Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt cũng không chú ý tới cửa có đóng hay không, chỉ biết trong phòng còn lại hai người họ.
Tần Vũ Phi chăm chú nhìn Cố Anh Kiệt, “Tại sao không chú ý sức khỏe như vậy, sốt đến mức phải vào viện, anh còn không bằng một đứa nhỏ nữa.”
Cố Anh Kiệt chỉ cười. Tần Vũ Phi lại hỏi anh: “Bác sĩ nói sao?”
“Thật ra không phải chuyện lớn gì cả, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi. Chẳng qua con vi rút hơi cứng đầu, thời gian này lại không nghỉ ngơi tốt cho nên hệ miễn dịch suy giảm một chút. Phổi nhiễm lạnh, cuối cùng bị ho, cũng là do vi rút gây bệnh thôi, hạ sốt rồi tiêm thuốc là được rồi, em đừng lo lắng.”
Tần Vũ Phi mím môi không nói, nhẹ nhàng phủ tay lên phần kim trên mu bàn tay anh.
“Thật ra cũng không nghiêm trọng đến nỗi nằm viên, là do mẹ anh lo lắng, nói phải kiểm tra sức khỏe rồi nghỉ ngơi vài ngày nên mới nằm viện.”
“Ừm.”
Cố Anh Kiệt nâng tay phủ lên mặt cô: “Sao hôm nay trang điểm đẹp vậy?”
Bị bệnh còn có thể chú ý tới việc trang điểm của cô à? Tần Vũ Phi nói: “Em đẹp sẵn rồi.”
Cố Anh Kiệt cười cười, “Đúng, đúng, rất đẹp.”
Hừ, chỉ giỏi nói ngọt! Thế nhưng Tần Vũ Phi lại vui. “Vậy nếu em nói em trang điểm đẹp như vậy là để đến gặp anh, anh vui không?”
“Đương nhiên rồi, anh vô cùng vui.” Cố Anh Kiệt thở dài, vươn tay ôm cô, “Anh rất nhớ em, cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được gặp em.”
Tần Vũ Phi bị anh kéo qua ôm, đầu nằm lên ngực anh, lòng thoáng mềm xuống. “Tối qua em ngủ không được, sáng dậy thấy mình rất xấu, như vậy không thể đi ra ngoài nên phải trang điểm thật dày.”
“Không ngủ được?” Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn cô, “Bị Jason làm tức giận?”
“Anh ta cũng có phần.”
“Vậy còn ai nữa?” Cố Anh Kiệt hoàn toàn không nghĩ đó chính là mình.
“Anh.”
“Anh chỉ muốn em đến thăm anh một chút nên giọng điệu không tốt lắm, em lại tức giận đến mức không ngủ được à?” Cố Anh Kiệt vuốt vuốt tóc cô, “Ái chà, keo kiệt như thế thì làm sao bây giờ?”
“Hôm qua em có đến thăm anh rồi.” Tần Vũ Phi cất giọng nho nhỏ.
“Sao anh không thấy?”
“Đúng lúc gặp bạn gái cũ gì đó của anh, em tức giận bỏ đi.”
“Abby? Cô ấy chỉ nán lại một chút liền đi ngay mà, không hề có gì cả.”
“Tại sao lại không có gì, không phải cô ta nói rất yêu anh, muốn tái hợp với anh sao?”
Cố Anh Kiệt ngay lập tức hiểu ra: “Cho nên em chỉ nghe trộm đến phân nửa thì bỏ đi đúng không?”
Tần Vũ Phi trừng anh: “Vậy em còn phải nghe hết toàn bộ à?”
“Lời anh nói lúc sau với cô ấy mới là vấn đề chính.”
“Vấn đề chính con khỉ!” Cơn giận của Tần Vũ Phi liền bốc lên, cô ngồi xuống, “Anh dám dỗ ngọt cô ta, nói cái gì mà đừng khóc, kế tiếp chắc lại là ôm vào lòng rồi lau nước mắt, em còn không đi sớm thì phải làm sao?” Không đi chắc chắn cô sẽ xông vào đánh người, mà anh lại đang dưỡng bệnh, lảm anh chuyển từ sốt sang bầm dập thì thật quá mất mặt.
“Anh không ôm cũng không lau nước mắt cho cô ấy.” Cố Anh Kiệt giải thích với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh còn nói thích người khác rồi, muốn cô ấy không có suy nghĩ đó trong đầu nữa, không thể có khả năng tái hợp. Cuối cùng cô ấy tức giận nói muốn cầm về mấy trái táo đã cho anh.”
“Ha ha, còn chuyện quả táo nữa, anh nghĩ cô ta rất đáng yêu đúng không?” Tần Vũ Phi vẫn còn tức giận. Cứ nghĩ đến anh dịu dàng nói “Đừng khóc” với cô gái kia, cô liền khó chịu.
“Không đáng yêu bằng em.” Cố Anh Kiệt cười cười, “Bây giờ anh thấy em đáng yêu nhất.”
“Hừ, lời ngon tiếng ngọt, anh còn dám nói không phải tên lăng nhăng à, nhìn anh giỏi dỗ ngọt chưa kìa, một chút chân thành cũng không có.” Tần Vũ Phi vừa oán giận vừa kéo cái chăn đơn của anh.
“Không phải dỗ ngọt, là lời nói từ trong tim, nhìn em ghen kìa, tức giận đến không ngủ được, anh cảm thấy em rất đáng yêu.”
“Anh bị bệnh rồi.”
“Cho nên anh đang nằm viện này.”
“Vô lại.”
“Rõ ràng rất chân thành mà.” Cố Anh Kiệt nói, tâm trạng rất tốt, thật ra trước khi cô đến trong lòng anh rất nóng nảy, bây giờ nhìn thấy cô rồi nỗi bực dọc này cũng biến mất.
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn anh, trừng rồi lại trừng, cuối cùng mệt mỏi ghé vào đùi anh, lầm bầm như trẻ con: “Hôm qua em đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều, định ngả bài với anh luôn.”
“Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ.” Ngón tay anh cuộn cuộn một lọn tóc cô, lại vuốt ve lỗ tai cô, không hề bị cô dọa sợ.
“Thật sự nghiêm trọng đó.” Tần Vũ Phi nghĩ, cô còn một món nợ khác chưa tính toán với anh nữa. “Ngài Cố Anh Kiệt à, ngài có một cô bạn gái tin đồn ở ngoài, ngài có biết không?”
“Một?” Vẻ mặt Cố Anh Kiệt hồ nghi.
“Chẳng lẽ còn có vài một à?” Tần Vũ Phi nổi điên đánh một cái vào tay anh.
Cố Anh Kiệt cười ha ha, né tránh tay cô, sau đó nắm chặt. “Anh đùa thôi mà.”
“Không buồn cười chút nào.” Tần Vũ Phi hờn dỗi bĩu môi.
“Được rồi, được rồi, em nói tiếp đi, anh có một cô bạn gái tin đồn, là ai vậy? Sao anh có thể không biết bây giờ khắp nơi đồn đãi thời gian độc thân của anh quá dài rồi, lại lo lắng anh nhịn lâu quá sẽ hỏng mất, rất có triển vọng nói anh muốn xuất gia, còn có người nói anh muốn yêu đồng giới.”
“Đồng giới là nói Từ Ngôn Sướng à?” Tần Vũ Phi trừng mắt.
Cố Anh Kiệt cười ha ha: “Sao có thể?”
“Cố Anh Kiệt anh là người song tính luyến ái à?”
Cố Anh Kiệt cười đến mức đau bụng: “Không phải.”
“Vậy là Từ Ngôn Sướng đúng không?”
Cố Anh Kiệt cười không dừng được, anh kéo cô sang ôm lấy, đầu cọ cọ: “Em đã tích lũy rất nhiều giấm chua (1) mà không có chỗ hắt đúng không?”
(1) Giấm chua: chỉ sự ghen tuông
“Buồn cười như thế chỗ nào?”
“Rất buồn cười. Nhìn thấy em ghen như thế anh liền cảm thấy vui vẻ.”
“Cố tam thiếu Cố Anh Kiệt, phiền anh ngậm cái miệng dỗ ngọt của anh đi, bây giờ em rất nghiêm túc nói với anh chuyện này đấy.”
Cố Anh Kiệt lại muốn cười, được rồi, không thể cười quá nhiều, nếu không thì người phụ nữ hung dữ nhà anh sẽ tức giận mất. “Anh nghiêm chỉnh rồi.” Cố Anh Kiệt cố gắng ra vẻ đứng đắn, nhưng khóe miệng vẫn không thể kiềm chế mà cong lên.
“Chính là cái cô tên cái gì Tuyết, cô gái đã tỏ tình với anh lúc ở du thuyền hôm đó.”
“Shirley? Cô ấy tên Tôn Diệc Tuyết.”
“Tên gì không quan trọng, nói chung bây giờ em nói với anh, chuyện xấu đã truyền đến miệng bạn bè em rồi, hôm đó lúc mọi người ăn còn có người lấy ảnh thân mật của bọn anh ra nói.”
Cố Anh Kiệt rất kinh ngạc: “Ảnh thân mật? Anh chưa từng ra ngoài với cô ấy mà.”
“Tại sao lại không, em đã từng thấy rồi.” Anh không thừa nhận, trong lòng cô liền khó chịu, “Anh cùng cô ta đến King. Trước đó anh cũng ngồi ăn cùng bàn với cô ta.”
“Cũng đi cùng những bạn bè khác mà, không phải hẹn hò riêng, cô ấy hay đến bởi vì bọn anh rất thân thiết với anh trai cô ấy, mọi người vẫn thường đi chơi chung, cô ấy về nước nên cũng cùng đến chơi, anh không hề đi một mình với cô ấy.”
“Cái gì mà cùng đến, tại sao cô ấy lại cùng anh đi từ công ty ra? Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, cô ấy cũng làm ở công ty anh à?”
“Không phải, chỉ là lúc đó cô ấy ở cách công ty anh không xa, lại không có xe nên muốn đi nhờ xe anh, chuyện này rất bình thường không phải sao?”
“Chuyện này xảy ra ở một đôi nam nữ chưa lập gia đình, hơn nữa trong đó một bên đối với bên kia rõ ràng có ý đồ, cũng đã mở miệng tỏ tình rồi, vậy nên rất không bình thường.” Tần Vũ Phi nhìn Cố Anh Kiệt, thấy sắc mặt có hơi giật mình của anh: “Nhưng anh đã từ chối, cô ấy cũng chưa từng nhắc lại việc này, hẳn là cũng đã hết hi vọng rồi.”
“Em cũng đã từng từ chối anh mà.” Cô trừng lớn mắt.
Cố Anh Kiệt nghĩ đến chuyện đó liền có chút nhớ lại cười. “Lúc đó anh chưa tỏ tình em đã hung dữ từ chối, không có người phụ nữ nào tốt như em đúng không?”
“Đừng có đánh trống lảng, bây giờ đang nói đến chuyện của anh và cô gái kia.”
Cổ họng Cố Anh Kiệt ngưa ngứa liền ho khan vài tiếng, thầm nói là cô đánh trống lảng trước mà. Tần Vũ Phi nhìn sang tủ đầu giường, cái ly đã không còn nước, cô đi rót nước, nhấp nhấp cái miệng nhỏ để thử độ ấm rồi đưa ly nước cho anh. Cố Anh Kiệt uống vài ngụm sau đó nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, thật sự là anh không hề có gì với cô ấy. Anh chưa từng đi một mình với cô ấy cũng không nói lời gì với cô ấy, tỏ tình anh cũng từ chối rất rõ ràng rồi, cô ấy không thể không hiểu.”
“Vấn đề không phải hiểu hay không hiểu, vấn đề chính là cô ta có chấp nhận hay không, có hết hi vọng hay không.” Tần Vũ Phi tương đối nóng nảy, “Suy nghĩ của đàn ông bọn anh phát triển như thế nào vậy, hay là nói tại sao anh cảm thấy chuyện này không hề đáng để tâm?”
Cố Anh Kiệt nghiêm túc ngẫm lại, đúng là anh nghĩ chuyện này không phải vấn đề gì lớn, anh cũng không mập mờ với những cô gái khác, nhưng xã giao bình thường thì vẫn phải có, tất cả mọi người đều như vậy không phải sao? Anh cũng chưa hề ra ám thị với cô ấy, chưa thân cận, chỉ là giao tiếp bạn bè bình thường mà thôi.
Tần Vũ Phi thấy dáng vẻ anh như vậy liền cảm thấy mất hi vọng. “Cố Anh Kiệt, cô ta còn chưa hết hy vọng với anh, cô ta còn đang theo đuổi anh, chỉ là có lẽ anh đã từng từ chối cho nên cô ta đổi cách thức theo đuổi trở nên nhẹ nhàng hơn. Thật ra nói nhẹ nhàng cũng chỉ là nói cho người đàn ông ngốc như anh. Cô ta không có xe thì không biết bắt xe sao? Một bàn ăn nhiều người như vậy sao lại khéo ngồi bên cạnh anh, còn gắp rau cho anh, chú ý nghe anh nói, lúc chụp ảnh tập thể lại đứng phía sau anh, tay còn vịn lên vai anh.”
Cố Anh Kiệt chậm rãi nhíu mày, anh chưa từng chú ý tới những điểm này. Bây giờ ngoại trừ cô gái hung dữ nhà anh ra, những người khác đều tự động không quan tâm đến. Hơn nữa lúc đó nhiều người như thế, anh vẫn không chú ý tới những chi tiết này.
“Cố Anh Kiệt, có lẽ những cô gái khác sẽ nghĩ có người thích anh là chuyện rất bình thường, cho rằng anh lịch sự dịu dàng mà từ chối phụ nữ là biểu hiện rất tốt, sẽ không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Thế nhưng em thì không. Cố Anh Kiệt, em có vấn đề, một khi gió thổi cỏ lay, cho dù chỉ là một chút, em cũng sẽ như người điên mà suy nghĩ lung tung, em làm không được, thật sự không chịu nổi những chuyện như thế.”
“Anh thật sự không hề có ý gì với cô ấy, sau này anh sẽ chú ý, em tin tưởng anh được không?”
“Không phải em không tin anh, thật ra tất cả lý lẽ em đều hiểu, nhưng là không kiềm chế được suy nghĩ lung tung của mình. Nếu em vẫn giống người bị bệnh tâm thần như vậy thì làm thế nào bây giờ?”
“Nếu không thì anh tìm viện trưởng nói chuyện, đặt thêm một cái giường ở trong này, em đến đây nằm vài ngày.”
“Không buồn cười tí nào.” Tâm trạng Tần Vũ Phi giảm xuống, lại nằm trên đùi Cố Anh Kiệt.
“Được rồi, đúng là không buồn cười.” Anh vuốt mái tóc cô, bộ dạng lúc rầu rĩ không vui của cô rất thảm thương. “Em nghĩ xem làm sao bây giờ, Vũ Phi? Em muốn anh phải làm gì? Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với bọn họ, được không?”
“Em thật sự rất sợ, rất sợ phải chia tay.” Anh đưa tay vuốt ve mặt cô, Tần Vũ Phi nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ dịu dàng trong khoảnh khắc này vừa nói, “Em đã nói không thể quá thích anh, nếu không em sẽ rất khổ sở. Những chuyện lúc trước em đã tưởng tượng, bây giờ đều đã thành sự thật rồi. Em thật sự không thích hợp để yêu, hoàn toàn không hề thích hợp.”
“Anh cũng không muốn chia tay, anh muốn luôn cùng em yêu đương.”
“Em đã từng theo dõi anh, Cố Anh Kiệt.”
Cố Anh Kiệt dừng tay, giọng điệu kinh ngạc: “Lúc nào?”
Tần Vũ Phi mở mắt ra: “Chính là lần bọn anh đi King, em nói dối anh em phải về cùng mẹ, sau đó lại muốn thấy anh liền lái đến công ty anh, tiếp đó liền thấy anh ở cùng cô Tuyết đó, rồi chúng ta lại nói chuyện điện thoại. Em lại lừa anh trong điện thoại, sau đó hai người đi, em liền theo dõi rồi theo đến King. Một lúc sau em quay lại đường cái, đi tới cửa khu nhà anh, em vẫn ngồi ở đó như vậy, sau lại nhịn không được gọi cho anh, kêu anh về.”
Cô nhìn mặt anh một chút rồi hỏi: “Em có phải rất đáng sợ không?”
Cố Anh Kiệt chậm chạp tiêu hóa những tin tức này, sau đó gật đầu: “Ừ, vô cùng đáng sợ.”
Tần Vũ Phi cách lớp chăn véo anh một cái. Cố Anh Kiệt oa oa kêu lớn, vừa cười vừa ho, ho đến mức thở gấp, Tần Vũ Phi sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng đưa tay vỗ lưng anh. Khi anh đã trở lại bình thường, cô đưa ly nước đến, Cố Anh Kiệt một hơi uống hết tất cả nước còn lại trong ly, Tần Vũ Phi lại giúp anh thay túi chườm rồi hỏi: “Có nặng lắm không, có cần em gọi bác sĩ không?”
“Không cần, anh không sao, vài lúc không nhịn được lại ho thôi, bây giờ tốt hơn rồi.”
“Vậy thì truyền nước biển đi, phải thật nhanh cơ.”
“Lượng cần truyền hôm nay đã truyền xong rồi, sao có thể lại truyền lung tung được.” Anh trợn mắt nhìn cô.
Cô vừa muốn ngồi xuống cái ghế cạnh giường, anh liền đưa tay ôm cô vào lòng rồi nhìn vào mắt cô nói: “Anh không muốn chia tay.”
Cô lầm bầm nói: “Ai nói chia tay, em chỉ là nói rõ sự thật cho anh biết, tránh cho sau này em nói quá nhiều anh sẽ bị sốc. Em không hề nói chia tay.”
“Nhưng em có nghĩ tới đúng không?” Anh sờ sờ đầu cô, “Em muốn nghe anh nói anh không sợ em như thế, đúng không?”
“Không có người đàn ông nào là không sợ, hoặc nói đúng hơn, không có người đàn ông nào sẽ không chán ghét người phụ nữ như thế. Em còn cảm thấy mình rất đáng ghét, nếu bạn bè em như vậy, em chắc chắn sẽ mắng chết cô ấy. Nhưng em không khống chế được, cho nên cảm thấy rất phiền não, em không hề muốn như vậy, như thế rất vô nghĩa. Nếu như em chưa yêu anh thì sẽ không như vậy đâu. Tiểu Đình nói, trên khắp trời đất cây cỏ nào mà không tỏa hương, không được cây này thì còn có cây khác. Nhưng em nghĩ, nếu như anh, là cái cây này không được, em cũng không muốn tìm cây tiếp theo. Phụ nữ khi yêu thật sự rất đáng ghét mà.”
“Tần Vũ Phi, lời em nói không phải còn có ý khác à, thế nào gọi là “cây này không được”, đây quả thực chính là vũ nhục đúng vào phương diện nào đó của đàn ông. Anh vẫn rất được mà, em luôn rõ ràng không phải sao?”
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn anh, hiểu được rồi mặt liền đỏ lên, lại đánh anh: “Em nói nghiêm túc đó, anh nghĩ đi đâu vậy?”
“Anh cũng nói rất nghiêm túc mà, không thể nghiêm túc hơn đâu.” Anh cười, dáng vẻ cô lúc tức giận thật sự rất đáng yêu.”Được rồi, đừng nóng. Em không cần nghĩ nhiều, phải nhìn đến mặt tiến bộ chứ. Chúng ta đều đang hướng về mục tiêu phát triển, không phải sao? Em không thích bản thân suy nghĩ lung tung nhưng lại chịu nói với anh những tâm sự này, như vậy không phải thoải mái hơn à? Anh biết em đã rất cố gắng nên không hề cảm thấy em có vấn đề gì cả. Đương nhiên theo dõi là không tốt, nói dối cũng không tốt, em có thể trực tiếp nói cho anh biết em đang ở đó, hoặc là em ở tại chỗ nói cho anh biết không thích anh như thế, ừm, để anh nghĩ xem, vẫn là không nên nói tại chỗ như vậy, nếu không anh sẽ mất mặt trước bạn bè, có thể ở tại chỗ khéo léo ám chỉ cho anh, hoặc sau đó nói rõ ràng cho anh, anh đã làm chuyện gì khiến em khó chịu, về sau anh chắc chắn sẽ sửa, chúng ta hiểu nhau thật rõ để lòng em dễ chịu hơn một chút, như vậy không tốt hơn sao?”
“Ừm.” Tần Vũ Phi suy nghĩ một chút, “Nhưng em rất bướng bỉnh, một khi phát cáu, có nói gì em cũng sẽ không nghe đâu.”
“Không phải bây giờ em đang nghe à?”
Tần Vũ Phi ngẩn người, đúng vậy, bây giờ bọn họ đang nói chuyện rất tốt, hơn nữa bầu không khí không tệ, mọi chuyện đều vui vẻ. Cả ngày hôm qua và hôm nay cô đều nghĩ đến các tình huống xấu, cuối cùng khi nhìn thấy anh tâm trạng thay đổi hoàn toàn.
“Chúng ta có thể, Vũ Phi, em phải tin tưởng. Anh cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, trước đây tâm tình anh rất bất định, anh rất thích việc yêu đương nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện cùng đối phương đi tới bước hôn nhân cuối cùng, ít nhất chưa từng nỗ lực hoàn toàn. Thậm chí có đôi khi anh biết rõ đối tượng kia không thích hợp để kết hôn, không có khả năng đi được lâu dài, nhưng khi đó trong lòng thích, có cảm giác yêu thì liền yêu thôi. Nhưng em không giống như vậy, em quản lí được anh. Khi ở bên em anh sẽ có áp lực, có cảm giác lưng mang trách nhiệm, những lời này em trách anh cũng chắc chắn có lý lẽ. Cho nên anh đã từng suy nghĩ, anh muốn có thể cùng em đến bước cuối cùng.”
Tần Vũ Phi ngây dại, cô ôm suy nghĩ “chia tay thì chia tay” tới, anh lại nói muốn cùng cô đi tới bước cuối cùng.
“Vũ Phi, em có vấn đề của em, anh cũng có của mình, nhưng chúng ta không hề đụng chạm đến chúng, sẽ không sao cả. Em xem, không phải chúng ta đang rất tốt sao? Bảo bối à đừng nhụt chí, bệnh tâm thần không phải bệnh nan y, có thể chữa mà. Chúng ta cùng nhau cố gắng, biết đâu sẽ tu thành chính quả đúng không?”
“Vậy,..” Cô hơi thấp thỏm, “Tìm bác sĩ tâm lý để chữa sao?”
“Tần Vũ Phi!” Anh trừng lớn mắt, anh thâm tình chân thành như thế, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm động khóc hết nước mắt đúng không, phản ứng này của cô là gì?
Tần Vũ Phi vui vẻ rồi, cô còn nói: “Vậy anh phải giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác đó, một khi họ không có ý tốt tới gần, anh phải la lớn làm cho họ cút đi, không thể nói cái gì mà “Đừng khóc”, như vậy đáng ghét lắm.” Vẻ mặt cô chán ghét nhìn anh.
“Vậy em còn gì không vui không, nói cho anh hết đi, không nên suy nghĩ lung tung một mình, càng nghĩ càng chú ý vào những chuyện vụn vặt, sẽ thật sự trở thành người điên đấy.”
“Anh đừng trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nữa thì em đương nhiên sẽ không suy nghĩ lung tung.” Cô nâng cằm, biện bạch rất sĩ diện.
“Bình giấm chua lớn như thế sao em có thể uống hết, nếu thế vận hội Olympic có hạng mục này em chắc chắn sẽ là quán quân.” Anh cúi đầu muốn hôn cô, nhưng nghĩ đến chính mình đang bị bệnh liền tránh, hôn lên mặt cô.
“Em là quán quân hai mục lận.” Cô một chút cũng không ngại.
“Còn gì nữa?”
“Đi dạo phố đó.”
Cố Anh Kiệt bị cô chọc cười. Anh dùng ngón tay phớt phớt chóp mũi cô, cô túm tay anh xuống, vừa lúc thấy móng tay anh liền ghét bỏ: “Móng tay anh dài như vậy mà không thèm cắt à?”
“Thời gian này bận muốn chết còn để ý tới móng tay à?”
“Em cắt giúp anh.” Tần Vũ Phi lấy đồ làm móng từ trong túi ra, cắt móng tay cho Cố Anh Kiệt, vừa cắt vừa hỏi anh: “Chúng ta bây giờ tính là đã hoà thuận rồi đúng không?”
“Chúng ta trước giờ sống không hề hòa thuận à?” Cố Anh Kiệt trừng cô.
Tần Vũ Phi cười khúc khích, tâm trạng trở nên rất tốt, hóa ra sự việc không hề hỏng bét như cô nghĩ, cô thật sự là bị bệnh tâm thần rồi.
Cắt xong móng tay cô nhìn xuống chân anh, quả nhiên móng chân cũng rất dài. Vì vậy cô sung sướng ôm chân anh tiếp tục sự nghiệp. Cô hỏi: “Được rồi, người nhà anh đâu, tại sao không ai ở đây hết vậy?”
“Mẹ anh nói về hầm canh nhuận phế cho anh, nhưng lưng bà lại đau, anh cũng không có chuyện gì, vừa nãy Jason không phải ở đây sao, một lúc nữa quản gia sẽ mang canh đến.”
“À.” Tần Vũ Phi có chút cảnh giác, “Vậy em cắt móng xong sẽ về ngay. Em đã đến thăm anh rồi, anh không thể vì chuyện này lại giận em.”
Cố Anh Kiệt vuốt vuốt lưng cô: “Tới cũng tới rồi, còn sợ gặp ai nữa? Vậy em đã nghĩ như thế nào, gặp được người nhà anh thì phải nói sao?”
“Thì nói em đại diện cho Vĩnh Khải tới thăm Cố tổng của Hoa Đức thôi.” Cô vừa nói vừa nghiêng đầu cắt móng chân, khóe mắt liền thấy có người trước cửa, cô vừa ngẩng đầu liền bị dọa một trận.
Đứng trước cửa là anh cả Cố gia Cố Anh Huy, theo phía sau là một người đàn ông trung niên mang theo cặp lồng cơm, chắc đó là quản gia nhà anh.
Cố Anh Huy hơi xấu hổ đứng ở đó, tiến vào cũng không được bỏ đi cũng không xong. Vừa đến liền thấy em trai đang ngồi tựa vào đầu giường, đại tiểu thư Tần gia vô cùng thân thiết ôm lấy chân hắn mà gặm, không đúng không đúng, là cắt móng chân, mà tay em trai lại vô cùng dịu dàng vuốt lưng cô, đùa tóc cô.
Không phải hành vi quá mức kích thích gì, lại làm cho người ta cảm thấy rất nóng bỏng. Hình ảnh hòa hợp xứng đôi như vậy mà Tần đại tiểu thư vẫn khăng khăng nói dối.
“Đại diện cho Vĩnh Khải đến thăm Cố tổng của Hoa Đức.” Ông trời ơi, Vĩnh Khải ôm chân cắt móng, em trai phó tổng Hoa Đức của anh cực kỳ có khí thế.
Mặt Tần Vũ Phi đỏ bừng, thoáng chốc nhảy dựng lên, “Hung khí” cắt móng còn đang ở trên tay, cô vô thức giấu tay về phía sau lưng.
“À, à…” Khẩn trương đến mức không thể mở miệng rồi, giải thích làm sao bây giờ?
“Gọi anh cả.” Cố Anh Kiệt lên tiếng.
“Anh cả.” Tần Vũ Phi vô thức nghe lời, gọi xong xém chút cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhịn không được len lén trừng Cố Anh Kiệt, anh cười, ngoắc ngoắc ngón tay kêu cô đứng bên cạnh. Tần Vũ Phi cúi đầu nhìn chân anh một chút, còn hai ngón chân chưa được cắt móng, những ngón khác đều cắt hết rồi, chỉ có hai ngón còn rất dài chưa cắt, cô thật sự rất bứt rứt.