Chương 65:
Cứ như vậy Nguyên Họa ở biệt thự này cũng đã năm ngày, hoàn toàn mất đi liên lạc với bên ngoài, hoàn toàn ngăn cách. Mỗi ngày chỉ việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sắp thăng cấp lên cuộc sống của sâu gạo.
Ngược lại Nguyên Họa rất hưởng thụ cuộc sống như thế, nhưng mà nàng không biết, người bên ngoài vì tìm nàng mà đều sắp nổi điên.
Đương nhiên ở phương diện này ngoại trừ Nguyên Hữu Quốc, ngày đầu tiên Nguyên Họa bị đưa đến biệt thự Từ thị, người của ông phái đi đã báo lại cho ông, ông không biết tại sao Nguyên Họa lại bị Từ Vạn Hồng nhốt lại. Cũng không gấp cứu Nguyên Họa ra, làm sao cháu gái của ông sẽ khinh địch để bi người khác ức hiếp như vậy, khẳng định Nguyên Họa nàng có quyết định của riêng mình, cho nên Nguyên Hữu Quốc không lo lắng chút nào. Chỉ là ôm trạng thái xem kịch vui mà đợi, nếu như thực sự Từ Vạn Hồng muốn gây bất lợi cho Nguyên Họa, Nguyên Hữu Quốc ông sẽ là người đầu tiên khiến cho Từ thị không thể tiếp tục tồn tại.
Chỉ là Từ Tử Kỳ và Từ Kiều tìm Nguyên Họa muốn điên rồi, Từ Tử Kỳ kỳ quái Nguyên Họa mấy ngày nay chưa từng nhắn tin hay gọi điện cho mình. Bắt đầu cho rằng Nguyên Họa đang giận dỗi nàng, cũng không để ý nhiều. Chỉ là qua ba ngày rồi vẫn không nhận được chút tin tức nào của Nguyên Họa, cái này mới kỳ lạ. Tin nhắn gửi cho Nguyên Họa đều giống như là đá chìm đáy biển, không có nửa điểm đáp lại, gọi điện thoại mới phát hiện điện thoại của Nguyên Họa đã tắt nguồn. Lập tức chạy đến phòng trọ của Nguyên Họa, không tìm được Nguyên Họa, đến nhà của Nguyên Họa, cũng không thấy Nguyên Họa. Mới phát hiện sự việc không được bình thường.
Mà Từ Kiều thì sao, vừa về tới thành phố A liền gọi điện thoại cho Nguyên Họa, bất ngờ phát hiện điện thoại của Nguyên Họa lại tắt. Lúc đầu cũng không thèm để ý, điện thoại di động không gọi được thì trực tiếp đến nhà người ta tìm người là được, lúc đi, không gặp Nguyên Họa, lại đến Tiêu thị vẫn không tìm được Nguyên Họa. Vội vàng báo tình hình cho Hà Gia Tuấn, Hà Gia Tuấn người ta là ai, cảnh sát nha! Sau khi nghe Từ Kiều tự thuật xong sự việc thì cho rằng nhất định Nguyên Họa bị người bắt cóc. Nhưng mà đến bây giờ bọn cướp cũng chưa từng liên hệ người của Nguyên gia cũng có chút không tầm thường.
Lúc Nguyên ba Nguyên mẹ biết được tin tức của Nguyên Họa, cũng không phản ứng gì nhiều. Không cho Hà Gia Tuấn lập án điều tra, chỉ nói là Nguyên Họa đang ở nhà ông nội của nàng, kêu mọi người yên tâm.
Từ Tử Kỳ nghe Từ Kiều nói như vậy, tuy rằng không thể bỏ xuống được, nhưng cũng không có cách nào, hiện tại lại không liên lạc được Nguyên Họa, cũng không thể buộc người nhà Nguyên Họa thả người đi. Hơn nữa bây giờ quan hệ giữa nàng cùng Nguyên Họa vẫn không thể để người của Nguyên gia biết, cửa ải của ông nội mình còn chưa qua được đây, nếu như Nguyên gia bên kia lại xảy ra chuyện gì, thật sự sẽ bận đến tối mặt tối mày.
Về phần tại sao Nguyên ba Nguyên mẹ nói như vậy, kỳ thực chính là Nguyên Hữu Quốc an bài. Ông muốn nhìn một chút rốt cuộc Từ Vạn Hồng đang chơi trò gì, ngay cả cháu gái của Nguyên Hữu Quốc cũng dám nhốt, nhổ lông trên mình cọp, không sợ cọp phát uy sao?
Nấy ngày nay Nguyên Hữu Quốc cũng điều tra ra quan hệ giữa Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ không bình thường, chỉ là không có suy nghĩ đến phương diện người yêu. Nếu như bị Nguyên Hữu Quốc biết quan hệ giữa Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ, sợ là sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là Nguyên Hữu Quốc sẽ xử lý quan hệ giữa Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ như thế nào, vẫn chưa biết được. Dù sao Nguyên Họa cũng là người thừa kế ông chỉ định, ông có thể để Nguyên Họa đi lên con đường này hay không đây? Mà đây mới chính là điều Nguyên Họa lo lắng nhất, nàng không sợ ai cả, chỉ sợ ông nội này của nàng, nếu như ông nội nàng không đồng ý, thật đúng là nàng không nắm chắc có thể giải quyết tốt tình hình này.
Thủ đoạn của Nguyên Hữu Quốc, Nguyên Họa chưa thấy qua, thế nhưng Nguyên Họa biết chính là Nguyên gia bọn họ không có kẻ nào bất lực, có thể quản lý một gia tộc khổng lồ như vậy, thế nào cũng lợi hại hơn tên nhóc non nớt như nàng.
Chỗ đáng sợ của Nguyên Hữu Quốc chính là ngươi hoàn toàn không đoán được vì sao ông phải làm như vậy, thủ đoạn và cách làm việc đều cực kỳ quái dị, lại có thể đạt được hiểu quả rất lớn.
Như chuyện lần này, ông chỉ nói với Nguyên ba Nguyên mẹ là Nguyên Họa ở chỗ ông. Kỳ thực Nguyên Họa căn bản không ở đây, mà là bị người khác giam giữ. Ai cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao ông phải làm như vậy, không cứu cháu gái mình thì thôi đi, còn giúp người khác giam cháu gái bảo bối của mình. Vì sao ông phải làm như vậy đây? Ai cũng không nghĩ ra.
Đến ngày thứ năm, rốt cục Từ Vạn Hồng lại tới biệt thự này, thấy cuộc sống của Nguyên Họa vô cùng thỏa mãn, không có một chút cảm giác bị người nhốt. Khí thế như vậy khiến Từ Vạn Hồng thầm giật mình, nếu như người của Nguyên gia đều có tính cách phúc hắc như Nguyên Họa vậy, thật sự là đáng sợ, thậm chí Từ Vạn Hồng không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau khi nhìn Nguyên Họa được một lúc mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Nguyên Họa, con suy nghĩ thế nào rồi?”
Nguyên Họa thu hồi khí tràng của mình, ngốc nghếch hỏi: “Không biết ông nội hỏi về chuyện gì a?” Giả vờ ngây ngốc sợ là không ai có thể diễn hoàn mỹ như Nguyên Họa nha. Khí tràng của Nguyên Họa vừa mất thì Từ Vạn Hồng có loại cảm tưởng muốn điên lên, Nguyên Họa đầu gỗ này lại xuất hiện, thật sự là khiến hắn không chịu nổi.
Biết rõ Nguyên Họa giả bộ, nhưng là vẫn khiến hắn có xúc động muốn vung gậy đánh xỉu người trước mặt này. Chậm rãi hít thở mới lên tiếng: “Ta nói đến chuyện gì, lẽ nào Nguyên Họa con còn không biết sao?”
Nguyên Họa lắc lắc đầu, nhíu mày nhỏ tinh tế suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Từ Vạn Hồng nói: “Ông nội, chuyện của Tử Kỳ. Con nói rất rõ ràng. Không muốn nói lần thứ hai. Về phần công trình chính phủ, con cũng đã nói hiện tại con không thể cho ngài câu trả lời thuyết phục, con cần thương lượng với người nhà một chút. Nếu như ông nội còn cảm thấy không hài lòng, có thể tiếp tục giam con, con nghĩ mặc kệ bao lâu quyết định của con cũng sẽ không thay đổi.”
Giọng nói của Nguyên Họa rất nghiêm túc, chẳng qua khuôn mặt hài hước kia, hơn nữa dáng vẻ còn có chút ngây ngô khiến cho Từ Vạn Hồng thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thế nhưng Từ Vạn Hồng dù sao cũng là lão Khương*, vốn cũng đoán được Nguyên Họa sẽ có thái độ như vậy, lần này chỉ là cho người trẻ tuổi một bài học, duy nhất khiến hắn không nghĩ tới chính là Nguyên Họa lại hoàn toàn không phục tùng hắn, không bị dọa, trái lại có xu thế càng ngày càng lấn lướt. Việc này hắn không có nghĩ tới, tại sao ngược lại có loại cảm giác trộm gà bất thành còn mất nắm thóc đây?
*già dặn kinh nghiệm
Trong lòng Từ Vạn Hồng vô cùng không thoải mái, thế nhưng hắn vẫn là lão Khương, cho dù trong lòng lão Khương không thoải mái đi nữa, nét mặt vẫn duy trì nụ cười hòa ái nói với Nguyên Họa: “Hôm nay con có thể đi, nếu như con không giúp được Tử Kỳ, ông nội vẫn khuyên con nhanh chóng thu tay lại đi. Ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý một người tài trí bình thường và Tử Kỳ quen nhau.”
Nguyên Họa nhìn Từ Vạn Hồng, mới đứng dậy, chậm rãi nói: “Ông nội, con biết ông có ý gì. Con sẽ mau chóng cho ông cậu trả lời thuyết phục. Tử Kỳ con tuyệt đối sẽ không buông tay!” Nói xong liền đi ra biệt thự.
Từ Vạn Hồng cúi đầu, chống gậy đứng dậy phân phó với A Bưu: “Phái vài người ngày đêm theo dõi Nguyên Họa.”
Nguyên Họa vừa đi ra khỏi biệt thự, đột nhiên nhớ tới điện thoại di động của nàng còn đang ở chỗ A Phúc a, vội vội vàng vàng chạy trở về. Thấy Từ Vạn Hồng đang chống gậy đi ra, bước lên phía trước ngăn cản, đưa tay phải ra nói với A Bưu: “Điện thoại di động của tôi!”
A Bưu im lặng nhìn Nguyên Họa, móc túi áo lấy điện thoại ra trả lại cho Nguyên Họa. Mà Từ Vạn Hồng ở một bên thật lâu không ai để ý tới, khuôn mặt cũng đen đi, tại sao có thể có người như Nguyên Họa chứ? Hắn tức giận đến tăng huyết áp.
Nguyên Họa hài lòng cầm điện thoại di động, mới nhớ đến Từ Vạn Hồng bên cạnh, nhìn nhìn lại nơi hoang vu này, ngay cả bóng người cũng không có, huống chi là xe chứ? Chỉ có thể mặt dày nói: “Ông nội, ngài có thể tiễn con một đoạn không a. Ở đây cũng không có xe aiz!”
Từ Vạn Hồng nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, bất đắc dĩ gật đầu. Nguyên Họa lập tức nhảy lên xe, nhìn Từ Vạn Hồng nhe răng trợn mắt mà cười.
Từ Vạn Hồng dám khẳng định, đời này lúc hắn không bình tĩnh nhất ngoại trừ gặp gỡ bà nội Từ thì chính là lúc này. Hiện tại hắn có một ý tưởng khác, chính là muốn chôn sống Nguyên Họa, thực sự cũng không có gì, chỉ là bị người chọc tức thôi.
Nguyên Họa còn cười đến đặc biệt sáng lạng như đóa hoa, lúc phát hiện sắc mặt của Từ Vạn Hồng càng ngày càng khó coi, mới thu hồi nụ cười người vật vô hại của mình. Dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi.
Từ Vạn Hồng chui vào trong xe, cái gì nói cũng không nói. Thấy Nguyên Họa khôi phục bình thường mới phân phó tài xế: “Đến đường xx.”
Xe đến con đường gần tiểu khu của Nguyên Họa nhất thì ngừng lại, Nguyên Họa nhanh chóng xuống xe, nói cám ơn với Từ Vạn Hồng mới thong thả bước chân trở lại phòng trọ.
Nguyên Họa về đến phòng mình, lấy điện thoại ra sạc pin, lấy quần áo đi tắm. Mà vết thương của nàng cũng sắp lành, ở biệt thự cũng đều được chuyên gia chăm sóc, bác sĩ tư, cuộc sống trải qua rất thoải mái.
Hát một bài hát, tắm rửa sau đó thay một bộ quần áo mới đi về phòng ngủ, cầm khăn mặt lau tóc, nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 11 giờ. Hình như bụng có chút đói, lại không muốn ra cửa, đến phòng bếp nhìn một chút, không còn gì để ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhớ đến đồ ăn bên ngoài cái nào tốt. Chạy tới cửa nhìn danh thiếp dán sau cửa, tìm được một danh thiếp đồ ăn bên ngoài thì vui vẻ chạy vào phòng ngủ cầm điện thoại di động, khởi động máy vừa định gọi đồ ăn thì liên bị mấy tin nhắn liên tục đến ngăn lại.
Vừa mở hộp thư ra đại khái xem một chút, Từ Tử Kỳ, Từ Kiều, Tiêu Tiểu Dao, Hà Gia Tuấn, còn có Hồ San San. Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. Như một dòng nước ấm bao phủ toàn thân. Thì ra người quan tâm nàng không ít, ý cười hiện đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn nội dung mấy tin nhắn, độ cong khóe miệng ngày càng gia tăng.
Thế nhưng Nguyên Họa không trả lời tin nhắn của bất cứ ai, ngay cả Từ Tử Kỳ cũng không trả lời. Vẫn đi đến phía sau cửa gọi điện kêu đồ ăn, nhàn nhã ở nhà chờ đồ ăn của nàng.
Hiện tại nàng còn có chuyện làm, không vội gặp Từ Tử Kỳ, nàng cũng biết hiện tại gặp Từ Tử Kỳ sẽ bại lộ trước mặt người bên ngoài. Đối với nàng và Từ Tử Kỳ mà nói đều không có lợi. Lần này động tác của Từ Vạn Hồng lớn như vậy, người của Nguyên gia chắc cũng đãphát hiện, thế nhưng cảm giác gió êm sóng lặng như thế luôn khiến Nguyên Họa bất an.
Chuông cửa vang lên, Nguyên Họa đang trong suy nghĩ sâu xa bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại. Đứng dậy đến cửa trả tiền lấy thức an9. Vào phòng mở cơm ra, ăn, sau khi giải quyết xong rác rưởi mới đi xuống lầu.
Ra khỏi cửa tiểu khu, đón xe trên đường về nhà.
Nguyên ba Nguyên mẹ không ở nhà, chỉ có một mình Nguyên Hải vùi trên sô pha nhàm chán xem phim Hàn Quốc.
Nguyên Hải nghe động tĩnh ở cửa truyền đến, quay đầu nhìn lại, là bà chị của mình, nhai snack khoai tây mơ hồ không rõ hỏi: “Chị, sao chị trở về a?” Nguyên Hải không biết chuyện Nguyên Họa mất tích, cho rằng Nguyên Họa vừa đi làm ở Tiêu thị về, lần trước nghe người nhà nói Nguyên Họa làm việc nghĩa thì bị dọa sợ gần chết, muốn đi thăm bà chị của mình, bị Nguyên mẹ ngăn cản. Lần này thấy Nguyên Họa cũng không có việc gì mới yên lòng, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi đi tới bên cạnh Nguyên Họa.
Nguyên Họa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyên Hải, thờ ơ nói: “Mày không cho chị về a? Ba mẹ đâu?”
Nguyên Hải cười híp mắt nịnh hót với Nguyên Họa: “Sao có thể a! Ba mẹ đi làm còn chưa về đâu?”
Nguyên Họa liếc Nguyên Hải, không nói gì, trực tiếp về phòng ngủ của mình. Để lại Nguyên Hải vẻ mặt buồn bực, rốt cuộc mình nói sai chỗ nào đắc tội bà chị này đây?
Nguyên Họa về tới phòng ngủ, liền nằm trên giường, suy tư sau này phải làm sao. Thái độ của Từ Vạn Hồng rất kiên quyết, chính là muốn công trình chính phủ kia, nếu không giao cho Từ thị làm, kiên quyết sẽ không đồng ý chuyện của nàng và Từ Tử Kỳ.
Thế nhưng việc mà Từ Vạn Hồng muốn nàng làm quả thật có chút làm khó nàng, thành phố A rất ít tỉnh, công trình chính phủ tất nhiên sẽ liên quan đến các tỉnh khác. Nếu bị người phát hiện công trình này bị động tay động chân, chẳng khác nào hại ba mẹ nàng a!
Nguyên Họa vẫn luôn là một đứa bé hiếu thuận, cho nên chuyện này vô cùng khó khăn, không muốn từ bỏ Từ Tử Kỳ, lại không thể hại ba mẹ của mình. Muốn tìm Nguyên Hữu Quốc thương lượng lại sợ bị ông nội nàng phát hiện vấn đề gì. Thật sự là làm khó nàng.
Nguyên Họa nghĩ đến đầu có chút đau, Nguyên ba Nguyên mẹ lại vẫn chưa về, nhắm hai mắt lại liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
=====================================
Sorry mấy b vì gián đoạn 2 ngày nay =.=!
Có ai phụ tui hông T__T