Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 15: Chương 15




Chương 14:

Lúc Nguyên Họa về đến nhà, Nguyên ba Nguyên mẹ đã ở nhà.

“Bảo bối, công việc thế nào?” Nguyên ba buông tờ báo trong tay hỏi.

“Tốt.” Nguyên Họa trả lời một câu liền trở về phòng ngủ của mình.

Nhào lên giường, đối với sự lãnh đạm bất thình lình của Từ Tử Kỳ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nguyên ba cái này chịu đả kích, mình mới đi công tác trở về, nhìn thấy bộ dáng vô tình của con gái bảo bối, không thèm quan tâm mình, cảm thấy bị tổn thương, cũng bắt đầu chu ra cái miệng nhỏ nhắn.

Bây giờ rốt cuộc biết vì sao Nguyên Họa thích chu cái miệng nhỏ nhắn như thế, chắc chắn là di truyền của ba nàng a!

Nguyên mẹ ở trong phòng bếp thấy vẻ mặt đáng khinh của Nguyên ba , che miệng lại lui về phòng bếp cười, nhất định là bị con gái bảo bối của ông đả kích mới biến thành bộ dạng như vậy.

Đầu nhỏ của Nguyên Họa vẫn nghĩ đến Từ Tử Kỳ vì sao đột nhiên lại lãnh đạm như vậy, mình lại không đắc tội Từ đại mỹ nữ?

Chỉ là ngay cả chính nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa vì ai mà rối rắm như vậy, cho dù là lúc Vương Phong cùng Nguyên Họa giới thiệu bạn gái của hắn, Nguyên Họa cũng chưa từng rối rắm như vậy, càng miễn bàn về nhà vẫn còn suy nghĩ về việc này.

Tất cả những người hiểu biết về Nguyên Họa cũng biết nàng là một đứa nhỏ “vô tâm vô phế”, ngay cả Từ Kiều cũng cảm thấy nội tâm nàng sớm đã bị chó ăn sạch, trông cậy vào nàng có chút “thương tâm, quan tâm” còn không bằng kỳ vọng tiểu Nhật Bản dập đầu* mấy cái trước mình.Người Trung Quốc và người Nhật Bản có mối thâm thù đại hận từ hồi thế chiến thứ 2, đến nay vẫn còn rất nhiều bộ phim nói về thời chống Nhật của TQ đấy bạn. Nếu bạn có xem, bạn sẽ thấy thời đó người Trung Quốc khi thấy người Nhật Bản phải cúi gập người để bày tỏ lòng tôn trọng + chứng tỏ quyền lực của Nhật Bản.

Cho nên chỗ này có thể hiểu là nếu chờ mong có được sự quan tâm, chăm sóc của Nguyên Họa thì còn khó hơn chuyện người Nhật Bản dập đầu với người Trung Quốc.

*Người Trung Quốc và người Nhật Bản có mối thâm thù đại hận từ hồi thế chiến thứ 2, Trong những phim về TQ chống Nhật, bạn sẽ thấy thời đó người Trung Quốc khi thấy người Nhật Bản phải cúi gập người để bày tỏ lòng tôn trọng + chứng tỏ quyền lực của Nhật Bản.Cho nên chỗ này có thể hiểu là nếu chờ mong có được sự quan tâm, chăm sóc của Nguyên Họa thì còn khó hơn chuyện người Nhật Bản dập đầu với người Trung Quốc. (cảm ơn bạn gin.zombie69(pi xà) bên bachgiatrang.com)

Nguyên Họa đứng lên mở máy vi tính, nhưng không biết phải làm gì, online QQ thấy Vương Phong gửi tin nhắn, cũng không có tâm trạng trả lời.

Lúc Nguyên mẹ tới gọi Nguyên Họa ăn cơm, đã nhìn thấy một cảnh tượng thật qyủ dị, con gái của mình ngơ ngác nhìn máy vi tính, đèn phòng không mở, giống như nữ nhân vật chính đóng phim ma vừa mới bò ra ngoài. Nếu như sắc mặt trắng bệch thêm một chút thì tuyệt đối giống.

Nguyên mẹ tốt bụng kêu vài tiếng, thế nhưng Nguyên Họa đúng là không có nửa điểm phản ứng. Nguyên mẹ cũng cảm thấy con gái mình có chút không bình thường, có phải trúng tà hay không, đi tới bên cạnh Nguyên Họa đẩy Nguyên Họa một cái.

“A! !” Nguyên Họa bị Nguyên mẹ đẩy, sợ đến hồn cũng bay mất.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Vừa có chút tức giận vừa không kiên nhẫn nói.

Nguyên mẹ nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, xác định Nguyên Họa không phải bị trúng tà, chống hông nói “Đứa con lì lợm, lão nương kêu con nhiều tiếng như vậy, sao con không trả lời tiếng nào a? Không ăn cơm à?”

Nguyên Họa nhìn Nguyên mẹ một hồi lâu mới lên tiếng “Con ăn rồi, không ăn.” Nằm sấp trước bàn máy vi tính giả dạng xác chết.

Nguyên mẹ nhìn bộ dáng ỉu xìu của Nguyên Họa, không khỏi có chút lo lắng. Lên tiếng hỏi “Nguyên Họa nha, con có chỗ nào khó chịu không a?”

Nguyên Họa lắc đầu, trong lòng có chút khó chịu, chỉ là không nói ra miệng.

Nguyên mẹ tiến lên sờ sờ đầu Nguyên Họa, không nóng, cũng liền yên tâm đi ra ngoài.

Nguyên Họa thở dài lần thứ một trăm lẻ một, đi đến bên giường nằm xuống.

Trong lòng không thông suốt, suy nghĩ một chút, dù sao cũng không nghĩ ra, không nghĩ nữa.

Nguyên ba nhìn Nguyên mẹ một mình đi ra, vội vàng hỏi “Bà xã, con gái đâu?”

Nguyên mẹ nhìn Nguyên ba một lòng chỉ có Nguyên Họa có chút bất đắc dĩ nói “Ở trong phòng, nói ăn rồi, không ăn nữa.”

Cái này làm Nguyên ba choáng váng, Nguyên Họa là ai nha? Chỉ cần có ăn, dù ăn no cỡ nào cũng nhanh chống lao ra ăn, huống còn là đồ ăn Nguyên mẹ tự mình nấu nữa chứ? Lẽ nào con gái đổi tính, không thể nào, con gái của ông trừ ăn ra, còn lại hết thẩy đều có thể cự tuyệt, làm sao có thể đổi tính được đây?

Nguyên mẹ ngồi xuống nói “Có trong công ty bị ai chọc giận không? Em thấy con gái là lạ?”

Nghe Nguyên mẹ vừa nói như vậy, Nguyên ba cũng có chút không an tâm.

Thế nhưng trong công ty có bạn tốt Phan Khúc của ông a, hắn nhất định sẽ giúp ông chiếu cố tốt Nguyên Họa.

Nguyên ba suy nghĩ một chút liền không còn tâm trạng, chỉ có thể cùng Nguyên mẹ hai người đần độn vô vị ăn cho xong cơm tối.

Mấy ngày sau đó, Từ Tử Kỳ đều tận lực mà giữ khoảng cách cùng Nguyên Họa, Nguyên Họa dù ngu ngốc cũng cảm thấy được. Cũng chỉ bĩu môi, không nói gì, chỉ lo làm chuyện của mình.

Vốn chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, nên phân biệt rõ ràng thì tốt hơn. Nguyên Họa đã rất thông suốt. Nhưng thật ra bên phía Từ Tử Kỳ lại uất ức, mấy ngày nay đều tận lực giữ khoảng cách cùng Nguyên Họa, nhưng nhìn đến bộ dạng cà lơ phát phơ của Nguyên Họa, thần sắc có vẻ không sao cả, liền cảm thấy tức giận. Rõ ràng là chính nàng muốn cùng Nguyên Họa giữ khoảng cách, bây giờ lại trách Nguyên Họa.

A Hoài ở trong công ty cũng giúp đỡ chiếu cố Nguyên Họa, Nguyên Họa đặc biệt giống con nít, người cũng dễ hòa đồng, công ty trên dưới đều thích tiểu Nguyên Họa hoạt bát hiếu động, hơn nữa người ta cũng thật đáng yêu a, người đến xoa nắn gương mặt của Nguyên Họa thật sự là không ít, Nguyên Họa thông thường đều phải đem gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ bước ra khỏi cao ốc Từ thị.

Một ngày, Từ Tử Kỳ phải ra đi họp, ra khỏi cửa phòng làm việc liền nhìn thấy một đám ầm ĩ vây quanh vị trí của Nguyên Họa, nhìn lại mấy bàn tay đang giày vò gương mặt của Nguyên Họa, cơn giận liền ập đến, đen mặt đi tới bên cạnh đám nhân viên giả bộ ho khan một tiếng. Cái này hù dọa tất cả mọi người, lập tức lui về ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí công tác của mình.

Người bị hại Nguyên Họa hai mắt đo đỏ liếc mắt nhìn Từ Tử Kỳ, dùng tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đau a, bị ba bà tám kia ngắt nhéo thật đau a, ra tay rõ ràng là mười phần độc ác.

Từ Tử Kỳ nhìn thấy, cũng có chút đau lòng, nhìn lại khuôn mặt hồng hồng của Nguyên Họa, trước cũng thấy mặt của Nguyên Họa có điểm bất thường, chỉ là không chú ý, hôm nay mới biết thì ra là bị như vậy tạo thành.

Tức giận trừng mắt một đám người mới vừa chơi đùa ở đây.

Mọi người lập tức rụt cổ lại, không còn ai dám nhìn đến Nguyên Họa, toàn bộ cúi đầu làm việc.

“Nguyên Họa, đợi tôi họp xong, cô đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong liền đạp giày cao gót đi tới phòng họp.

Mọi người lúc này mới thở ra một hơi, khí tràng, đây là Từ tổng khí tràng. Ép tới người khác không thở nổi.

Nguyên Họa cuộc sống cũng rất thoải mái, Từ Tử Kỳ có hai thư ký, một trợ lý, giao việc cho Nguyên Họa đặc biệt ít, Từ Tử Kỳ cũng là vì giữ khoảng cách cùng Nguyên Họa mới sắp xếp công việc cho Nguyên Họa ít một chút, nhưng ở trong mắt người khác, đều cho rằng Nguyên Họa và Từ tổng quan hệ tương đối tốt, nếu không thì làm sao lại ưu đãi bạn nhỏ Nguyên Họa như vậy chứ?

Nguyên Họa cũng không thèm để ý người khác nói nàng và Từ Tử Kỳ như thế nào, không có việc gì làm, có thể nghỉ ngơi không tốt sao? Kẻ ngu si mới tìm cho mình chuyện làm, ở điểm này Nguyên Họa ngược lại rất cảm kích Từ Tử Kỳ, mặc kệ nàng xuất phát từ ý nghĩ gì.

Nguyên Họa nằm sấp ở trên bàn làm việc gần hai giờ, Từ tổng cuối cùng cũng họp xong.

Nguyên Họa theo Từ Tử Kỳ vào phòng làm việc của tổng giám đốc, từ lúc Từ Tử Kỳ bắt đầu tránh né Nguyên Họa, số lần Nguyên Họa vào phòng làm việc của tổng giám đốc rất ít.

“Từ tổng tìm ta có việc sao?” Nguyên Họa tự nhiên ngồi xuống một bên trên ghế sô pha, sô pha chất lượng không tệ, còn là nhãn hiệu của Đức.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Họa ngồi trên giá ghế sô pha này tổng kết ra.

Từ Tử Kỳ đối với hành vi của Nguyên Họa cũng cảm thấy không trách được, nếu như nàng cung kính đứng ở đó đợi mình, vậy mới kỳ quái.

“Mặt của cô còn đau không?” Từ Tử Kỳ cũng không biết tại sao mình lại hỏi một câu như vậy, trong lúc họp, chỉ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Nguyên Họa, đôi mắt có chút nước mắt, thất thần đến mấy lần.

Lời nói của Từ Tử Kỳ làm Nguyên Họa không hiểu được, gọi nàng vào phòng làm việc chỉ vì muốn hỏi nàng mặt còn đau hay không a? Chẳng lẽ Từ đại mỹ nữ rãnh rỗi không có gì làm, chỉ là trong lòng Nguyên Họa vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào.

“Ừ, cũng không còn đau lắm.”

“Tại sao cô để cho họ ngắt nhéo như vậy a?” Vừa nói đến chuyện lúc nãy, Từ Tử Kỳ hơi có chút tức giận.

Chỉ là Nguyên Họa của chúng ta lại không cảm nhận được. Còn ngốc hề hề mà nói “Các nàng nói tôi đáng yêu, nhất định muốn nựng tôi một chút, hơn nữa dù sao cũng là đồng nghiệp chung công ty, nên tôi cũng không cự tuyệt.”

Từ Tử Kỳ sắc mặt lạnh lẽo, vì nguyên nhân như vậy mà để người khác đem nàng nắn thành dạng này, thật không biết nói gì với tên ngu ngốc này.

Nguyên Họa nhìn gương mặt dần dần lạnh lẽo kia, lưng bắt đầu có chút lạnh, nàng phi thường hiểu được, nếu chọc cho Từ đại mỹ nữ tức giận thì sẽ không có kết quả tốt.

“Sau này không cho phép để bọn họ nhéo nghe chưa?” Từ Tử Kỳ lạnh lùng nói, nàng cảm thấy mình sắp bị tên ngu ngốc trước mắt này làm tức chết rồi.

“Ách. . . Nga!” Nguyên Họa vội vàng gật đầu như giả tỏi, nàng không muốn trở thành bia đỡ đạn rời xa mồi lửa là tốt nhất.

“Được rồi, đi ra ngoài đi.” Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc nói.

Nguyên Họa ngoan ngoãn đi ra ngoài đóng cửa lại, nghĩ thầm, Từ đại mỹ nữ có phải uống lộn thuốc hay không, càng nghĩ càng khẳng định điều vừa nói.

Sắp vào thời kỳ mãn kinh có chút khó nói, theo như tin tức báo đài thì Từ Tử Kỳ cũng mới 27 tuổi, không thể nào gia nhập hàng ngũ tuổi mãn kinh sớm như vậy. (Edittor: bó tay =)))

======================

Vote đi mấy bạn :(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.