Dịch: Mon
***
Tim Vân Phỉ như muốn nhảy ra ngoài, nghĩ kỹ lại thì hình như tháng này kinh nguyệt chưa tới. Đầu óc nàng trở nên rối bời, ước gì có thể lập tức gọi một đại phu đến bắt mạch cho mình. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì lập tức bị xua đi ngay. Nếu nàng thật sự có thai, dứt khoát không thể để Vân Định Quyền biết được. Hoặc là hắn sẽ bắt nàng phá thai, hoặc là sẽ để nàng sinh đứa bé này ra rồi dùng nó để đặt điều kiện với Úy Trác và Úy Đông Đình. Nghĩ đến hai khả năng này, người Vân Phỉ toát đầy mồ hôi lạnh.
Nàng lại an ủi bản thân mình, có lẽ là không phải có thai, chẳng qua nàng nghĩ nhiều quá thôi. Bởi vì chạy trốn từ Tấn Châu đến đây, bôn ba cực nhọc, hơn nữa tinh thần uể oải nên kinh nguyệt mới bị trễ. Nói cũng lạ, cảm giác buồn nôn ấy đã biến đâu mất tiêu làm nàng càng không thể xác định mình có mang thai hay không, cố chờ cho cung yến kết thúc nhưng thời gian cứ dài đằng đẵng.
Vân Định Quyền đứng dậy rời khỏi bữa tiệc cùng với Triệu Hiểu Phù. Sắc mặt của Triệu Hiểu Phù lãnh đạm, còn Vân Định Quyền thì đầy vẻ yêu thương chiều chuộng. Bởi hơi chếnh choáng say, hắn nắm tay Triệu Hiểu Phù ngay trước mặt bao nhiêu người, dắt nàng ta ra khỏi điện.
Vân Phỉ nhìn với vẻ thờ ơ, thầm nghĩ không phải hắn không thật lòng, không phải không thích nữ nhi tình trường, chẳng qua phải xem đó là ai. Hắn có thể lúng túng trước những giọt nước mắt của Triệu Hiểu Phù nhưng lại xem như không thấy mẹ nàng rơi lệ. Mẹ nàng trao cho hắn tất cả, tốt với hắn như thế mà lại bị lợi dụng, bị ruồng bỏ, thế mà cô gái xem hắn là kẻ thù này lại được hắn yêu thương trân trọng. Vân Phỉ khẽ đảo mắt nhìn sang Anh Hồng Tụ, quả nhiên thấy trong mắt bà ta có sự căm hận rất rõ ràng. Bởi vì Lâm Thanh Hà đang mang thai nên không thể thị tẩm, xem ra chuyện Triệu Hiểu Phù đêm đêm được sủng hạnh đã khiến cho Anh Hồng Tụ rất khó chịu.
Về tới Thục Hòa cung, Vân Phỉ nhìn thấy một đám người đang xách đèn lồng từ trong cung đi ra.
Nữ quan Lâm Mạc Sầu của thục hòa cung nhẹ nhàng nói: “Chương ngự y đi thong thả.”
Bởi vì Tô Thanh Mai giả bệnh không tham gia yến tiệc, để làm như thật, trước khi đi Vân Phỉ đã căn dặn Lâm Mạc Sầu đi mời một ngự y đến khám cho Tô Thanh Mai.
Vân Phỉ đi đến gần, nhờ ánh đèn sáng, nàng vừa nhìn thấy là đã ngẩn người. Không ngờ vị ngự y này lại là Chương Tùng Niên.
Chương Tùng Niên thấy Vân Phỉ thì cũng giật mình, lập tức cúi người hành lễ: “Xin thỉnh an công chúa.” Bởi vì bất ngờ và kích động, giọng của hắn cũng hơi run run.
Vân Phỉ bất ngờ gặp được cố nhân, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội nói: “Chương đại phu mau đứng lên đi, không ngờ lại là huynh, ta thật sự rất vui.”
Lúc Úy Trác dẫn tiểu hoàng đế và thái hậu rời khỏi kinh thành thì cũng mang mấy vị ngự y đi theo. Cho nên sau khi Vân Định Quyền đăng cơ liền chọn mấy vị đại phu của mấy hiệu thuốc có tiếng trong kinh thành để bổ sung vào thái y viện. Chương Tùng Niên cũng nằm trong số đó.
Vân Phỉ bảo A Tông vào trước, còn mình thì tiễn Chương Tùng Niên ra ngoài hành lang.
Chương Tùng Niên cúi người nói: “Xin công chúa quay về đi, trời rất lạnh, cẩn thận kẻo bị lạnh.”
Vân Phỉ nhớ lại từng được hắn giúp đỡ, lòng hết sức cảm kích, nhẹ nhàng bảo: “Chương đại phu, tuy thân phận của ta đã thay đổi nhưng ta vẫn coi huynh là bằng hữu, hy vọng Chương đại phu cũng coi ta như vậy, đừng giữ khoảng cách xa lạ với ta. Nếu có chỗ nào Vân Phỉ ta giúp được thì Chương đại phu cứ lên tiếng.”
Chương Tùng Niên cảm thấy ấm lòng, nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Đa tạ công chúa, có câu này của công chúa, vi thần có chết cũng không chối từ.”
“Chương đại phu đi thong thả.” Vân Phỉ ngập ngừng rồi nói nhỏ: “Nếu hoàng thượng có hỏi tới sức khỏe của mẹ ta thì huynh cứ nói là bà bị bệnh thật.”
Chương Tùng Niên cũng đáp thật nhỏ: “Vi thần đã biết, vi thần xin cáo lui.”
Vân Phỉ nhìn theo bóng dáng nho nhã của hắn dần biến mất trong bóng đêm, lòng dâng lên một sự kích động, gần như là muốn đuổi theo bảo hắn bắt mạch cho mình xem rốt cuộc là có…
Nhưng nàng vẫn không dám, chuyện này không thể để bất cứ ai biết. Nàng hít sâu một hơi rồi xoay người đi vào trong.
Tô Thanh Mai nhìn thấy nàng thì lập tức sốt sắng hỏi tình hình bữa tiệc, sợ Vân Phỉ và A Tông chịu ấm ức.
Vì trong lòng có tâm sự nên Vân Phỉ cứ ngật ngờ, hồn treo ngược cành cây.
Tô Thanh Mai cứ tưởng là nàng đã mệt nên liền sai cung nữ chuẩn bị nước nóng để Vân Phỉ tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.
“Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Vân Phỉ ôm một bầu tâm sự bước ra khỏi tẩm điện của Tô Thanh Mai. Nằm trong bồn nước ấm, cả người nàng được thả lỏng, nhưng tâm trạng thì vẫn cứ nặng nề. Trong lòng nàng vốn đã có một tảng đá to đè nặng, giờ thì cảm thấy trên tảng đá ấy lại có thêm một tảng đá khác.
Tay nàng bất giác đặt lên trên cái bụng vẫn còn bằng phẳng, sau đó thì như giật mình, lập tức lấy tay ra. Sẽ không đâu. Nàng và Úy Đông Đình đã cắt đứt quan hệ, ông trời sẽ không đùa giỡn với nàng, khiến hắn để lại cho nàng một đứa con.
Lòng nàng rối như tơ vò, nàng vội vàng tắm rửa cho xong rồi bước ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo rồi đến cung điện phía tây của Thục Hòa cung. Có những chuyện nghĩ nhiều cũng vô dụng, còn mấy tháng nữa bụng mới to lên, đủ để nàng báo thù rửa hận.
Nàng hít sâu một hơi, cố buộc mình không nghĩ ngợi lung tung đến chuyện này nữa. Rốt cuộc có phải mang thai hay không, không cần mời đại phu khám, đến tháng sau mà kinh nguyệt còn chưa tới thì chắc chắn là có rồi. Bây giờ có nghĩ cũng vô dụng, để dành đầu óc nghĩ chuyện báo thù trước đã.
Nàng vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, cầm lấy miếng ngọc bội hình rồng mà Triệu Sách đưa, ngắm nghía thật tỉ mỉ.
Vân Định Quyền chỉ mới bốn mươi, dung mạo anh tuấn, như mặt trời ban trưa, bây giờ lại là vua của một nước, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Điều nàng lo lắng nhất là trong thời gian này, Triệu Hiểu Phù đã bị sự sủng ái của cha làm cảm động.
Cho dù là kẻ thù sống chết, chỉ cần dính đến một chữ tình thì người ta sẽ mất đi lý trí, mất đi lập trường. Tuy cha nàng bức tử Tần Vương nhưng nếu Triệu Hiểu Phù động lòng với cha nàng thì cho dù Triệu Sách muốn dẫn nàng ta đi, chưa chắc nàng ta đã chịu theo.
Nếu là như thế, rất nhiều kế hoạch của nàng sẽ phải thay đổi. Từ thái độ của Triệu Hiểu Phù ở bữa tiệc hôm nay cho thấy, nàng ta vẫn thờ ơ lãnh đạm với cha nàng. Nhưng Vân Phỉ cảm thấy những biểu hiện ngoài mặt thì không đáng tin, ngày mai nàng phải đích thân đến Quý Hoa cung một chuyến, nói chuyện với Triệu Hiểu Phù, xem xem thái độ của nàng ta thế nào.
Nơi hậu cung thay đổi liên tục này, nhìn có vẻ thì đầy ắp kẻ địch nhưng thật ra, thế chân vạc này là có lợi cho Vân Phỉ nhất.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phỉ liền sai Lâm Mạc Sầu chuẩn bị một phần lễ vật, sau đó dẫn Phục Linh và Bạch Thược đến Quý Hoa cung.
Triệu Hiểu Phù cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp Vân Phỉ nữa, thậm chí nàng ta đã nghĩ chắc hẳn ca ca của mình sẽ giết chết nàng. Ai ngờ trong bữa tiệc hôm qua lại thấy Vân Phỉ bình an vô sự trở về. Bởi vì âm mưu bắt cóc nàng, còn hại nàng suýt chết, khiến nàng chịu nhiều đau khổ cho nên ngày hôm qua khi nhìn thấy Vân Phỉ, Triệu Hiểu Phù đã nghĩ là chắc chắn nàng sẽ đến trả thù mình nhưng không ngờ Vân Phỉ còn mang theo lễ vật tới bái kiến, khiến Triệu Hiểu Phù rất xấu hổ và bối rối. Vân Phỉ thì lại làm như đã quên đi những ân oán khi xưa, dâng lễ vật lên.
Cung nữ bên cạnh bước lên nhận lấy lễ vật, Vân Phỉ thấy đó là Tú Dung – nha hoàn từng dùng muỗng canh đánh nàng ngất xỉu rồi cùng Triệu Hiểu Phù bắt cóc nàng lúc trước.
Vân Phỉ mỉm cười với nàng ta.
Tú Dung vội vàng quỳ xuống, tạ tội với Vân Phỉ.
Không ngờ Vân Phỉ không hề để bụng thù xưa mà còn cười với Tú Dung. “Ngươi trung thành với chủ thì có tội gì chứ? Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, đứng dậy đi.”
Tú Dung vội vàng tạ ơn.
Đêm qua, Triệu Hiểu Phù làm như vô tình nghe ngóng tình hình của Vân Phỉ gần đây, định thăm dò tin tức của ca ca mình. Ai ngờ Vân Định Quyền lại nói với nàng Vân Phỉ từ chỗ Úy Trác chạy về đây, về phần Triệu Sách thì hắn không nhắc đến. Triệu Hiểu Phù cũng không dám hỏi, lo lắng cả buổi tối, không biết rốt cuộc đại ca mình còn sống hay đã chết, càng không biết sau khi hắn bắt Vân Phỉ đi thì đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân Phỉ lại đến chỗ Úy Trác ở Tấn Châu, bây giờ Triệu Sách đang ở đâu?
Những câu hỏi này cứ nghẹn trong cổ họng của nàng ta, nhưng nghĩ đến chuyện mình và ca ca từng làm thế với Vân Phỉ, cho dù nàng ta có mở miệng hỏi thì chưa chắc Vân Phỉ đã chịu nói thật cho nàng ta biết, dù sao thì cũng do Triệu Sách bắt Vân Phỉ đi, có thể coi như là kẻ thù của Vân Phỉ.
Vân Phỉ thấy bộ dạng muốn hỏi mà không dám hỏi của Triệu Hiểu Phù thì đương nhiên biết nàng ta đang nghĩ gì.
Nàng nhận lấy chén trà Tú Dung dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi cười thật tươi với Triệu Hiểu Phù. “Phụ hoàng đúng là sủng ái mẫu phi hết mực, mùa đông mà vẫn có thể được uống trà long tỉnh đầu xuân này, hương vị không khác nào mùa xuân, đúng là hiếm thấy. Phụ hoàng thật là chu đáo với mẫu phi, những thứ tốt nhất trên đời này đều muốn đưa hết đến chỗ của người.”
Triệu Hiểu Phù nghe Vân Phỉ nhắc đến Vân Định Quyền thì chau mày lại, vẻ chán ghét ghê tởm không sao giấu được xẹt qua trong mắt nàng ta.
Vân Phỉ vừa thăm dò là đã biết mình lo lắng thừa, Triệu Hiểu Phù vẫn có thái độ căm hận và thù địch với Vân Định Quyền. Nàng yên tâm hơn, cười nói: “Mẫu phi xuất thân cao quý, chắc là hiểu biết nhiều, con có một miếng ngọc bội nhưng không biết lai lịch, mẫu phi xem giúp con xem nó có phải là thứ đáng giá hay không?”
Vân Phỉ đặt chén trà xuống, chậm rãi lấy một miếng ngọc hình rồng từ trong ống tay áo ra chưa cho Triệu Hiểu Phù.
Sắc mặt Triệu Hiểu Phù vốn đang lãnh đạm, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội thì lập tức ngước mắt lên nhìn Vân Phỉ, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ ánh mắt và biểu cảm của nàng.
Vân Phỉ chỉ mỉm cười nhìn nàng ta, không nói gì cả. Triệu Hiểu Phù không giữ được bình tĩnh, lập tức bảo cung nữ bên cạnh lui xuống hết, kể cả Tú Dung cũng ra ngoài cửa để canh chừng.
Triệu Hiểu Phù lập tức hỏi ngay. “Từ đâu mà cô có được miếng ngọc bội này?”
Vân Phỉ nói: “Là thế tử đưa cho ta, bảo ta đưa cho quận chúa làm tín vật.”
“Bây giờ huynh ấy ở đâu?”
“Huynh ấy ở ngay trong kinh thành.”
Triệu Hiểu Phù vừa nghe thì lập tức kích động đứng bật dậy: “Cô biết huynh ấy ở đâu sao? Bây giờ huynh ấy thế nào?”
“Quận chúa chớ lo, thế tử rất tốt.” Vân Phỉ kể cho Triệu Hiểu Phù nghe những chuyện xảy ra sau khi Vân Thừa Cương thả Triệu Sách và nàng vào đêm.
Lúc ấy Triệu Hiểu Phù mới biết thì ra mọi chuyện lại diễn biến phức tạp như vậy, cũng trùng hợp đến kinh người. Nàng ta nắm miếng ngọc bội, khóe mắt cũng ửng đỏ, khi cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Một chiếc khăn tay làm bắng gấm Vân Nam được đưa đến trước mặt nàng ta.
Triệu Hiểu Phù ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân Phỉ, trên môi nàng còn nở một nụ cười dịu dàng và thân thiện.
Sự thân thiện này làm Triệu Hiểu Phù không sao hiểu được nên lấy làm lạ hỏi: “Tại sao cô lại chịu giúp huynh ấy chuyển thư cho ta? Cô không hận ta sao? Không hận ca ca sao?”
Huynh muội bọn họ từng tính kế đối phó Vân Phỉ, hại nàng suýt nữa mất mạng, chết dưới kiếm của Triệu Sách nên Triệu Hiểu Phù khó mà tin được Vân Phỉ lại chịu truyền tin giúp Triệu Sách, chịu giúp hắn vào thành, thậm chí còn muốn giúp nàng ta thoát khỏi Vân Định Quyền. Tại sao vậy?
Vân Phỉ nhìn cảnh mùa đông tiêu đìu ngoài cửa sổ, mắt lóe lên vẻ đau thương, chậm rãi nói: “Quận chúa, ta không hận cô, cũng không hận thế tử, bởi vì báo thù là chuyện hết sức bình thường. Chẳng hạn như ta, bây giờ trong lòng ta cũng tràn ngập thù hận, rất muốn báo thù rửa hận.”
“Kẻ thù của cô là ai?” người đầu tiên mà Triệu Hiểu Phù nghĩ tới chính là Vân Thừa Cương, sau đó là Anh Hồng Tụ.
Vân Phỉ nhìn nàng ta, cười nhạt. “Kẻ thù của ta chính là Úy Trác. Lúc trước ta không chịu gả cho Úy Đông Đình, chạy khỏi kinh thành, trốn tại Lục gia, hắn ép ta phải thành thân với Úy Đông Đình, sau đó lại muốn đẩy ta vào chỗ chết.”
Triệu Hiểu Phù nghe tới đây thì hiểu ra, không nghi ngờ gì lời của Vân Phỉ.
Vân Phỉ nói thế là để Triệu Hiểu Phù hoàn toàn vứt bỏ sự thù địch với mình. Triệu Hiểu Phù từng ghen ghét nàng vì nàng gả cho Úy Đông Đình, bây giờ nàng đã rời xa Úy Đông Đình, lại coi Úy Trác là kẻ thù, chứng tỏ nàng hoàn toàn không có ý muốn gả cho Úy Đông Đình, chỉ bị Úy Trác cưỡng ép. Vô hình chung, nàng đã không còn là người chiếm đoạt vị hôn phu trong lòng Triệu Hiểu Phù nữa.
“Đợi ta ra cung liên lạc với thế tử xong thì sẽ tìm cơ hội để quận chúa và thế tử gặp mặt. Lúc ấy quận chúa và thế tử hãy trù tính xem khi nào thì rời khỏi kinh thành.”
Cuối cùng thì Triệu Hiểu Phù cũng nở một nụ cười thật lòng với Vân Phỉ. “Đa tạ công chúa trượng nghĩa giúp đỡ.”
Vân Phỉ đứng dậy cáo từ.
Triệu Hiểu Phù đột nhiên nói: “Có đi thì phải có lại, nếu cô đã chịu giúp ta thì ta sẽ không chịu ân huệ của cô mà không báo đáp, lúc ấy ta sẽ tặng cô một lễ vật thật lớn.”
Vân Phỉ giật mình: “Lễ vật gì?”
Trong mắt Triệu Hiểu Phù lóe lên vẻ căm hận: “Đợi đến khi ta rời khỏi đây, ta sẽ nói cho cô biết.”