Hôm đó, Tần Văn Dịch khó có ngày về sớm để ăn cơm cùng vợ và con gái. Sau khi ăn xong, ông ta vô tình nói đến chuyện hai anh em nhà họ Cố đến Hoa Đức bàn việc, cũng khen ngợi chủ kiến của hai anh em họ. “Bọn họ không có ý định tấn công ngành sản xuất, chỉ muốn mua đi bán lại kiếm chút tiền nhỏ, hiện tại gặp việc này, hiểu rõ cần hợp tác với người khác, lại có thể nghĩ đến Vĩnh Khải chúng ta, cũng thật là thông minh. Cũng khó trách Cố Văn Quang về hưu sớm như vậy, xem ra là do có hai đứa con trai đắc lực này đây.”
“Cha, người đang ám chỉ sinh con gái là vô dụng sao?” Tần Vũ Phi nghe thấy có Cố Anh Kiệt lỗ tai liền dựng lên, thừa cơ ôm cha mình làm nũng.
“Cha còn phải ám chỉ sao?” Tần Văn Dịch xoa mặt cô, “Cha không ngại để Vĩnh Khải có một nữ tổng giám đốc, nhưng tiếc là con gái cha không chịu thôi.”
“Hì hì.” Tần Vũ giả ngốc cười cười, dựa đầu vào vai Tần Văn Dịch, cô hy vọng Vĩnh Khải và Hoa Đức có thể hợp tác, Cố Anh Kiệt phụ trách vụ này, cô cũng hy vọng hắn có thể thành công.
Dự án hợp tác được đẩy mạnh, Hứa Văn Chính ba lần đi khảo sát thiết bị, nhân viên kỹ thuật và sản phẩm ở Minh Đức về, cuối cùng đưa ra kết luận đã đạt yêu cầu. Tần Văn Dịch, Cố Anh Huy và Cố Anh Kiệt bốn lần đàm phán, thống nhất điều kiện, Vĩnh Khải tham gia vào cổ phần của Minh Đức, Minh Đức phải tập trung nghiên cứu, phát triển sản phẩm nguyên vật liệu và cung cấp độc quyền cho Vĩnh Khải.
Ngày ký hợp đồng, Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa từng làm việc cật lực như vậy. Hôm nay cuối cùng đã đạt được thắng lợi, thật sự là hưng phấn không nói nên lời. Nhưng hắn cũng biết bây giờ chỉ mới bắt đầu, kế tiếp phải cải tiến sản phẩm, nâng cao chất lượng sản phẩm, đây mới là thời gian quan trọng nhất cũng cực khổ nhất.
Từ lúc đàm phấn đến ký kết mất hai tháng, thật ra tốc độ như vậy là nhanh rồi. Tần Văn Dịch là một thương nhân khôn khéo, yêu cầu của ông ta rất rõ ràng và cặn kẽ, mà Cố Anh Huy cùng Cố Anh Kiệt cũng phải bàn tính kỹ càng, cho nên coi như lợi ích cả hai bên đều như nhau. Thật ra suy nghĩ của Cố Anh Kiệt không sai, Tần Văn Dịch muốn có sự đột phá, nhưng xưởng nhỏ, thiết bị kỹ thuật không tốt, những thứ tốt đều ở những công ty lớn ông ta không chen vào được,tốn nhiều tiền mua sắm nhà máy mới một là không hiệu quả hai là thời gian dài rủi ro lớn, Hoa Đức rất khôn lanh, nhanh tay mua lại hai công ty điều kiện không tệ đem điều chỉnh sau đó mang ra bán lại lần nữa.
Tần Văn Dịch cảm thấy Hoa Đức thật sự thông minh. Mà ông ta rất tán thưởng những người trẻ tuổi khôn khéo.
Tần Vũ Phi cũng không biết cha nhà mình là cố tình hay vô ý, thỉnh thoảng đề cập đến hai anh em nhà họ Cố, khen Cố Anh Kiệt không dứt. Lúc trước ông muốn gán ghép cô cùng Trần Ưng thì ra sức khen Trần Ưng, khi ông muốn tác hợp cô cùng Cừu Chính Khanh thì hết lời khen ngợi Cừu Chính Khanh.
Hiện tại, mục tiêu của ông biến thành Cố Anh Kiệt sao?
Tần Vũ Phi cảm thấy cha cô cũng thật đáng thương, muốn làm mối nhưng không thành công, các mối ông làm mai đều thất bại. Nhưng mà trước kia cha cô thường khen ngợi những người trẻ tuổi, cô không ấn tượng gì, nhưng bây giờ ông hết lòng khen Cố Anh Kiệt, cô cảm thấy có phần chua xót.
Cố Anh Kiệt và cô, đó là chuyện không thể nào.
Cuối tháng tư, lễ ký kết hợp đồng của Vĩnh Khải và Hoa Đức được tổ chức. Các hoạt động đều được Tần Vũ Phi tổ chức, không thể tránh, cô gặp được Cố Anh Kiệt ở hội trường.
Lúc cô nhìn thấy hắn, hắn đang cũng một nữ phóng viên trò chuyện, người phóng viên kia Tần Vũ Phi cũng biết. Cô nhìn thấy nữ phóng viên kia trình ra danh thiếp cho , hắn cười cười tiếp nhận, sau đó cẩn thận bỏ vào ví, cũng móc ra một danh thiếp đưa lại. Sau đó không biết hắn nói cái gì, cô ta cười đến sáng lạn. Nữ phóng viên lại nói gì đó, hắn mỉm cười gật đấu, đứng bên cạnh cô ta, cô ta gọi thợ chụp ảnh đến chụp hai người họ một tấm.
Tần Vũ Phi không nhìn nữa, quay đi làm việc khác. Đợi cô bận rộn một hồi, quay lại nhìn thấy Cố Anh Kiệt chào tạm biệt cô phóng viên kia và thợ chụp ảnh. Hắn cười rất dịu dàng, nắm tay cũng lâu hơn một chút.
Tần Vũ Phi không nhìn nữa, quay đi chỗ khác.
Hoạt động chúc mừng rất thành công, Vĩnh Khải và Hoa Đức đều cảm thấy hài lòng. Trong hội trường kỳ thật Tần Vũ Phi cũng không quá bận rộn, các công việc cô luôn giao cho cấp dưới hoàn thành, cho nên cô rất rảnh, hết nhìn đông tới nhìn tây. Cô quan sát từng hành động của Cố Anh Kiệt, nhìn thấy hắn cười to, thấy hắn giúp phu nhân kéo ghế, thấy hắn lúc chụp ảnh chung sẽ hơi lui về phía sau nhường cho người bên cạnh. Kỳ thật cô đã không gặp hắn bốn tháng rồi, tuy vẫn nghe nhắc đến, nhưng cô cảm giác đã thật lâu không gặp, người này giống như cách cô rất xa, nhưng hôm nay gặp được, cô cảm thấy thời gian không đủ dài, bởi vì lòng của cô vẫn rất loạn.
Nhìn thấy hắn, cũng không biết là vui vẻ hay phiền não.
Tần Vũ Phi tận lực trốn ở những nơi ít người, không muốn để người khác chú ý, nhất là Cố Anh Kiệt. Cô cũng rất cố gắng không nhìn Cố Anh Kiệt, tuy nhiên hình như hắn đẹp trai hơn so với trong trí nhớ của cô.
Thế nhưng không biết sao cô đến chỗ nào cũng đều có thể thấy hắn, xoay người lại là thấy hắn. Hắn đang giúp một vị nữ quản lý cấp cao của Hoa Đức cầm rượu, người này Tần Vũ Phi chưa tiếp xúc, cô cũng chú ý tới vị phu nhân. Trong lòng ra sức chửi mắng Cố Anh Kiệt, thật sự một tên đàn ông ôn nhu đa tình không đáng tin mà.
“Tần tiểu thư.”
Tần Vũ Phi đang nhìn Cố Anh Kiệt đến ngẩn người, chột nghe bên cạnh có người gọi cô. Tần Vũ Phi giật mình, quay đầu lại nhìn, là Cố Anh Huy.
Cố Anh Huy nhìn theo ánh mắt của Tần Vũ Phi nhìn sang, thì ra là em trai anh, anh ta lại xoay đầu nhìn Tần Vũ Phi cười cười.
Tần Vũ Phi lập tức có cảm giác chột dạ, mặt đỏ bừng. “A, Cố tổng, xin chào.”
“Chào cô.” Cố Anh Huy có khí chất nhẹ nhàng, có phần giống Cố Anh Kiệt,”Tần tiểu thư vất vả rồi, bữa tiệc rất thành công.”
“Cảm ơn, phải làm mà.” Tần Vũ Phi khẩn trương, đầu óc không thông, phản ứng không tự nhiên, cô đang tìm cơ hội đi chỗ khác.
“Tần tiểu thư phụ trách mảng marketing và kế hoạch thị trường của Vĩnh Khải sao?”
“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi cố gắng duy trì nụ cười.
“Tần tiểu thư chưa tới Hoa Đức bao giờ thì phải?”
“A, chưa có cơ hội.”
“Tần tiểu thư nếu có thời gian cô nhất định phải tới chới nhé, Hoa Đức chúng tôi mới thành lập một bảo tàng nghệ thuật, nghe nói Tần tiểu thư đối với nghệ thuật rất có hứng thú, vậy cô nhất định sẽ thích.”
Nghe nói, làm gì có nhiều chuyện nghe nói như vậy. Cô còn nghe nói con trai cả nhà họ Cố sợ vợ đó. Tần Vũ Phi cười nói: “Được, tôi rất thích các bảo tàng nghệ thuật, nếu có gì tốt nhất định phải nói cho tôi biết, tôi thấy được nhất định sẽ mua. à, bên kia có phóng viên phải ra về, tôi qua đó tiễn họ một chút, Cố tổng cứ tự nhiên, có vấn đề gì cứ việc phân phó nhân viên. Tạm biệt, Cố tổng.”
Tần Vũ Phi chạy trốn rất nhanh, cô vừa đi thì Cố Anh Kiệt vừa chạy tới bên cạnh Cố Anh Huy.
Hai anh em đứng tại chỗ nhìn theo Tần Vũ Phi đi ra cửa tiễn nhóm phóng viên, đi tiễn họ rồi cũng không thấy quay lại, không thấy bóng dáng.
“Anh, vừa rồi anh và Tần Vũ Phi nói gì vậy?”
“Không có gì.”
“Vì sao cô ấy nhìn anh xấu hổ?”
“Em đứng xa như vậy mà vẫn thấy cô ấy xấu hổ?” Anh ta làm vẻ mặt vô tội, “Anh cũng không để ý.”
Không để ý? Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn anh trai, cái dạng như Tần Vũ Phi kia, làm sao có thể không để ý? Nhưng Cố Anh Huy không quan tâm, quay người đi luôn.
Sau khi hoạt động kết thúc, quản lý cấp cao của hai công ty cùng một vài cán bộ chủ chốt của Minh Đức có một bữa cơm, tần Vũ Phi không tham gia, cô sớm đi mất. Dù sao cho tới bây giờ cô cũng không phải là trợ thủ đắc lực của cha cô trong việc làm ăn, cô thấy mình có ở đó hay không cũng không quan trọng, dù sao việc cần làm cô cũng làm xong rồi. Cô đã nói qua với Tần Văn Dịch rồi, Tần Văn Dịch mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn để cô đi.
Thời điểm Tần Vũ Phi ra khỏi hội trường, vô ý thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Cố Anh Kiệt đang cùng Hứa Văn Chính nói chuyện.
Cố Anh Kiệt hình như cũng cảm giác được ánh mắt cô, cũng nhìn sang. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Vũ Phi vội vàng rời khỏi. Kỳ thật việc này làm cho cô phát hiện hắn cũng nhìn thấy cô mấy lần, nhưng không có ý muốn tới gặp cô một chút, cô nghĩ đại khái hắn cũng cảm thấy sự việc lần trước thật sự xấu hổ.
Như vậy cũng không tệ, ít ra bọn họ đối với chuyện này vẫn ăn ý nhau.
Giữ một khoảng cách an toàn là thượng sách.
Cố Anh Kiệt thấy Tần Vũ Phi chạy mất, trong nội tâm có chút tức giận. Hắn thật sự muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô vài câu, kết quả mỗi lần đều không thấy đâu. Vừa rồi trong hội trường có nhiều người tới xã giao không có biện pháp, chờ một lát đi ăn cơm mới có cơ hội trò chuyện. Nhưng cô lén lút chạy trốn, rõ ràng là không muốn để ý đến hắn. Không để ý thì không để ý, hắn khó gặp lắm sao? Lần là do hắn thất thố thiếu chút nữa là bất lịch sự với cô, nhưng chuyện kia đã qua rất lâu rồi. Cô phải thù dai như vậy sao?
Được rồi, thật ra cũng là lỗi của hắn, cô sợ dây dưa với hắn, hắn vừa tỏ vẻ họ không có khả năng vừa lại muốn hôn cô, xác thực là khiến người ta không tin được. Hắn cũng không thể giải thích, hắn thật sự là đã lỗ mãng, có lẽ do hắn đã một mình quá lâu rồi.
Cố Anh Kiệt nghĩ như vậy, bỗng giật mình, hắn thậm chí đã không có bạn gái hơn nửa năm rồi, tính cả lúc theo đuổi Mễ Hi cũng là một thời gian không có bạn gái, aizzz, rõ là cả một năm không có bạn gái rồi. Cho nên nhất định là do hắn cảm thấy cô đơn, tình cảm không có chỗ gửi gắm.
Được rồi, trong mắt cô hắn quả thật không đáng tin, xác thực có hơi xa cách với cô một chút. Cô từng bị tổn thương lại nhạy cảm, cô đáng được đối xử tốt.
Không gặp thì không gặp, nếu như vậy có thể khiến cô an tâm.