Ba ngày sau, Vân Định Quyền trở lại Kinh Châu. Vì Lâm Thanh Hà có thai, trên đường xe ngựa đi chậm nên hắn chỉ
đưa nàng ta đến địa giới Lư Châu rồi lập tức vội vội vàng vàng trở về.
Xem ra trong lòng cha nàng, người mẹ hai trẻ trung xinh đẹp này cũng chỉ có thế, không thể quan trọng bằng địa
bàn của ông ấy. Vân Phỉ cảm thấy việc mình nhắc nhở Lâm Thanh Hà phải
cẩn thận đề phòng quả thật cũng rất cần thiết.
“Cha, cha về rồi à.” Vân Phỉ cười ngọt ngào, bước vào thư phòng, đặt cái hộp có chứa ngân phiếu lên bàn trước.
“Đây là?” Vân Định Quyền vừa trở về nên
vẫn chưa biết những chuyện xảy ra trong mấy ngày hắn đi vắng. Hắn mở cái hộp ra, nhìn ngân phiếu chất đầy hộp thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
“Ngân phiếu ở đâu ra vậy?”
“Cha, đây là tám mươi ngàn lượng mà con đánh cược thắng mẹ đấy.”
Vân Định Quyền kích động hỏi: “Tiền của
mẹ con sao?” Ý tưởng đầu tiên của hắn là số tiền mà Tô Vĩnh An để lại
cho Tô Thanh Mai quả nhiên không ít.
“Không phải.” Vân Phỉ lắc đầu, cười nói: “Con biết bây giờ cha rất cần tiền mà số bạc trong tay mẹ cũng để đó
không làm gì nên con định lấy mang qua cho cha.”
Vân Định Quyền nghe tới đây thì lòng hết sức dễ chịu. Con gái hắn quả nhiên hiểu chuyện, biết được hắn muốn điều gì nhất.
Vân Phỉ thở dài, nói: “Nhưng mẹ cứ một
mực không chịu nghe, nói số tiền ấy là để dành làm của hồi môn cho con.
Con nói với mẹ, chỉ cần cha hoàn thành nghiệp lớn, cho dù con không một
xu dính túi thì cũng có thể mở mày mở mặt. Mẹ không tin, con bèn đánh
cược với mẹ một phen.”
Sau đó, nàng bèn kể lại một lượt chuyện mình đặt cái hộp trước cửa phủ châu mục, rồi ra câu hỏi để kén rể.
Vân Định Quyền chấn kinh nhìn đôi môi
anh đào nhỏ nhắn xinh tươi của con gái, sau khi giọng chim oanh lảnh lót kể xong, hắn giận đến nỗi đập bàn đứng dậy, trừng mắt quát: “Làm càn!”
Tiền bạc và binh mã là thứ Vân Định Quyền cần nhất, nhưng hắn vừa muốn có ngân lượng, vừa muốn có thể diện.
Vân Phỉ không hề sợ hãi, cao giọng nói:
“Trong thời loạn lạc, bách tính Kinh Châu có thể an cư lạc nghiệp, bình
yên làm giàu cũng nhờ công lao của cha cả. Số bạc này cứ coi là các
thương nhân trong thành quyên góp. Lấy của dân phục vụ cho dân thì có gì sai đâu? Hơn nữa con cũng không hề bức ép họ mang tiền tới, là do bọn
họ tự nguyên tới thử vận may, định tìm chỗ dựa thôi. Con chỉ muốn kiếm
tiền cho cha, giúp cha hoàn thành nghiệp lớn. Cha, cha yên tâm đi, con
nhất định sẽ giúp cha lấy được số tiền của mẹ.”
Vân Định Quyền nghe được những lời này,
nỗi bực dọc trong lòng cũng dần tan biến. Tuy ngoài miệng hắn quát mắng
con gái làm càn, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm thán phục nàng có
thể nghĩ ra biện pháp này, chẳng tốn chút công sức nào mà chỉ trong hai
ngày đã có thể kiếm được gần một trăm ngàn lượng. Quả là có can đảm, có
trí tuệ, sáng suốt hơn người.
Nhìn số ngân lượng lớn như vậy, hắn thật sự không cách nào nổi nóng được, hơn nữa chuyện cũng đã qua, con gái
vẫn còn yên lành đấy chứ chưa bị người ta cưới đi, làm hắn không thể nói được gì.
Hắn nhíu mày nói: “Sau này không được tự ý làm bậy như lần này nữa đâu đấy. Nếu có người trả lời được câu hỏi
của con thì biết làm thế nào đây.”
“Không đâu mà.” Vân Phỉ cười ngọt ngào,
nhưng trong lòng thì chợt lóe lên bóng dáng của Úy Đông Đình. Nếu hắn
không dùng quỷ kế thì làm sao trả lời được câu hỏi của nàng chứ.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm
báo: “Đại nhân, ngoài cửa có một vị Úy công tử xin cầu kiến.” Vân Thất
mang một tấm thiếp báo vào cho Vân Định Quyền.
Vân Phỉ vừa nghe tới ba chữ Úy công tử
thì tim đập thình thịch, lại thấy Vân Thất nháy mắt với mình một cái thì lòng nặng trĩu, chắc chắn đó là Úy Đông Đình. Nàng quýnh quáng đến nỗi
thầm nhảy đứng nhảy ngồi. Rõ ràng nàng đã hủy tờ giấy tiết đào kia rồi,
hắn cũng đã đồng ý chuyện này dừng tại đây, vậy sao bây giờ còn tới tìm
cha nàng. Cái tên tiểu nhân ăn nói lật lọng này.
Vân Định Quyền nhìn thấm thiếp, đứng dậy nói: “Mau mời vào.” Nói xong, hắn vội vội vàng vàng ra khỏi thư phòng,
chân bước rất nhanh.
Người có thể khiến cha nàng cung kính
tiếp đón như thế thì không nhiều, Vân Phỉ vừa ngạc nhiên vừa tò mò, rốt
cuộc Úy Đông Đình có thân phận thế nào đây?
Đợi Vân Định Quyền đi trước, nàng liền
lén lút theo sau, nhẹ nhàng đến bên ngoài phòng khách, chỉ nghe bên
trong vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Kính ngưỡng uy danh của Vân đại nhân đã lâu…”
Quả nhiên là y! Nàng đang định lén nghe trộm thì lại nghe cha mình khách khí nói: “Đại tướng quân, mời vào bên trong!”
Đại tướng quân! Vân Phỉ không khỏi cả
kinh. Không ngờ y lại là con trai của Úy thừa tướng, cậu ruột của hoàng
đế Triệu Mân. Thảo nào y có võ công cái thế, ngay cả Tống Kinh Vũ cũng
không phải là đối thủ của y.
Vân Định Quyền dẫn y vào mật thất bên
phía tay phải phòng khách, đó là nơi Vân Định Quyền thường bàn chuyện
quân cơ đại sự với những người khác. Thấy không thể nghe lén được, nàng
quýnh đến nỗi đứng bên cửa sổ giậm chân bình bịch.
Điều kỳ lạ là không biết hai người ở trong mật thất bàn chuyện gì mà mãi tới nửa canh giờ sau mới từ trong ấy bước ra.
Vân Phỉ vội vàng rời xa cửa sổ, trốn vào hành lang, nép người sau một bụi cây rậm rạp.
Úy Đông Đình và Vân Định Quyền cùng từ
trong phòng bước ra, Vân Định Quyền đích thân tiễn y ra cửa, nhìn vẻ mặt của hắn hết sức phấn khởi, không hề giống đang tức giận.
Một lúc sau, Vân Định Quyền mới từ ngoài cửa trở vào.
Vân Phỉ từ trong sau bụi cây bước ra, cười ngọt ngào đón hắn: “Cha, khách đi rồi sao?”
Vân Định Quyền ừ một tiếng. trước nay
hắn luôn vui giận không lộ ra mặt, không ngờ hôm nay lại để lộ sự hân
hoan hiếm thấy, chứng tỏ Úy Đông Đình đã bàn với hắn một chuyện gì đó
rất có lợi cho hắn.