Chương 37:
Từ Tử Kỳ nhìn tên vô lại Nguyên Họa trên giường mình, tức giận đến răng cũng ngứa ngáy. Cắn răng nói “Đi xuống!”
Nguyên Họa làm sao để ý tới Từ Tử Kỳ a, xuống thì phải đi về, nàng mới không cần đâu! Vì phúc lợi của mình thì cho dù bị Từ đại mỹ nữ đánh cũng không thể xuống giường.
“Tử Kỳ, em muốn cùng chị ngủ.” Nguyên Họa tận lực bày ra dáng vẻ của bản thân khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đáng thương, muốn kích thích mẫu tính của Từ Tử Kỳ. Thế nhưng chiêu bách phát bách trúng này luôn không có tác dụng đối với Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ căn bản không nhìn ánh mắt của Nguyên Họa, nhưng mà nàng biết tên Nguyên Họa này lại giả bộ đáng thương, còn giả bộ đặc biệt giống, nếu như nhìn, mình nhất định sẽ mềm lòng.
Muốn đem Nguyên Họa kéo lên, ngẫm lại tốt hơn là tùy nàng đi.
Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa, tức giận nói “Em đi tắm cho tôi rồi mới được ngủ.”
Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ nói một câu như vậy, nhất thời cười đến sáng lạn như hoa. Xuống giường đi đến WC trong phòng Từ Tử Kỳ, nhìn một chút bày biện trong WC, aiz. . . Cảm thán , kẻ có tiền nha! Nhìn lại bồn tắm lớn, thật khác biệt a! Mở đầy nước xong mới nhớ lại mình không mang áo ngủ theo a, vậy phải làm sao bây giờ a? Nguyên Họa nhăn nhó đi ra WC trước mặt của đến Từ Tử Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhìn Từ Tử Kỳ, cúi đầu nhỏ giọng nói “Tử Kỳ, cái kia. . . Ách. . . Em không có đồ ngủ.”
Từ Tử Kỳ nhìn về phía Nguyên Họa, dáng vẻ như tiểu tức phụ*, mình khi dễ nàng sao? Thật là. Từ Tử Kỳ thực sự là không chịu nổi bộ dáng bây giờ của Nguyên Họa, da gà lách cách nổi đầy ra ngoài. Đứng lên, đến tủ quần áo tìm một cái váy ngủ liền áo ném qua cho Nguyên Họa.
*người vợ nhỏ (ko phải vợ bé :-?)
Nguyên Họa còn là đầy mong đợi, dù sao cũng được mặc áo ngủ của Từ Tử Kỳ, trên đó sẽ có mùi của Từ Tử Kỳ. Thế nhưng lúc chụp được áo ngủ, sắc mặt liền trở nên đặc biệt mất tự nhiên, từ trắng sang đỏ, đỏ sang xanh, xanh lại biến thành đen.
Mở ra áo ngủ thoải mái nói với Từ Tử Kỳ đang ở một bên nghẹn cười “Tử Kỳ, chị xác định áo ngủ này là cho em mặc sao? Có...áo thun rộng không, em mặc cái kia là được.”
Về phần bộ đồ ngủ Nguyên Họa cầm trên tay là bộ dáng gì đây, các ngài có thể tự do phát huy tưởng tượng. Dù sao đại khái ở trên người của Từ Tử Kỳ chỉ có thể hiện ra loại áo ngủ gợi cảm, nếu nói về ở trên người Nguyên Họa, há há. . . Cái này thật là khó nói.
Từ Tử Kỳ nhìn dáng vẻ rối rắm của Nguyên Họa, kỳ thực, nàng chính là là cố ý như vậy, lúc tìm trong tủ quần áo, chính là muốn cố ý chỉnh chết Nguyên Họa. Ai kêu nàng luôn chọc mình không vui chứ, cho nên lấy ra một bộ bản thân cho rằng là gợi cảm nhất đưa cho Nguyên Họa. Ngược lại cũng không phải thật muốn Nguyên Họa mặc thành như vậy, ngẫm lại thậm chí thấy kỳ quặc, có chút ớn lạnh.
“Không có, em muốn mặc hay không mặc.” Từ Tử Kỳ cũng không dễ dàng buông tha Nguyên Họa như vậy, không chỉnh em, còn tưởng rằng Từ Tử Kỳ tôi dễ khi dễ phải không?
Nguyên Họa thật là ấm ức, nhìn áo ngủ trong tay, nhìn lại Từ Tử Kỳ, nhìn lại áo ngủ trong tay. Hạ quyết tâm, xoay người lại đi vào WC.
Để lại Từ Tử Kỳ một người nằm ở trên giường cười đến người ngã nghiêng ngã ngửa, ôm bụng, thực sự rất buồn cười, nghĩ đến bộ dạng kinh ngạc kia của Nguyên Họa, cảm thấy thật sự là rất thỏa mãn. (Editor: thà nude chứ ko mặc =)) NH khờ quá :v)
Nguyên Họa tắm xong, ở trong WC thật rối rắm, thực sự phải mặc như vậy đi ra ngoài gặp Từ Tử Kỳ sao, nhưng mà thật kỳ cục a! Nhìn gương thật lâu, Nguyên Họa vẫn là không quen dáng vẻ ăn mặc như vậy của mình, muốn nàng như vậy xuất hiện trước mặt của Từ Tử Kỳ, thật đúng là làm khó nàng. Ôm ngực nhăn nhó từng bước từng bước đi ra ngoài.
“Tử Kỳ. . .” đầu tiên Nguyên Họa lộ ra một cái đầu kêu Từ đại mỹ nữ.
“Em làm gì thế a, còn không mau ra ngủ.” Từ Tử Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn Nguyên Họa, khoanh tay nói.
Lúc này Nguyên Họa mới lê thân thể nho nhỏ của mình đi ra, sét đến đánh nàng đi. Nhìn Từ đại mỹ nữ lúc nhìn thấy bộ dáng của nàng thì bất chấp hình tượng mà cười to, Nguyên Họa cũng chỉ muốn ở nơi này ngất đi thôi.
“Ha ha, Nguyên Họa, em mặc như vậy thật đẹp.” Từ Tử Kỳ chế nhạo nói. Nguyên Họa tức giận đến đau răng.
“Tử Kỳ, có quần áo khác hay không, em mặc như vậy thực sự không quen. Thật không được tự nhiên a!” Nguyên Họa chỉ có thể ủ rũ cúi đầu nói, hiện tại nàng còn dám hét Từ đại mỹ nữ sao, không phải là muốn chết sao?
“Thật sự rất đẹp, tôi không lừa em.” Giọng nói của Từ Tử Kỳ rất thật, nhưng biểu tình trên mặt đã sớm bán đứng chính nàng, nhìn gương mặt đó chính là đang nói, thật ra tôi đang gạt em.
Nguyên Họa không có lời gì để nói, so với không mặc tốt hơn, ba bước biến thành hai bước mà vọt lên trên giường của Từ Tử Kỳ, nằm xuống, đắp xong chăn, che kín đến nghiêm nghiêm thật thật*.
*chặt chẽ
Từ Tử Kỳ cứ như vậy nhìn chằm chằm vào động tác của Nguyên Họa, đợi đến khi Nguyên Họa nằm bên cạnh nàng, liền đưa mặt tới nói “Nguyên Họa, kỳ thực tôi xem em mặc như vậy cũng rất không được tự nhiên. Há há. . .” Nói xong cũng cười ra tiếng.
Nguyên Họa thề lúc này nàng tuyệt đối chính là muốn đem Từ đại mỹ nữ hành hình ngay tại chỗ, tại sao có thể có người đáng giận như thế.
Từ đại mỹ nữ cười được một trận xong mới nhàn nhạt nói một tiếng ngũ ngon, tắt đèn.
Trong bóng tối, Nguyên Họa cũng có thể nghe được tiếng hít thở của Từ Tử Kỳ, nhiễu loạn tâm tư của nàng. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Từ Tử Kỳ, càng nghĩ thân thể càng khô nóng. Nguyên Họa nghĩ thầm, không phải mình vừa mới tắm sao, tại sao vẫn nóng như vậy a. Muốn gọi Từ Tử Kỳ hạ điều hòa xuống lại ngại nói ra. Chỉ có thể đem chăn vén lên một ít, thông chút gió. Nếu vẫn tiếp tục nóng như vậy, thì thật là bệnh rồi.
“Tử Kỳ, chị ngủ chưa?” Nguyên Họa lên tiếng, không thể tin được là thanh âm của mình, làm sao trở nên khàn khàn và khan như thế ?
Từ Tử Kỳ kỳ thực vẫn chưa ngủ, hiện tại nàng và Nguyên Họa không phải là quan hệ bình thường mà là người yêu. Cô nhi quả nữ ở chung một phòng, luôn sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Hơn nữa nàng rõ ràng nghe được tiếng hít thở của Nguyên Họa ngày càng nặng nề, đây là một dấu hiệu, trong lòng Từ Tử Kỳ so với ai khác càng rõ ràng, dù sao cũng là người đã trải qua chuyện nam nữ.
Nhưng mà Từ Tử Kỳ cũng chưa từng cùng nữ tử phát sinh chuyện như vậy a, cho nên khó tránh khỏi khẩn trương.
“Vẫn chưa.” Thanh âm trả lời của Từ Tử Kỳ không khỏi có chút đè nén.
Sau khi Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ, thầm mắng một tiếng yêu tinh. Tối muộn như vậy rồi còn dùng thanh âm nhỏ nhẹ như thế làm gì, đây không phải là muốn câu dẫn nàng sao? Nuốt nuốt nước miếng, miệng đắng lưỡi khô.
Từ Tử Kỳ hồi lâu cũng không có nghe được Nguyên Họa đáp lại, xoay đầu lại nhìn Nguyên Họa, vừa vặn chống lại ánh mắt như sói đói của Nguyên Họa đang nhìn chằm chằm nàng. Tim của Từ Tử Kỳ thoáng cái liền nhảy lên cổ họng.
Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ, kỳ thực nàng rất muốn khắc chế hạ dục vọng của bản thân, dù sao cũng chỉ vừa mới xác lập quan hệ với Từ Tử Kỳ. Gấp gáp như vậy, có phải không tốt hay không? Kỳ thực nội tâm vô cùng mâu thuẫn, thế nhưng lúc chống lại đôi mắt của Từ Tử Kỳ, dục hỏa vừa dập tắt lại bùng lên.
Nguyên Họa thực sự là hận chết Từ Tử Kỳ, bộ dạng người này sao lại có đôi mắt thuần khiết câu nhân như vậy chứ, a! Chúa ơi, chính là nàng chủ động câu dẫn con, tha thứ cho con đi.
Nguyên Họa không bình tĩnh, thật sự là rất khó bình tĩnh trở lại. Trong lòng bị quấy đến thật sự khó chịu, vưu vật trước mặt, nếu không thưởng thức thì thật có lỗi với cha mẹ nuôi ta a!
Nếu như Nguyên ba Nguyên mẹ biết, đứa nhỏ xấu xa đáng chết Nguyên Họa này lúc muốn làm chuyện như vậy lại đem hai người bọn họ ra để mượn cớ, e là đều muốn đập chết Nguyên Họa.
Nguyên Họa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dời qua, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà bản thân nhìn chăm chú nãy giờ. Đây chính là lần đầu tiên Nguyên Họa chủ động hiến hôn a, đương nhiên kỹ thuật sơ sài một chút, dù sao Nguyên Họa chưa từng cùng người khác hôn, mấy lần trước cũng là chạm nhẹ một chút liền vội vàng nhảy ra, nội dung kỹ thuật gì gì đó Nguyên Họa không có khả năng thể hiện được. Nụ hôn này rất trúc trắc, thế nhưng Nguyên Họa vẫn là toàn tâm toàn ý dung nhập vào.
Từ Tử Kỳ cũng là lần đầu tiên cùng Nguyên Họa hôn môi như thế, vừa hôn thì biết đứa nhỏ này căn bản không biết hôn. Chẳng hiểu tại sao đáy lòng lại có một chút vui vẻ vô hình. Lòng chiếm hữu của con người thật đáng sợ, lúc này Từ Tử Kỳ mới biết, mình là muốn có được toàn bộ của Nguyên Họa. Thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân đã không còn trong sạch liền khó tránh khỏi cảm thấy có lỗi với Nguyên Họa. Cho nên lúc hôn sẽ phân tâm, Nguyên Họa cảm thấy Từ Tử Kỳ có chút không yên lòng, cho rằng đối phương chính là không thích cùng mình hôn môi, vội vàng lùi ra nói “Tử Kỳ, em em. . . Xin lỗi!”
Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa đột nhiên xin lỗi thì chẳng hiểu ra sao, lúc Nguyên Họa rời khỏi môi của nàng, trong lòng cảm thấy nhàn nhạt mất mát.
Nguyên Họa thấy Từ Tử Kỳ không nói chuyện, cho rằng đối phương tức giận. Lại nói “Tử Kỳ, xin lỗi, nếu chị không thích như vậy, sau này em sẽ không làm.” Nói xong một người ngơ ngác nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ, nhưng mà trong lòng cũng khổ sở. Vẫn cho là Từ Tử Kỳ cũng thích nàng như vậy, dù sao cũng là người yêu, người yêu không phải đều thích thân cận đối phương sao? Nguyên Họa nghĩ đến người khác yêu nhau đều thích thân thiết như vậy, lại nghĩ đến mình và Từ Tử Kỳ, buồn bã. Xem ra Từ đại mỹ nữ vẫn còn ngại, dù sao mình cũng là nữ, không thích cùng nữ tử thân thiết cũng là bình thường. Thế nhưng lại nghĩ đến cảnh Từ Tử Kỳ cùng nam nhân khác thân thiết, lòng của Nguyên Họa lại một trận khó chịu, rất khó chịu.
Từ Tử Kỳ vẫn không nói gì, Nguyên Họa phiền muộn đành kéo chăn che kín cả đầu, không để ý tới Từ Tử Kỳ nữa.
Nguyên Họa cảm thấy mình rất ủy khuất, phẫn nộ, không cam lòng, thế nhưng nàng có biện pháp gì đây, mình là nữ không thể thay đổi. Không phải Từ Tử Kỳ thích mình sao, vì sao còn để ý chứ? Nguyên Họa không nghĩ ra, chỉ có thể một mình buồn phiền.
Từ Tử Kỳ nghe được Nguyên Họa nói xin lỗi, không phải là không muốn trả lời nàng, chính là đang tại chỗ bối rối. Mình không phải không muốn cùng nàng thân mật, chẳng qua là cảm thấy như vậy đối với Nguyên Họa không công bằng. Dựa vào trình độ hôn môi sơ cấp của Nguyên Họa, nhất định Nguyên Họa là lần đầu tiên. Thế nhưng chính nàng, bản thân nàng đã sớm không phải.
Từ Tử Kỳ thậm chí có chút hận bản thân lúc còn trẻ đã làm những chuyện kia, tuy rằng tư tưởng của nàng phóng khoáng, nhưng đến lúc này vẫn là muốn đem những thứ hoàn mỹ nhất của mình cho Nguyên Họa. Nàng biết rõ mặc dù Nguyên Họa đối với chuyện gì cũng đều biểu hiện không sao cả, cũng biểu hiện chính mình rất phóng khoáng, nhưng trong nội tâm vẫn là một người bảo thủ. Từ Tử Kỳ không xác định Nguyên Họa có thể vì vậy mà ghét bỏ mình hay không, thế nhưng lại rất sợ Nguyên Họa bởi vì chuyện này mà nảy sinh khúc mắc.
Từ Tử Kỳ không nắm chắc, thậm chí một chút chắc chắn cũng không có, cùng Nguyên Họa ở chung càng lâu sẽ càng để ý thái độ của Nguyên Họa đối với mình, loại cảm giác lo được lo mất này quấy cho đáy lòng của nàng sợ hãi vô hình.
Nhìn Nguyên Họa bởi vì buồn bực mà trùm chăn qua đầu, Từ Tử Kỳ nhàn nhạt thở dài một hơi. Đưa tay kéo chăn ra.
================================
Chưa có thịt đâu :)) vẫn còn lâu lắm :))