57 – ĐÔNG HOÀNG MẤT • TÁI KHAI THIÊN
Hạo Nhiên hỏi: “Chúng ta còn phải làm gì nữa?”
Đông Hoàng đáp: “Giữa thiên địa, Bàn Cổ vĩnh viễn sẽ không chết, chỉ có cách nhảy ra khỏi phạm vi thiên địa, mới có thể chiến đấu với bản nguyên của Bàn Cổ”
Đông Hoàng thờ ơ nói: “Các ngươi từ biệt nhau đi”
Hạo Nhiên nắm lấy cánh tay đen kịt của Tử Tân, ôm cổ hắn.
Tử Tân mê luyến cúi người xuống hôn môi y.
Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm hóa nguyên hình, bay tách ra, xung quanh ống tay áo tung bay của Đông Hoàng, mười món thần khí phát ra trận chấn động cuối cùng.
Đông Hoàng mở hai mắt, gương mặt ấy cực giống một Hạo Nhiên quyết tuyệt, thanh y phiêu đãng trong gió.
Đông Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giữa hư không vô tận có một điểm sáng.
“Gương Côn Lôn, thời gian lưu chuyển”
Đông Hoàng lạnh nhạt nói.
Gương Côn Lôn bắn ra một chùm sáng chọc thủng tầng mây dầy đặc.
Đại địa dưới chân không ngừng nâng lên, không gian xung quanh nứt vỡ, trôi giạt.
Giữa biển mây mịt mờ trồi lên một ngọn núi cao nguy nga, ngũ trảo kim long nhảy ra khỏi biển mây, ngàn vạn năm tháng bị xáo trộn triệt để vào ngay thời khắc này, trục thời gian trọng hợp vào một điểm, thế giới quay về thời hỗn độn.
“Thủy thần, Côn Bằng dùng vạn vật chi linh thỉnh cầu, xin hãy trả lại thiên đạo”
Trên biển mây, Hiên Viên kiếm đen nhánh chầm chậm trôi về phương xa.
“Tử Tân!” Hạo Nhiên phát ra một trận chấn động đau khổ.
Đông Hoàng từ tốn nói: “Hiên Viên kiếm đã quy ma chướng, không còn thần trí nữa, mặc nó đi”
“Vạn vật đều do ta tạo nên, Cô quản giáo thiên địa thì có gì không được?!”
Giữa hỗn độn, núi non hóa thành xương cốt, sông ngòi hóa thành máu thịt, nhật và nguyệt từ cuối chân trời bay tới khảm vào hốc mắt cự nhân.
Đông Hoàng nói: “Nơi này là Bất Chu sơn, Thần Châu quay về hỗn độn, ngài chẳng còn chỗ ẩn thân nữa, chiến nào, Thủy thần!”
Đông Hoàng chỉ tay về phía Bàn Cổ, Bàn Cổ nắm lấy Hiên Viên kiếm, nói: “Ngươi cư nhiên có thể trừ khử Đấu khôi?!”
Đông Hoàng không lên tiếng nữa, phút chốc hóa thành một con cự điểu, thét dài một tiếng, bổ nhào về phía cự nhân trong biển mây.
Bàn Cổ rống giận quơ lấy cự phủ ở chân trời, vung thẳng vào thần Bằng đang xông tới.
KENG! Rìu Bàn Cổ ảm đạm thất sắc, song trảo của cự điểu chụp tới Bàn Cổ, đè ông ta vào trong tầng mây.
“Đây là thế giới do Cô sáng tạo ra_____! Sao các ngươi dám_____!” Bàn Cổ rống giận một tiếng, nhấc Hiên Viên kiếm lên hung hãn đâm vào một bên cánh của Bằng điểu.
Đông Hoàng kêu thảm một tiếng, lại biến đổi hình dạng, hóa thành một con du ngư khổng lồ, đuôi cá trải dài bao trùm cả không gian hỗn độn.
Côn ngư cắn kim kiếm trong tay Bàn Cổ, quăng mạnh một cái, quét bay nó đi!
Trận chiến ấy đánh từ hư không ra đại dương, rồi từ đại dương đánh lên cao, kim long đằng xa đồng loạt tụ tập, phun hỏa quang chói mắt vào giữa chiến trường.
Thập đại thần khí trôi giạt ra xa, ẩn vào trong hư không.
Thái Thượng Lão Quân đưa tay vào hư không bắt lấy Đông Hoàng chuông, rung khẽ.
Đương! Tiếng chuông ngân nga, thập đại thần khí bắt đầu cộng hưởng long trời lở đất!
Mười chùm sáng màu sắc khác nhau dệt đan xen thành một trận pháp đầy rẫy hỗn độn, Đông Hoàng ngẩng mặt lên trời gào thét, trên bụng cá bị xé rách một lỗ đầm đìa máu, kim huyết phun đầy cả biển mây!
Đông Hoàng lại hóa thân thành cự điểu, lao vào người Bàn Cổ, Bàn Cổ đau đớn rống giận, nhưng bị Bằng điểu mổ mạnh một nhát, ***g ngực nứt toác!
“Trả cho Cô_____!” Bàn Cổ đau đớn gào to: “Các ngươi đều do Cô tạo ra_____! Tại sao lại phản bội Cô!”
Cự điểu mổ ra quả tim của Bàn Cổ, nháy mắt nhào vào trận pháp, ném quả tim đẫm máu đó vào giữa trận.
Thập thần khí đồng loạt bắn điện quang quấn bện tán loạn, đè quả tim kia vào giữa trận, luồng điện cửu thiên chầm chậm thu hẹp, Bàn Cổ đuổi tới ngoài trận, đôi mắt tối sầm, ngã xuống.
Lại khai thiên.
Bàn Cổ ngã xuống, xương cốt hóa thành đại địa, sông núi, dòng máu hóa thành sông ngòi.
Bất Chu sơn ầm ầm sụp đổ, đất đá rơi ồ ạt.
Tim Bàn Cổ hóa thành một cái hồ lớn trải dài ngàn dặm, mặt hồ tĩnh lặng như gương, trong hồ nổi lên một đốm bạch quang, nó bay tới trước mặt Đông Hoàng, kế tiếp ẩn vào trong Đông Hoàng chuông.
Ánh sáng ấm áp lưu chuyển, chiếc chuông ngọc ngân lên một tiếng, thần tiên cửu thiên cửa địa đều xuất hiện, tường vân vút bay, thần thú cùng kêu vang.
Thái Thượng Lão Quân chậm rãi nói: “Đóng Nam thiên môn”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Chúng ta chấp chưởng Thiên cung”
Giọng Hoàng Đế từ cuối phương trời xa nói: “Ta chấp chưởng lịch sử ba ngàn năm trước”
Đông Hoàng mỏi mệt nói: “Ta chấp chưởng hậu thế ba ngàn năm sau”
Thái Thượng Lão Quân: “Thần tiên quy vị, mở Cửu trọng thiên”
Trục thời gian tách rời, hết thảy quay về nguyên trạng, thế giới tĩnh lặng thoáng chốc sôi nổi hẳn lên, thiên đình rời khỏi mặt đất, bay lên cao.
Đông Hoàng giang đôi cánh, mang theo mười món thần khí lao vào huyền môn xa xăm, quay về thời hậu thế đổ nát.
Tại thế giới sụp đổ, trong thần điện tĩnh mịch.
Đông Hoàng hót vang một tiếng, yếu ớt đáp lên tế đàn, mắt điểu nhìn chằm chằm vào một vị thần đang dựa bên cột đá.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đông Hoàng hỏi.
Thông Thiên thoáng nhìn mớ thần khí bay lên cột đá, hờ hững nói: “Tới xem náo nhiệt, chuẩn bị gom thi thể đồ nhi ta đi, đem về nhà luyện lại, nói không chừng có thể luyện thành yêu tinh gì ấy chứ”
Đông Hoàng đáp: “Chớ vọng tưởng, nếu linh hồn thần khí tan mất, sẽ không thể trở thành người được nữa”
“Huống hồ thiên địa vốn vô tình…”
“Hữu tình” Thông Thiên cắt ngang.
“Vô tình” Đông Hoàng lạnh lùng nói.
“Hữu tình” Thông Thiên kiên trì cãi.
“Vô tình!” Đông Hoàng tức giận quát.
Thông Thiên mỉm cười nói: “Cãi cái gì, điều này trọng yếu lắm sao? Đồ đệ?”
Đông Hoàng lạnh lùng nói: “Ai là đồ đệ ngươi? Quay về thời đại của ngươi đi, chớ có ở đây làm mưa làm gió”
Thông Thiên ra chiều nghiêm túc nói: “Nguyên thần của ngươi phân hóa thành đồ đệ ta, nó đối với ta rất lưu luyến…Ngươi là chủ nguyên thần, đương nhiên cũng là đồ đệ ta rồi…”
Đông Hoàng lười tranh cãi với Thông Thiên, giang rộng hai cánh, kình phong lập tức thổi quét tới.
Thông Thiên lại nói: “Nguyên thần của ngươi và nguyên thần của Cơ Hiên Viên ôm tới ôm lui, này cũng có nghĩa là, ngươi và Cơ Hiên Viên…”
Côn Bằng hót dài một tiếng, cắt ngang tràng lải nhải của Thông Thiên, thiên địa rung chuyển.
Chiến tranh hạt nhân suốt ba mươi năm bùng phát toàn diện, vị thần đệ nhất hiện ra chân thân của mình.
Nhân loại ngẩng đầu nhìn trời, thời khắc đó vĩnh viễn được ghi chép lại trong sử sách.
Cự điểu thời tiền sử giang rộng đôi cánh, tức khắc che lấp cả bầu trời, lôi điện quấn bện tán loạn trong tầng mây và phóng xạ nháy mắt ngừng lặng, gió dừng, nước tĩnh, đại địa lặng yên.
Mười thần khí vây quanh cự điểu trên trời cao ba vạn mét.
“Đông Hoàng chuông, cội nguồn thiên đạo”
Một tiếng chuông vang lên, ngân nga khúc nhạc dạo tinh lọc đại địa, chất phóng xạ tràn ngập trăm năm loạn thế tan sạch dưới tiếng chuông này.
Tầng mây tản đi, lộ ra ánh mặt trời chói chang giữa trưa.
“Hiên Viên kiếm, ánh sáng vương đạo”
Hiên Viên kiếm tỏa quang mang vạn trượng phủ kín thế gian, vạn dân Thần Châu đồng loạt qùy xuống.
“Rìu Bàn Cổ, phá vỡ hư không”
Lưỡi rìu Bàn Cổ lóe sáng, mang theo vô số kình phong mạnh mẽ thổi quét qua, phá hủy tất cả ***g phòng hộ trên vùng trời thành thị của nhân loại.
“Bình Luyện yêu, vạn vật hóa sinh”
Từ miệng bình Luyện yêu phun ra một làn sương khói, bao trùm đại địa, tất cả sinh vật biến dị bởi tia phóng xạ dần dần khôi phục nguyên trạng.
Trên đại địa vang rền tiếng hoan hô mừng rỡ.
“Hạo Thiên tháp, trụ cột anh linh”
Ngàn vạn luồng bạch quang từ mặt đất bay lên, lao vào trong thân tháp. Oán hồn giữa thiên địa kêu gào, hòa thành một dòng nước lũ tản ra khắp nơi.
“Phục Hi cầm, thanh lọc nhân tâm”
Năm dây đàn Phục Hi cùng rung, sóng âm trải khắp thiên địa, gột rửa sạch nội tâm nhân loại đang quỳ bái.
“Thần Nông đỉnh, mộc linh phục sinh”
Miệng đỉnh Thần Nông trồi lên một luồng hào quang xanh biếc, hóa thành đốm sáng vút bay tứ tán, lẩn vào đại địa, nháy mắt tất cả thực vật sống lại, sinh trưởng, hân hoan tắm mình trong ánh nắng.
“Gương Côn Lôn, lưỡi móc thời gian”
Mặt gương Côn Lôn phóng ra một luồng sáng vàng nhạt, chiếu lên khe nứt thời gian khổng lồ trên không, khe nứt chậm rãi khép lại.
“Nữ Oa thạch, khởi tử hồi sinh”
Trong Hạo Thiên tháp bay ra vô số bạch quang, lao vút về phía biển cả, trên gương mặt của những phàm nhân chết chìm tỏa sáng sức sống, chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, tất cả đều sống lại.
Gió nổi, mưa rơi, lần nữa sáng thế.
Trên đại địa sạch sẽ, đồng cỏ trải dài ngàn dặm, muôn hoa nở rộ, gió xuân lùa khắp chốn.
Thần thái trong đôi mắt điểu của Đông Hoàng tan biến, ông lẳng lặng nhìn sang chiếc chuông ngọc lơ lửng nọ.
Chuông ngọc phát ra một tiếng ngân khẽ, một dòng hoa văn cực nhỏ lan tràn trên thân chuông, mười thần khí dường như nhận được hiệu lệnh, hào quang trên từng món đồng loạt tối xuống.
Côn Bằng giang cánh đến cực điểm, một quầng sáng từ trước ngực ông bay ra, bao phủ mười món thần khí, kế tiếp ngâm lên một tiếng, long vũ tung bay, xương cốt vỡ vụn, hóa thành giọt mưa vàng óng rơi xuống!
Hiên Viên kiếm đen nhánh tức khắc khôi phục hào quang vàng rực, thần khí tách rời nhau, dồn dập bay về bốn phương tám hướng.
Từ Phúc khôi phục chân thân giữa không trung, sợ hãi kêu to, vội quơ lấy Nữ Oa thạch cùng nhau rơi xuống.
Long Dương quân ngẩng đầu lên nói: “Đông Hoàng…chết rồi sao?”
Từ Phúc đáp: “Đông Hoàng đã dùng nội đan vạn năm của mình để cứu chúng ta, mau, đi tìm Hạo Nhiên và Tử Tân!”
Giữa đồng hoang, trong bụi hoa rực rỡ sắc màu, một thanh đại kiếm và một chiếc chuông ngọc to cỡ bàn tay lẳng lặng nằm yên.
Gió xuân thổi qua, đôi ủng đen ngừng cạnh bụi hoa, Văn Trọng khom người nhặt chiếc chuông ngọc lên.
“Sư tổ gia gia!” Cơ Đan từ xa gọi: “Tìm thấy sư phụ rồi!”
Thông Thiên ngự kiếm bay tới, đáp xuống đất, Cơ Đan thắc mắc: “Đụng vào được không? Sao hai người họ không biến thành hình người?”
Thông Thiên quan sát hai món thần khí, thấy trên thân Hiên Viên kiếm lóe kim quang, bèn cười nói: “Không hóa thành hình người, đương nhiên là bởi vì tụi nó không có mặc y phục…Mắc cỡ ý mà”
“…”
Cơ Đan vội lấy ngoại bào quấn Đông Hoàng chuông lại, Hạo Nhiên thình lình hiện nhân thân, đỏ mặt nói: “Sao cái gì sư phụ cũng biết hết vậy…Cứ mặc kệ Tử Tân, đi thôi”
Thông Thiên lại nói: “Đồ đệ, hiện giờ Đông Hoàng chẳng biết đã đi đâu, sư phụ đã là thần rồi, chúng ta có thể tự mở thiên đình, ngươi phong sư phụ làm quan đi, để đại sư huynh ngươi và Tử Tân làm thuộc hạ…”
“Ê! Mấy người!” Hiên Viên kiếm khôi phục hình người, nhảy dựng lên, hắt xì một cái, nói: “Sao bỏ đi mình ên thế? Hạo Nhiên!”
Đoàn người Thông Thiên chẳng thèm quay đầu lại, giáo chủ lại lải nhải: “Ngươi muốn làm gì, đồ đệ?”
“Ta…ta…ta…” Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Ta làm Ti mặc là được rồi, mấy cái chuyện phiền phức tào lao này nọ, vẫn nên để tên hôn quân kia xử lý đi”
Thông Thiên ra chiều nghiêm túc nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, Tử Tân nhất biểu nhân tài, người cao to, mà cái ấy ấy cũng bự…”
Hạo Nhiên, Cơ Đan, Văn Trọng và Tử Tân đồng loạt mắng:
“Câm miệng!”
———————————————–
Ta cũng muốn ship Hoàng Đế x Đông Hoàng, nhưng tính tình Đông Hoàng như vậy, có vẻ Hoàng Đế sẽ phải chịu kiếp thê nô, chả dám hó hé 1 lời hị hị hị
Tiếc ghê, truyện ko có phiên ngoại cuối quyển.
Ờ thì…
.
.
.
.
.
✿✿✿ HOÀN RỒI ✿✿✿