại thở dài: “Nhưng mà ngài ấy đột nhiên không muốn mua mặt nạ nữa, lấy lại ngân phiếu rồi.”
Tiếng cười của Vân Phỉ lập tức im bặt, nàng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Cái gì, hắn dám lật lọng không mua?”
Phục Linh gật đầu.
Vân Phỉ tức đến nỗi giậm chân đành đạch: “Đường đường là đại tướng quân mà lại làm ra chuyện nói không giữ lời.” Đây chẳng phải là trắng trợn trêu đùa người khác sao, hại Phục Linh khổ sở buộc ngực thật chặt, suýt nữa là ngất xỉu vì không thở nổi.
Phục Linh bỗng mỉm cười: “Tiểu thư, sao
em lại cứ cảm thấy đại tướng quân thích cô nhỉ. Rõ ràng là ngài ấy nói
với với dụng ý khác, muốn nhìn diện mạo của tiểu thư, ai ngờ tiểu thư
dùng kế cho nên ngài ấy mới nuốt lời.”
Mặt Vân Phỉ lập tức đỏ bừng, mắng nhỏ: “Không được nói bậy.”
Nếu thích một người, sao có thể keo kiệt bủn xỉn đến thế, ngân lượng để mấy ngày còn muốn thu lãi, ăn không uống không chẳng chịu trả tiền, không có việc gì làm thì chạy tới đùa bỡn
nàng, nên nàng cảm thấy điều này là không thể.
Để đề phòng Úy Đông Đình lại đến, hôm
sau Vân Phỉ vẫn bảo Phục Linh mang mặt nạ giả làm Tiểu Tô, còn nàng thì
trốn trong bếp, cả buổi sáng đều cân nhắc xem lỡ Úy Đông Đình đến thì
phải làm thế nào? Dứt khoát nói trắng ra cho xong hay là tiếp tục giả
ngây giả ngô với y?
Mãi cho đến khi đóng cửa cũng không thấy Úy Đông Đình đến quấy rối, rốt cuộc Vân Phỉ cũng có thể yên lòng, háo
hức chạy tới quầy hàng đếm tiền.
Kỳ lạ là từ hôm ấy, Úy Đông Đình không
xuất hiện nữa, giống như là tự nhiên biến mất vậy. Lẽ nào y phát hiện
Tiểu Tô là Phục Linh nên không còn hứng thú tới uống rượu nữa? Vân Phỉ
nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể hiểu được.
Lúc chập tối, A Tông trở về, lại giống
như con chim nhỏ vừa sổ lồng, nhào tới ôm chân Vân Phỉ, mặt mày hớn hở:
“Tỷ tỷ, bắt đầu từ ngày mai đệ được nghĩ sáu ngày.”
Vân Phỉ cười hỏi: “Sao lại được nghỉ?”
A Tông hăm hở nói: Bởi vì hoàng thượng phải đích thân chủ trì cuộc thi tuyển chọn nhân tài văn võ, cho nên đệ được nghỉ.”
Vân Phỉ hiểu ra. Hiện nay triều đình
chính là thiên hạ của họ Úy, tuyển văn đương nhiên là do một tay thừa
tướng lo liệu, còn Úy Đông Đình thân là đại tướng quân nên trách nhiệm
tuyển chọn tướng tài dũng mãnh không ai khác ngoài y. Cho nên trong thời gian này y hết sức bận rộn, không rảnh tới quán rượu.
Nàng véo mặt A Tông, mỉm cười, nói: “Vậy mai tỷ dẫn đệ ra phố chơi.”
A Tông vừa nghe thấy là đã thích thú đến nỗi nhảy cẫng lên. Nó tới kinh thành hai tháng nay mà vẫn chưa được dạo thành Lạc Dương một lần tử tế, ngày nào cũng như là ngồi tù, vào cung
là mất cả tự do, về tới chỗ ở cũng không được tự tiện đi lung tung. Tám
cấm vệ quân canh giữ ở cửa trước cửa sau ấy, bình thường không quản đến
hành tung của Vân Phỉ, Phục Linh hay Tống Kinh Vũ, nhưng Vân Tông thì
khác, bọn họ nhất định phải hỏi hướng đi, hơn nữa còn phải đi theo. Cho
nên Vân Phỉ rất ít khi dẫn nó ra ngoài, chạng vạng từ cung trở về, ăn
cơm tối xong thì đốc thúc nó luyện võ với Tống Kinh Vũ.
Bây giờ được nghỉ sáu ngày, Vân Tông vô
cùng vui sướng, tối ấy đánh quyền cũng mạnh mẽ đầy uy lực, trông cũng
hết sức bài bản. Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, khi về phòng viết thư cho mẹ còn khen A Tông thật nhiều.
Hiếm khi A Tông được nghỉ, Vân Phỉ muốn
dẫn nó đi chơi thật vui nên quyết định đóng cửa quán rượu một ngày. Mới
sáng sớm, nàng đã dẫn A Tông, Tống Kinh Vũ, Tề Thị, Phục Linh rời khỏi
chỗ ở, đi về phía đường Môn Thị phồn hoa sầm uất nhất của thành Lạc
Dương. Tám cấm vệ quân thì đi theo sau không xa. Tuy có Tống Kinh Vũ,
nhưng Vân Phỉ cảm thấy có thêm những người này bảo vệ thì cũng tốt.
Đoàn người đến đường Môn Thị, phố xá tấp nập, người đông như mắc cửi, ngựa xe như nước, các cửa hàng trên phố
bán đủ thứ, cần gì có nấy. Bên trong quảng trường phía Tây Bắc có không
ít những nghệ nhân tạp kỹ và mọi người vây xem tầng tầng lớp lớp.
A Tông rất thích thú, cứ ngắm chỗ này
ngắm chỗ kia, cũng mua rất nhiều đồ chơi mới lạ. Mấy người Vân Phỉ cứ đi men theo con đường tiến về phía trước. Phía trước là dòng Lạc Hà, trên
khoảng đất trống cạnh bờ sông, có một người đàn ông trung niên đang xiếc khỉ, xung quanh có không ít người vây xem.
Trước nay Vân Phỉ không hề có hứng thú
với trò xiếc ỷ mạnh hiếp yếu tàn nhẫn này, A Tông vốn lương thiện, cũng
không nỡ nhìn mấy chú khỉ con bị chủ nhân đánh, cho nên nhìn một chút là họ đi tiếp.
Lúc này, dưới gốc liễu cách đó không xa, một con trâu có tướng mạo kỳ lạ đập vào mắt mọi người.
Trên đầu con trâu này mọc hai cái sừng
vừa dài vừa cuộn cong, thân hình chắc nịch, cao lớn hùng dũng, nhưng
khắp người lại được phủ một bộ lông dày trắng bóc, dài gần chấm đất,
giống như là được phủ một lớp tuyết, và trên lớp tuyết ấy lại được đặt
một tấm thảm đỏ xinh xắn, quả thật là rất đẹp.
Không chỉ Vân Phỉ và A Tông mới bị con
trâu dễ thương này thu hút mà người qua đường đều nhìn nó bằng ánh mắt
hiếu kỳ. Bên cạnh con trâu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người cao to, vạm vỡ, mặt ngăm đen, có vẻ rất trung hậu và thật thà. Có một vài đứa bé sáp tới, muốn sờ vào bộ lông dài trắng như tuyết kia
nhưng lại không dám, chúng vừa thích vừa sợ, cứ cười tíu tít. Người đàn
ông dắt trâu kia không hề tức giận, chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, hỏi mấy
đứa nhỏ: “Có muốn cưỡi trâu không?”
A Tông thích thú hỏi: “Tỷ tỷ, đây là loại trâu gì vậy?”
Vân Phỉ chỉ thấy qua trâu và bò, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Tống Kinh Vũ ở phía sau nói: “Đây là bò
Tây Tạng trên cao nguyên Tuyết Vực, nhưng cả người trắng như tuyết thế
này đúng là hiếm thấy.”
Con bò Tây Tạng kia như nghe hiểu được tiếng người nên phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Người đàn ông dắt bò nói với A Tông:
“Tiểu công tử có muốn cưỡi con bò Tây Tạng này không? Mười văn tiền một
lần.” Nói xong, ông ta lại vuốt ve con bò, mỉm cười nói: “Tiểu công tử,
con bò này đã được huấn luyện, tính rất hiền lành, không nguy hiểm gì
đâu.”
Con bò kia đúng là rất ngoan, cúi đầu để chủ nhân vuốt ve chứ không phản kháng.
A Tông rất thích, nó ngửa đầu lắc lắc cánh tay Vân Phỉ: “Tỷ tỷ, đệ muốn cưỡi một lát, đệ chưa từng được cưỡi bò Tây Tạng.”
Vân Phỉ thấy còn bò Tây Tạng này cũng
hiền lành, lại có chủ dắt cương nên liền gật đầu, bảo Phục Linh trả
tiền, sau đó dắt tay A Tông tới bên cạnh con bò.
A Tông tò mò vuốt bộ lông trắng, dài gần chấm đất của con bò, vừa thấy lạ vừa hưng phấn.
“Nào tiểu công tử, để tôi bế cậu lên.”
Người đàn ông kia đang định bế A Tông lên thì Tống Kinh Vũ đã giành
trước một bước: “Để ta.”
Hắn bế A Tông đặt lên tấm thảm đỏ trên lưng con bò, rồi đứng canh bên cạnh A Tông.
A Tông hăm hở ngồi cho vững vàng, nắm dây cương cười hì hì: “Đáng tiếc là không thể chạy được.”
“Tiểu công tử muốn nó chạy thì đơn giản
thôi mà.” Người đàn ông kia mỉm cười, nói. Rồi đột nhiên hắn ta vung tay lên, thình lình có một con dao đâm thật sâu vào vú con bò, trên bộ lông trắng như tuyết lập tức chảy đầy máu. Con bò bị đau, rống lên một tiếng rồi xông tới trước như bị điên.
A Tông ngồi trên lưng bò, không kịp đề
phòng nên người lập tức ngã ra sau. Lưng con bò không có cái yên, A Tông sợ tới mức hét toáng lên, người nghiêng ngả, rồi rơi từ trên lưng bò
xuống. Một con ngựa không biết chạy từ đâu tới, người cưỡi ngựa cứ thúc
ngựa chạy về phía A Tông, nếu A Tông rơi xuống đất thì sẽ bị móng ngựa
giẫm lên.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người đều không kịp trở tay. Vân Phỉ thấy trước mắt tối sầm, vừa quýnh quáng vừa
sợ hãi đến độ muốn ngất xỉu. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Tống
Kinh Vũ bay người lên, nhào qua nắm lấy cánh tay A Tông, sau đó dùng hết sức hất nó lên. A Tông vừa chạm đất đã bị nhấc lên, nhờ thế mới thoát
khỏi vận mệnh nằm mẹp xuống đất. Tống Kinh Vũ mang A Tông nhảy vọt sang
một bên, tránh được con ngựa đang chạy như bay tới kia.
Con ngựa gần như là xẹt ngang qua cạnh
hai người. Người đàn ông dắt bò thừa dịp này bay người nhảy lên lưng
ngựa. Tám cấm vệ quân đi theo cùng xông tới đuổi bắt hai người, đáng
tiếc bọn họ đã sớm thúc ngựa chạy nhanh như bay.
Chuyện này xảy ra nhanh như chớp, chỉ
như trong tích tắc mà A Tông đã từ ranh giới của sự sống trở về. Nó sợ
tới nỗi mặt mày tái mét, một lúc sau mới chớp mắt, mở miệng nói được.
Vân Phỉ sợ tới mức chân tay rã rời, nàng nhào tới ôm lấy A Tông, không ngừng hỏi:”A Tông, đệ có sao không, có
đau chỗ nào không?”
A Tông cảm nhận một chút rồi trả lời:
“Đau ở cánh tay.” Vân Phỉ còn tưởng rằng lúc nãy Tống Kinh Vũ nắm lấy
cánh tay nó, dùng sức quá mạnh nên mới bị đau. Nhưng khi A Tông vén tay
áo lên nàng mới phát hiện cánh tay trái bị đau, áo hơi mỏng nên lúc nãy, khi rơi xuống đất, khuỷu tay chống xuống và bị xây xát, trầy cả da
thịt, máu thấm ra.
“A Tông ráng chịu một chút.” Vân Phỉ không còn tâm trạng nào vui chơi nữa, lập tức dẫn A Tông về.
Trên xa ngựa, Tề Thị và Phục Linh đều
hết hồn mà nhìn A Tông. Lúc nãy đúng là hết sức nguy hiểm, nếu không nhờ Tống Kinh Vũ phản ứng nhanh nhạy thì e là…
Vân Phỉ ôm A Tông, lòng không ngớt lo
sợ. Nguy hiểm không chắc liếc mắt đã nhìn thấy được. Con bò Tây Tạng
hiền lành là thế, người đàn ông nhìn trung hậu là thế nhưng lại có thể
đẩy người ta vào chỗ chết một cách không ngờ. Cho dù nhiều người cũng
không ngăn được mưu kế đã được người ta dày công tính trước.
Tề Thị nói: “Tôi thấy hai người đó tuyệt đối không phải là bá tánh bình thường, chắc chắn là rắp tâm làm hại A Tông.”
Phục Linh nói: “Chuyện này nên báo cho đại tướng quân để tra rõ lai lịch của hai người đó.”
Vân Phỉ vuốt ve mặt A Tông, nói: “Không cần chúng ta nói thì tám cấm vệ quân kia cũng sẽ bẩm báo thừa tướng và đại tướng quân.”
A Tông còn nhỏ, đương nhiên là không thể gây thù kết oán với người ta. Hai người kia muốn đẩy A Tông vào chỗ
chết, rõ ràng là sau lưng có người sai khiến.
Hiện nay Vân Định Quyền đang đánh nhau
với Tần Vương, hai người này muốn ám sát A Tông có thể là vì định ly
gián Vân Định Quyền và triều đình, hoặc cũng có thể là người do Lâm
Thanh Phong và Lâm Thanh Hà phái tới, nếu trừ bỏ được A Tông thì con của Lâm Thanh Hà sau này chính là trưởng tử.
Nghĩ tới đây, Vân Phỉ bắt đầu lo cho
tương lai của Vân Tông. Nếu có một ngày cha hoàn thành tâm nguyện, làm
nên nghiệp bá, vậy thì an nguy của A Tông càng khiến cho người ta phải
lo lắng. Một trưởng tử không có bất cứ chỗ dựa nào, sau này sẽ trở thành mục tiêu công kích của nhiều người.
Về tới chỗ ở, Vân Phỉ lập tức bảo Phục
Linh đi mời Chương Tùng Niên. May mà tay A Tông chỉ bị thương ngoài da
chứ không bị gãy xương. Chương Tùng Niên thoa thuốc cho nó, băng bó lại, căn dặn không được dụng nước, kết vảy thì sẽ không sao.
Chương Tùng Niên cảm thấy có thể đến gặp Vân Phỉ một lần đã là hạnh phúc vô bờ, nhắc tời tiền bạc sẽ chỉ làm bẩn tình cảm thánh khiết trong lòng hắn nên bất luận thế nào cũng không
chịu nhận tiền. Trong lúc đẩy tới đẩy lui, không cẩn thận đụng phải tay
Phục Linh, hắn xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, vội quay người đi mất tăm.
Phục Linh nhìn theo bóng lưng của Chương Tùng Niên, thầm thấy tức cười. Tình hình này vừa nhìn là đã biết hắn
thương thầm tiểu thư nhà nàng.
Khó khăn lắm A Tông mới được nghỉ mấy
ngày nhưng gặp phải chuyện này nên những ngày sau đó cũng đành phải
ngoan ngoãn ở trong nhà không được ra ngoài. Ăn cơm tối xong, A Tông
chán chường nằm sấp trên bàn đọc sách. Dưới ánh đèn, Vân Phỉ nhìn gương
mặt thanh tú như chạm như khắc của đệ đệ, nỗi sợ hãi trong lòng vẫn
không cách nào xua tan được. Nếu không nhờ Tống Kinh Vũ nhanh nhẹn cứu
nó ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì nàng biết ăn nói thế nào với mẹ đây.
Nàng âm thầm thở dài một hơi, đứng dậy
ra ngoài nhà trước. Để tránh lời ra tiếng vào, nàng và A Tông, Phục
Linh, Tề Thị ở nhà sau, Tống Kinh Vũ ở phòng phía tây của nhà trước, còn Kì Hoa Dị Thảo ở phòng phía đông.
Đã vào đầu hạ nên trời nóng bức, cánh
cửa sổ màu đỏ chạm khắc hoa văn được mở tung, từ bên ngoài có thể nhìn
thấy Tống Kinh Vũ đang ngồi trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách, ánh
đèn chập chờn chiếu sáng gương mặt anh tuấn mà nghiêm nghị của hắn,
không hiểu sao lại làm cho người ta thấy yên tâm đến lạ.
Nàng bước tới, đứng ngoài cửa sổ.
Tống Kinh Vũ nghe tiếng bước chân, lúc
đầu tưởng là Kì Hoa hay Dị Thảo nên không quân tâm lắm, đến khi được cửa sổ đổ bóng tối sầm lại, hắn mới ngước mắt lên.
Thấy Vân Phỉ, hắn ngẩn ra một cái, rồi lập tức bỏ quyển sách trên tay xuống, đứng dậy.
“Tống đại ca, hôm nay may mà có huynh,
ta thay A Tông đến cảm tạ ơn cứu mạng của huynh.” Cách cửa sổ, Vân Phỉ
trịnh trọng hành lễ với hắn.
Tống Kinh Vũ hơi lúng túng, vội vàng nói: “Tại hạ không dám nhận.”
Vân Phỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười thật tươi với hắn: “Tống đại ca, huynh là sư phụ của A Tông, có gì mà không dám nhận.”
Ngoài cửa sổ không được sáng lắm, nhưng
nụ cười của nàng như làm bừng sáng cả màn đêm dưới mái hiên. Làn váy màu khói xám thanh nhã nhẹ hàng tung bay trong gió, giống như là một làn
khói.
Nhất thời, Tống Kinh Vũ ngẩn ngơ. Ngoài sân cực kỳ yên tĩnh, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng chim hót xuyên cả màn đêm.
“Ta nghe A Tông gặp nguy hiểm nên đến xem thế nào.” Bỗng nhiên, sau lưng nàng có người nói chuyện.
Vân Phỉ giật mình, quay đầu lại thì thấy Úy Đông Đình đang đứng ngoài cửa, giống như là vừa đến, lại giống như
đã đứng đó được một lúc. Đêm tối mơ màng, không nhìn rõ được vẻ mặt của
y, nhưng mơ hồ cảm nhận được một khí thế lạnh lùng trong trẻo toát ra từ người y, giống như là quầng sáng nhạt của ánh trăng vừa mới lên.
Vân Phỉ không hề ngạc nhiên với sự thăm
viếng bất ngờ của y. A Tông làm con tin, gặp nguy hiểm ngay tại kinh
thành, bất luận thế nào Úy gia đều phải cho họ câu trả lời. Nàng bước
nhanh ra hành lang, hỏi thẳng vào vấn đề: “Úy tướng quân có tra ra lai
lịch của hai người đó chưa?”
Tống Kinh Vũ từ trong nhà bước ra, dứng trước thềm chắp tay hành lễ.
Úy Đông Đình gật đầu với hắn, ánh mắt lại dừng trên gương mặt nôn nóng của Vân Phỉ: “A Phỉ, chúng ta vào trong rồi nói.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại hàm chứa
vẻ thân thiết không gì sánh được. Y không gọi nàng là Vân tiểu thư mà
gọi thẳng tên thân mật của nàng, nhất là trước mặt Tống Kinh Vũ khiến
Vân Phỉ vừa thẹn thùng vừa tức giận, mặt lập tức ửng hồng như ráng
chiều, muốn nổi cáu nhưng không biết nên nổi cáu thế nào.
Y tự mình đi vào trong nhà, nàng đành phải theo sau.
Đèn treo ngoài thềm chiếu sáng bờ vai
rộng vững chãi của y, bàn tay chắp sau lưng thon dài sạch sẽ nhưng lại
gây cho người ta một cảm giác ngửa tay che trời, lật tay che đất.
Y đột nhiên dừng bước, xoay người lại
khiến Vân Phỉ nhất thời không kịp dừng chân, suýt nữa là nhào vào y. Vì
kinh ngạc, nàng ngước mắt lên, hàng mi dài giống như là cánh quạt, trong không khí thoảng qua một làn gió thơm mát khiến người ta say đắm.
Y nhìn đôi mắt linh hoạt quyến rũ của nàng, nghiêm nghị nói: “A Phỉ, bắt đầu từ ngày mai nàng không được đến quán rượu nữa.”
Vân Phỉ ngạc nhiên: “Tại sao?” Hỏi xong, nàng phát hiện môi y cong nhẹ lên như mỉm cười, lúc ấy nàng mới hiểu ra mình đã bất tri bất giác thừa nhận mình là tiểu nhị Tiểu Tô. Nàng buồn
bực cắn môi, không nhịn được mà oán thầm trong bụng, đúng là kẻ gian xảo kiến người ta không kịp đề phòng.
Úy Đông Đình không cười nữa, nghiêm mặt
nói: “Trong nhất thời còn chưa bắt được người mưu hại A Tông, nhưng đã
có manh mối cho thấy đó là thuộc hạ của Tần Vương. Bây giờ cha nàng đang đánh nhau với Tần Vương, cho nên nàng nên ngoan ngoãn ở trong nhà thì
tốt hơn.”
Vân Phỉ chau đôi mày: “Ngài lo lắng người của Tần Vương sẽ gây bất lợi cho ta sao?”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, khó mà đề phòng, cẩn thận vẫn hơn. Trong thời gian này nàng nên ngoan ngoãn ở
nhà, không được chạy lung tung.”
“Vậy quán rượu của ta thì làm thế nào
đây, còn chưa thu hồi được vốn kìa.” Dưới tình thế cấp bách, nàng không e dè gì mà nhìn y, ánh đèn rọi vào trong đôi mắt đen của nàng, làm nó
giống như là hai quả nho khiến người ta mê đắm.
Quá hiểu cá tính thấy tiền là sáng mắt
của nàng cho nên y hoàn toàn không bất ngờ trong phản ứng này, chỉu nhíu mày hỏi: “Bạc quan trọng hay là tính mệnh của nàng quan trọng hơn?”
“Đương nhiên cả hai đều quan trọng.” Vừa nghĩ đến số tiền vốn bỏ vào nay than thành bọt nước thì lòng nàng đau
như dao cắt: “Không được không được, ta phải thu hồi lại tiền vốn mới
được.”
Úy Đông Đình sa sầm mặt, nói: “Ta nói
không được là không được.” Con người của y cũng thật lạ, khi cười thì
như gió xuân ùa tới, khi nghiêm túc thì lại lạnh như tuyết trên núi
băng, trong vẻ hiên ngang mang theo sự uy nghi không sao tả xiết.
Vân Phỉ tức giận: “Sao ngài phải quản đến ta chứ?”
Úy Đông Đình từ trên cao nhìn xuống, cô
gái trước mặt hung dữ như một con mèo giương vuốt, vẻ xinh tươi động
lòng người ấy như một làn gió xuân không nơi vào không len vào được,
thổi qua mỗi tế bào trên cơ thể y, gây nên một cảm giác mơn man.
Y hết cách, thở dài một hơi: “Nàng tiếc tiền của mình đến thế sao, vậy để ta mua lại quán rượu là được chứ gì?”
Vân Phỉ kinh ngạc hỏi: “Ngài mua lại?”
Y gật đầu: “Bao nhiêu tiền, nàng ra giá đi?”
Nghe tới câu này, Vân Phỉ càng ngạc nhiên, sao y lại muốn mua lại quán rượu của nàng?
Chiết Tẫn Xuân Phong là việc làm ăn buôn bán đầu tiên của nàng, hao tổn rất nhiều công sức, hơn nữa đang làm ăn
phát đạt, thật sự thì nàng không nỡ đóng cửa.
Nhưng kinh thành là thiên hạ của Úy gia, Úy Đông Đình là cậu của hoàng đế, nàng không thể làm căng với y. Làm
căng lên, không chừng cả nàng và A Tông đều mất tự do. Dù sao mở quán
rượu là để kiếm tiền, nếu y đã muốn mua thì chi bằng kiếm của y một
khoản.
Sau khi cân nhắc lợi hại, nàng quả quyết chìa tay ra, giòn giã nói: “Ta muốn bán quán rượu với giá năm trăm lượng.”
Y khẽ chau mày, nhìn bàn tay nhỏ nhắn
xinh xắn như làm bằng ngọc của nàng, ba đường vân tay rõ nét trong lòng
bàn tay hồng hồng tạo thành hình một chữ ‘xuyên’ không thể đẹp mắt hơn. Y gần như không kiềm lòng được, muốn sờ lên đó một chút.
Vân Phỉ thấy y chỉ nhìn tay mình mà không nói gì thì tưởng là y chê đắt nên nghĩ lại xem có nên hạ giá xuống chút không.
Không gờ y lại gật đầu: “Được.” Nói
xong, y lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu đưa cho nàng, rõ là là đã có chuẩn bị trước khi đến.
Nàng cắn môi, không nhận lấy.
Úy Đông Đình nhìn vẻ mặt hối hận của nàng, không nhịn được cơn tức cười, hỏi: “Có phải hối hận vì ra giá hơi thấp không?”
Bị y nói trúng tim đen, mặt Vân Phỉ nóng lên, đưa tay giật lấy tấm ngân phiếu trên tay y, cầm chặt trong tay.
Mắt y lóe sáng, cười khẽ một tiếng: “Đồ tham tiền.”
Rõ ràng đây là một từ có nghĩa tiêu cực, nhưng không biết sao lại tràn ngập vẻ ám muội cùng cưng chiều. Mắt của y sâu như một cái hồ không thấy đáy, không cẩn thận chút là chìm vào
trong đó. Tự nhiên Vân Phỉ thấy mặt mình nóng lên, đột nhiên thấy hối
hận vì đã bán quán cho y, ngân phiếu trong tay như mọc thêm móc câu,
không cẩn thận chút là bị câu lại không thoát thân được.
Vân Phỉ cúi đầu, lòng rất mâu thuẫn. Một mặt cảm thấy kiếm được một khoản tiền lớn, một mặt thì không nỡ bỏ
Chiết Tẫn Xuân Phong.
Úy Đông Đình nói: “Ta đi thăm A Tông.”
Vân Tông đang ngáp ngắn ngáp dài, vừa
thấy cửa phòng thấp thoáng bóng người, rồi thấy người đi vào thì vội
nuốt cái ngáp kia lại, từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Đại tướng quân, lần này đệ không có giả bệnh, đệ bệnh thật đấy, là bị thương.” Nói xong, nó xắn tay áo lên,
khoe khuỷu tay bị băng bó ra. Cái cảnh đại tướng quân muốn đích thân
chữa bệnh cho nó lần trước quá đáng sợ, đã để lại trong nó một nỗi ám
ảnh không nhỏ.
Úy Đông Đình mỉm cười: “A Tông phải cố
mà luyện võ công. Đệ xem, nếu đệ có bản lĩnh như Tống giáo úy thì hôm
nay đã không bị thương thế này.”
A Tông gật đầu: “Lúc ấy đệ không kịp đề phòng.”
Úy Đông Đình lại lấy hộp tử ngọc cao bị Vân Phỉ từ chối hôm trước ra, nhưng đáng tiếc là lần này cũng bị từ chối tiếp.
“Đa tạ đại tướng quân, Chương đại phu đã thoa thuốc cho nó rồi, không có gì đáng ngại cả, chỉ bị trầy xước mà thôi.”
Vừa nghe ba chữ Chương đại phu, Úy Đông
Đình liền bất giác chau mày lại. Lúc nãy y đã nhìn thấy cảnh nàng và
Tống Kinh Vũ đứng trong và ngoài cửa sổ nói chuyện. Trong mắt nàng chỉ
có ngân lượng, không hề hay biết gì về tình cảm của người khác dành cho
mình, không biết thế là may hay không may nữa. May mắn là nàng không
nhận ra tình cảm của người khác; không may là nàng cũng không nhận ra
tình cảm của y. Họa chăng trên mặt y có dát vàng dát bạc thì may ra nàng mới nhìn y thêm được vài cái. (Mon: Biết vậy mà còn không làm đi pa)
Úy Đông Đình ủ rũ xoay người lại xem
thử, thấy sách mà A Tông đang đọc lại là “Đào Chu Công” thì lập tức giật lấy vỗ vào đầu nó mấy cái, nghiêm mặt nói: “Ngày mai ta sẽ sai người
mang binh thư qua cho đệ.”
Nói xong y liền cầm luôn quyển sách ấy, giống như định tịch thu.
Vân Phỉ vội vàng nói “Cái này là của ta đọc.”
Úy Đông Đình liếc xéo nàng một cái. “Là
của nàng thì càng phải tịch thu.” Nhìn tới nhìn lui, trừ ngân lượng thì
trong mắt nàng mãi mãi không chứa thứ gì khác.
Thấy quyển sách thân yêu của mình bị y
tịch thu mất, Vân Phỉ quýnh đến nỗi đỏ cả mặt: “Đại tướng quân, sao ngài có thể lấy sách của người khác một cách vô cớ thế.”
“Ngày mai ta sẽ tặng nàng mấy quyển sách hay hơn, nàng cứ đợi đi.” Nói xong, Úy Đông Đình xoay người đi mất.
Tặng sách còn hay hơn? Vân Phỉ mong mỏi
suốt một ngày, quả nhiên hôm sau Úy Đông Đình sai người mang tới mấy
quyển sách còn mới tinh. Sáu quyển binh thư là cho A Tông, còn của nàng
lại là ‘Lương Chúc[1]‘, ‘Phượng cầu hoàng’, ‘Uyên ương kí’ cùng với một quyển ‘Kinh Thi’.
Vân Phỉ lật lật vài trang, cực kỳ thất
vọng. Mấy thứ tình cảm sướt mướt, bi bi lụy lụy này là sao đây? Cái gì
mà Lương Chúc, Phượng cầu hoàng, Uyên ương kí, nàng không có hứng thú
chút nào. Quyển Đào Chu Công ấy mới thú vị, trong đó giảng rất nhiều
chuyện rằng Đào Chu Công đã kinh thương kiếm tiền thế nào.
Nàng xem thường, quẳng mấy quyển sách ấy cho Phục Linh, không rõ Úy Đông Đình có ý gì đây, đúng là xen vào việc
của người khác tới mức làm người ta phát điên.