Chương 77:
Nguyên Họa kéo thân thể đầy mệt mỏi về phòng trọ, không thấy Từ Tử Kỳ, thu dọn một chút đồ đạc, muốn đến chổ của Từ Kiều ở nhờ một đêm, sưng đỏ trên mặt nàng còn chưa tan, chỉ có thể né tránh Từ Tử Kỳ, ý định cũng chỉ là không muốn để cho Từ Tử Kỳ lo lắng, hơn nữa không muốn để cho Từ Tử Kỳ biết chuyện nàng kế thừa Nguyên gia.
Tâm lý trốn tránh của Nguyên Họa càng ngày càng mạnh mẽ, vốn cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng lại bị nàng làm cho nghiêm trọng thêm.
Từ Tử Kỳ đúng là một người cường thế, thế nhưng chỉ duy nhất không thể cường thế đối với Nguyên Họa. Sự lạnh lùng và lạnh nhạt của nàng chỉ thể hiện trước mặt người ngoài, còn đối với Nguyên Họa nàng dùng cả tâm lòng đầy nhiệt tình, cho nên chỉ cần Nguyên Họa có gì không bình thường thì nàng lập tức có thể cảm thấy được.
Lúc trở lại phòng trọ, không thấy Nguyên Họa, lại gọi một cú điện thoại cho Nguyên Họa.
Mấy ngày nay Nguyên Họa trở nên có chút dị thường, nàng có thể cảm thấy được, như là ở chuyện phòng the mấy ngày nay biểu hiện của Nguyên Họa đều vô cùng kích động và bá đạo, giống như muốn hòa tan nàng vào thân thể, mỗi ngày dày vò đến toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, tư thế bước đi cũng hơi có chút mất tự nhiên. (ẻm đã bộc lộ bản chất -_-)
Điện thoại đô vài tiếng thì đường giây được nối, Từ Tử Kỳ cầm điện thoại di động hỏi: “Nguyên Họa, em đang ở đâu?”
Nguyên Họa điều chỉnh một chút tâm tình của mình, cười đùa nói: “Em ở nhà của Từ Kiều, vợ yêu, tối nay em không về, chị ngủ sớm một chút nga.”
Từ Tử Kỳ ngược lại cũng không có nghe được ngữ điệu của Nguyên Họa không bình thường, lo lắng giảm đi mấy phần, chỉ là trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ. Thế nhưng Nguyên Họa không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép buộc Nguyên Họa nói ra, sau khi dặn dò một vài chuyện mới cúp điện thoại.
Một mình ngồi ở trong phòng ngủ, sau khi suy nghĩ sâu xa sau một lát lại cầm điện thoại di động lên gọi đi.
Nguyên Họa cầm điện thoại di động thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Từ Kiều, ngồi xuống, cầm điều khiển TV chơi đùa.
Từ Kiều bình tĩnh nhìn Nguyên Họa, dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng nói: “Nguyên Họa, mày thật sự không định nói chuyện mày thừa kế Nguyên gia cho Từ Tử Kỳ sao?”
Tuy rằng Từ Kiều và Từ Tử Kỳ không tính là hiểu biết, thế nhưng trả qua mấy lần gặp mặt cũng khá hiểu biết, loại nữ nhân như Từ Tử Kỳ có lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ, không cho phép người khác lừa dối nàng. Đặc biệt Nguyên Họa là một người đặc biệt đối với Từ Tử Kỳ, nếu để cho nàng biết Nguyên Họa gạt nàng chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận.
Nguyên Họa bĩu môi, suy tư một hồi mới lên tiếng: “Ừ, tao sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với nàng.” Dừng lại một hồi lúc mới hỏi: “Chuyện lần trước, mày sắp xếp sao rồi?”
Từ Kiều suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: “Ừ, đâu vào đấy rồi. Mày dự định lúc nào ra tay?”
Nguyên Họa cau mày tinh tế suy nghĩ, hiện tại tất nhiên vẫn chưa thể ra tay, công trình hợp tác của ba nhà công ty còn chưa hoàn thành, gấp như thế nào đi nữa cũng phải chờ tới công trình lần này hoàn thành cái, tính toán tiến độ công trình một chút, đã sắp kết thúc.
Lúc trước giúp Từ Tử Kỳ phê duyệt văn kiện, cũng nhìn thấy tài liệu có liên quan đến chuẩn bị lễ bế mạc công trình, đại khái qua một thời gian ngắn nữa có thể ra tay giải quyết tên thảo dân đáng ghét Lý Đông Hải kia.
Từ Kiều không có quấy rầy Nguyên Họa suy nghĩ, chỉ đến phòng bếp rót ly nước ấm cho Nguyên Họa. Nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Nguyên Họa, cầm lấy điều khiển TV tìm chương trình mà xem.
Nguyên Họa thoát khỏi suy nghĩ của mình, bưng ly nước ấm trước mặt, sau khi uống vài hớp, mới giao phó chi tiết chuyện này cho Từ Kiều, đợi sau khi làm sắp xếp xong hết, lại cầm điện thoại gọi cho Vương Đạt, cũng sắp xếp giống như vậy lại một lần.
Khóe miệng tà ác cong lên, đột nhiên quay qua Từ Kiều nói: “A Kiều, tao có chút việc, đi trước.”
Từ Kiều biết Nguyên Họa muốn đi làm chuyện của mình, săn sóc mà đứng lên giúp Nguyên Họa mở cửa nói: “Trên đường cẩn thận một chút.”
Nguyên Họa cầm lấy áo khoác mặc vào, nói một tiếng “Ừ, Tạm biệt.” Liền đi ra ngoài.
Sau khi Từ Kiều nhìn thân ảnh của Nguyên Họa biến mất sau hành lang mới quay vào trong nhà, trong lòng có chút cảm giác buồn buồn, khó chịu muốn khóc. Nguyên Họa đã thay đổi, vì Từ Tử Kỳ mà thay đổi, Không còn là Nguyên Họa vô dục vô cầu mà nàng biết nữa. Khoảnh khắc đó chỉ từng thuộc về Nguyên Họa kia thôi.
Từ Kiều trở lại phòng, tắm một cái thì đi ngủ.
Nguyên Họa đón xe đến đại bản doanh Nguyên gia, trả tiền xuống xe, đi vào sân. Hai lão nhân còn chưa ngủ, thấy Nguyên Họa tới, chỉ từ ái cười.
Nguyên Hữu Quốc từ ái nhìn Nguyên Họa hỏi: “Con có chuyện gì sao, trễ như thế còn tới chỗ ông nội.”
Nguyên Hữu Quốc vẫn cảm thấy có chút có lỗi với Nguyên Họa, nếu ông không để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, Nguyên Họa có thể có cuộc sống bình yên của nàng, thế nhưng ông lại chọn đẩy Nguyên Họa lên con đường này.
Kỳ thực lúc Nguyên Hữu Quốc biết Nguyên Họa thích thị nữ nhân, thì biết cuộc đời này của Nguyên Họa không còn yên ổn được nữa, hướng chi người Nguyên Họa thích còn là nữ nhân như Từ Tử Kỳ, cho dù muốn yên ổn cũng không yên ổn được.
Nguyên Hữu Quốc để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia đúng là có suy nghĩ riêng, Tô Ái Cầm cũng hiểu, nếu không cũng sẽ không ngăn cản,vì bà hiểu nên ngầm đồng ý quyết định của Nguyên Hữu Quốc. Hai người bọn họ tuy đã già, nhưng vẫn khai sáng hơn Nguyên ba Nguyên mẹ nhiều, đều là người đã nửa bước vào quan tài, chỉ muốn con cháu có thể vui vẻ, cả đời hạnh phúc bình an. Bọn họ bỏ lỡ rất nhiều, lúc còn trẻ, vì quyền thế hao phí tinh lực hơn nửa đời người, đến già mới hối hận.
Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm cũng không hy vọng thấy Nguyên Họa về già sẽ hối hận như bọn họ, nếu Nguyên Họa thích nữ nhân thì tùy nàng đi. Chỉ là hai nữ nhân yêu nhau, thật sự không dễ dàng a, trước không nói người ngoài nhìn vào thế nào, chỉ nói người của Nguyên gia cũng sẽ không đồng ý, nếu không đủ mạnh mẽ, làm sao có thể bảo vệ tình yêu của hai người họ chứ?
Nguyên Hữu Quốc không chỉ suy nghĩ cho Nguyên gia, một phần nguyên nhân khác vẫn là vì cháu gái ông yêu thương nhất này.
Nguyên Họa đi tới bên cạnh Tô Ái Cầm, ngoảnh đầu lại trả lời: “Ông nội, con tới là muốn lấy tư liệu kinh doanh của Nguyên gia xem một chút.”
Nguyên Hữu Quốc tự nhiên biết Nguyên Họa không chỉ đơn giản muốn xem thôi, cũng không vạch trần, đến trong phòng ngủ đưa một túi văn kiện cho Nguyên Họa nói: “Thứ con muốn đều ở bên trong, đêm nay cũng trễ như vậy, đừng về, ở đây cùng ông bà nội đi.”
Nguyên Họa nhận lấy túi văn kiện ngoan ngoãn gật đầu nói: “Dạ, được. Tối nay con ngủ với bà nội, ông nội đi ngủ phòng khách đi. Hì hì...”
Nguyên Họa âm hiểm cười như gian kế thực hiện được, Tô Ái Cầm cũng cười phụ họa nói: “Ừ, được. Đêm nay để ông nội con ngủ phòng khách, cháu gái bảo bối ngủ với bà nội.”
Nguyên Hữu Quốc ai oán mà nhìn Tô Ái Cầm, thế nhưng giống như người ta không phát hiện, quay mặt đi, chỉ lo trò chuyện với Nguyên Họa.
Nguyên Hữu Quốc bất đắc dĩ, từ khi mình cưới vợ, vẫn đều bị ức hiếp, cũng đã qua hơn mười năm, địa vị bị nữ quyền chèn ép không có chút nào thay đổi, hiện tại thậm chí còn không bằng cháu gái mình. Tô Ái Cầm đúng là ghét bỏ ông lão già yếu như ông.
Tô Ái Cầm nhìn Nguyên Hữu Quốc già đầu còn giả bộ đáng thương, thực sự bất đắc dĩ, cháu gái của mình còn ở đây, thực sự là già mà không kính*.
*vi lão bất tôn: già mà ko biết già. Đã giải thích ở mấy chương trước :D
Lôi kéo Nguyên Họa đi vào nhà, Nguyên Hữu Quốc một mình giả bộ đáng thương nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ đi vào phòng, đáy lòng âm thầm ai oán số phận bi ai của mình, thê lương một mình chống gậy đi vào phòng khách. (tội nghiệp =)))
Nguyên Họa từ nhỏ đã ngủ cùng Tô Ái Cầm, cho nên lúc ngủ bên cạnh Tô Ái Cầm, nàng ngủ được đặc biệt an tâm, chỉ chốc lát đã ngủ say. Sau khi Tô Ái Cầm giúp Nguyên Họa đắp chăn thật kỹ, mới khe khẽ xuống giường, đi qua chỗ lão nhân kia.
Đi tới trong phòng khách, mới phát hiện Nguyên Hữu Quốc còn chưa ngủ, đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc nói: “Ông nó, nghĩ gì thế? Đã trễ thế này còn chưa ngủ.”
Nguyên Hữu Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tô Ái Cầm mới chậm rãi nói: “Sao bà ra đây, đứa nhỏ Nguyên Họa kia ngủ rồi sao?”
Tô Ái Cầm ngồi xuống bên cạnh Nguyên Hữu Quốc nhẹ giọng trả lời: “Ừ, đang ngủ. Ông nó, có phải đang suy nghĩ chuyện của Nguyên Họa hay không a. Việc đã đến nước này, không nên nghĩ nhiều nữa, là phúc hay họa thì xem tạo hóa của đứa nhỏ kia đi, có thể làm chúng ta đều đã làm rồi. Chuyện sau này thì dựa vào chính nàng đi.”
Sau khi Nguyên Hữu Quốc nghe xong, thở dài một hơi, xoay người lại nói: “Ừ, quên đi. Bà nó, bà đi ngủ đi.”
Tô Ái Cầm gật đầu đứng lên, giúp Nguyên Hữu Quốc trải xong chăn mới đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Họa tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh đã không còn thân ảnh của Tô Ái Cầm, xuống giường mặc quần áo vào, đi vào phòng bếp, phát hiện Tô Ái Cầm đang bận rộn ở phòng bếp, liền cười nói: “Bà nội, chào buổi sáng.”
Lúc này Tô Ái Cầm mới quay đầu nhìn Nguyên Họa nói: “Sao con dậy sớm vậy, sao không ngủ nhiều một chút?”
Nguyên Họa lắc đầu cười nói: “Không ngủ, chút nữa còn phải đi làm mà! Bà nội làm gì ăn vậy a, thơm quá. Hì hì...”
Nhìn dáng dấp nghịch ngợm như vậy của Nguyên Họa, Tô Ái Cầm cũng vui theo, cười nói: “Ha hả, bà nội làm trứng trần nước sôi con thích nhất, con chờ một chút, sắp ăn được rồi.”
Vội vàng một lúc mới quay qua kêu Nguyên Họa: “Nguyên Họa, đến phòng sách kêu ông nội ra ăn sáng.”
Nguyên Họa gật đầu vui vẻ chạy ra ngoài, chạy tới phòng sách mới thở một hơi, gõ cửa nói: “Ông nội, bà nội gọi ra ăn sáng.”
Nguyên Hữu Quốc trả lời một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng sách, đi ra phòng khách.
Lên bàn ăn, Nguyên Họa lại là một trận lang thôn hổ yết.
Dường như Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm đã quen, chỉ lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, chỉ có Tô Ái Cầm thỉnh thoảng thêm thức ăn vào chén của Nguyên Họa.
Ăn sáng xong, Nguyên Họa đón xe về Tiêu thị, đặc biệt ngồi xem tài liệu công trình hợp tác sắp tới với Từ thị và Lý thị.
Tiêu Tiểu Dao nghe nói Nguyên Họa cần tư liệu công trình này, chỉ kinh ngạc một chút cũng không có rỗi rãnh quan tâm Nguyên Họa cần tư liệu công trình này làm gì, hiện tại công việc ở Tiêu thị chủ yếu đều là do Nguyên Họa làm, trong lòng Tiêu Tiểu Dao chỉ tràn đầy Hồ San San còn chưa tỉnh lại kia.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngày thứ hai sau khi Hồ San San gặp chuyện không may, thì có một đám người mặc đồ đen đến bệnh viện thăm nàng, trận thế phô trương giống như lão đại xã hội đen. Trong đó có một người đàn ông trung niên đứng trong phòng bệnh của Hồ San San hồi lâu nhìn Hồ San San hôn mê, cái gì cũng không nói, ngay cả Tiêu Tiểu Dao bên cạnh cũng không thèm nhìn tới.
Tiêu Tiểu Dao cũng phái người đi thăm dò qua bối cảnh của Hồ San San, nhưng khiến nàng bất ngờ chính là nàng dĩ nhiên không tra được một chút tin tức nào liên quan đến Hồ San San cả, dù trong lòng nghi ngờ cũng chỉ có thể chờ người này tỉnh lại rồi hỏi, thế nhưng người này tỉnh hay không tỉnh vẫn còn là một vấn đề. Nghĩ tới đây, Tiêu Tiểu Dao không khỏi buồn bã.
Nguyên Họa chuẩn bị xong tất cả, chỉ kém cầm điện thoại lên ra lệnh một tiếng. Chú ý một chút thị trường chứng khoán gần đây của Từ thị, trong lòng dự tính một kế hoạch.
Mà lúc này Từ Tử Kỳ đang ở trong phòng hội nghị, cầm bảng báo cáo tài chính và doanh ngạch ba tháng của Từ thị mà phát hỏa, đem từng người trong ngành đều mắng xối xả vẫn không hả giận.
Ngừng mắng, xoa xoa mi tâm, cầm dự án nói với nhân viên: “Nếu các người không thể tìm ra phương án giải quyết vấn đề thì tự từ chức rời khỏi Từ thị đi, Từ thị chúng ta không cần một đám phế vật!”
Người phía dưới nghe được thì đổ mồ hôi lạnh, từ khi Từ Tử Kỳ lên chức, bọn họ không có một ngày thoải mái, mỗi ngày đều run sợ, thường xuyên lo lắng có thể giữ được chén cơm của mình hay không.
Từ Tử Kỳ một tiếng tan họp, mọi người đều vội vàng thu dọn đi ra khỏi phòng họp. Khí tràng của Từ Tử Kỳ trong phòng hội nghị quá mạnh mẻ, vì tránh bản thân trở thành vật hy sinh vẫn nên nhanh chóng chuồn người.
Đợi mọi người đi hết, Từ Tử Kỳ mới để văn kiện trên tay xuống, phân phó với Tư Mẫn bên cạnh: “Tư Mẫn, pha giúp tôi một ly cà phê, không cần bỏ đường.”
Tư Mẫn đứng lên ra khỏi phòng họp, pha ly cà phê cho Từ Tử Kỳ, đặt ở trên bàn của Từ Tử Kỳ, cung kính nói với Từ Tử Kỳ: “Từ tổng, cà phê của cô.”
Từ Tử Kỳ chậm rãi bưng cà phê lên uống một ngụm, lại phân phó nói: “Tư Mẫn, cô đi triệu tập hội nghị cổ đông, mời quan giám đốc đến họp.”
Tư Mẫn không biết tại sao Từ Tử Kỳ đột nhiên muốn họp ban giám đốc, thế nhưng nàng là một bí thư ưu tú, không phải việc của mình cũng sẽ không hỏi thêm nửa câu, rời khỏi phòng họp đi thông báo cho cổ đông của Từ thị.
Từ Tử Kỳ để cà phê xuống, tay đặt lên bàn gõ nhẹ, ánh mắt dần dần sâu xa.