Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 47: Chương 47




Chương 45:

Sau khi hai người ăn xong cái lẩu, tay nắm tay về phòng trọ của Nguyên Họa.

Nguyên Họa dị thường hưởng thụ cuộc sống bình thản yên ổn như vậy giữa nàng và Từ Tử Kỳ, giống một tiểu gia đình bình thường. Gia đình? Nguyên Họa thoáng nghĩ ra một khái niệm như vậy, nắm tay của Từ Tử Kỳ chặt một chút, dường như Từ Tử Kỳ cảm nhận được bất an của Nguyên Họa, cũng nắm chặt lại bàn tay nhỏ bé của Nguyên Họa. Tiểu rùa đen mới ngượng ngùng cười.

Bất an của Nguyên Họa xuất phát từ nàng không tự tin, chính nàng cũng không biết mình có thể cùng Từ Tử Kỳ bên nhau bao lâu, nếu có một ngày Từ Tử Kỳ không cần nàng, cũng chính là lúc nàng nên đi. Nguyên Họa thậm chí hoài nghi Từ Tử Kỳ có phải nhất thời cảm thấy hứng thú mới quen với nàng, dù sao đây là cũng là thú vui tà ác của người có tiền. Thế nhưng, tuổi của Từ Tử Kỳ cũng không nhỏ nha, cũng không đến mức sẽ ấu trĩ đến lấy việc này ra đùa, hoàn toàn không cần thiết ....

Lúc Từ Tử Kỳ lên lầu, liền lấy túi xách của mình chuẩn bị đi. Cũng không pHải nàng không phát hiện sự dị thường của Nguyên Họa sau khi trở về, thậm chí có thể đoán được Nguyên Họa đang rối rắm chuyện gì, thế nhưng chuyện giữa nàng và Nguyên Họa, nàng cũng rối rắm. Nàng làm sao có thể mở rối cho con rùa ngu ngốc này được chứ, vừa gặp vấn đề liền rụt cổ về, trốn trở về thế giới của mình.

Từ Tử Kỳ không pHải quay về nhà nàng mà là quay về Từ trạch. Gần đây ông nội càng ân cần mà gọi nàng về nhà gặp mặt, cái này là ông nội của nàng sao? Từ Tử Kỳ cũng không biết Từ Vạn Hồng đang tính toán gì, thế nhưng nàng biết, ông nội cũng không có đem thực quyền ở Từ thị giao cho nàng, chức vị của nàng trong mắt của người bên ngoài tăng cao, thế nhưng quyền lợi thực tế lại bị suy yếu. Nghĩ đến những thứ này, đôi mi thanh tú của Từ Tử Kỳ liền gắt gao nhíu chung một chỗ.

Chẳng qua là Nguyên Họa mãi đắm chìm trong tự oán trách căn bản không có nhìn thấy, ngay cả Từ Tử Kỳ rời khỏi chỗ của nàng lúc nào, nàng cũng không biết. Nàng hoảng hốt hồi lâu mới chấp nhận thực tế là Từ Tử Kỳ đã đi rồi. Nghĩ lại mình lúc nào trở nên lo được lo mất như thế chứ? Vùng xung quanh lông mày của Nguyên Họa cũng nhíu lại, cầm điện thoại di động lên gọi cho Từ Tử Kỳ.

“Alo, Từ Kỳ.” thanh âm của Nguyên Họa thản nhiên, không có một chút phập phồng, làm cho Từ Tử Kỳ đang lái xe trong lòng run lên.

“Nguyên Họa, có chuyện gì sao?” Thế nhưng Từ Tử Kỳ là người thế nào, đã gặp qua nhiều tình cảnh, lại xử lý qua rất nhiều đại sự đây? Nàng cũng là bất động thanh sắc nói. Trong lòng cho dù hết sức lo lắng, nhưng nét mặt vẫn như cũ là không thay đổi.

Nguyên Họa sớm đã thành thói quen Từ Tử Kỳ như vậy không pHải sao, trừ lần đưa thư từ chức trước đó, nhìn thấy nàng không giống bề ngoài, mình có lúc nào gặp qua dáng vẻ ưu tư phập phồng của Từ Tử Kỳ đâu.

“Buổi tối chị có về không?” Dường như rất thản nhiên.

“Không về.” Từ Tử Kỳ cũng đơn giản ngắn gọn không có nửa điểm hỗn loạn trả lời.

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lúc Nguyên Họa cúp điện thoại của Từ Tử Kỳ, cảm thấy trong lòng có chút bực mình. Cầm điện thoại di động đi đi lại lại, ánh mắt lay động không ngừng, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì?

Thế nhưng Nguyên Họa người ta vốn có đúng chuẩn tinh thần AQ*, nàng trước sau nguyện ý tin tưởng chính là Từ Tử Kỳ yêu nàng, giống như nàng yêu Từ Tử Kỳ. Trừ việc này ra, nàng không tìm ra lý do để mình kiên trì bên cạnh Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa càng ngày càng mãnh liệt muốn đứng bên cạnh Từ Tử Kỳ, chỉ có đứng bên cạnh nàng, mình mới được coi là xứng đôi với nàng, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến Từ Tử Kỳ an tâm dựa vào nàng.

* thắng lợi tinh thần – google search AQ chính truyện để biết thêm chi tiết

Nguyên Họa không cùng người đấu thủ đoạn, cũng không cùng người tranh đoạt, trời sinh nàng đặc tính thỏa mãn trong mọi tình cảnh, nhưng vì Từ Tử Kỳ nàng sẽ vứt bỏ.

Năng lực của Nguyên Họa kỳ thực rất tốt, có thể nói là một nhân tài hiếm có, mà đầu óc về phương diện kinh doành này lại thiên phú dị bẩm của nàng. Hơn nữa nàng lại có năng khiếu bẫm sinh, Nguyên Họa muốn đi đường này so với người bình thường còn muốn dễ hơn nhiều. Trong gia tộc của Nguyên Họa nửa bên chính là làm quan, nửa bên là kinh doanh. Những điều này không có ai biết, cũng do Nguyên Họa, cũng có thể nói do gia tộc Nguyên thị tận lực giấu kín. Tuy rằng không thường qua lại, thế nhưng ngày lễ ngày tết, đi thăm người thân là nhất định phải có. Mà lớp người trẻ đồng lứa chỉ có duy nhất hai chị em Nguyên Họa cùng Nguyên Hải.

Nguyên Họa tiểu rùa đen này bề ngoài ngây thơ hoạt bát lại càng được trưởng bối yêu mến và cưng chiều, ở gia tộc Nguyên thị, không thể đắc tội nhất chính là lão thái gia, ngoài ra chính là Tây thái hậu, sau đó đến đồng lứa của Nguyên Họa, không cần suy nghĩ nữa, chính là Nguyên Họa. Trước không nói đến tính tình phúc hắc của Nguyên Họa sẽ biết làm sao chỉnh chết người đắc tội nàng, không cần nàng xuất thủ, các trưởng bối trong gia tộc giống như bao che cho con cháu, cùng nhau tấn công. Nguyên Hải cũng đã từng không ít bị Nguyên Họa làm hại khiến cho các trưởng bối luân phiên tới mắng hắn. Hắn thực sự không rõ vóc dáng nho nhỏ như bà chị hắn làm thế nào chiếm được tình cảm của nhiều lão hồ ly như thế.

Nguyên Họa nghĩ cũng nên đến lúc mình lộ sừng, tuy rằng nàng không thích tranh quyền đoạt lợi, thế nhưng nếu như nói đây là thủ đoạn cần thiết để gần gũi Từ Tử Kỳ, nàng vẫn sẽ đi làm.

Nguyên Họa tìm được điện thoại của Tiêu Tiểu Dao, gọi đi.

“Alo, Tiểu Dao, là mình. Nguyên Họa.” Thanh âm của Nguyên Họa so với gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ lạnh nhạt hơn nhiều, đối với việc tâm tình của mình có biến hóa, Nguyên Họa cũng phát hiện. Thế nhưng mọi người đều có một mặt u ám, Nguyên Họa nàng cũng vậy. Không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều có thể duy trì bản thân luôn hạnh phúc vui vẻ. Bản thân nếu luôn giả bộ như vậy sẽ mệt chết.

Tiêu Tiểu Dao giật mình chính là Nguyên Họa vậy mà có khả năng gọi điện thoại cho nàng, hình như trong ấn tượng, cho tới bây giờ Nguyên Họa chưa từng chủ động liên lạc cho nàng. Ngược lại cũng không để ý nhiều giọng nói có chút xa cách của Nguyên Họa, như trước nhiệt tình nói “Nguyên Họa, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Đã sớm đem chuyện lần trước Nguyên Họa cúp điện thoại của nàng ném ra khỏi đầu đi. Cho nên nha, nữ nhân đối với người mình yêu luôn luôn không có nửa điểm sức miễn dịch cùng sức chống cự, cho dù là Tiêu đại tiểu thư cũng không ngoại lệ.

Nguyên Họa ấp úng một lúc, trong giây lát đó nghĩ đến Từ Tử Kỳ cao cao tại thượng, sau đó là cảnh tượng mình không chạm được nàng, tim nhảy một cái, nói với Tiêu Tiểu Dao “Không phải lần trước cậu nói thành phố A có một chỗ trống giám đốc cho mình làm sao? Lời này, bây giờ còn giữ không nha.”

Nguyên Họa biết rõ Tiêu Tiểu Dao sẽ đáp ứng nàng, đến lúc Nguyên Họa bắt đầu tính toán người khác, tuyệt đối là sẽ không coi trọng tình cảm, cho dù biết như thế là mình rõ ràng lợi dụng tình cảm của Tiêu Tiểu Dao, thế nhưng hiện tại lòng tràn đầy nàng chỉ có Từ Tử Kỳ, băng sơn nữ vương cao cao tại thượng kia, hôm nay lại cao thêm, tư thế ngước nhìn lại càng tăng thêm góc độ. Ngước nhìn lâu như vậy, đối với cổ cũng không tốt. Đơn giản tóm lược lại trong câu nói kia của Trương Ái Linh* “Gặp được nàng, hắn bỗng trở nên thật thấp kém, thấp kém đến mức lẫn vào cát bụi. Nhưng trong tim hắn lại là hạnh phúc, từ trong cát bụi nở ra một đóa hoa.” (dùng câu nói của nhà văn, hắn ở đây chỉ chung chứ ko chỉ riêng Nguyên Họa)

*nhà văn nữ của Tung của

Nguyên Họa yêu là có chứa tư tâm, không thể nói là vĩ đại hay là hèn mọn, có thể rất nhiều người đều giống như Nguyên Họa, lòng tràn đầy chỉ có một người, một lòng chỉ tiếp nhận nụ cười của người kia, người kia si, tất cả của người kia, muốn thêm ai khác nhưng lại không đủ chứa đựng, mà chỉ cần là những thứ liên quan đến người kia, lớn bao nhiêu cũng có thể dung nạp, đây là sự kỳ diệu về lòng người.

Nàng lựa chọn đến công ty của Tiêu Tiểu Dao, mà không phải Từ Tử Kỳ, chính là không muốn núp dưới sự che chở của Từ Tử kỳ, nàng hiện tại là muốn cùng Từ Tử Kỳ vai kề vai, chứ không phải Từ Tử Kỳ dẫn dắt nàng, bảo vệ nàng. Sau khi Nguyên Họa và Tiêu Tiểu Dao nói chuyện một lúc, quyết định xong, vừa vặn ngày mai là thứ hai, có thể trực tiếp đi làm. Nguyên Họa để điện thoại di động xuống, dựa vào sô pha, nhắm lại hai mắt. Lựa chọn như vậy là đúng hay là sai, đều để cho thời gian quyết định đi.

Từ Tử Kỳ lái xe về tới Từ trạch, xuống xe đi về phía cửa. Từ trạch không giống ngoại giới đồn đãi xa hoa như vậy, chỉ là một ngôi biệt thự cổ kính, nằm ở ngoại ô, vốn phải là một tổ hợp kỳ lạ, nhưng riêng ngôi biệt thự này lại cực kỳ hài hòa. Vậy đại khái nên quy công cho thiết kế sư lúc xưa thiết kế cái này đi.

Từ trạch rất yên tĩnh, cho dù là buổi chiều ánh nắng tản xung quanh, Từ trạch cũng có chút vắng vẻ đáng sợ.

Từ Tử Kỳ hơi khẽ thở dài một cái, lần này ông nội của nàng lại muốn làm hành động gì đây? Là bức hôn hay còn cái gì khác đây? Từ Tử Kỳ không nghĩ tới chính là, Từ Vạn Hồng dĩ nhiên thực sự hạ thủ với cháu gái ruột của mình, hổ dữ còn không ăn thịt con kia? Mà nàng và ông nội của nàng thì sao, nhất định phải tranh quyền đoạt lợi tiếp như vậy sao?

Từ Tử Kỳ không biết vì sao đột nhiên mệt mỏi, trong trí nhớ của nàng, chính là ông nội của nàng không ngừng truyền thụ kiến thức cùng tư tưởng cho nàng, muốn đoạt được thứ mình muốn, phải dùng thủ đoạn, làm việc có đê tiện bao nhiêu cũng là phải đạt được mục đích, không hề hổ thẹn. Thế nhưng hôm nay hắn lại muốn đối với chí thân của mình làm những việc này sao?

Sau khi nàng bị thăng lên vị trí tổng tài, ông nội của nàng cứ như vậy không ngừng thu hồi thực quyền của nàng ở công ty, những tâm phúc trong bộ tài vụ cũng giống nàng được thăng chức, mà thực chất thì sao, trong lòng mọi người cũng mơ hồ hiểu rõ, trừ bỏ quyền lực thì là gì. Mà nàng nhiều ngày vội vàng xử lý việc sụp công trình, động tác của ông nội càng lớn hơn nhiều, tranh thủ lúc nàng không ở công ty, đem mấy phương án lúc trước nàng thành lập toàn bộ bát bỏ, hoặc là trực tiếp có ban giám đốc cân nhắc quyết định, cuối cùng cho những người khác đi làm. Mà sự việc phòng ở ngoài ý muốn này cũng làm ban giám đốc đối với nàng mất đi rất lớn lòng tin, cho dù là những phương án đã quyết định, cũng vì thiếu tài chính mà không thể bắt đầu.

Từ Tử Kỳ gần đây cũng bởi vì những việc này, phiền não không ngớt, nhưng mà cùng Nguyên Họa ở chung thì chưa từng biểu hiện ra mệt mỏi của mình, nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của đứa nhỏ kia. Trong lòng vẫn để ý đứa nhỏ kia, Từ Tử Kỳ kiềm nén nụ cười nhàn nhạt vào Từ trạch.

Thấy Từ Vạn Hồng đang ngồi trên ghế xích đu ở gốc cây, một con chó chăn cữu Scotland mấy năm trước Từ Lập Trúc mang về.

Từ Tử Kỳ nhìn con chó chăn cừu Scotland trung thành kia, liền nhớ đến cha mẹ nàng hai người kia vẫn còn ở nước ngoài tiêu dao, lúc đó chính là đại thọ 70 của ông nội nàng, hai người bọn họ lại không trở về, gửi vận chuyển một con chó chăn cừu Scotland trở về, lão gia tử nhà nàng tức giận đến trừng mắt thổi râu, nét mặt già nua một trận trắng một trận đen lại một trận tím, quả thực so với xem trở mặt trong phim ảnh còn muốn phong phú hơn. Thế nhưng lại phải đè xuống cảm xúc của mình, làm bộ dáng chủ nhà tốt.

Bất quá cuối cùng làm cho Từ Tử Kỳ không nghĩ tới chính là, lão gia tử đối với con chó này thực sự là dị thường thương yêu a. Không biết còn tưởng ông nội nàng có đam mê thích chó đây? Chỉ có Từ Tử Kỳ sáng tỏ, đây là cha nàng tặng, cho nên lão gia tử dị thường yêu thích. Con người lão gia tử tuy rằng trước mặt người ngoài cường ngạnh muốn chết, tính tình vừa nóng nảy vừa mạnh mẽ, nhưng dù sao tuổi tác của hắn cũng đã lớn, khát vọng đối với tình thân cũng càng ngày càng tăng.

Nhưng là ông nội của nàng lại đối với một mình người thừa kế nàng dị thường hà khắc cùng nghiêm ngặt, đây cũng là lý do vì sao Từ Tử Kỳ không thích ở Từ trạch mà là bản thân ra ngoài mua nhà ở riêng. Ông nội của nàng trọng nam khinh nữ ăn mòn vào gốc rễ, điểm ấy thì cho dù là hắn đến tuổi tác này rồi vẫn không có một chút thay đổi, nghĩ nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con, nam chủ ngoại nữ chủ nội, đây mới là nhận thức mà Từ Tử Kỳ không có khả năng khoan nhượng cùng nhận thức. Mặc kệ ông nội nàng thương yêu nàng thế nào, nàng cũng không hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng Từ Vạn Hồng.

Nếu cần, Từ Tử Kỳ tuyệt đối tin tưởng ông nội nàng sẽ đem nàng gả cho người nàng căn bản không yêu, mà mục đích lại chỉ là vì Từ thị. Ở trong mắt ông nội nàng, có quá nhiều thứ quan trọng hơn so với nàng. Nàng trở thành người thừa kế hợp pháp của Từ thị cũng là hành động bất đắc dĩ của ông nội nàng, điểm ấy nàng như thế nào lại không biết chứ?

===============================

Editor: bộ này mình ko ưa nhất là tên Lý thiếu đê tiện rồi sau đó là Từ lão đây =_=

Sau này Từ lão còn quá đáng hơn nhìu...Từ thị trên hết ~~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.