Chương 75:
Sau khi Nguyên Họa đưa Tiêu Tiểu Dao về nhà, cũng không có vội vã quay về công ty, mà là về phòng trọ của mình.
Cầm túi văn kiện lần trước Nguyên Hữu Quốc đưa cho nàng, đón xe đến cục thuế vụ. Lấy điện thoại ra tìm được số lần trước Hà Gia Tuấn cho nàng, sau khi gọi, nói: rõ ý đồ với đối phương.
Chỉ chốc lát, người nọ đã đi ra. Sau khi thấy Nguyên Họa thì nhiệt tình nói: “Ô, Nguyên Họa, đã lâu không gặp.”
Kỳ thực người này cũng có quen biết với Nguyên Họa, chẳng qua là không thân lắm, lúc trước học cao trung* có gặp mấy lần mà thôi.
*Trung học phổ thông
Nguyên Họa cười cười, nàng cũng không nghĩ tới người ở cục thuế vụ kia lại là Vương Đạt. Nhìn Vương Đạt nói: “Không ngờ anh Hà nói: là anh a! Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp đi?”
Vương Đạt lại vừa cười nói: “Đúng là mấy năm, từ sau khi tôi tốt nghiệp cao trung, chúng ta đã không còn gặp mặt. Không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp mặt. Nhưng mà Nguyên Họa, em hiện tại và lúc học cao trung cũng không khác biệt a, vóc dáng vẫn nhỏ nhắn như vậy, ha ha...”
Vương Đạt và Hà Gia Tuấn đều lớn hơn Nguyên Họa hai khóa, cùng học chung trường cao trung. Lúc Nguyên Họa học lớp mười và Nguyên Họa hiện tại trừ ra tính trẻ con trên mặt, còn lại không có gì khác biệt.
Nhưng Nguyên Họa người ta nghe Vương Đạt nói: như thế, đáy lòng không vui. Chỉ là biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ cười cười, theo Vương Đạt đi vào cục thuế vụ.
Vương Đạt lăn lộn trong cục thuế cũng khá tốt, ngắn ngủi vài năm leo lên được vị trí cục phó, đương nhiên trong đó tự nhiên không chỉ nhờ năng lực, còn cần bối cảnh mới có thể leo nhanh như vậy.
Tỉ mỉ mà nói: thì bạn bè mà Nguyên Họa quen biết, đa số đều là nhân vật trong nhà có bối cảnh. Hoặc là phú nhị đại, hoặc là quan nhị đại. Trong đó cũng không thiếu người có năng lực, ví dụ như Từ Kiều, Hà Gia Tuấn, năng lực không lộ ra ngoài nhưng thực tế đều là hơn người bình thường.
Sau khi đi tới phòng làm việc của Vương Đạt, Nguyên Họa đưa văn kiện cho Vương Đạt. Sau khi Vương Đạt cầm văn kiện lên, nhìn mấy lần, biểu tình trên mặt thay đổi, lại khôi phục bình tĩnh hỏi: “Nguyên Họa, mấy thứ này ở đâu em có được?”
Nguyên Họa chỉ cười nhẹ, cái gì cũng không nói:.
Vương Đạt tự nhiên biết ý của Nguyên Họa, cũng không ép buộc. Nhưng trong lòng vẫn còn do dự không dám quyết định, lúc này Nguyên Họa mới lên tiếng nói: “Vương Đạt, anh cam tâm chỉ làm một cục phó sao?”
Ý của Nguyên Họa rất rõ ràng, Vương Đạt cũng là người thông minh. Đúng vậy, làm sao hắn có thể cam nguyện chỉ là một cục phó, lần này là một cơ hội. Chẳng qua là sơ hở lớn như vậy, vậy mà trong cục thuế vụ không ai phát hiện, chuyện này không phải chuyện đùa. Thế nhưng đối với hắn mà nói:, tuyệt đối là có lợi mà vô hại.
Nhìn Nguyên Họa cười to nói: “Ừ, chuyện này, giao cho tôi. Đến lúc đó chờ tin tức tốt của tôi là được rồi.”
Nguyên Họa đứng dậy cười nói: “Vậy làm phiền anh, tôi còn có chút việc, đi trước. Lần sau có thời gian sẽ mời anh ăn cơm.”
Vương Đạt đứng dậy tiễn nói: “Nói cái gì, tôi mời em ăn cơm mới đúng. Đây là em giúp tôi một ân tình lớn, sau này có việc gì cứ việc phân phó, có thể giúp nhất định tôi sẽ tận lực giúp em.”
Nguyên Họa ngược lại cũng không chối từ, gật đầu một cái nói: “Ừ, được. Tôi đi trước. Gặp lại sau.”
Sau khi rời khỏi cục thuế vụ, Nguyên Họa mới trở lại Tiêu thị.
Đến giờ tan sở, Nguyên Họa không trở về phòng trọ, mà là đi về nhà. Lúc về đến nhà, Nguyên ba Nguyên mẹ đã ở nhà. Nguyên Họa về phòng ngủ của mình cất túi xách, mới ra ngoài nói chuyện với Nguyên ba Nguyên mẹ: “Ba mẹ, sao hôm nay hai người về sớm vậy?”
Sau khi Nguyên ba và Nguyên mẹ nhìn nhau, Nguyên ba mới lên tiếng nói: “Nguyên Họa, con thực sự đồng ý với ông nội, kế thừa Nguyên gia sao?”
Nguyên Họa nghe xong, ngược lại không phản ứng gì, lấy một trái táo từ đĩa trái cây trên bàn, rút khăn giấy lau một chút, cắn một cái, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Dạ, đúng vậy! Làm sao vậy?”
Nguyên ba Nguyên mẹ nghe xong, chân mày nhíu chặt.
Lâu sau mới thở dài một tiếng, vẻ mặt Nguyên ba tràn đầy u sầu nói: “Nguyên Họa, ba mẹ không biết vì sao con đồng ý kế thừa Nguyên gia, Nguyên gia cũng không phải dễ quản lý như trong suy nghĩ của con, thương nghiệp quốc doanh chiếm phân nửa, còn có rất nhiều mối quan hệ phức tạp rắc rối khác, tuy rằng ba mẹ đều tin con có năng lực có thể quản lý tốt Nguyên gia, thế nhưng ba mẹ đều hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Nguyên Họa là con gái bảo bối của bọn họ, làm sao cũng không hy vọng con ruột của mình bị ép trong một đống công việc đến không thở nổi.
Nguyên Họa nhìn hai người gật đầu một cái nói: “Ba mẹ, con biết ba mẹ muốn tốt cho con, ba mẹ yên tâm đi. Con biết mình nên làm gì.”
Sau khi nói xong câu đó, còn nghịch ngợm chuyển mắt nhìn Nguyên mẹ nói: “Mẹ, con đói bụng, mẹ nhanh đi nấu cơm đi. Con muốn ăn sườn heo chua ngọt!”
Nguyên mẹ lắc đầu, nhìn con gái dở hơi của mình, đứng dậy đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Nguyên ba cũng không nói gì nữa, ông biết Nguyên Họa đã quyết định như vậy, không muốn giải thích gì với bọn họ, có hỏi tiếp cũng không có kết quả gì.
Sau khi Nguyên Họa ăn cơm xong thì nhắn tin cho Từ Tử Kỳ, nói tối nay mình ở nhà không về được.
Sau khi tắm, trở về phòng ngủ mở máy vi tính, xem một chút, không có gì làm. Lại trở về giường, cầm văn kiện mang về từ công ty lên, xem, sau khi phê duyệt xong văn kiện, cầm điện thoại lên nhưng không thấy Từ Tử Kỳ trả lời, trong lòng có chút mất mác.
Tìm được số của Từ Tử Kỳ, gọi đi. Không người nghe, tay chậm rãi để điện thoại xuống, trong lòng có cảm giác cơ đơn khó hiểu, cảm giác này giống như cổ họng bị nghẹn gì đó, rất khó chịu.
Tình yêu luôn lo được lo mất như vậy, thường xuyên lo lắng đối phương có quan tâm mình hay không.
Nằm trên giường không có việc gì làm, điện thoại lại nửa ngày cũng không có phản ứng, cuối không thể đè nén nổi nhớ trong lòng, đứng dậy thay đồ, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
“Ba mẹ, con về đây.” Nguyên Họa đi tới phòng khách nói với Nguyên ba Nguyên mẹ.
“Bây giờ còn phải về sao, hôm nay ở nhà ngủ đi.” Nguyên mẹ nhìn về hướng Nguyên Họa nói.
Nguyên Họa lắc đầu nói: “Không cần, con còn có việc. Con về đây.”
Nguyên mẹ cũng không nói gì nữa, đứng dậy đưa Nguyên Họa đến cửa, dặn dò một chút, thả người. Chờ cho đến người khuất hẳn sau cầu thang, mới xoay người trở lại phòng khách.
Nguyên Họa đón xe về phòng trọ của mình, nhưng không có nhìn thấy Từ Tử Kỳ, trong lòng lại không yên, lại xuống lầu đón xe đến Từ thị. Vào thang máy, đến cửa phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, mới nhìn thấy phòng của Từ Tử Kỳ còn sáng đèn. Đi tới bên cạnh Tư Mẫn nói: “Tư Mẫn, trễ như thế còn chưa tan sở sao?”
Tư Mẫn bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyên Họa, mới lấy tay vỗ ngực than phiền: “Nguyên Họa, là cô a? Làm tôi giật cả mình.”
Nguyên Họa lúng túng cười cười nói: “A, ngại quá ha. Đã hù cô. Tử Kỳ đâu?”
Sau khi Tư Mẫn vô cùng chế nhạo nhìn Nguyên Họa vài lần mới trả lời: “Từ tổng nàng ở trong phòng làm việc kìa, mới vừa kết thúc hội nghị, cô chờ chút, chắc Từ tổng sắp ra rồi.”
Nguyên Họa bị Tư Mẫn chế nhạo cảm thấy có chút không được tự nhiên, ậm ờ trả lời một tiếng, lại nói với Tư Mẫn: “Tư Mẫn, ở đây để tôi làm được rồi, cô về đi.”
Tư Mẫn ngược lại rất vui vẻ, hôm nay mình cũng đều bận rộn cả ngày, mệt đến thắt lưng đều không thẳng nổi, hận không thể lập tức về nhà tắm một trận, ngủ một giấc thật ngon. Nhìn Nguyên Họa nói một tiếng cám ơn, sắp xếp lại một chút văn kiện đưa cho Nguyên Họa mới vội vả đi về nhà, nàng cũng không lo lắng ngày mai sẽ bị Từ Tử Kỳ dạy dỗ nha.
Nếu là người khác kêu nàng tan sở nàng mới cần lo lắng, thế nhưng nếu như người này là Nguyên Họa, nàng không cần lo lắng chút nào. Nàng rất thức thời, nàng tự nhiên cũng nhìn ra Từ Tử Kỳ hy vọng có nhiều thời gian ở cùng Nguyên Họa một chút.
Nguyên Họa nhìn thân ảnh Tư Mẫn vội vã rời đi, âm thầm thở dài một hơi, người ta đều đã tan việc, hiện tại chỉ còn ai kia nhà nàng còn trong phòng làm việc. Cầm văn kiện Tư Mẫn đưa đi đến phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, gõ nhẹ cửa phòng vài cái, sau khi nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ mới đẩy cửa đi vào.
“Tư Mẫn, cô để văn kiện lên bàn đi, thời gian cũng không còn sớm, cô mau về đi.” Từ Tử Kỳ ngay cả đầu cũng không ngẩng, phê duyệt văn kiện trong tay nói.
Nguyên Họa thấy Từ Tử Kỳ liều mạng như vậy, nhướng mày, buông văn kiện trong tay, đi tới phía sau Từ Tử Kỳ, tay khoát lên trên vai Từ Tử Kỳ, xoa bóp nói: “Tử Kỳ, chị cũng biết không còn sớm, sao còn chưa về a?”
Thanh âm của Nguyên Họa rất nhẹ, thậm chí giống như gió thoảng, ngay cả Từ Tử Kỳ cũng không nghe rõ, nhưng nàng biết người sau lưng là ai, tiểu rùa tức giận rồi, nhưng hiện tại nàng thực sự không còn tinh lực quan tâm tiểu rùa có phải đang giận nàng hay không.
Ngày hôm nay, nàng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, rất mệt, thân thể hơi về dựa về phía sau, đầu tựa ở trước ngực Nguyên Họa, mắt hơi nhắm lại.
Nguyên Họa cũng không nỡ nói nặng với Từ Tử Kỳ, tay dời đi, dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương của Từ Tử Kỳ quan tâm nói: “Như vậy có thoải mái một chút hay không?”
Từ Tử Kỳ híp mắt, thản nhiên nói: “Ừ, đỡ chút. Sao hôm nay lại tới đây?”
Nguyên Họa cúi người xuống, khẽ hôn trán Từ Tử Kỳ một cái nói: “Em gửi tin nhắn không thấy chị trả lời. Trong lòng lo lắng nên tìm đến công ty.”
Từ Tử Kỳ mở mắt ra, cầm hai tay của Nguyên Họa nói: “Xin lỗi, hôm nay quá bận rộn. Điện thoại di động để trong phòng làm việc, không nhìn thấy tin nhắn của em. Khiến em lo lắng.”
Nguyên Họa nhẹ nhàng cười, nụ cười trên mặt dần dần sâu sắc, cố sức nắm lấy hai tay của Từ Tử Kỳ nói: “Đồ ngốc, em với chị nói xin lỗi gì chứ? Sau này không được nói nữa. Chị xem thời gian cũng không còn sớm, còn cái gì chưa làm xong thì mang về nhà làm tiếp đi, cần phải trở về.”
Từ Tử Kỳ mặc Nguyên Họa nắm tay, kéo lên, mới lên tiếng: “Em chờ chút, tôi sắp xếp lại văn kiện trước đã.”
Lúc này Nguyên Họa mới ngoan ngoãn buông hai tay của mình ra, để Từ Tử Kỳ sắp xếp lại một đống văn kiện tán loạn trên bàn.
Sau khi sắp xếp xong, hai người mới tay nắm tay ra khỏi Từ thị. Lên xe, chạy về phòng trọ.
Sau khi vào phòng, Nguyên Họa kêu Từ Tử Kỳ đi tắm trước, bản thân cầm lấy văn kiện của Từ Tử Kỳ ngồi xem. Đợi đến khi Từ Tử Kỳ tắm xong đi ra, Nguyên Họa đã xử lý tốt hơn phân nửa văn kiện.
Lúc Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa trong phòng khách vô cùng chuyên chú xem và phê duyệt văn kiện nàng cầm về, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Nhẹ nhàng đi tới phía sau Nguyên Họa, nhìn Nguyên Họa phê duyệt văn kiện. Lâu sau mới nhẹ giọng kêu: “Nguyên Họa.”
Nguyên Họa nghiêng đầu cười với Từ Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, chị tắm xong rồi à?”
Từ Tử Kỳ gật đầu, đi tới bên người Nguyên Họa ngồi xuống, nói: “Nguyên Họa, em có đồng ý điều kiện gì của ông nội hay không?”
Sao Từ Tử Kỳ có thể không biết ông nội nàng là hạng người gì, lần trước sau khi nghe Nguyên Họa nói bị Từ Vạn Hồng giam lỏng, nàng đã cảm thấy không được bình thường, ông nội nàng sao có thể khinh địch như vậy mà thả Nguyên Họa ra chứ? Nhất định là Nguyên Họa đã đồng ý điều kiện gì của hắn rồi, Từ Tử Kỳ cảm thấy không chỉ là công trình chính phủ kia, nhất định là còn có chuyện khác.
Nguyên Họa mím môi, không nói gì. Chỉ nhìn Từ Tử Kỳ một lúc mới chậm rãi nói: “Không có, sao chị có thể nghĩ vậy? Ha hả. Được rồi, cũng không còn sớm, chúng ta mau đi ngủ đi.”
Từ Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Nguyên Họa một lúc, Nguyên Họa cũng không né tránh cứ như vậy nhìn Từ Tử Kỳ, lúc này Từ Tử Kỳ mới không tiếp tục hỏi nữa. Giúp Nguyên Họa sắp xếp lại văn kiện một chút mới cùng nhau về phòng ngủ.
Nguyên Họa nhỏ giọng thở dài một hơi, làm sao nàng có thể để Từ Tử Kỳ biết trao đổi giữa nàng và Từ Vạn Hồng trong lúc đó chứ? Cho dù biết Từ Vạn Hồng căn bản là đang lợi dụng nàng, nhưng vẫn muốn thử sức một lần, chỉ cần có cơ hội nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu không đến lúc vô cùng bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không sử dụng chiêu đó giải quyết vấn đề.
Hai người vào phòng, nằm trên giường, tuy rằng vẫn mang tâm sự. Nhưng mà có chút việc vẫn tự nhiên mà phát sinh, trải qua mấy lần làm yêu, Nguyên Họa cũng tương đối rõ ràng thân thể củaTừ Tử Kỳ cùng với những chỗ mẫn cảm trên người Từ Tử Kỳ, muốn chiều chuộng Từ Tử Kỳ tự nhiên cũng rất dễ dàng.
Cá nước thân mật, tình cảnh tương tự như thế cũng diễn ra hừng hực khí thế trong căn phòng nhỏ này.
==================================
Sắp xong mà chậm chạp quá =))