Chương 58:
Từ Tử Kỳ lái xe đưa Nguyên Họa đến bệnh viện, giúp Nguyên Họa lấy số, Từ đại mỹ nữ vừa ra tay, những nam nhân bên cạnh đều “khiêm nhường” rút lui, ai nấy nhìn thấy cũng đều đỏ mắt, ngay cả y tá cũng chỉ có thể thở dài thầm nói “Thời đại bây giờ vẫn là mỹ nữ được yêu thích a!” Cả đám người chỉ có mắt của Nguyên Họa là đỏ lên, nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ, chỉ lo sơ ý một chút, Từ Tử Kỳ sẽ bị mấy tên trư bát giới kia chiếm tiện nghi.
Nguyên Họa đột nhiên có chút hối hận khi đến bệnh viện cùng Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ như báu vật vậy, người nào nhìn mà không đỏ mắt đây? Trong lòng thầm mắng bản thân ngàn vạn lận, tại sao mình cứ ngốc như vậy đây, còn đem báu vật đến nơi có nhiều người như vậy.
Đương nhiên Từ Tử Kỳ cũng không thích chen lấn ở nơi nhiều người, xưa nay mỗi lần nàng sinh bệnh đều ở phòng bệnh đặc biệt, hoặc là mời bác sĩ riêng đến nhà khám, không có việc gì lớn thì chỉ cần uống thuốc. Đâu cần đăng ký như vậy, tất cả đều có người giúp nàng sắp xếp, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến bệnh viện xếp hàng đăng ký. Lần này rốt cuộc hiểu rõ vì sao trên ti vi nói hiện giờ chạy chữa khó khăn, hiện tại còn chưa phải giờ cao điểm, vậy mà người lại đông như vậy, nếu như đến giờ cao điểm, không chừng người người phải xếp hàng ra đến đường lớn.
Thật vất vả giúp Nguyên Họa lấy số xong, dẫn người lên lầu, trước tiên cho bác sĩ xem xét, lại phải đến chỗ y tá để băng bó lại.
Sau khi bác sĩ xem xong, Nguyên Họa vẫn nhăn nhó không chịu đi băng bó, nàng vô cùng sợ dì y tá kia, lần trước băng bó suýt chút nữa muốn cái mạng già của nàng nha. Hiện tại trong lòng cũng còn oán giận, thiên sứ áo trắng* thời buổi này đúng là không dịu dàng gì.
*y tá = thiên sứ áo trắng
Bị Từ Tử Kỳ trừng mắt một cái, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Từ Tử Kỳ băng bó vết thương .
Vẫn còn may không phải là vị y tá lần trước , đáy lòng Nguyên Họa cực kỳ vui mừng. Từ Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của Nguyên Họa vui vẻ như vậy, tiến đến bên tai Nguyên Họa, thổi một hơi ướt át, mang theo nồng đậm cám dỗ nói: “Nguyên Họa, đang suy nghĩ gì đấy? Vui vẻ như thế.”
Nguyên Họa mãnh liệt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Từ Tử Kỳ, người đang giả vờ không biết gì. Đến nửa ngày mới ấp úng nói: “Không có gì, không có gì. . .” Thanh âm đột nhiên trở nên hơi trầm thấp.
Từ Tử Kỳ đáp lại Nguyên Họa bằng một nụ cười quyến rũ, dựa sát vào bên tai của Nguyên Họa, khẽ cắn vành tai của nàng nói: “Thật không có gì sao?”
Cơ thể Nguyên Họa giật mình một cái, thở ra một hơi dài, có chút không tự nhiên nói: “Thật không có gì” Nếu có cái gì cũng là do chị bức ra. Câu nói này tự nhiên là không nói ra miệng, làm sao nàng lại quên mất Từ Tử Kỳ là nữ nhân có thù tất báo, mình gạt nàng chuyện lớn như vậy, còn tưởng rằng sẽ dễ dàng buông tha cho mình chứ? Thì ra chỉ là do mình mơ tưởng hảo huyền thôi. Hiện giờ không phải là trả thù trắng trợn sao? Nàng không tin Từ Tử Kỳ lại ở bệnh viện mà ái muội với nàng như vậy, đây chính là thủ đoạn trả thù của nàng, tuyệt đối là như vậy.
Kỳ thực Nguyên Họa đoán không sai, đúng là Từ Tử Kỳ đang trả thù nàng. Đùa sao, làm sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho tiểu rùa đen đáng ghét này như vậy? Nàng là người dễ bắt nạt như vậy sao? Thiệt là! Không cho tiểu rùa đen này một bài học, tiểu rùa này sẽ không nhớ lâu, điểm này nàng không hề nghi ngờ.
Nguyên Họa méo miệng, rất không vui vẻ, thân thể lại là khô nóng vô cùng, toàn thân từ trên xuống dưới đều là lửa, dục vọng mãnh liệt sắp phun trào. Nguyên Họa cảm thấy thân thể của mình sắp không chịu nổi kích thích như vậy. Đã lâu không ăn thịt , thật sự đã lâu rồi, ở trong lòng Nguyên Họa dùng ngón tay tính toán, đúng là mấy ngày rồi không có ăn thịt, cũng sắp quên mùi vị của thịt ra làm sao rồi.
Nhưng khi nhìn lại tình huống hiện tại, đừng nói đến ăn thịt, thịt cũng chưa kịp ăn đã bị người ta đạp cho một cước rồi.
Từ Tử Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ của Nguyên Họa, lại nói: “Nguyên Họa, tối nay tôi ngủ chỗ em nha, em bị thương ở một mình không tiên.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Họa nhăn lại cùng một chỗ, một cái bánh bao thịt hiện ra. Nhìn Từ Tử Kỳ, gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói “Kia...được rồi.” Nàng biết việc Từ Tử Kỳ quyết định, căn bản là không thay đổi được, nàng cần gì phải đấu tranh chứ? Tối nay cứ để nàng dục vọng bạo phát ói máu mà chết đi.
Từ Tử Kỳ xem dáng vẻ của Nguyên Họa, trong lòng cười vang, trên mặt vẫn duy trì thái độ bình thường, cười nhạt. Nguyên Họa nhìn người đang cười đến người vật vô hại kia, thật muốn đâm đầu chết đi cho rồi.
Y tá đi tới trước mặt của Nguyên Họa, kêu Nguyên Họa vươn tay ra, Nguyên Họa nhớ lại vết thương còn chảy máu. Vội vàng nói với Từ Tử Kỳ: “Tử Kỳ, em muốn uống chút gì đó, khát quá, chị đi mua gì về uống đi.”
Từ Tử Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, nhìn Nguyên Họa một chút, sau đó thì đi mua thức uống cho Nguyên Họa.
Y tá bên cạnh ngược lại rất buồn bực, tại sao vị mỹ nữ này đối xử với đứa nhóc này tốt như vậy đây, nói muốn uống liền đi mua cho nàng. Nếu nói là chị em, không giống, có chị em nào khác biệt nhau như vậy, trước tiên không nói đến bề ngoài, chỉ cần nhìn chiều cao cũng biết không thể nào cùng một gien di truyền a!
Nguyên Họa vui rạo rực nhìn bóng lưng đi xa của Từ Tử Kỳ mới nói với y tá: “Chị y tá, mau giúp em băng bó vết thương được không?” Nói xong thì cuốn tay áo lên, trên dãy băng cũng đã thấm đỏ máu.
Y tá nhìn cánh tay Nguyên Họa một chút lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Họa, sau đó đột nhiên nghiêm túc trách mắng: “Em làm sao thế? Tại sao không chịu chú ý chứ, vết thương này còn chưa kết vảy, không chịu nổi em giày vò nó như vậy a , em xem em kia, toàn là máu. Có muốn cánh tay này hay không a!”
Nguyên Họa thật đáng thương , thảm thương nhìn y tá, lại còn nước mắt lưng tròng , không phải nàng cố ý, không thể trách nàng. Lúc đó tâm tình của Từ đại mỹ nữ kích động như vậy, chỉ có thể hi sinh bản thân, hoàn thành tập thể . Vợ so với tay quan trọng hơn! Trong lòng Nguyên Họa giải thích. Câu nói như thế này đương nhiên là không thể nói ra miệng .
Y tá nhìn dáng vẻ ấy của Nguyên Họa, tất nhiên bản năng người mẹ sẽ bộc phát, còn muốn trách cứ, nhưng lại không thể nói ra miệng, thở dài một hơi, giúp Nguyên Họa tháo băng xuống, thoa thuốc xong lại thay băng mới, sau khi làm xong mới dặn dò: “Sau này em cẩn thận một chút. Đừng để như lần này nữa.” Nguyên Họa mạnh mẽ gật đầu, thấy Từ Tử Kỳ còn chưa trở lại mới yên lòng.
Y tá bưng khai ra cửa, vừa vặn gặp phải Từ Tử Kỳ vừa mua xong đồ uống trở về, cũng không quá tin tưởng sinh vật nho nhỏ kia có thể chăm sóc tốt bản thân, liền ngăn cản Từ Tử Kỳ dặn dò: “Vị tiểu thư này, vị Nguyên tiểu thư lúc nãy là bạn của cô sao?”
Từ Tử Kỳ ngừng lại, nhìn kỹ lại, đây không phải là y tá băng vết thương cho Nguyên Họa sao, gật đầu một cái nói “Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Nha, là như vậy, vết thương của bạn cô có chút sâu, mấy ngày này tốt nhất đừng làm việc gì nặng, còn nữa, đừng để cho người khác đụng phải vết thương của nàng, lúc nãy tôi băng bó giúp nànng, vết thương của nàng chảy ra rất nhiều máu.” Y tá suy nghĩ sâu xa nói, bởi vì bản năng người mẹ quá độ nên mới căn dặn Từ Tử Kỳ như vậy. Nếu như người khác, nàng đã sớm không thèm để ý , bản thân vô cùng bận rộn, đâu còn tâm tư để ý người khác a! Muốn bệnh mau khỏi thì tự mình chú ý một chút.
Sắc mặt của Từ Tử Kỳ có chút khó coi hỏi: “Chuyện là, tôi muốn hỏi, nàng bị thương chỗ nào?”
Y tá buồn bực nhìn Từ Tử Kỳ. Không phải vị mỹ nữ này đối xử với tên nhóc kia rất tốt sao, tại sao nàng bị thương nơi nào cũng không biết? Nhưng đây cũng không phải là vấn đề nàng nên quan tâm, vẫn trả lời: “Trên tay phải.” Còn dùng tay chỉ lên vị trí vết thương một chút.
Sắc mặt của Từ Tử Kỳ đột nhiên trở nên trắng bệch, vội vàng nói một tiếng cám ơn liền đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy Nguyên Họa đang buồn chán ngồi trên giường, cúi đầu nhìn hai chân. Trong lòng cảm động muốn đi đến ôm lấy tiểu rùa luôn suy nghĩ cho nàng kia.
Từ Tử Kỳ vừa vào phòng, Nguyên Họa cũng cảm giác được một hơi thở quen thuộc phà vào mặt, ngẩng đầu lên đối mặt Từ Tử Kỳ kêu lên: “Tử Kỳ, chị về rồi. Mua gì ngon cho em uống vậy nha!” Nói xong liền nhảy xuống giường, chạy nhanh về phía Từ Tử Kỳ. (giống bé ngoan chờ mẹ đi chợ về quá. LOL =)))
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa, cũng không nhúc nhích, chỉ là nhìn như thế. Đến lúc Nguyên Họa ổn định đứng bên cạnh nàng, nàng mới giơ túi lên cười nói: “Sữa Canxi AD”
Nguyên Họa phốc một tiếng bật cười, nàng rất thích sữa này, thế nhưng để một mỹ nữ như Từ Tử Kỳ đi mua sữa canxi AD, cảm thấy có chút quái quái.
“Tử Kỳ, tốt rồi. Em băng bó xong rồi, chúng ta về đi.” Nói xong thì lấy một hộp sữa trên tay Từ Tử Kỳ, cắm ống hút, uống mấy ngụm lại đưa đến trước mặt Từ Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, có muốn uống hay không, uống rất ngon .”
Từ Tử Kỳ nhẹ nhàng gõ trán của Nguyên Họa , gắt giọng “Tên ngốc.” Thế nhưng lần này Từ Tử Kỳ không giống như lúc trước từ chối ý tốt của Nguyên Họa, mà là nhận lấy hộp sữa trong tay của Nguyên Họa, ưu nhã uống. Một đám người cùng với gia đình ở xung quanh phòng bệnh nhìn thấy đều choáng váng, thì ra mỹ nữ uống sữa canxi cũng vô cùng xinh đẹp.
Nguyên Họa cười đến vô cùng sáng lạn, lại lấy ra một hộp sữa uống tiếp.
Hai người cùng đi ra khỏi bệnh viện, Từ Tử Kỳ có chút không dễ chịu nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, sữa canxi uống rất ngon.”
Nguyên Họa nắm tay của Từ Tử Kỳ nói: “Thứ em thích có thể dở sao, nhất định đều là thứ tốt a!”
Nhìn dáng vẻ hả hê của Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cũng không nói nữa. Nàng sớm biết tiểu rùa không thể khen, nhìn xem, mới khen ngợi một câu thôi đã kiêu ngạo như vậy.
Nguyên Họa lên xe của Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ cố ý thả chậm tốc độ xe, nàng thấy Nguyên Họa có chút mệt mỏi, đúng như dự đoán, xe mới chạy một hồi, Nguyên Họa đã nặng nề ngủ. Từ Tử Kỳ dừng xe ở ven đường, cởi bỏ áo khoát của mình phủ thêm cho Nguyên Họa, lại hôn lên trán của Nguyên Họa một cái mới chậm rãi lái xe.
Dường như trong mơ Nguyên Họa có thể cảm nhận được thời khắc ấm áp này, khóe miệng hơi cong lên.
Sau khi đến phòng trọ của Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cũng không lập tức đánh thức Nguyên Họa, mà là vẫn ngồi trên xe nhìn vẻ mặt đang ngủ của Nguyên Họa, thật sự nàng rất ít nhìn chằm chằm Nguyên Họa như vậy, hiện tại mới phát hiện kỳ thực này tiểu rùa này rất xinh đẹp , lông mi thật dài, mũi thẳng đứng, còn có miệng anh đào nhỏ nhắn, xem toàn thể vẫn có chút nhan sắc , chỉ là hơi nhỏ con một chút, như vậy mới đáng yêu.
Giống như Nguyên Họa cảm thấy có người nhìn chằm chằm nàng, thế nhưng nàng cũng không phiền chán ánh mắt dò xét của người này, còn rất yêu thích. Buồn bực tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhíu mày, sau đó giống như nghĩ thông suốt cái gì, lông mày dần dần giãn ra, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, biên độ ngày càng lớn dần.
Cả buổi mới tỉnh dậy, vuốt mắt còn buồn ngủ nhìn Từ Tử Kỳ, nhìn lại áo trên người mình, cười đưa lại áo cho Từ Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, em ngủ bao lâu rồi?”
Từ Tử Kỳ cười nhẹ nói: “Không bao lâu. Tỉnh rồi thì lên lầu thôi.”
Nguyên Họa gật gật đầu, có chút cảm giác chưa tỉnh ngủ, ý thức vẫn có chút mơ hồ, Từ Tử Kỳ nói cái gì chính là cái đó. Xuống xe, theo Từ Tử Kỳ cùng về phòng trọ của mình.