Sau khi xuống sân bay, về đến nhà đã rất muộn, Tần Vũ Phi lại mất ngủ.
Trước khi ngủ Cố Anh Kiệt gọi điện chúc cô ngủ ngon, tuy anh và cô mới chỉ xa nhau mấy giờ, nhưng Tần Vũ Phi cảm thấy đã thật lâu. Lúc ngủ, loại ảo giác về thời gian này cũng làm cô bối rối, bởi vì nó làm cô nghĩ rằng bản thân không quen ngủ một mình.
Thế nhưng rõ ràng Cố Anh Kiệt mới chỉ ôm cô ngủ một đêm, một đêm mà thôi. Cô chắc chắn đã bị anh hạ bùa gì rồi, bị một gã đào hoa hạ mê hồn dược.
Tần Vũ Phi thở dài, trở mình ngủ không được, cảm thấy hơi không vui. Một chuyến bay, hai thành phố, lại giống như hai thế giới. Trong thế giới kia, mặt khác đơn giản của cô có thể tung tăng, muốn yêu liền yêu, muốn mắng liền mắng, muốn làm nũng liền làm nũng. Nhưng về đến nhà rồi, mặt khác đó đã không thấy tăm hơi, trở thành bộ dạng cô bây giờ – chịu qua thương tổn, trải qua nhiều chuyện, so đo từng tí một với hiện thực.
Cô cảm thấy không có hứng thú ra ngoài, không muốn đi làm, nhưng cũng không muốn cứ ngồi ngốc ở đây, cô muốn đi nghỉ phép cùng Cố Anh Kiệt. Thế nhưng ngày nghỉ có dài bao nhiêu, cuối cùng cũng phải trở về. Tần Vũ Phi lại thở dài.
Cô bỗng nhận ra, mình đã quên hỏi Cố Anh Kiệt chuyện bạn gái diễn viên kia của anh. Cũng quên hỏi chuyện cô nữ sinh thổ lộ với anh. Anh nói không quen cô nữ sinh đó, còn cô diễn viên kia anh cũng không chính miệng thừa nhận đó là bạn gái anh.
Tần Vũ Phi lật người, càng nghĩ càng buồn bực. Lý trí nói cho cô, hẳn là nên tin tưởng Cố Anh Kiệt, anh biết tính tình cô, nếu vẫn còn có quan hệ thân mật hay dính líu gì với các cô gái khác, vậy anh không nên đến trêu chọc cô mới đúng. Nhưng tình cảm không được bảo đảm, dù sao anh cũng không tự mình làm rõ, mà cô làm sao lại quên hỏi được nhỉ?
Những chuyện nên và không nên làm ở hiện tại, cô và Cố Anh Kiệt đều đã làm cả rồi, bây giờ hỏi lại anh chuyện này, sẽ rất mất mặt. Tần Vũ Phi cầm di động lên nhìn một chút, đã hai giờ sáng, không gọi cho cây củ cải hoa tâm kia một cuộc thì trong lòng rất khó chịu, vì vậy cô quyết định gọi.
Chuông kêu thật lâu sau Cố Anh Kiệt mới nhận điện, thanh âm mơ mơ màng màng giống như vừa bị đánh thức: “Bảo bối, sao vậy?” Lời nói như bị kìm lại trong miệng, nghe qua hết sức trầm cảm.
“Không có gì, em chỉ muốn xem anh có đang ngủ hay không thôi.” Tần Vũ Phi nói, hiện tại tâm tình không hiểu sao đã trở nên tốt hơn.
“Ừ.” Cố Anh Kiệt hình như tỉnh táo hơn một chút. “Ngủ được một nửa. Sau đó bị tiểu quỷ đáng ghét nào đó gọi điện quấy rối.”
Tần Vũ Phi khanh khách cười rộ lên, tâm tình lại tốt hơn một ít.
“Tiểu quỷ đáng ghét có mong muốn gì?” Cố Anh Kiệt hỏi.
Tần Vũ Phi suy nghĩ nửa ngày, thật sự nghĩ không ra vấn đề gì để nói, vì vậy nói bừa: “Cố Anh Kiệt, em hỏi anh này…”
“Ừ.”
“Em là thịt trong tim của anh đúng không?”
“Hả?” Cố Anh Kiệt day day thái dương, hỏi ngược lại cô: “Em muốn nghe câu trả lời buồn nôn bao nhiêu?”
“Hừ, em là người nông cạn thế sao?” Tần Vũ Phi hung dữ, “Nói thật cho em.”
“Ừm.” Cố Anh Kiệt không phản bác cô, cũng không biết ai mỗi ngày đều đem những lời nông cạn “Bạch, phú, mỹ” (1) này đặt bên miệng, anh đáp: “Không phải. Thịt trong tim là một tiểu quỷ, em rõ ràng là chứng đau nửa đầu của anh, bây giờ đang tái phát.”
Tần Vũ Phi cười ha ha.
(1) Chú thích: Bạch phú mỹ (白富美): người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt. Ở đây ý nói Cố Anh Kiệt đang khen ngợi Tần Vũ Phi mà chính bản thân mình cũng không để ý.
Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ hỏi: “Hiện tại tâm tình tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi.”
“Buồn ngủ chưa?”
“Ừm.”
“Vậy ngủ ngon.” Cố Anh Kiệt nhìn thoáng qua đồng hồ, đã trễ thế này, cô thật đáng đánh đòn.
Tần Vũ Phi nằm trên giường khẽ trở mình, luyến tiếc nắm điện thoại, cô cũng biết nên cúp máy, cuối cùng qua một lúc lâu, nói: “Cố Anh Kiệt, anh chính là một tên lăng nhăng, thừa nhận đi.”
“Ừ, mai chúng ta cùng nhau ăn tối, có thời gian lại thảo luận vấn đề này.”
“Ngày mai không được.” Tần Vũ Phi vô thức cự tuyệt. Mới quấn nhau hai ngày, giờ lại thấy mặt, có quá dồn dập hay không?
“Sao thế?”
“Em phải đi với mẹ rồi.” Cô nói dối, vừa dứt lời liền hối hận, không nên lòng vòng như thế, cô ghét nhất cách nói này, cô nên trực tiếp nói không muốn hẹn hò với anh quá nhiều, nhưng nói như vậy thật không thích hợp.
Song Cố Anh Kiệt cũng không quá để ý, anh nói: “Vậy được rồi, sau này chúng ta lại hẹn. Bây giờ nghe lời anh ngoan ngoãn đi ngủ.”
“Được.”
“Ngày mai anh gọi cho em.”
“Được.”
Tần Vũ Phi vâng lời đến kỳ lạ, Cố Anh Kiệt khen ngợi cô trong điện thoại, sau đó nói: “Bảo bối, ngủ ngon.”
Tần Vũ Phi gác máy, phát hiện mặt mình đỏ hồng. Chuyện thân mật hơn bọn họ cũng làm rồi, thế nhưng bây giờ, không thấy mặt nhau, chỉ là nói thầm qua điện thoại “này, này” mấy tiếng, mặt cô liền đỏ.
Hôm sau đi làm, Tần Vũ Phi lại đi muộn như thường lệ. Sau đó cả ngày đều có chút không yên lòng, lúc họp liền rước lấy ánh mắt “thân thiết” của Cửu Chính Khanh. Tần Vũ Phi có hơi chột dạ giả trang bộ dạng nghiêm túc. Thằng nhãi này liếc ra mấy chữ “Phiền cô đàng hoàng một chút”, ép cô phải nghiêm chỉnh.
Lúc tan tầm bước chân Tần Vũ Phi vội vàng, một giây cũng không ở lại lâu. Hôm nay cô gọi cho Cố Anh Kiệt ba cuộc điện thoại, lúc anh nghe máy là trước khi cô tan tầm nửa tiếng, Cố Anh Kiệt nói hôm nay anh rất bận, không biết vì sao sau khi đi nghỉ công việc đã chất thành đống.
“Đó là do tâm lý của anh.” Tần Vũ Phi nói. “Em đã tự hỏi qua vấn đề này.”
“Em tự hỏi qua?” Cố Anh Kiệt cười ha ha.
“Đúng vậy, em rất khó hiểu vì sao bản thân cảm thấy công việc không hề chồng chất, nhưng người khác đi nghỉ về là liền sứt đầu mẻ trán chiến đấu.”
“Vậy kết quả nghiên cứu thế nào?”
“Đó là khi nghỉ ngơi mấy ngày, lúc trở về không thích ứng được với công việc, nghĩ rằng áp lực quá lớn. Hoặc là cho rằng, trong mắt sếp nghỉ ngơi vài ngày là lười biếng làm việc, cho nên khi trở lại công việc phải nhiều hơn thì mới ổn.”
“Ngụy biện.” Cố Anh Kiệt cười nhạo cô.
“Thật mà! Anh ngẫm lại xem, rõ ràng trước khi nghỉ phải liều mạng làm hết công việc, như thế thì mới nghỉ ngơi tốt được. Lúc anh nghỉ người khác cũng nghỉ cho nên cũng không xuất hiện tình trạng người khác làm việc trước thời hạn khiến cho anh theo không kịp. Vậy thì tại sao vừa đi làm liền nghĩ công việc nhiều không đếm xuể? Cũng là do ảnh hưởng của tâm lý. Cảm thấy nên bận một chút mới được.” Tần Vũ Phi vừa nói, đột nhiên thấy rằng từ “Ảnh hưởng tâm lý” này do chính cô tạo ra.
“Đúng, đúng, bạn gái của anh là thông minh nhất.” Cố Anh Kiệt nịnh nọt, sau đó có người tìm, anh liền tạm biệt Tần Vũ Phi rồi ngắt máy.
Chì là bốn chữ “Bạn gái của anh” vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tần Vũ Phi. Đến lúc tan tầm, còn kém vài phút, cô bắt đầu thu dọn túi xách, rời khỏi phòng làm việc. Làm việc thoải mái, không phải giả vờ bận rộn thật là tốt. Cô lái xe trên đường, nhất thời không biết muốn đi đâu. Không muốn về nhà, cũng không muốn đi chơi cùng bạn bè. Đi qua hai khu phố, cô rốt cuộc thừa nhận, cô muốn đi tìm Cố Anh Kiệt.
Cô nên vượt qua ảnh hưởng tâm lý của mình, phải cố gắng thật nhiều. Vì cớ gì trong ba người năm đó, chỉ có cô không hạnh phúc.
Tần Vũ Phi lái xe đến tòa nhà Hoa Đức, cũng không báo trước cho Cố Anh Kiệt, dù sao anh nói bận, sẽ không tan tầm sớm như vậy, cô tới đón anh, anh phải rất kinh ngạc đi. Xem như cô đã cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của “bạn gái” rồi đúng không?
Tần Vũ Phi rất thuận lợi đạt được mục đích, trên đường không kẹt xe, tâm tình cô cũng không tệ lắm. Chạy đến hầm đỗ xe dừng xong, cô ngồi trong xe gọi cho Cố Anh Kiệt, muốn hỏi anh làm việc ở lầu mấy, vừa nhấn nút gọi, cô liền nhìn thấy anh. Anh đang đi tới, bên cạnh có một nữ sinh.
Tần Vũ Phi ngần người, lúc này Cố Anh Kiệt lấy di động ra từ ví tiền, Tần Vũ Phi chưa kịp ngắt máy, anh đã cười tiếp điện: “A lô, em tan làm rồi à?”
“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi lấy lại bình tĩnh, nỗ lực không nhìn tới cô nữ sinh bên cạnh anh. Nữ sinh kia cô biết, chính là ngày du thuyền của mọi người rời bến, cô gái đó đã ngồi lên xe anh.
“Sao lại muốn gọi cho anh, không phải về nhà với mẹ sao?”
“Anh đang ở đâu vậy?” Tần Vũ Phi không trả lời anh, hỏi ngược lại. Nhịn không được hỏi anh câu hỏi vừa tầm thường vừa kỳ quặc này.
“Ở bãi đỗ xe của công ty.” Lúc Cố Anh Kiệt nói lời này, anh đang đi qua trước xe của Tần Vũ Phi. Nữ sinh kia vẫn thân thiết đi bên cạnh anh, quay đầu nhìn anh nói chuyện điện thoại.
Tần Vũ Phi chịu đựng rất khó khăn mới không hỏi ra câu “Anh đang ở cùng với ai?”. Cô cố gắng giả vờ tự nhiên hỏi anh: “Vậy anh phải về nhà à?”
“Có bạn bè hẹn gặp mặt, bây giờ anh muốn qua.” Cố Anh Kiệt đi tới bên cạnh xe, dùng chìa khóa mở cửa xe. “Sao vậy? Em có thời gian gặp anh rồi hả?”
“Không phải.” Tần Vũ Phi nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy em về nhà chưa?”
“Chưa.” Tần Vũ Phi nói, thấy nữ sinh kia cũng không lên xe, vẫn đứng chờ bên cạnh Cố Anh Kiệt.
“Vậy trên đường phải lái xe cẩn thận, về đến nhà gọi lại cho anh.” Cố Anh Kiệt không nghi ngờ gì, giọng nói rất bình thường.
“Được, vậy em cúp máy đây.” Tần Vũ Phi gác máy, trong lòng rất khó chịu. Cô nhìn Cố Anh Kiệt cất điện thoại, thấy nữ sinh kia hỏi anh gì đó, anh cười lắc đầu, sau đó mở cửa xe cho cô, nữ sinh kia ngồi vào, Cố Anh Kiệt cũng ngồi lên theo, rất nhanh khởi động xe, rời khỏi.
Tim Tần Vũ Phi đập nhanh, người bắt đầu đổ mồ hôi, cô mím chặt môi, nuốt nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tượng đoạn đối thoại kia. Nữ sinh hỏi: “Ai gọi tới vậy, có phải bạn gái anh không?” Cố Anh Kiệt cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải, bạn gái ở đâu chứ.”
Tần Vũ Phi khởi động xe, đi theo hướng Cố Anh Kiệt vừa đi. Cô không nên nghĩ lung tung, có thể đoạn đối thoại ấy không phải như vậy, nhưng cô không thể kiềm chế suy nghĩ của mình. Lái xe ra khỏi bãi đỗ, thấy xe Cố Anh Kiệt phía trước rẽ phải. Đó không phải hướng về nhà cô, cô không biết làm thế nào, cuối cùng đánh tay lái, cũng rẽ sang phải.
Xe vẫn chạy, sau khi qua mấy con đường, Tần Vũ Phi rốt cuộc nhận ra, cô đang theo dõi Cố Anh Kiệt.
Chuyện này làm cô vô cùng hoảng sợ, cảm giác cực kỳ không tốt. Ký ức ba năm trước trỗi dậy mạnh mẽ, cô cắn chặt răng, gắt gao nắm tay lái. Cô không biết mình điều khiển xe thế nào, cuối cùng theo đến nơi. Đó là một câu lạc bộ, rất nổi tiếng, Tần Vũ Phi cũng đã từng đến. Bên trong rất náo nhiệt, không phải chỗ thích hợp để gặp mặt riêng tư.
Tần Vũ Phi dừng xe bên đường đối diện câu lạc bộ, cô không bước xuống, liền ngồi trong xe nhìn. Cô không biết chính mình đang làm gì, hoảng hốt và lo lắng. Một lúc sau cô thấy Cố Anh Kiệt và nữ sinh kia từ bãi đỗ xe đi ra, tới cửa câu lạc bộ thì gặp người quen. Người đó Tần Vũ Phi đã từng gặp, cũng là ngày du thuyền rời bến ngồi cùng xe với Cố Anh Kiệt. Nữ sinh kia vui vẻ chạy sang chỗ người nọ. Cố Anh Kiệt cũng đi qua, cùng người đó nói cười một chút. Sau đó bọn họ cùng nhau đi vào câu lạc bộ.
Tần Vũ Phi không biết Cố Anh Kiệt vừa đi vừa cùng người nọ nói: “Được rồi, tôi giúp cậu đưa em gái qua đây, cho nên tối nay cậu mời.”
Cô nhìn chằm chằm cửa câu lạc bộ, tự nói với bản thân không được phiền muộn trong lòng, cô biết Cố Anh Kiệt không nói dối, cô tận mắt nhìn thấy, cô tin tưởng anh. Thế nhưng cô rất nóng nảy, không thể an tâm. Cô hơi kích động nghĩ gọi cho Cố Anh Kiệt, muốn hỏi anh đang ở đâu, muốn hỏi bên cạnh anh có những ai, là nam hay nữ, muốn nghe thử xem anh có nói dối không.
“Đừng như vậy, Tần Vũ Phi, đừng như vậy, đừng làm bản thân trở nên đáng ghét như thế.” Cô tự nói với chính mình.
Đây là lý do cô không dám nói chuyện yêu đương, cô đã nhắc nhở Cố Anh Kiệt, thế nhưng anh không nghe. Cô thầm nghĩ sẽ là một “bạch, phú, mỹ”, chứ không muốn là một bà vợ ác độc đa nghi.
Tần Vũ Phi khởi động xe, tiến vào dòng đường, xe chạy mãi, cuối cùng tới nhà Cố Anh Kiệt. Đứng trước cửa căn hộ, ngồi hơn nửa ngày, mới gọi cho anh.
“Cố Anh Kiệt, bữa tiệc kết thúc chưa?”
“Sao vậy?”
“Em bây giờ rảnh rỗi rồi, chúng ta gặp nhau được không?”
“Được.” Cố Anh Kiệt mừng rỡ, thử hỏi cô: “Vậy em đến chỗ anh được không, anh đang ở cùng vài người bạn, để anh giới thiệu em với bọn họ.”
“Không, em không muốn đi.” Cô không chút do dự từ chối.
“Được rồi.” Cố Anh Kiệt hiểu ý cô, cô còn chưa muốn công khai. “Để anh qua đón em.”
“Không cần, gặp nhau dưới nhà anh đi. Anh về được không?”
Cố Anh Kiệt đương nhiên nói có. Gác điện thoại, Tần Vũ Phi đưa xe vào bãi đỗ, lên lầu, tựa ở cửa nhà Cố Anh Kiệt chờ anh. Thời gian qua rất chậm, cô chờ rồi lại chờ, nghĩ lâu như vậy sao anh còn chưa tới. Cô nhịn không được nghĩ có phải ở câu lạc bộ nữ sinh kia không cho anh đi, cô ta có phải đang làm nũng, mà Cố Anh Kiệt có phải đang lừa cô.
Tần Vũ Phi lắc lắc đầu, ném hết những suy đoán này.
Cô trong quá khứ không phải như thế. Cô trong quá khứ tự tin rực rỡ, nghĩ sức hấp dẫn của mình là vô tận, đàn ông yêu cô là điều hiển nhiên. Cô không cần tốn sức theo đuổi ai, đàn ông xum xoe nịnh hót cô xếp dài hai con đường. So với bạn thân cô giàu có hơn, so với bạn thân cô còn xinh đẹp hơn, cô nghĩ tính tình phóng khoáng của mình người gặp người thích, tên đàn ông đó hẳn là phải yêu cô tận xương. Cô chưa từng hoài nghi những điều này, cô chưa từng gặp qua cản trở nào.
Tự cho là đúng.
Cho đến lúc cô bắt gặp bọn họ thông dâm trên giường.
Cô ra tay đánh người, nhưng trên thực tế cảm thấy người bị hung hăng đánh lại chính là cô. Cô lớn như thế lại chưa từng bị tàn nhẫn tu chỉnh bao giờ. Thương tích đầy mình, vết sẹo chồng chất.
Người khác thất tình cảm giác thế nào cô không biết. Cô chỉ cảm thấy chính mình đau như bị lột một tầng da. Cô bị lấy đi kiêu ngạo, lấy đi sự tự cho mình là đúng, lấy đi tự tôn. Tuy rằng cuối cùng cô cũng chịu đựng được cảm giác thất tình và phản bội, nhưng cô biết cô có vấn đề rất lớn. Đàn ông tìm đến, cô sẽ nghĩ có phải hắn muốn tiền của mình, phụ nữ đến thân thiết, cô sẽ nghĩ có phải cô ta muốn lợi dụng mình.
Mà trước đây, cô chỉ biết nghĩ bọn họ thích cô, thật lòng thích cô.
Cô không kết bạn mới nữa, phải nói là không kết bạn mới thật lòng nữa. Cô phải bảo đảm, tươi cười của cô chỉ là tươi cười. Những người có thể gần gũi cô đều là những người quen trước khi du học, giống như Doãn Đình, không phải cô không nói chuyện, nhưng chuyện xảy ra ở Mỹ, cô sẽ không nói cho cô ấy. Cô thật lo lắng, bạn bè sẽ ghét bỏ cô.
Giống như bây giờ, cô rất lo sợ Cố Anh Kiệt sẽ ghét cô.
Thang máy “đinh” một tiếng, ngừng ở tầng này. Cố Anh Kiệt từ thang máy đi ra, vừa nâng mắt liền thấy Tần Vũ Phi ngơ ngác đứng trước cửa nhà anh. Còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy cô chạy qua, ôm cổ, kiễng chân hôn anh.
Thật đúng là diễm phúc bay tới, Cố Anh Kiệt vô cùng hưởng thụ. Anh đổi khách thành chủ, làm sâu thêm cái hôn này.
“Cãi nhau với mẹ rồi?” Anh hỏi cô.
Tần Vũ Phi lắc đầu, ôm anh không buông.
Cố Anh Kiệt ôm cô mở cửa. Cửa vừa đóng, Tần Vũ Phi lại hôn anh. Cô vuốt ve anh, nhiệt tình như lửa.
Cố Anh Kiệt thật sự chịu không nổi. Mỗi lần nữ vương của anh tận lực trêu chọc, anh cũng chỉ có thể đầu hàng.
Rất nhanh hai người thẳng thắn đáp ứng nhu cầu của nhau, không kịp vào phòng ngủ, ngay trên sô pha làm chuyện lần trước chưa làm. Đệm dựa trên sô pha lại bị ném loạn xạ, Cố Anh Kiệt có chút nhớ nhung cười, mấy cái đệm này thật đúng là không dành cho đại tiểu thư.
Việc mới chỉ làm phân nửa, Tần Vũ Phi đã gác súng đầu hàng, Cố Anh Kiệt “đội mũ”, ôm cô vào phòng ngủ hoàn thành nốt phần sau.
Xong việc hai người mệt rã rời, ôm nhau mà ngủ. Qua một hồi lâu, Cố Anh Kiệt bị đá một cái.
“Cố Anh Kiệt em đói bụng rồi.”
“Ừ, muốn ăn cái gì?”
“Gà rán, khoai tây.”
“Anh làm sao có.”
“Ơ.” Cô không nói, cuộn tròn trong lòng anh. Một lúc sau mới mở miệng: “Em đói quá.” Cơm tối cô cũng chưa ăn, lại vừa hao tổn thể lực như vậy.
Cố Anh Kiệt thở dài, đấu tranh một hồi rồi đứng lên. “Anh ra ngoài mua cho em, anh biết chỗ bán đồ ăn nhanh rất gần, lái xe rất mau tới.”
Cô nhìn anh bắt đầu mặc quần áo, trong lòng rất cảm động. Thế nhưng, tên đàn ông kia cũng đã từng vì chiếc CD ký tên số lượng có hạn mà cô thích, đứng xếp hàng trong tuyết suốt một đêm, khi đó cô còn cảm động hơn bây giờ. Nhưng cuối cùng lại là kết quả kia.
Cô lắc đầu, ném hồi ức đó sang một bên. Nếu như có thể mất trí nhớ được thì tốt rồi.
“Đã muộn thế này, đừng đi ra ngoài. Nhà anh có gì ăn không, bánh mì cũng được.”
“Không có bánh mì.” Cố Anh Kiệt ra xem tủ lạnh và quầy bếp, trở về nói với cô: “Mì trứng được không?”
“Được.” Cô ngồi trên giường, ôm chăn của anh gật đầu. Tim Cố Anh Kiệt tan chảy, làm sao lại có thể thích cô như vậy, anh đi qua hôn cô, “Em chờ một chút, anh đi làm, rất nhanh là có rồi.”
Cố Anh Kiệt đi vào phòng bếp, vừa lấy mì bỏ vào nồi đã thấy Tần Vũ Phi đi ra, cô mặc áo sơ mi của anh, để lộ cặp đùi trắng nõn. Cố Anh Kiệt thấy thế toàn thân lửa nóng bốc lên, anh nghĩ phải nên khắc chế một chút, nếu không lại làm cô sợ bỏ chạy mất.
Thế nhưng cô không hề biết khổ tâm của anh, đã mặc như vậy, còn ôm thắt lưng anh, hỏi: “Cố Anh Kiệt, anh có thích em không?”.
Cô gái này là yêu tinh biến thành phải không?.
“Rất thích.” Anh thành thật đáp.
“Thích bao nhiêu?”
Thích đến mức lại muốn kéo em lên giường. Cố Anh Kiệt nhếch miệng: “Thích đến mức muốn bỏ mười quả trứng vào bát mì cho em.”
“…”
Được rồi, Cố Anh Kiệt thừa nhận, lời yêu thương này thật sự không hay lắm. Anh không thể làm gì khác ngoài việc tìm đường thoát, tiếp tục nói: “Ăn mười quả trứng thật ra không tốt, anh cho em hai quả là được rồi.”
Sau đó cô nở nụ cười.